“Thiết Tiếu Sinh âm thầm thở dài, sau đó nghiêm nghị nói: “Hai người các ngươi trở về thành thì vẫn phải cẩn thận một chút. Tuy rằng trong thành có Thành Vệ Quân và Lục phiến môn, có luật pháp của triều đình, nhưng Long Hành làm việc không chừa thủ đoạn, chưa chắc hắn đã không ra tay với các ngươi ở trong thành”
“Nếu như các ngươi gặp phải nguy hiểm gì, có thể nghĩ cách nhờ người chạy đến bến tàu phía đông thành báo một tiếng, chỉ cần Thiết mỗ còn một ngày, Thiết Kỳ Bang nhất định sẽ dốc toàn lực để cứu viện.”
Hắn trịnh trọng bàn giao xong, lại vỗ vỗ lên bả vai của Sở Hi Thanh, sau đó thúc ngựa chạy như bay về phía bến tàu phía đông thành.
Lục Loạn Ly nhìn bóng lưng Thiết Tiếu Sinh, mở. miệng bình luận: “Thiết Tiếu Sinh này cũng coi như là một nhân vật, lời nói và hành động đều không tầm thường.”
Sở Hi Thanh nghe thấy thế liền bưồn cười: “Huynh đệ bọn họ chỉ dùng năm năm ngắn ngủi để sáng lập cục diện như bây giờ, gần như đã khống chế tất cả bến tàu và chuyện làm ăn trên sông của quận Tú Thúy, tất nhiên không phải người tầm thường.”
“Nhưng mà ngươi cũng rất lợi hại!” Lục Loạn Ly liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh, chậc chậc hai tiếng: “Nhìn đi, Thiết Tiếu Sinh tỉnh lại không đến hai ngày, hai người các ngươi đã thúc thúc cháu cháu rồi, nhìn dáng vẻ vừa rồi của hắn, quả thật là hận không thể nhận ngươi làm con nuôi, cái công phu rót thuốc mê này của ngươi, thực sự là lợi hại đến cực điểm.”
Thật ra thì ngươi bị rót thuốc mê chân chính phải là nàng.
Lục Loạn Ly cũng không nghĩ ra, làm sao mình lại nhất định phải đi theo Sở Hi Thanh đến Hỏa Oốt Quật?
Là bảo tiêu và cụ li cho Sở Hi Thanh thì cũng thôi, còn bị ép đến mức bốn ngày không thấy ánh mặt trời.
Nàng ngửi quần áo của mình một cái, chỉ cảm thấy mũi toàn vị chua.
Sở Hi Thanh hoàn toàn bỏ ngoài tai lời giễu cợt của Lục Loạn Ly.
Hành trình Hỏa Cốt Quật này, Lục Loạn Ly coi như là có ân cứu mạng hắn, để cho nàng oán giận vài câu cũng không sao.
Lúc này, trời vừa mới tảng sáng, cửa thành đã mở ra.
Sở Hi Thanh đi vào cửa thành, liền trả ngựa lại cho nhà xe Phú Long để bọn họ chở hàng.
Không biết chưởng quỹ ở bên này có nhận được tin tức từ trước hay không, mà khi hai người trả ngựa thì lại khá cung kính, chứ không gây khó khăn gì cả.
Lúc này, toàn bộ tâm trí của Lục Loạn Ly đều hướng về một nơi, nàng chỉ muốn trở về nấu nướng tắm rửa mà thôi, cho nên bước nhanh về phía võ quán Chính Dương. KHÔ𝑁G Q𝑼Ả𝑁G CÁO, đọc 𝘁ruyện 𝘁ại ⩵ 𝑻RÙM𝑻R𝑼YỆ𝑁.vn ⩵
Khi cổng nam của võ quán Chính Dương xuất hiện trước tầm mắt của hai người, tâm trạng của Sở Hi Thanh cũng thư giãn hơn nhiều.
Nơi này có rất nhiều người qua lại, còn có những người bán hàng rong đang ngõi đây đường, hoàn toàn là cảnh tượng an bình.
Sở Hi Thanh nhớ đến trải nghiệm vài ngày qua, còn có mấy trận chém giết hung hiểm kia, hắn chỉ cảm thấy dường như đang mơ. Hắn không khỏi nhẹ giọng cảm khái: “Vẫn là trong võ quan yên ổn hơn.”
“Yên ổn?” Lục Loạn Ly lại cười nhạo một tiếng: “Là do ngươi không cảm nhận được mạch nước ngầm và sóng ngầm bên trong võ quán thôi!”
Sở Hi Thanh không khỏi nhìn về phía Lục Loạn Ly với ánh mắt kinh ngạc.
Vẻ mặt Lục Loạn Ly lại hàm chứa vẻ trào phúng, nói: “Trong một tháng này, tin tức liên quan đến Nghịch Thần Kỳ đã truyền khắp giang hồ. Còn có lời đồn là Tân Mộc Ca đã nhận được Bảo tàng Liệt Vương ngày xưa, manh mổi của nó cũng đang giấu trong võ quán Chính Dương và Võ Tướng Thần Tông, hiện giờ có không biết bao nhiêu người đang rục rà rục rịch!”
Sở Hi Thanh cau mày lại: “Bảo tàng Liệt Vương?”
Đây chính là bảo tàng mà Lục Loạn Ly muốn tìm?
“Vũ Liệt Thiên Vương – Minh Thiên Thu! Đây chính là người cuối cùng sở hữu Nghịch Thăn Kỳ, lịch sử có ghi chép chuyện này. Nếu Nghịch Thần Kỳ rơi vào tay Tân Mộc Ca, vậy bảo tàng của Vũ Liệt Thiên Vương – Minh Thiên Thu cũng sẽ nắm trong tay nàng”
Lục Loạn Ly chỉ chỉ về phía cổng nam của võ quán Chính Dương: “Bởi vậy, ngươi đừng thấy võ quán rất yên ổn, thật ra có rất nhiều sát cơ đấy, bình thường ngươi không chú ý các sư huynh đệ ở bên cạnh ngươi sao? Riêng ta đã phát hiện ra bảy người rất khả nghị, còn có ba người đã bị thay thế thân phận.”
“Cũng ví dụ như một đệ tử nội môn có tên Lý Minh ở khóa các ngươi, bảy ngày trước vẫn là một tên mặt vuông mắt nhỏ, nhưng trong ngày tỷ thí nội môn, cặp mắt kia bỗng nhiên biến thành to. Còn có một người tên là Vương Chính, tận mắt ta nhìn thấy hắn sử dụng Yến Vân quyết, đó là một loại Đề Túng Thuật độc nhất của Bắc Thiên Môn… này? Ngươi làm cái gì thế?”
Nàng trông thấy Sở Hi Thanh xé một miếng vải bố trên người xuống, lại căm một cây bút bằng nhựa thông từ quầy hàng bên cạnh.
Sở Hi Thanh bắt đầu múa bút như bay, sau đó nhìn nàng với ánh mắt chờ mong: “Ngươi nói tiếp đi, ta ghỉ nhớ lại!”
Hắn đang lo không biết lấy tình báo gì để lừa gạt cẩm y vệ đây.
Tin tức mà Lục Loạn Ly cung cấp, đủ để ăn nói với Tào thiên hộ rồi.
Ài, hắn cũng không nhận không lương của cẩm y vệ nha!