Trâu Tướng Quân tự biết rằng việc mình làm vừa rồi hơi
quá, anh ho khan một tiếng, cũng có chút ngượng ngùng, cởi áo khoác khoác lên
người Ngụy Nhất, điều chỉnh cho giọng nói dịu dàng hơn: “Đừng để bị lạnh,
ra hát tiếp mấy bài đang thịnh hành cho anh nghe đi, ví dụ như Một
con sông lớn, Sóng cả, Gió vờn hoa lúa.,..” Trâu Tướng Quân
lớn lên ở nước ngoài, rất có hứng thú với các bài hát Trung Quốc, anh dùng cổ
họng với ngữ âm không toàn vẹn của mình ngân nga, hát được hai câu thì quên
lời, rồi bất chợt lại nhớ ra, thần thái ung dung hát rằng, “Gió vờn hoa
lúa gặp đàn dê”.
Thần sắc của An Dương và Hoa Dung rất nghiêm nghị, cả
hai đều giơ ngón tay lên biểu dương Trâu Tướng Quân.
Ngụy Nhất từ xấu hổ chuyển thành tức giận, giậm giậm
chân muốn quay người rời đi, nhưng cô nghĩ, Trâu Tướng Quân giờ đã là chồng
mình, không thể làm mất mặt anh ấy được. Vậy là cô đành kiềm chế quay về ngồi
xuống ghế sô pha. Ngụy Nhất thấy Vĩ ngoẹo đầu đổ vật xuống một góc ghế sô pha,
trong phòng đang mở điều hòa, sợ anh ta nếu cứ ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh, liền
tỏ lòng từ bi, cởi chiếc áo Trâu Tướng Quân vừa khoác cho mình để đắp lên người
anh ta.
Chuyện nhỏ đó trong mắt của Trâu Tướng Quân lại
là một hành động thách thức,
anh cho rằng Ngụy Nhất đã cố ý bôi nhọ
ý tốt của anh, khiêu khích uy tín của anh, liền sầm mặt, tỏ vẻ rất không hài
lòng.
Ngụy Nhất không nghe theo lời Trâu Tướng Quân đi hát
bài Gió vờn hoa lúa, cô tức giận ngồi trên ghế sô pha xị mặt xuống. Để khuấy
động bầu không khí, An Dương liền chủ động đến chúc Ngụy Nhất một ly, cười hì
hì nói ”Chúc chị dâu nhỏ bé một ly”. Nói xong, anh uống cạn chỗ rượu
trong ly của mình trước.
Ngụy Nhất nhìn đồ uống trên tay minh, đứng lên đổ toàn
bộ số nước hoa quả trong đó đi, quay sang yêu cầu nhân viên phục vụ rót rượu.
Trâu Tướng Quân đương nhiên không đồng ý, lập tức hét lên: “Đừng có gây
chuyện lung tung!”.
Bản tính bướng bỉnh của Ngụy Nhất nổi lên, cô bĩu môi
nói: “Dưới gầm trời này làm gì có đạo lý ấy, đám đàn ông các anh uống rượu
thì là tình nghĩa anh em, còn phụ nữ chúng em uống rượu thì lại bị coi là gây
chuyện lung tung! Em thấy anh đúng là người theo chủ nghĩa gia trưởng!”.
An Dương thấy Ngụy Nhất đồng ý uống rượu là muốn nể
mặt mình, trong lòng mừng rỡ, liền thuận tình nói theo: “Đúng vậy, đúng
vậy, không có đạo lý đó! Phụ nữ các em không hay uống rượu, nếu chị dâu bé nhỏ
thật sự muốn uống thì đương nhiên là cũng có thể chứ?”. Nói xong, anh ta
đích thân rót cho Ngụy Nhât một chút rượu.
Ngụy Nhất lại không hài lòng, luôn miệng nói phải rót
nhiều vào. An Dương miễn cưỡng, lại rót thêm một chút.
Hôm nay Ngụy Nhất rõ ràng là hoạt bát hơn bình thường,
Trâu Tướng Quân đứng bên lạnh lùng nhìn điệu bộ tùy tiện của cô. Ngụy Nhất uống
một hơi hết nửa ly rượu, uống xong, vị đắng chát hiện rõ trên nét mặt nhăn nhó,
thấy Trâu Tứớng Quân đang bực bội nhìn mình, cô không hề run sợ, cũng trừng
mắt lên nhìn lại anh. Trâu Tướng Quân lập tức không nhịn được cười.
Mọi người đều bị cặp oan gia này làm cho bật cười.
An Dương là người mở màn, tiếp đến, mấy anh chàng khác
cũng lần lượt tới chúc rượu Ngụy Nhất. Ngụy Nhất đều không hể từ chối, uống cạn
từng ly. Ba ly rượu vào bụng, lá gan dù có nhút nhát như thế nào cũng được bồi
dưỡng trở nên gan dạ hơn nhiều. Ngụy Nhất suy nghĩ một hồi, thấy chỉ mình Tô
Thích là không tới mời mình, vậy là cô liền chủ động nâng ly rượu lên, tiến về
phía trước.
“Tô Thích!” Ngụy Nhất đã uống tới mức ngà
ngà say, giọng nói cũng sang sảng hơn thường ngày một chúi, một tiếng gọi
“Tô Thích” giống như tiếng sét giữa trời quang, chỉ mỗi giọng điệu là
còn mang chút âm điệu của trẻ con.
Trong phút chốc, khuôn mặt Trâu Tướngng Quân tối sầm
lại. Mọi người thấy có kịch hay sắp xảy ra, đều chăm chú theo dõi.
“Cô bé, sao thế?”, Tô Thích quan tâm hỏi.
“Em mời anh!” Dưới cái nhìn sâu lắng từ đôi
mắt lá răm của Tô Thích, cơn say của cô đã lập tức giảm xuống, sự gan dạ
cũng theo đó biến mất. Nhưng ánh mắt lại không đầu hàng, cô kiên định chào đón
anh, chậm rãi nói: “Cảm ơn, anh, trước đây đã dạy em rất nhiều điều”.
Nói xong, cô ngửa , cô uống cạn ly rượu của mình trước.
Tô Thích chăm chú nhìn Ngụy Nhất, anh cũng uống cạn
một ly.
Nhân viên phục vụ lại tới rót thêm rượu vào ly, Nguy
Nhất có phần hoa mắt chóng mặt, cố gắng giữ vững cơ thể, vẫn giơ ly rượu về
phía Tô Thích: “Cảm ơn anh trước đây đã luôn chăm sóc em, cùng em đi qua
những ngày tháng thật vui vẻ.
Hồi đó, em luôn coi anh là một người thân giống như mẹ của em, dù rằng sau này
anh đi rồi, nhưng tận đáy lòng,
em vẫn rất biết ơn anh”. Nói xong nụ cười nở trên môi, khóe mắt lại ngân
ngấn nước, cô ngửa cổ uống cạn ly nữạ.
Tô Thích vẫn chưa nói gì, ánh mắt đã ảm đạm đi vài phần,
anh cũng một hơi uống cạn ly rượu trên tay.
Nhân viên phục vụ tiến đến rót rượu thì bị Ngụy Nhất
xua xua tav chặn lại, lần này, cô muốn tự mình rót lấy, rót thật đầy, đầy đếm
nỗi rượu sánh ra ngoài cốc. Ngụy Nhất giơ ly rượu về phía Tô Thích, chiếc ly
trên tay cô đung đưa, cơ thể cũng lảo đảo, cô nói: “Em sợ rằng những lời
cảm ơn đó, nếu bây giờ không nói ra, sau này sẽ không còn cơ… hội nữa. Vì
vậy, em phải đem tất cả… tất cả những lời cảm ơn từ đáy lòng, nhân cơ hội này
nói hết với anh! Từ nhỏ tới lớn, khát vọng lớn nhất của em là rời xa nhà họ
Ngụy, tất cả những người trong nhà họ Ngụy đều… chỉ mong em mau chóng ra
đi… ai trong số họ cũng đều quen nhìn em bằng ánh mắt coi thường… Ánh mắt
đó lạnh lùng lắm… không hề có tình cảm… Em dù nằm mơ cũng đều mong có một
ngôi nhà… hoàn toàn thuộc về mình, có người thật lòng yêu thương mình! Ý
nghĩa của ngôi nhà là gì… các anh có biết không? Không biết phải không? Là
yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, có cho đi và có nhận lại… có người gần gũi thương
yêu nhau trên khắp thế gian này…. có thể tin tưởng, có thể nương tựa… mãi
mãi không bị tổn thương… Một mái nhà, anh đã từng dành cho em ờ tòa nhà ở…
khu chung cư Xuân Thành, rất đẹp, em đã thật lòng yêu quý nơi đó! Dù rằng mái
nhà đó chỉ duy trì được trong vài tháng ngắn ngủi nhưng em sẽ mãi mãi không
quên, em đã nói cảm ơn anh chưa nhỉ? Trong lòng em… đối với anh… luôn có sự
biết ơn!
Cảm ơn anh, Tô Thích… còn bây giờ, bây giờ cuộc sống
của em rất tốt, Trâu… Trâu Tướng Quân đối với em rất tốt, em đã có ngôi nhà
của mình… Em vô cùng mãn nguyện… vô cùng vui vẻ…”. Ngụy Nhất nói tới
đây, lại một hơi uống cạn ly rượu. Ngụy Nhất nói rằng cô rất vui vẻ, nhưng
khuôn mặt cô lại giàn giụa nước mắt.
Ba ly rượu, giống như một lời chào tạm biệt chính thức
với quá khứ. Ngụy Nhất biết, Tô Thích cũng biết. Từ đầu tới cuối, Tô Thích
không hề nói một lời nào, bàn tay đang cầm ly rượu của anh khẽ run rẩy.
Trâu Tướng Quân biết, nếu không phải là mượn rượu để
lấy dũng khí thì những lời đó, Ngụy Nhất mãi mãi không thể nói ra được. Anh
nhìn sang hướng khác, trầm lặng, không biết đang nghĩ ngợi điều gì, một lát sau
anh mới bước tới, giằng lấy chiếc ly trên tay cô, dịu dàng ôm cô vào lòng rồi
quay người nói với các bạn: “Vợ tớ say rồi, tớ đưa cô ấy về nhà, mọi người
cứ vui vẻ nhé!”.
An Dương đương nhiên không đồng ý, nhảy dựng lên ngăn
cản: “Đừng đi, vẫn sớm mà, cậu đi rồi còn lại mấy người bọn tớ cũng chẳng
có hứng thú gì!”.
Trâu Tướng Quân nhìn cô gái đang nhắm nghiền mắt khuôn
mặt ửng đỏ trong vòng tay mình, nói: “Tớ đưa cô ấy về trước rồi sẽ quay
lại ngay”.
An Dương đuổi theo sau nói: “Thuê một phòng
nghỉ ngay tại khách sạn cho cô
ấy đi!”.
Trâu Tướng Quân không để ý tới câu nói đó, cứ lẳng
lặng đưa Ngụy Nhất về. Bản thân anh cũng đã hơi say không tiện lái xe nên hai
người liền gọi một chiếc taxi.
Dọc đường về, Ngụy Nhất nôn tới ba lần, mỗi khi cô hét
toáng lên với người tài xế: “Dừng xe, dừng xe, tôi buồn nôn rồi!” thì
chiếc xe lập tức được áp sát lề đường, bởi anh tài lo rằng Ngụy Nhất sẽ nôn hết
ra xe.
Được Trâu Tướng Quân nâng đỡ, Ngụy Nhất lảo đảo xuống
xe, khom lưng nôn thốc nôn tháo. Trâu Tướng Quân xót xa vỗ vỗ lưng cô, trách
mắng: “Xem em trổ tài sau khi uống nhiều rượu kìa!”.
Ngụy Nhất nhăn nhó mặt mũi, có vẻ đang rất khó chịu,
nôn xong, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt lại giàn giụa nước mắt. Cô nghẹn ngào
hỏi: “Trâu Tướng Quân, hôm nay có phải em đã làm anh rất mất mặt
không?”.
Bên đường, trong tiếng còi xe và tiếng gió rít, Trâu
Tướng Quân ngồi thụp xuống bên Ngụy Nhất, giúp cô vén mấy sợi tóc đang vướng
bên khóe môi ra sau tai, bấy giờ mới đau khổ mỉm cười nói: “Mất mặt là
chuyện nhỏ, đừng để anh bị mất vợ là được rồi”.
Ngụy Nhất ngẩng đẩu lên, nhìn Trâu Tướng Quân bằng đôi
mắt ngấn nước, trong màn đêm, đôi mắt của anh còn sáng hơn cả các vì sao trên
trời, chưa bao giờ cô thấy anh lại xúc động như lúc này. Cô bỗng chủ động nép
sát vào vòng tay Trâu Tướng Quân. Trong lòng thầm tự nhủ: Trâu Tướng Quân, em
cũng phải cảm ơn anh.
Mãi tới khi anh tài xế đợi quá lâu, lớn tiếng thúc
giục mới thôi.
Hai người đã uống rượu nên dục vọng đều cuồn cuộn trào
dâng. Vừa xuống xe, khi vẫn còn đang ở ban công ngoài trời, Trâu Tướng Quân đã
ấn Ngụy Nhât đứng dựa lưng vào cửa, ngấu nghiến hôn, một tay đưa ra đỡ phía sau
gáy cô một tay mò mẫm trong túi tìm chìa khóa cửa. Ngụy Nhất cũng đã hoàn toàn
nói lời tạm biệt với quá khứ, dường như trong chớp mắt đã biến thành một
người khác, phong tình trào dâng mãnh liệt. Một trận trời xoay đất chuyển, Ngụy
Nhất như một con bạch tuộc, cứ quấn chặt lấy Trâu Tướng Quân, còn ngẩng mặt
lên, chủ động thè chiếc lưỡi nhỏ xinh ra liếm láp đôi môi của Trâu Tướng Quân,
học theo cách mà trước đây anh đã từng đùa giỡn với cô một cách đến nơi đến
chốn, rồi cô nghiêng đầu, cười khúc khích.
“Thích không?”, Ngụy Nhất nói, sắc mặt cô
ửng hồng, đôi môi thắm đỏ, hàng lông mày mượt như tơ, hình ảnh của cô lúc
này, trước đây chưa từng xuất hiện.
Trong chốc lát, Trâu Tướng Quân cảm thấy dục
vọng tràn đầy cơ thể, khó có
thể kiềm chế nổi. Anh hạ thấp giọng: “Yêu tinh con!”, nhưng phiền một
nỗi là vào giờ phút quan trọng này, lại tìm mãi không thấy chiếc chìa khóa cửa
đâu cả.
Khi làm những việc này, đôi môi anh cũng không hề bỏ
phí, lúc thì triền miên, lúc lại thô bạo, cứ khuấy động rồi lại thu nhận trong
khoang miệng Ngụy Nhất. Hai người khó khăn lắm mới vào được đến trong nhà. Ngụy
Nhất đã bị hôn tới mức u mê, mất hết cả phương hướng, vừa gượng gạo đáp lại nụ
hôn của anh, vừa rón rén đưa bàn tay bé nhỏ ra, vụng về muốn giúp Trâu Tướng
Quân cởi dây thắt lưng. Trâu Tướng Quân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, dục vọng
lại càng tăng, anh cố gắng kiểm chế, nâng khuôn mặt của Ngụy Nhất lên, nhìn sâu
vào đôi mắt cô, cất giọng thì thào: “Tiểu Trư, nếu sau này em dám phản bội
anh… anh … anh…”. Từ “anh” cứ nhắc đi nhắc lại mãi nhưng Tướng
Quân không nghĩ ra sẽ xử lý cô như thế nào, hơn nữa anh cũng chẳng dám làm điều
ấy.
“Chỉ cần anh không đuổi, em sẽ không đi”, cô
nói. Nhớ lại, đây là câu nói tình tứ đầu tiên mà Ngụy Nhất dành cho Trâu Tướng
Quân, không thể kiềm chế được nữa, anh thành thục cởi hết quẩn áo trên người
Ngụy Nhất như lột bỏ vỏ củ măng tre, bản thân mình cũng nhanh như một cộng một
bằng hai trút bỏ hết những thứ vướng bận trên người. Hai ngưòi trút bỏ quần áo
xuống đất rồi đi tới giường ngủ, thể hiện rõ sự bức thiết và cuồng nhiệt của
chủ nhân ngôi nhà. Trong căn phòng vô cùng diễm lệ, bầu không khí dần được hâm
nóng.
Trâu Tướng Quân bế cô lên, rảo từng bước lớn về phía
giường ngủ, hai cơ thể vẫn luôn quấn quýt lấy nhau.
Trâu Tướng Quân cố ý kìm nén, trận chiến này cứ kéo
dài tới hơn một tiếng đồng hổ. Con người anh cũng giống lên gọi, như một vị
tướng quân uy phong lẫm liệt luôn giành chiến thắng, khiến Ngụy Nhất bị thống
trị tới nỗi tơi bời tan tác, luôn miệng xin tha mạng.
Mỗi khi dục vọng sắp đạt tới đỉnh điểm, Trâu Tướng
Quân liền dừng lại, nhìn điệu bộ uốn éo phần eo tỏ vẻ khó chịu vì nhu cầu dục
vọng chưa được đáp ứng của Ngụy Nhất, thì thầm: “Gọi anh…”
“Trâu Tướng… Quân..”, mặc dù gọi cả họ lẫn
tên nhưng lúc này, tiếng gọi cũng đầy vẻ mơ màng say đắm.
“Nghĩ kỹ lại xem, em cần phải gọi như thế nào?
Hả?” Trâu Tướng Quân cố gắng kiềm chế nhu cầu của bản thân, cúi người
xuống khẽ khàng hôn cô. Trong giây lát, mồ hôi anh túa ra như tắm, nhỏ giọt lên
cơ thể trắng ngần của Ngụy Nhất.
“Chồng! Chồng!”, Ngụy Nhất được anh cưng
chiều đến nỗi gần như muốn bật khóc, đành phải thốt lên câu gọi khiến cô đỏ mặt
tía tai.
Trâu Tướng Quân vô cùng mừng rỡ, anh rướn thẳng lưng,
gồng hết sức xung trận, để hai người đồng thời hướng tới đỉnh cao của dục vọng.
Hai người ôm chặt lấy nhau, vô cùng mãn nguyện.
Trâu Tướng Quân toát mồ hôi khắp người nên muốn đi
ngâm mình một chút. Ngụy Nhất đang trong lúc ngủ mơ màng, cũng không quên bản
thân mình là một cô gái Ngụy Nhất hiền thục, liền muốn ngồi dậy giúp Trâu Tướng
Quân tắm rửa. Nào ngờ toàn thân rã rờỉ, cô không thể ngồi dậy được. Trâu Tướng
Quân bật cười ha hả, bế thốc Ngụy Nhất lên, bước về phía nhà tắm.
Hai người lại thêm một lần tắm kiểu uyên ương.
Sắc dục của Trâu Tướng Quân quả là không ít, thấy bộ
dạng yếu ớt yểu điệu của Ngụy Nhất, anh lại muốn được hôn cô. Nhưng đúng lúc
đó, tiếng di động của anh vang lên, Trâu Tướng Quân vờ như không nghe thây, anh
ôm Ngụy Nhất, tiếp tục nụ hôn nóng bỏng. Tiếng chuông đó lại rất kiên nhẫn, cứ
kêu hết lần này đến lần khác. Ngụy Nhất trách móc đẩy anh ra: “Mau ra nghe
đi! Biết đâu có chuyện gì gấp!”.
Trâu Tướng Quân lại hôn thêm Ngụy Nhất một cái nữa rồi
mới bước ra nghe điện thoại.
Ngụy Nhất mặc dù đã trở thành vợ nhưng vẫn rất hay xấu
hổ, cô nhìn cơ thể cao lớn săn chắc của Trâu Tướng Quân, lại lặng lẽ đỏ mặt,
ánh mắt cứ dõi theo anh. Cú điện thoại vừa rồi là của Vĩ, chắc là anh ta đã ngủ
được một giấc ở phòng hát karaoke nên giờ tỉnh táo hơn nhiều rồi, lại trở nên
hoạt bát nhanh nhẹn. Thấy Trâu Tướng Quân đưa Ngụy Nhất về nhà đã lâu mà vẫn
chưa quay lại nên gọi điện thúc giục.
“Làm phiền chuyện tốt lành hả?”, ở đầu dây
bên kia Vĩ cất tiếng cười vui vẻ.
Trâu Tướng Quân lạnh lùng nói: “Cậu rất hiểu
chuyện đây”.
Vĩ tự cảm thấy mất hứng, đi thẳng vào vấn đề, nói rằng
vẫn sớm, còn nhiều kế hoạch vui chơi, nói Trâu Tướng Quân xong việc thì nhanh
chóng quay lại.
Ngụy Nhất đã thay xong quần áo ngủ, chuẩn bị đi nghỉ,
thấy Trâu Tướng Quân ăn vận chỉnh tề chuẩn bị ra khỏi nhà, cô có chút lưu
Iuyếnn, nũng nịu hỏi: “Nhất định phải đi sao?”,
Trâu Tướng Quân nói: “Ừm”.
Ngụy Nhất vùi đầu vào trong chăn, rầu rĩ nói:
“Em không muốn anh đi!”.
Trâu Tướng Quân sững người, trong lòng cảm thấy ấm áp,
cúi người xuống kéo tấm chăn ra, thấy đôi mắt cô đã ngân ngấn nước, bộ dạng
trông thật đáng thương, anh lại muốn hôn cô. Ngụy Nhất trong lòng không vui,
bĩu môi quay đầu né tránh, cũng không nói gì với anh.
Trâu Tướng Quân thực ra cũng không nỡ rời xa Ngụy
Nhất, nghĩ một lát, cười nói: “Hôm nay lại bện hơi như vậy sao? Hay là em
cùng đi cùng vói anh luôn nhé!”.
Tiện miệng nói vậy, không ngờ Ngụy Nhất lập tức gạt
nước mắt mỉm cười, nhảy xuống giường thay quần áo với một tốc độ nhanh nhất,
cùng Trâu Tướng Quân bước ra khỏi cửa.
Nửa giờ sau, Trâu Tướng Quân dẫn theo Ngụy Nhất quay
lại phòng karaoke. Mọi người đang thảo luận xem giờ sẽ đi đâu, thấy Trâu Tướng
Quân quay lại ai cũng vui mừng, sau đó mới phát hiện sau lưng anh còn một bóng
người nhỏ bé nữa.
An Dương vội vàng chạy ra đón, cười nói: “Không
xa nhau được sao? Hai người cùng ra về rồi lại cùng tới, chuyến về này… ái
chà, chẳng có ý nghĩa gì rồi”.
Trâu Tướng Quân là người đàn ông không biết xấu hổ là
gì, anh nắm tay Ngụy Nhất, vừa bước vào vừa thoải mái buông một câu, “Cực
kỳ có ý nghĩa”.
Ngụy Nhất đi theo sau anh, nhớ lại màn kịch đẩy cảm
xúc mạnh vừa diễn ra ở nhà ban nãy, lúc này nghe Trâu Tướng Quân nói ra ba từ
“có ý nghĩa”, dường như hai người họ tranh thủ thời gian về nhà chỉ
vì để được yêu một lần như vậy. Nghĩ tới đó, cô lập tức xấu hổ tới nỗi đỏ mặt
tía tai, hận một nỗi không tìm được lỗ nẻ nào để chui xuống, cô cúi gằm mặt
nhìn mấy đầu ngón chân, không nói câu gì.