Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu

Chương 152: Không Hoa Không Nhẫn Em Cũng Không Quan Tâm



Ngãi Giai Giai cảm thấy Trần Tiểu Ngoạn là lạ, hình như có tâm sự. Đột nhiên cảm thấy chính mình gần đây hình như rất ít để ý tới Trần Tiểu Ngoạn

“Mẹ nuôi, mẹ làm sao vậy.” Tề Tiểu Hiên đi đến bên cạnh Trần Tiểu Ngoạn rồi nắm tay của cô.

“Mình muốn đi tìm ba của mình. Tuy ông ấy rất đáng hận, rất không có trách nhiệm. Nhưng mà dù sao ông ấy vẫn là ba của mình, mấy năm nay mình đã tích lũy rất nhiều tiền , cũng đủ để mình đi tìm ba. Vừa rồi nhìn thấy người một nhà của cậu hạnh phúc như thế, mình đột nhiên cũng rất muốn có một gia đình hạnh phúc như vậy. Cho nên mình tính đi tìm ba về, để chăm sóc ông ấy thật tốt.” Trần Tiểu Ngoạn nói cảm giác rất nghiêm túc, cũng không giống như đang nói đùa. Trên đời này không có cha mẹ làm sai, Tề Hiên hận cha của mình như thế, anh ta cũng có thể tha thứ, vì sao cô lại không thể.

“Nói cách khác là cậu muốn đi?” Ngãi Giai Giai vô cùng kinh ngạc mà cầm tay Trần Tiểu Ngoạn, không muốn để cho cô ấy đi.

“Thay vì chính cô đi tìm, không bằng để cho người của Tề Anh hội giúp cô. Hiệu suất tìm tuyệt đối tốt hơn so với tự cô đi tìm.” Tề Hùng khoe khoang nói.

“Cái này không tốt lắm đâu, dù sao đây là chuyện của cá nhân tôi, làm phiền các vị, tôi cảm thấy rất xấu hổ.” Trần Tiểu Ngoạn hơi xấu hổ, uyển chuyển cự tuyệt. Cô và nhà họ Tề thực sự cũng không có nhiều giao tình. Tề Hiên mời một cận vệ tới mà thôi, hơn nữa còn cầm tiền của bọn họ mà làm việc, sao không biết xấu hổ mà đi làm phiền bọn họ chứ.

“Cô là mẹ nuôi của Tểu Hiên, chuyện của cô chính là chuyện của chúng tôi, có cái gì mà xin lỗi chứ. Để tôi gọi bà Lâm dọn dẹp một phòng ở nhà họ Tề cho cô. Từ nay về sau, cô hãy ở nhà họ Tề, nhiều người thì cũng náo nhiệt hơn, huống chi tôi thật sự thích thân thủ của nhóc con như cô, người lại thẳng thắn, tôi rất thích.” Tề Hùng cực lực giữ Trần Tiểu Ngoạn lại, tuyệt đối không cảm thấy cô ở lại nhà họ Tề có gì không tốt.

“Trần Tiểu Ngoạn, nếu như cô nguyện ý, thì nhà họ Tề tiếp tục mướn cô làm cận vệ, tiền thù lao có thể bàn bạc lại, hơn nữa tôi sẽ cho người của Tề Anh hội cố hết sức tìm kiếm ba của cô. Cô cảm thấy như thế nào?” Tề Hiên vẫn không có mở miệng, thì cuối cùng đã mở miệng. Trần Tiểu Ngoan bảo vệ Ngãi Giai Giai mười năm, đột nhiên không có nên anh cũng hiểu được có chút không quen.

“Cái này” —— Trần Tiểu Ngoạn có chút do dự. Đúng vậy, nếu như cô một mình đi tìm ba, khả năng tìm mấy chục năm cũng không được, nhưng mà để cho ngừơi của Tề Anh hội hỗ trợ tìm thì có lẽ rất nhanh tìm được.

“Tiểu Ngoạn đừng do dự nữa, cậu hãy ở lại đây đi, mình cũng không muốn mất đi ngừơi chị em tốt như cậu, hơn nữa mấy năm nay có cậu ở bên làm bạn đã thành thói quen, đột nhiên để ình vĩnh viễn không đựơc gặp cậu, mình thật sự không cam lòng.” Ngãi Giai Giai nắm tay Trần Tiểu Ngoạn giữ cô lại.

“Giai Giai, mình cũng là phụ nữ nha, đời này cũng sẽ lập gia đình. Chẳng lẽ cậu lại không muốn mình lập gia đình sao.” Trần Tiểu Ngoạn trêu chọc.

“Mẹ nuôi, mẹ phải lập gia đình thì cũng phải có người chịu cưới mẹ mới được. Có muốn con trai giúp mẹ xem xét đối tượng, tìm một người đàn ông tốt để gả hay không?” Tề Tiểu Hiên rất buồn cười nói, ý muốn chọc ọi người cười.

“Con đó, thẳng quỷ nhỏ cẩn thận đó, sau này mẹ sẽ tìm ột cô vợ lợi hại để quản con cho tốt.” Trần Tiểu Ngoạn nắm khuôn mặt của Tề Tiểu Hiên mà đùa với cậu.

“Mẹ cần phải cẩn thận tìm nha, không lợi hại thì con sẽ không cần đâu.” Lời nói của Tề Tiểu Hiên khiến ọi người cười ha ha, nhưng vui vẻ nhất chính là Nghiêm Chính Phong đang đứng ở ngoài cửa.

Anh vừa trở về thì chợt nghe thấy Trần Tiểu Ngoạn nói muốn rời đi , đột nhiên cảm thấy lòng hơi đau, thực sự không muốn cô rời đi. Sau khi nghe đựơc cô sẽ ở lại, thì lúc này mới thở dài một hơi, hơn nữa tâm tình cũng rất tốt. Anh đây làm sao vậy, rõ ràng là không đội trời chung với cô gái kia, thấy cô đi, anh hẳn là nên vui mừng mới đúng, tại sao lại buồn bực như thế , chẳng lẽ anh thích ngừơi con gái điên này sao. Không có khả năng, anh sao có thể yêu mến loại phụ nữ này chứ, nhất định là ảo giác thôi. Nghiêm Chính Phong cố gắng thuyết phục chính mình, sau đó tính đi ra ngoài một chút để làm rõ ý nghĩ của mình.

“Ăn cơm.” Lúc này trong tay bà Lâm đang bưng rất nhiều thức ăn ngon, đặt ở trên mặt bàn rồi hô to một tiếng.

“Có thức ăn, thật tốt quá.” Tề Tiểu Hiên vọt tới bên cạnh bàn, bộ dạng ra vẻ sắp chảy nước miếng nhìn thức ăn trên bàn. Đúng là đã mấy ngày rồi cậu không có đựơc ăn thịt, nên không thể trách sao lại chảy nứơc miếng nha!

“Ăn đi, nhìn con cũng đói bụng lắm rồi đó.” Bà Lâm ôm Tề Tiểu Hiên lên trên ghế, sau đó gắp cho cậu thiệt nhiều thức ăn.

“Ông nội, ba mẹ, mẹ nuôi ăn cơm đi.” Tề Tiểu Hiên mở miệng ăn, với lại gọi mọi người cùng nhau ăn

“Đựơc, mọi ngừơi cùng nhau ăn cơm đi, Tiểu Ngoạn cũng ăn đi, từ nay về sau con hãy cùng chúng ta ăn cơm nha.” Tề Hùng rất thân thiện với Trần Tiểu Ngoạn

“Cám ơn bác!” Trần Tiểu Ngoạn cực kỳ cảm động, giống như chính mình là một phần tử của nhà họ Tề vậy, cảm thấy rất hạnh phúc.

“Hiên, Giai Giai, các con tính lúc nào thì kết hôn.” Tề Hùng ngồi vào ghế, còn chưa ăn gì, đã hỏi vấn đề này trước tiên.

“Ba, con tính trong tháng này sẽ cùng Giai Giai kết hôn, càng nhanh càng tốt miễn cho lại có vấn đề gì xảy ra.” Tề Hiên nóng vội nói rồi nhìn Ngãi Giai Giai. Mấy năm trước, anh đã hứa hẹn với Ngãi Giai Giai, anh nhất định sẽ lấy cô, mà cô cũng sẽ là vợ của anh. Nếu như không phải là Diệp Tầm Phương phá hư, thì bọn họ đã sớm thành vợ chồng rồi.

“Không cần vội như vậy đâu.” Ngãi Giai Giai xấu hổ cúi đầu xuống

“Đứa nhỏ cũng đã lớn như thế rồi còn không gấp sao. Bà Lâm hãy xem gần nhất có ngày nào tốt không. Nhà họ Tề đã lâu không có náo nhiệt rồi. Không bằng mở một buổi tiệc náo nhiệt một chút.” Tề Hùng hỏi bà Lâm.

“Hội chủ, gần nhất chỉ sợ là không có ngày tốt, phải chờ tới tháng sau mới có ngày tốt.”

“Để ý ngày tốt hay không tốt làm gì, ngay ngày mai con sẽ cùng Giai Giai đi đăng ký, đăng ký xong thì bọn con chính là vợ chồng hợp pháp. Về phần buổi tiệc mọi ngừơi thích cái gì thì bày cái đó, con không sao cả.” Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai tuyên bố quyết định của mình.

“Thiếu chủ” —— Ngãi Giai Giai ngượng ngùng mà cúi đầu xuống, có chút thẹn thùng.

“Đừng thẹn thùng như vậy được không, con của chúng ta cũng đã lớn như vậy rồi, còn có cái gì mà xấu hổ nữa chứ. Ngày mai đi với anh đăng ký đi, sau chờ đến ngày tốt, anh sẽ bù lại cho em một cuộc hôn lễ lớn và lãng mạn.” Tề Hiên mang theo giọng điệu thâm tình mà cầu khẩn nhìn Ngãi Giai Giai.

“Tề Hiên, đây là anh đang cầu hôn với Giai Giai?” Trần Tiểu Ngoạn khinh khỉnh hỏi

“Ừ.” Tề Hiên không chút do dự trả lời

“Không hoa không nhẫn mà anh cũng dám cầu hôn sao, thật không biết xấu hổ.” Trần Tiểu Ngoạn không quên trách mắng Tề Hiên một chút.

“Tôi đây sẽ đi mua ngay, mua hoa mua nhẫn như vậy cũng có thể được chứ, Trần Tiểu Ngoạn tiểu thư.” Tề Hiên bực Trần Tiểu Ngoạn, rồi đứng lên tính đi mua hoa cùng nhẫn, nhưng đã bị Ngãi Giai Giai kéo lại.

“Thiếu chủ, em đáp ứng anh, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với anh, không hoa không nhẫn em cũng không quan tâm.”

“Vẫn là Giai Giai tốt nhất.” Tề Hiên đắc ý nhìn Trần Tiểu Ngoạn, bộ dáng ra vẻ người thắng

“Ông nội, chúng ta ăn để cho bọn họ từ từ cầu hôn đi.” Tề Tiểu Hiên ăn rất ngon miệng, căn bản không để ý tới chuyện ba mẹ mình.

“Đựơc, chúng ta ăn, ha ha.” Tề Hùng vốn đang nhìn Tề Hiên và Ngãi Giai Giai, thì bị Tề Tiểu Hiên nói như thế, nên toàn bộ chú ý bị chuyển qua đây, sau đó cùng với cháu của mình ăn.

Ngãi Giai Giai hơi xấu hổ, cảm thấy bọn họ sao lại ở trước bàn cơm mà nói những lời buồn nôn này, vì vậy mà ngậm miệng không nói nữa, chỉ chú ý đến thức ăn của mình. Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác người một nhà ăn cơm, mà loại cảm giác này thật sự rất hạnh phúc, hi vọng hạnh phúc như vậy có thể kéo thật dài thật lâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.