Hắc Long nhíu mày nhìn tấm card trên tay, ánh mắt trầm xuống. Sau một hồi im lặng mới hỏi tên đàn em vừa đưa cho hắn, giọng không nghe rõ là vui hay buồn:
-Từ lúc nào?
Tên đàn em bị hỏi bất ngờ lập tức hiểu ý, trả lời:
-Vừa tối hôm qua thưa anh.
-Bọn chúng còn nói gì không?
-Dạ không, bọn em chỉ thấy tấm card, không thấy ai cả.
Xung quanh bỗng chốc im lặng, mãi không nghe Hắc Long lên tiếng, tên đàn em bạo gan hỏi:
-Đại ca, anh nghĩ lần này Tim Xanh làm như thế là có ý gì?
Trên tấm card chính là hình trái tim màu đen với chữ X màu đỏ gạch chéo ở giữa, lúc thấy nó được dán vào cửa ở BD-cũng là trụ sở chính của bang Dragon, vốn còn đang say xỉn lập tức bọn hắn tỉnh rượu hẳn, há hốc mồm nhìn nhau mãi chẳng biết nói gì. Tim Xanh định làm gì? Trái tim màu đen? Cái hình hơi bị… này chẳng phải là kí hiệu muốn khiêu chiến sao? Cả hai bang từ trước tới nay ngoài lần đụng độ lúc trước ra thì xem như cũng là quan hệ nước sông không phạm nước giếng, địa bàn của ai người nấy quản, anh không đụng tôi tôi cũng sẽ không đá động đến anh. Vậy mà đùng một cái lại gửi “thư” khiêu chiến?
Chuyện này thật khó hiểu.
Hắc Long không trả lời, vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt lại tố cáo tâm trạng đang dậy sóng của hắn bây giờ. Xoay xoay tấm card trên tay rồi bóp nát nó một cách bất ngờ, Hắc Long bỗng nở nụ cười khó hiểu, ném tấm card theo một đường cong parabol hoàn mỹ vào thùng rác một cách chính xác.
Trong thùng rác, tấm card bị nhàu nát nhưng vẫn thấy rõ được một dòng chữ đậm nét trên đó, nhìn cũng biết do một lực đạo rất mạnh viết nên, nét chữ như “rồng bay phượng múa” ghi rõ:
BD, 8:00 pm.
2 ngày.
*******
***********
-Này, mày có chắc là cái tên Hắc Long đấy đọc ra nội dung với cái thứ bùa chú đó không?
Minh Nam cắn một miếng táo trên tay, vẻ mặt thắc mắc hỏi tác giả thiết kế nên tấm card khiêu chiến kia, trong lòng hiếm khi dâng lên một tia lo lắng cho Hắc Long, sợ hắn đi nhầm địa điểm. Cái thứ bùa chú mà Minh Nam nói chính dòng chữ ghi rõ nơi hẹn kia, đến hắn còn phải mất tới gần mười lăm phút căng con mắt ra để hiểu hết ý trong đó, chẳng biết Hắc Long hắn… haizzz…
-Ừm, tao cũng không chắc…
Hải Lâm ngồi đối diện theo đà trả lời, rồi đột nhiên thấy điểm bất thường bỗng tức giận gào lên:
-Hả, mày nói ai viết bùa chú hả thằng kia?
-Ơ, không phải hả? Lẽ nào đó lại là chữ viết của một nên văn minh nào khác chăng?
Đình Long ngồi cạnh cửa sổ vẫn chú tâm vào quyển sách trên tay bỗng ngẩng đầu nhìn qua, trước mắt là cảnh Hải Lâm miệng nghiến răng, tay túm áo Minh Nam, Đình Long lấy tay đẩy đẩy lại gọng kính, bất ngờ buông một câu, vẻ mặt bình thản:
-Cậu ta tới từ tinh cầu APXR 5026. Ở Trái Đất cũng được vài năm rồi.
-Cái… cái gì?
-A ha ha ha… Nói mau, mày tới Trái Đất với mục đích gì?-Minh Nam ôm bụng cười sằng sặc, tiếp tục trêu.
Hải Lâm lửa giận ngùn ngụt nhìn hai kẻ hùa nhau trêu chọc mình kia. Được lắm, bảo thiết kế không ai thiết kế, cuối cùng đẩy hết cho hắn làm, bây giờ lại…
Tiếng cười lại nổi lên xung quanh, Hải Lâm trán nổi gân xanh, mặt đỏ lên, ngón tay giơ lên chỉ về phía ba người xung quanh, vì tức giận nên có hơi run run, mãi lâu mới nặn ra được mấy chữ:
-Tụi mày… tụi mày… được lắm!
Trời ơi tức mà không nói được!
-Thôi được rồi, đừng trêu cậu ta nữa, các cậu chuẩn bị đi, sắp tới giờ rồi.
Tiếng Hạ Đông Triều vang lên nhắc nhở cả bọn. Bây giờ là 7:30 pm.
*******
***********
Ba ngày sau.
Cuối cùng cũng đến ngày ra viện, bước ra khỏi cổng bệnh viện, mặt nó tươi tỉnh hẳn ra, tâm trạng vui vẻ nên nó quyết định đi ăn một bữa. À mà không phải vì việc xuất viện không đâu nha, mà còn là vì Lăng Hạo Thiên rốt cuộc cũng dọn về nhà hắn rồi, cái ngày nó chờ đợi cuối cùng cũng đến, hahahaha!
-Trông cậu vui nhỉ?
-Điều đó là dĩ nhiên, cuối cùng thì cái tên trời đánh kia cũng cuốn gói về nhà hắn rồi, hahaha!
Ý, ai hỏi vậy?
Nó đang cười bỗng cứng người, quay lưng lại chính là khuôn mặt điển trai của Lăng Hạo Thiên. Nó ngậm miệng, trong lòng thầm chửi một câu, chết tiệt, sao mình có thể quên cái tên này đang đứng ở đây chứ! Đúng là không nên vui mừng quá sớm mà.
-Tên trời đánh? Cuốn gói về nhà? Có vẻ cậu rất ghét ân nhân đã cứu mình ấy nhỉ?- Lăng Hạo Thiên cúi xuống sát mặt nó, đôi mắt híp lại nhìn nó, nó bỗng thấy gian gian thế nào ấy (mặc dù đây không phải là lần đầu).
Điều đó còn phải hỏi sao? Trong lòng nó đã có sẵn đáp án. Nhưng dù gì người ta cũng đã vì mình mà bầm dập, lại còn nhập viện lâu thế, nghĩ lại cũng thấy mình quá đáng thật. Nó mở miệng cười nói:
-Nào có, tôi đâu có nói cậu, thiếu vắng một người đẹp trai, dễ mến lại tốt bụng như cậu trong nhà tôi còn cảm thấy tổn thất lớn ấy chứ! Haha…ha…
Càng ngày nó càng phục khả năng nói dối không ngượng miệng của nó.
-Hừ, dẹp cái nụ cười miễn cưỡng đó đi, khó coi quá.
Lăng Hạo Thiên hừ lạnh một cái, bước nhanh ra cổng bệnh viện, người làm đã xếp hành lí xong, chỉ chờ hắn bước lên xe. Nhưng mà mãi một lúc vẫn thấy hắn đứng bên cạnh, nó khó hiểu, buộc miệng hỏi:
-Sao cậu không về đi! Còn chờ gì nữa.
-Đột nhiên tôi lại không muốn đi xe. -Lăng Hạo Thiên hai tay đút vào túi quần, mặt hơi ngẩng lên, bâng quơ nói một câu.
Sặc… không phải là hắn đổi ý đấy chứ? Oh no!
-Sao cậu lại không muốn, lên xe nhanh đi, tôi thấy sắc mặt cậu chưa khỏe đâu, mau mau về nhà cậu tĩnh dưỡng đi, nhanh, nhanh! Chắc cha mẹ, anh, chị, em,, cô, dì, chú, bác, ông, bà, quản gia, người hầu nhà cậu, hàng xóm láng giềng đang lo lắm đó!
-Sao cậu không liệt kê luôn con Kiki nhà tôi luôn đi!
-Thì sao cũng được mà, lên xe nhanh đi…
Miệng nó nói không ngừng, hai tay còn chống sau lưng Lăng Hạo Thiên, dùng lực đẩy hắn về phía trước nhưng hắn vẫn không dịch chuyển một chút nào. Sao cái tên này mới ra viện mà khỏe thế nhỉ, không lẽ mình yếu đi rồi sao? Không thể nào!
Đang hì hục “đẩy” Lăng Hạo Thiên lên xe, một bóng người quen thuộc đi ngang qua làm nó đột ngột dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn. Hể, kia chẳng phải là Minh Nam sao? Ô, có cả Hải Lâm với Đình Long kìa!
Nó hớn hở chạy tới chỗ ba người kia đang đứng, tay còn giơ lên huơ huơ về phía họ, miệng không ngừng kêu, quên mất mình đang là Hoàng Y Nhã:
-Minh Nam, Minh Nam!
Lăng Hạo Thiên cảm thấy lực đẩy phía sau bỗng dừng lại, quay đầu nhìn thì người đã biến mất từ lúc nào. Hắn cau mày, quan sát xung quanh một lượt, cái bóng người nho nhỏ đang chạy thật nhanh về phía tiệm bánh đổi diện, không, đúng hơn là về phía ba tên con trai đang đứng gần đó kia, tới nơi còn tay bắt mặt mừng, làm vẻ lâu rồi không gặp nữa chứ, chỉ còn thiếu ôm hôn, khóc lóc nữa là đủ bộ.
Ba cái tên đó là ai vậy? Nhìn mặt ba tên con trai hơi đơ ra một chút khi thấy nó, Lăng Hạo Thiên thắc mắc, Hoàng Y Nhã có quen bọn họ à?
Mặt Lăng thiếu gia hơi xịu xuống rồi nha.
Lăng Hạo Thiên sải từng bước dài nhanh chóng đi đến chỗ nó, đúng lúc lại nghe Minh Nam nói một câu:
-Chị ấy là bạn gái của anh White đấy, thế nào hả, đẹp lắm đúng không?
Bạn gái? Nhanh như vậy mà thành bạn gái rồi?
-Bạn gái gì ch… Này này, cậu kéo tay tôi làm gì vậy? Này!
Lăng Hạo Thiên không biết tại sao mình tự nhiên lại giận như thế, chưa đợi nó nói hết câu đã nắm tay kéo nó đi một mạch, bỏ lại ba tên con trai đứng đó ngơ ngác chẳng hiểu gì.
-Này, bỏ tay ra coi, đau quá!
Lăng Hạo Thiên vẫn đi phía trước như không đếm xỉa gì đến nó nhưng lực tay đã giảm đi rất nhiều.
-Ba tên đó là ai thế?
-Hừ, có nói cậu cũng không biết. Bỏ tay ra coi!
[Ầm ầm ầm, pằng pằng pằng pằng, chíu chíu chíu chíu chíu, bùmmmmm
Ầm ầm ầm, pằng pằng pằng pằng, chíu chíu chíu chíu chíu, bùmmmmm…..]
-Này, này, có điện thoại, tôi phải bắt điện thoại, dừng lại, dừng lại!
Lăng Hạo Thiên dừng bước, bỏ tay nó ra, thấy nó không ngừng lục cái giỏ đeo trên người rồi loay hoay lấy chiếc điện thoại mới tinh ra, mắt còn không quên trừng hắn một cái. Cậu nắm tay tôi đau như thế làm gì chứ? Ủa, ba Hoàng Y Nhã gọi làm gì nhỉ?
-Alo, con đây.
-…..
-À vâng… tiệc? Tiệc gì ạ?
-….
-Con không… A, alo, alo!!
Nó alo không ngừng, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút hồi lâu. Nó tắt máy, mặt nhăn lại thành một đoàn. Cái gì vậy trời, tiệc tùng gì mà mới đi công tác về đã bắt mình đi, lại còn nhất định phải đi nữa chứ, mình cũng đâu phải Hoàng Y Nhã, tiệc nhà giàu chắc là toàn người quyền quý không, lỡ như có gì sai sót thì sao đây? Nó cau mày, miệng cứ lẩm bẩm:
-Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây?
-Ông ấy định sẽ tuyên bố về việc ấy đấy. -Lăng Hạo Thiên bỗng nhiên lên tiếng
-Hả? Việc gì?
-ĐÍnh hôn.
-Ai cơ? -Nó vẫn ngu ngơ không hiểu, vậy thì có liên quan gì không?
-Đừng nói với tôi là cậu không biết.
Thì không biết thật mà trời, chuyện của mấy người bảo sao tôi biết được TT_TT. Mà khoan đã, đính hôn, đính hôn…, hừm… đính hôn, hôn ước, nhất định phải đi??? A! Không lẽ…
-Này, không phải là tôi với… với cậu chứ?
Lăng hạo Thiên không nói gì, quay người bước đi, bỏ lại nó đang như sét đánh đơ người tại chỗ.
-Không thể nào, này, này, cậu phải ngăn lại đi chứ, này này!
Nó vội đuổi theo Lăng Hạo Thiên, miệng nói không ngừng.
-Tại sao?
-Thì còn tại vì sao nữa, chúng ta mới có trung học, đính hôn làm cái gì chứ, với lại quan trọng là tôi không…
Tôi không phải là Hoàng Y Nhã!