Truyền Nhân Thiên Y

Chương 131: 131: Đám Tang Phong Ba



Sau hai giờ đồng hồ trên máy bay, Lương Siêu đã đáp đến thành phố Xuyên Nam vào lúc hơn 11 giờ trưa.

“Lương thần Y, Cung Vũ hiện tại đang quay phim ở nước ngoài, sợ rằng tạm thời anh không gặp được cô ấy đâu!”

“Mà ông vụ Cung mấy ngày trước đã qua đời, trưa hôm nay sẽ tổ chức tang lễ, Cung gia nhất định phải ở đó, anh cũng có thể đến đó, thứ nhất là tỏ lòng thành kính, thứ hai cũng là để thảo luận với Cung gia làm thế nào để thực hiện hôn ước này.”

“Vậy bệnh của sư phụ cô?”

Mộ Khuynh Tuyết cười cười nói: “Gia sư bị bệnh đã bị bệnh nhiều năm, nên nhất thời không lo đâu.”

“Bây giờ tôi sẽ đến gặp sư phụ của tôi, khi nào bạn sẽ hoàn thành công việc của mình thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”

“Được.”

Lương Siêu gật đầu, và theo địa chỉ mà Mộ Khuynh Tuyết đã cho, hắn gọi điện và đưa Lương Nghiên đi đến một nhà hàng.

Vừa định đi vào liền bị một người đàn ông trung niên đứng ngoài tiếp đón khách gọi ngăn lại.

“Đứng lại.”

“Anh là ai vậy? Không biết nơi này đã được Cung gia của chúng tôi đặt hết rồi sao?”

“Tôi đến là vì…”

Đang muốn nói là tìm đến Cung gia từ hôn, nhưng đột nhiên nghĩ đến cục diện ngày hôm nay không thích hợp để bàn chuyện từ hôn kiểu vầy.

Vì vậy hắn liền chắp tay, sửa lại lời mình rồi nói: “Tôi đến đây để phúng viếng chia buồn với ông cụ Cung.”

“Phúng viếng?”

Cung Bình hừ lạnh một tiếng: “Thời gian mấy ngày nay làm tang lễ cho ông nhà chúng tôi, tôi chưa từng thấy một người nào như anh, vậy mà bây giờ lại tới đây để chia buồn phúng viếng sao?”

“Hừ, sao không nói luôn là đến giờ ăn cơm nên tới đây ăn chực uống chực đi!”

“Đếch phải nhé!”

“Anh tôi đâu phải không có tiền, sao lại đến ăn uống chực?”

Lương Nghiên bĩu môi vặn lại, Cung Bình nghe xong càng tỏ ra khinh thường.

Đến ăn chực một mình không nói mà còn dẫn em gái theo sao?

Thanh niên trẻ khỏe như vậy mà làm trò đó, mặt mũi để đâu không biết!

Nhưng buổi tang lễ không thể đuổi người ta đi, nếu không sẽ là bất kính với người đã khuất nên Cung Bình cũng không thèm quan tâm nữa, sốt ruột phất phất tay với Lương Siêu.

“Thôi vào đi, nhìn thấy cái bàn góc sừng bên kia không? Đến đó tìm một chỗ ngồi đi, ăn xong liền rời đi.”

Nói xong ông ta còn bận chiêu đãi người khác, hoàn toàn coi Lương Siêu như không khí.

Lương Siêu: “…”

Lại bị người khinh thường sao?

“Này, tôi đẹp trai như vậy, làm sao có thể đến đây ăn uống chực chứ?”

“Anh…”

Lương Nghiên lẩm bẩm: “Quần áo của anh nên thay đổi đi, từ lúc chúng ta đến Thiên Hải anh vẫn luôn mặc bộ quần áo này, anh biết bây giờ nó bẩn như thế nào chưa?”

Lương Siêu nghe vậy cúi đầu nhìn, không chỉ có bẩn, còn có mấy cái lỗ thủng do lần trước đánh nhau.

Công nhận bọn họ lúc này nhìn rất giống với khoảng hơn chục người đến đây ăn chực đang ngồi ở góc tường kia…

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Hắn lúc này xoa xoa cái đầu nhỏ của Lương Nghiên, cười nói: “Tối nay anh sẽ dẫn em đi trung tâm thương mại mua mấy bộ quần áo tử tế, sau này anh mỗi ngày thay một bộ, được không?”

“Ừm, ừm!”

“Anh à, đến lúc đó có thể mua cho em vài bộ được không? Nghiên Nghiên thích nhất là quần áo đẹp đó!”

“Được, không thành vấn đề.”

Hắn mang thèo Lương Nghiên ngồi xuống chiếc bàn trong góc, Lương Siêu nghĩ đến việc sau khi tang lễ kết thúc thì sẽ chào hỏi với Cung gia.

Vừa nãy người đàn ông trung niên kia rất coi thường hắn, nên lúc đó nếu có thể đập bàn quyết định ly hôn ngay tại chỗ, họ trực tiếp ném giấy hôn thư cho mình thì còn gì tốt bằng.

Cũng không cần phải gặp Cung Vũ nữa, lại có thể tiếp tục đi tìm được vị hôn thê thứ năm.

Trong lòng hắn vui vẻ nghĩ tới điều thuận lợi như vậy.

Chẳng mấy chốc, một loạt các món ăn tinh tế và ngon miệng được phục vụ trên bàn, và buổi tang lễ chính thức bắt đầu.

Cung Bình bưng một chén rượu đi tới giữa sân, vẻ mặt buồn bã và nặng nề.

“Gia phụ mấy ngày trước ốm chết, thật may mắn tang lễ của gia phụ mấy ngày nay được các vị ngồi ở đây thu xếp giúp đỡ và hỗ trợ cho gia đình.”

“Tôi xin dùng thân phận gia chủ Cung gia, xin kính các vị ở đây ly rượu để bày tỏ lòng biết ơn.”

Nói xong, Cung Bình đang định uống, đột nhiên có người hét lên.

“Gia chủ của Ngô gia Xuyên Nam, ông Ngô Nguyên Trung đến!”

“Chủ tịch tập đoàn Dụ Long, tổng giám đốc Đào Khiêm đến!”

Sau khi nghe những lời đó, tất cả những người trong phòng đều khó hiểu, nhưng sắc mặt của những người trong gia đình họ Cung đều chìm xuống.

Lương Siêu liếc nhìn hai người mở cửa rồi sải bước vào đằng sau còn có cả đám người đi theo không khỏi ngẩn người.

Vừa có vệ sĩ, còn có cả Huyền Vũ giả sao?

Xem ý tứ này, e rằng khách có ý không tốt đây.

Thấy vậy, Cung Bình cầm ly rượu trên tay bắt đầu hơi run, cuối cùng tức giận đến mức lập tức ném ly rượu xuống đất, cả giận nói: “Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm!”

“Trước đó các người luôn cố gắng ức hiếp người khác thì cũng đành đi, nhưng hôm nay là lễ tang của cha tôi vậy mà lại đem người đến làm loạn! Lương tâm các người yên nổi sao?!”

Ngô Nguyên Trung lắc đầu trầm giọng nói: “Thiếu nợ phải trả, không trả thì đương nhiên chúng tới sẽ chủ động đi tới đây đòi, có gì mà trái với lương tâm chứ?”

“Không sai.”

Đào Khiêm đứng bên cạnh gã ta cũng tán đồng nói: “Chúng tôi dẫn người đến náo loạn tang lễ của ông cụ đã coi là trái tim nhân hậu rồi, ông chẳng biết ơn thì thôi vậy mà còn ác mồm ác miệng sao?”

“Chẳng lẽ là tại Cung gia các người căn bản không có ý định trả lại tiền, cho nên muốn đơn giản lật lọng với chúng tôi đó chứ?”

“Mấy người!”

“Trước đây Cung gia chúng tôi toàn tâm toàn ý hợp tác với các người, hết lòng thành ý, nhưng mà hai người hợp lực, khiến cho Cung gia của tôi suýt nữa phá sản! Ngay cả ông cụ của chúng tôi cũng tức giận đến không thở được hơi lên mà cưỡi hạc về tây phương!”

“Dù vậy Cung gia chúng tôi cũng không có lựa chọn mặc kệ mà bồi thường một tỷ ăn không cho hai người!”

“Nhưng tại sao các người cứ phải bức người quá đáng như vậy! Mấy người phải ép chết tất cả các thành viên trong Cung gia của tôi mới hài lòng sao?!

“Dĩ nhiên không phải.”

Đào Khiêm cười lắc đầu, nói:

“Cũng gia chúng mày ngoài đứa con gái kia có tí giá trị ra, thì toàn bộ mạng của những người khác đều không đáng một xu ở trong mắt tao và anh Ngô.”

“Hơn nữa, ép chết chúng mày, bọn tao sẽ chẳng có lợi lộc gì chứ?”

“Tổng giám đốc Đào, không cần nhiều lời với họ.”

Ngô Nguyên Trung khoát tay nói: “Cung Bình, hôm nay bọn tao tới đây chỉ có một mục đích thôi, đó là đòi tiền.”

“Chỉ cần ông dựa theo hợp đồng ban đầu trả 3 tỷ còn lại cho chúng tao, chúng tao sẽ lập tức rời đi, có điều nếu như ông không có tiền…”

“Vậy tao sợ là trong Cung gia chúng mày một thời gian nữa còn phải tổ chức thêm tang lễ đó.”

Sau đó gã lớn tiếng hô: “Hai nhà chúng ta tới đây làm công chuyện, những người không có phận sự thì trong vòng một phút nữa phải rời khỏi địa điểm ngay lập tức!”

“Bằng không một hồi nếu như bất cẩn bị thương, hoặc chết thì hậu quả tự chịu!”

Sau tiếng hô, mấy trưởng lão cảnh Tông Sư mặc trường sam đứng lên một bước.

Dưới luồng khí thế mạnh mẽ tỏa ra, mọi người rời bàn giải tán, trong lòng thở dài.

Nhà họ Ngô và tập đoàn Dụ Long ở thành phố Xuyên Nam vẫn luôn là sự tồn tại ác bá như vậy.

Thật là xui xẻo cho nhà họ Cung khi đồng thời chọc vào cả hai người này, thật là xui xẻo cực độ.

Rất nhanh, các vị khách rời đi, sảnh tiệc vốn sôi động ban đầu trở nên vắng vẻ ngay lập tức.

Tại bàn của Lương Siêu, Lương Nghiên thấy mọi người đã rời đi, lập tức mím môi: “Anh…”

“Đồ ăn ở đây rất ngon, Nghiên Nghiên còn chưa no, còn chưa muốn đi…!”

“Làm sao bây giờ?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.