Tối đó Cố Tuấn Xuyên cùng bạn thân uống một trận say xỉn.
Chai rượu là hàng trấn tiệm của Tô Cảnh Thu, anh nhất quyết muốn uống, Tô Cảnh Thu không ngăn được, lúc lấy khỏi hầm rượu có cảm giác đau như cắt thịt. Thậm chí anh ta còn lạy chai rượu, mong là tuy thân xác nó không còn ở đây, nhưng tốt xấu gì có thể dùng linh hồn phù hộ quán bar của anh ta làm ăn phát đạt.
“Lúc trước tận mắt thấy Trịnh Lương thuê phòng với người khác anh có nghĩ đến sẽ lấy chai rượu này ra không? Xem ra rượu này thật sự rất đắt, anh đau lòng lắm nhỉ, nhưng cũng chiều Cố Tuấn Xuyên thật đó.”
Cao Phái Văn dựa vào tủ rượu, gác chân lên sô pha đối diện, nhìn qua nhìn lại hai người bạn không biết tranh giành của mình:
“Ba mươi tuổi rồi đấy các bạn, ba mươi tuổi mà ngày nào cũng cà lơ phất phơ dạo chơi nhân gian, ngay cả một cô gái thật lòng cũng không tìm thấy. Hai người rốt cuộc có được hay không vậy? Không được thì kết bạn xuất gia cho xong.”
“Chùa nào được nhỉ? Lục căn không tịnh họ có chịu không?”
Tô Cảnh Thu hỏi.
“Hai người muốn tìm chùa tốt cũng khó lắm, tự mình xây đi!”
Cao Phái Văn uống thử một hớp rượu trấn tiệm của Tô Cảnh Thu, thật sự rất ngon, mùi vị không gắt, không mạnh, có chút ngọt, xen lẫn hương hoa:
“Rượu của anh ngon quá!”
“Thêm đá! Thêm đá còn ngon hơn! Tôi vốn muốn mời Trịnh Lương uống, Trịnh Lương không uống, nói dù cô ấy chia tay nhưng cũng phải giữ bình tĩnh, không thể để người mình không thích thừa cơ xen vào.”
Chỉ vài lời đã phác họa được hết tình trạng thảm hại giữa anh ta và Trịnh Lương. Cao Phái Văn không biết nên đồng tình hay châm chọc anh ta, ngẫm nghĩ vẫn nên uống rượu thì hơn.
Cố Tuấn Xuyên trông như không có chuyện gì, nhưng anh uống một hơi hết sạch một ly, Tô Cảnh Thu đau lòng, khuyên anh uống chậm một chút, uống hết rồi là không còn nữa. Cố Tuấn Xuyên lại bảo:
“Cậu đừng tưởng tôi không biết, hầm rượu của cậu vẫn còn hai chai nữa.”
Rất có cảm giác không say không về, quả thật uống như chạy, hết ly này đến ly khác, uống hết lại khui chai khác, khiến quán bar của Tô Cảnh Thu không còn rượu trấn tiệm nữa. Với Cố Tuấn Xuyên mà nói, uống say là chuyện tốt. Say xong ngủ một giấc, sáng hôm sau mở mắt dậy sẽ quên hết những chuyện buồn phiền hôm nay, sau này nên làm gì thì làm đó.
Anh uống đến chóng mặt căng đầu, lúc đi đường bước chân lơ lửng, về đến nhà còn chưa tắm rửa đã vùi đầu ngủ say. Sáng hôm sau vẫn dậy lúc tám giờ, đi tắm thay đồ, đến thẳng sân bay. Lúc máy bay cất cánh lại nhớ đến lời nói của Lận Vũ Lạc, trong lòng anh rất rõ hai tháng sau trở về sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng anh không làm gì cả.
Còn Lận Vũ Lạc, đêm đó cô hoàn toàn không ngủ được. Cãi nhau với Cố Tuấn Xuyên quá đỗi mệt mỏi, trong lòng cô luôn nghẹn lại. Thậm chí cô cảm thấy Cố Tuấn Xuyên sẽ không bỏ qua như vậy, trước đây nếu anh chịu thiệt cũng sẽ thắng trở lại. Chắc chắn họ sẽ có một trận tranh cãi lớn hơn nữa.
Nửa đêm nghe ngoài hành lang có tiếng bước chân, Lận Vũ Lạc từ trên giường ngồi dậy chạy ra ngoài cửa, chuẩn bị nghênh đón phản công của Cố Tuấn Xuyên, kết quả bước chân kia đi thẳng lên trên, đến tận tầng cao nhất, mở khóa, vào cửa.
Lận Vũ Lạc đứng trước cửa một lúc.
Bên ngoài tĩnh lặng.
Mở điện thoại xem thử Cố Tuấn Xuyên có gửi mấy lời độc ác gì hay không, chẳng có gì cả, cuối cùng Cố Tuấn Xuyên cũng im hơi lặng tiếng.
Hôm sau thức dậy, cả người cô như giẫm trên bông, đến phòng tập bận rộn suốt một khoảng thời gian, nhân lúc không có tiết cô ở phòng tập ngồi thiền một lúc, bấy giờ mới thấy mình sống lại.
Sắp đến kỳ nghỉ hè, phòng tập tổ chức khá nhiều hoạt động.
Lận Vũ Lạc đề xuất “kế hoạch mùa hè” với Phương Liễu, cô dẫn Quan Quan đi gần như khắp các tòa nhà, làm quen rất nhiều người phụ trách văn hóa doanh nghiệp, tặng ba tiết công ích cho một vài công ty. Trước khi đến đó cô đã nhờ trưởng phòng Vương tìm giúp trang vàng của các công ty gần đây, lúc rảnh rỗi cô sẽ lên mạng tra thử, thực lực của doanh nghiệp nào mạnh thu nhập nhân viên cao, cô sẽ tập trung vào những công ty đó, phần còn lại giao cho nhóm “ong nhỏ” mà phòng tập yoga hợp tác.
Đây cũng là lần đầu cô thử cách này, không thể đánh giá lợi ích. May mà Phương Liễu thoải mái buông tay, quan điểm của cô ấy là: Giao tiệm cho cô, tôi sẽ không lo nữa. Có thời gian đó tôi ra ngoài đánh golf không vui hơn sao? Tóm lại người mình đã chọn thì phải tin tưởng. Cô ấy để mặc Lận Vũ Lạc làm gì thì làm.
Có sự ủng hộ của Phương Liễu, Lận Vũ Lạc cũng không bó tay bó chân, ngược lại đang trên đường học tập, cái gì cũng muốn thử nghiệm.
Lúc cô bận đến mức không có thời gian ăn cơm, Ninh Phong sẽ mang đến cho cô, hai người ngồi trong xe anh ấy ăn chút gì đó, trò chuyện đôi câu. Ninh Phong vốn là người không hay để ý chuyện bên ngoài cũng liên lạc với văn phòng viện khoa học, gửi đơn tuyên truyền phòng tập yoga của Lận Vũ Lạc cho họ, còn giật dây để Chu Tiểu Khê giúp Lận Vũ Lạc.
Tiết công ích đầu tiên là dạy cho công ty của Trịnh Lương, Lận Vũ Lạc tự mình đi.
Khu văn phòng của công ty Trịnh Lương rộng rãi, đồng nghiệp phụ trách văn hóa doanh nghiệp của họ cũng rất giỏi tổ chức, để Lận Vũ Lạc đến studio của họ hướng dẫn, họ sẽ livestream, đồng nghiệp trên toàn thế giới có thể tập theo, đường link đăng ký sẽ mở cho nhân viên ở Bắc Kinh, 15 người đầu tiên sẽ được đến hiện trường.
Trịnh Lương là một trong số 15 người đó.
Cô ấy vừa được thăng chức trưởng nhóm, công việc khá bận rộn, cho nên cổ vai gáy khó chịu. Cộng thêm năm ngoái đến Bắc Đới Hà có duyên gặp Lận Vũ Lạc vài lần ngắn ngủi, nên khi nhìn thấy trên email tuyên truyền của công ty có ảnh của Lận Vũ Lạc, cô ấy đã đăng ký ngay.
Lận Vũ Lạc có ấn tượng với Trịnh Lương, lúc chuẩn bị livestream cô chủ động đến chào hỏi Trịnh Lương. Trịnh Lương cũng rất nhiệt tình, nói với cô:
“Khi trước Tô Cảnh Thu nhờ tôi , tôi đã muốn đến chỗ các cô rồi, nhưng gần đây tôi bận quá. Vả lại cô nhìn cổ tôi xem, có phải bị nghiêng về trước rồi không?”
Lận Vũ Lạc nhìn thoáng qua, không nghiêm trọng mấy, chỉnh lại một chút là được, đồng thời đề nghị cô ấy nên đeo nẹp cổ hoặc dụng cụ chỉnh hình khi dùng máy tính, vì tư thế của cô ấy bình thường khá tốt, có lẽ do dùng máy tính quá lâu mới bị như vậy.
Trịnh Lương lập tức đặt hàng ngay, trước khi livestream còn cổ vũ Lận Vũ Lạc:
“Cố lên.”
Lại nhỏ tiếng bảo:
“Đừng hồi hộp nhé, đồng nghiệp chúng tôi chỉ mới nhìn ảnh cô thôi đã thích rồi.”
Lận Vũ Lạc mỉm cười.
Lần đầu tiên cô hướng dẫn lớp học với thế trận lớn như vậy, studio của công ty Trịnh Lương cực kỳ chuyên nghiệp, khi tất cả các ngọn đèn đều được bật lên, suy nghĩ đầu tiên trong cô là: Mặt có đổ dầu không? Ngay sau đó lại bị suy nghĩ của mình chọc cười, cảm giác hồi hộp cũng tan biến.
Cô và Quan Quan dẫn dắt người ở hiện trường tập luyện, bài tập cổ vai gáy cơ bản nhất. Cô nói chuyện dịu dàng, động tác đúng chuẩn, mỗi một điểm quan trọng đều giảng giải rõ ràng, còn xen kẽ một vài mẹo nhỏ để điều chỉnh tư thế, một tiếng đồng hồ phát huy tinh tế, là một trải nghiệm tuyệt vời.
Có hai thư ký bộ phận sau khi kết thúc thông qua người của nhóm công ty liên lạc với Lận Vũ Lạc, giúp sếp của mình hỏi chuyện tập luyện, cũng có vài nhân viên hỏi thăm mấy lớp yoga. Tóm lại khá thành công.
Lận Vũ Lạc có cảm giác thỏa mãn sâu sắc, cô thấy đây mới là con đường chân chính của mình. Tối đó tâm trạng cô rất tốt, Ninh Phong đến đón cô tan làm, cô đề nghị đi dạo.
Đêm hè Bắc Kinh gió mát trăng thanh, hai người chậm rãi bước đi trên phố. Qua vài ngày nữa sẽ là thời điểm nóng nhất ở Bắc Kinh, Lận Vũ Lạc kể chuyện năm ngoái Vương Lưu Trang cúp điện, khi đó ngày nào cô cũng muốn nằm dưới nước, vui nhất là đến phòng tập thật sớm hưởng máy lạnh. Mùa hè năm nay trôi qua tốt hơn năm ngoái, khiến cô thỏa mãn.
Mùa hè năm ngoái, Ninh Phong ở Cam Túc. Sau khi anh ấy từ Châu Phi trở về đã bị điều đến Cam Túc. Mặt trời chói chang, gò má anh ấy đỏ bừng, chẳng hiểu sao lại dị ứng với tia cực tím, đến đâu cũng phải mặc quần áo chống nắng, che mặt thật kỹ, như mắc phải căn bệnh nan y nào đó. Mãi đến khi nhiệm vụ kết thúc, rất nhiều đồng nghiệp ở địa phương cũng không biết anh ấy trông như thế nào.
Mùa hè năm nay, hai người lại trùng phùng ở Bắc Kinh như định mệnh sắp đặt.
Lúc băng qua đường, Ninh Phong kéo cổ tay Lận Vũ Lạc, nhưng không buông ra. Lòng bàn tay trượt xuống, mãi đến khi chạm vào đầu ngón tay cô rồi móc lấy, một lúc sau nắm chặt bàn tay cô. Sắc trăng đêm nay trùng khớp với ánh trăng quê hương năm cô mười mấy tuổi, anh ấy nghỉ hè trở về đợi cô tan học trước cổng trường.
Một buổi tối mùa hạ nào đó năm cô mười bảy, anh ấy lén lút dắt tay cô trong đám đông, cũng chỉ nắm tay mà thôi, chẳng dám vượt giới hạn.
Mùa hè này lại trùng hợp với mùa hè năm mười bảy. Giữa lúc hoảng hốt, Lận Vũ Lạc như ngửi thấy hương hoa cỏ quê nhà. Cô nghĩ, hóa ra thời gian thật sự sẽ luân hồi, hóa ra người mình quan tâm thật sự sẽ trở lại.
Cuối tháng bảy, Lận Thư Tuyết trải qua chuyến hành trình trên biển dài đằng đẵng. Bà ấy đi cùng Mục Lực Nghiêu, hưởng thụ khoảng thời gian vui vẻ với những người đến từ khắp các nước. Muốn học kiến thức mới thì đến ngồi nghe các buổi giảng giải, muốn ngắm biển thì đến khoang thuyền hóng gió, muốn khiêu vũ thì tham gia vũ hội trên thuyền vào buổi tối, đói bụng thì thưởng thức các món ăn ngon, mỗi ngày dành ra chút thời gian ngồi thiền tập yoga. Những ngày tháng gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài, cuối cùng Lận Thư Tuyết đã rời xa chiến trường theo mình suốt cuộc đời, tạm biệt danh hiệu Lận nương tử trong khoảng thời gian ngắn ngủi, yên tâm làm một vị khách du lịch sắp đến thăm miền cực địa.
Bà ấy lo lắng tố chất cơ thể thỉnh thoảng sẽ quấy nhiễu mình, nhưng được Mục Lực Nghiêu chăm sóc chu đáo, cuối cùng đã giải quyết thỏa đáng.
Khi bà ấy thật sự đặt chân đến điểm cuối hành trình, trong tầm mắt chỉ toàn là băng tuyết, lập tức bùi ngùi muôn phần. Trước đây luôn bận rộn làm việc kiếm tiền, mỗi một nơi bà ấy đến đều vì kinh doanh. Dẫu không mang theo mục đích gì, trong suốt chuyến đi cũng chỉ có công việc. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời bà ấy thật sự buông bỏ hết tất cả để tận hưởng du lịch, lúc này, bà ấy cảm thấy trọn vẹn.
Mục Lực Nghiêu ở bên cạnh động viên bà ấy:
“Nếu thấy có thể buông bỏ, chi bằng du lịch vòng quanh thế giới với tôi. Ví dụ như, bắt đầu từ Argentina.”
Lận Thư Tuyết thấy đề nghị này khá tốt, bà ấy nói:
“Cậu đúng là chịu khó chăm sóc người khác.”
Mục Lực Nghiêu cười.
Hai người đều cảm thấy nửa sau cuộc đời mình đã bắt đầu khởi hành.
Cũng trong khoảng giữa đến cuối tháng bảy, giải bóng rổ quận bước vào vòng hai. Cố Tuấn Xuyên tranh thủ thời gian trở lại một chuyến. Lúc anh đến sân thi đấu, người của trung tâm thương mại Đông An đã có mặt, có người giơ tay chào hỏi anh, anh gật đầu, bước đến đội mình ngồi xuống.
Lận Vũ Lạc và Cao Phái Văn vẫn ngồi trên anh một hàng, Cao Phái Văn gọi Cố Tuấn Xuyên, anh quay đầu chào hỏi cô ấy. Thấy Lận Vũ Lạc đang nhìn mình, anh cũng giương cằm xem như chào hỏi cô. Không có bất kỳ biểu cảm và lời nói không phù hợp nào, chẳng cố ý tránh né hay xa lánh, thậm chí còn mang theo chút lịch sự thân thiện.
Khi anh vào sân, không khí ở hiện trường náo động.
Trong sân bóng truyền đến tiếng giày thể thao cọ xát, tiếng bóng rổ chạm đất, Cố Tuấn Xuyên chạy nhanh trên sân, có khi đột nhiên thẳng người làm một động tác tay, rồi nhanh nhẹn thay đổi đội hình. Lúc nóng quá anh sẽ vén áo lên lau mồ hôi, để lộ thân hình khiến người ta phải thảng thốt mà anh chẳng hay biết.
Khi anh ném vào rổ quả đầu tiên, Quan Quan siết chặt tay Lận Vũ Lạc la lên:
“Mẹ ơi! Nhảy cao thế! Cao như vậy! Ôi mẹ ơi!”
Sau đó là trái thứ ba ba điểm của Cố Tuấn Xuyên, hiện trường bị đẩy lên cao trào. Đối phương cũng không yếu, tỷ số sát sao, trái tim Lận Vũ Lạc sắp vọt lên khỏi cổ họng.
May mà Cố Tuấn Xuyên háo thắng lại thiện chiến, kéo đến giây cuối cùng, thổi còi một cú ăn ba, tốc độ nhanh tay vững vàng, tiếng hoan hô ở hiện trường không ngớt bên tai.
Người ở trung tâm thương mại Đông An kích động đến mức bật khóc. Ai mà ngờ sau khi bắt đầu làm việc, để ứng phó với hoạt động giao lưu nhàm chán trong quận, lại được trải nghiệm đam mê và vinh dự của thời sinh viên.
Trận đấu kết thúc.
Rất lâu mà mọi người cũng chưa thể bình tĩnh lại.
Cố Tuấn Xuyên lặng lẽ rời khỏi hiện trường, khó khăn lắm anh mới trở về một chuyến, đã hẹn người của đội cứu hộ và Tô Cảnh Thu uống rượu.
Đội cứu hộ có một thành viên mới, là Lận Vũ Châu bị Sầm Gia Dung nài ép lôi kéo tham gia. Người quen gặp nhau, không có biểu hiện gì khác thường. Lận Vũ Châu ngồi ở một góc vắng vẻ xem nhóm người uống rượu ca hát, không phân nam nữ, cánh tay khoác trên bờ vai, vô cùng náo nhiệt, không khí tốt đẹp.
Cố Tuấn Xuyên giơ ly rượu cám ơn lần tụ tập này, lại nghiêng người gõ nhẹ ly rượu vào mép bàn, ngửa đầu uống cạn. Lúc ăn uống linh đình, gật đầu với Lận Vũ Châu, lại xuyên qua nhóm người đến trước mặt cậu, kéo cậu đứng dậy:
“Tiểu Châu à, đời người đắc ý thì phải vui mừng, đừng để ly vàng không rượu dưới ánh trăng. Thỉnh thoảng say một trận đùa giỡn, cũng xem như qua một lần thanh xuân. Cạn ly.”
Người anh nóng rực, không khí vì sự có mặt của anh mà cũng trở nên nóng bừng. Lận Vũ Châu không từ chối rượu của anh, ngửa đầu uống cạn. Cố Tuấn Xuyên ôm vai cậu, ra sức vỗ, nói với cậu:
“Cố lên! Nhà khoa học tương lai!”
Lận Vũ Châu nói cám ơn anh.
Tô Cảnh Thu đến gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người, anh ta cầm micro nói:
“Hôm nay vui quá, tôi đã chơi với anh em mình suốt mười mấy năm, lần đầu tiên không gặp lâu như vậy. Cậu nói gì đi chứ!”
Tô Cảnh Thu nhất quyết bắt Cố Tuấn Xuyên phát biểu, anh mỉm cười nhận micro, hơi nghiêng đầu, như một gã quái dị phóng đãng, ánh sáng trong mát soi tỏ quán bar mờ ảo:
“Nói gì nhỉ? Mùa hè năm nay thật sự rất tuyệt!”
“Cạn ly!”
“Uống say!”
“Ngày mai giương buồm đi xa!”
Hết quyển 2