Tô Thích vừa về nước, tháng đầu tiên đã bận luôn chân
luôn tay, Vĩ và An Dương mấy lần gọi điện nói đám bạn bè muốn mở tiệc chiêu
đãi, nào ngờ anh không thể sắp xếp được thời gian. Mãi tới thượng tuần tháng
mười mới có chút thời gian rảnh, anh liền chủ động gọi điện thoại, hẹn các bạn
tới gặp mặt.
Vĩ nhận được điện thoại, ngập ngừng giây lát, rồi vẫn
quyết định hỏi: “Có nên gọi Tướng Quân đến không?”, rồi lại nghĩ tới
hoàn cảnh của Ngụy Nhất, cứ cho là năm đó, Tô Thích đã bỏ rơi cô nhưng hai
người dù sao cũng đã từng gắn bó, hơn nữa hai anh em lại cùng có tình cảm với
một người phụ nữ, thể nào chẳng cảm thấy gượng gạo, nghĩ tới đó, anh tỏ vẻ
thông minh nói, “Hay là thôi vậy, quý chủ đó dạo này còn bận hơn cả cậu,
ai không biết còn tưởng cậu ta đang tranh cử chức tổng thống Mỹ, nếu gọi chưa
chắc cậu ấy đã tới”.
Tô Thích ra nước ngoài vài năm nên cũng quên nhiều
chuvện rồi, anh không còn so đo chuyện cũ, bỗng lại trân trọng những người họ
hàng thân thích, chủ động nói: “Gọi cả Trâu Tướng Quân đi, dù sao cũng là
anh em một nhà, nếu sống như những kẻ thù với nhau thì chỉ khiến người ngoài
cười cho”.
Vĩ cho rằng Tô Thích chưa biết chuyện Trâu Tướng Quân
và Ngụy Nhất đã đăng ký kết hôn, ấp a ấp úng hồi lâu, không biết phải nói như
thế nào, cuối cùng, vẫn gắng gượng nói: “Đúng vậy, cái cô bé như quần áo
như cốc trà, nhìn chán rồi đổi cái khác, chính là cô bé mà đã bị cậu bỏ rơi đó,
bản lĩnh cũng không tồi, giờ đã cùng… À ờ, có quan hệ khá tốt với Tướng
Quân… ừm, con gái bây giờ, ai mà không như thế chứ! Những chuyện này thực ra
anh em mình cũng từng trải qua, ban đầu có thể chưa quen, luôn cảm thấy người
con gái mà ta đã từng sở hữu, dù có không ham thích nữa thì cũng không muốn để
người đàn ông khác có được… nhưng giờ đây, khi quay đầu suy nghĩ một chút,
thực ra cũng chẳng có gì to tát, các đại lão gia đều có thể lúc cong lúc thẳng,
không thể mãi cứng nhắc như vậy, ừm, cậu nói xem có đúng không?”. Vĩ nói
một tràng dài, suy trước tính sau mà vẫn ấp a ấp úng.
Tô Thích yên lặng hồi lâu, thốt lên một câu: “Tớ
đã biết chuyện họ kết hôn rồi”.
Vĩ hét toáng lên: “Cái gì? Cậu biết rồi hả? Thế
mà không nói sớm! Báo hại thiếu gia ta ở đầu dây bên này cứ ấp a ấp úng. Đúng
rồi, ai nói cho cậu biết thế?”.
Trong đầu Tô Thích hiện lên cảnh hôm anh về nước, tất
cả mọi người trong gia tộc đểu tới sân bay đón anh, chỉ mình Trâu Tướng Quân không
đến. Mẹ Tô Thích hằn học nói: “Cái thằng Trâu Tướng Quân đó thật không coi
ai ra gì, lúc nào cũng đối đầu với con, nhà họ Ngụy có hai đứa con gái, con thể
hiện sự quý mến đứa nào, nó đều cướp luôn đứa ấy, con trai, chẳng phải rõ ràng
là sự khiêu khích thì là cái gì?”.
Tô Thích cau mày nói: “Mẹ, mẹ không biết rõ nội
tình thì đừng nói lung tung!”.
Mẹ Tô Thích nói: “Mẹ nói linh tinh? Sao mẹ lại
sinh ra một đứa chẳng có cá tính như con nhỉ? Con bé Ngụy Nhất đó, trước đây
con đã từng đưa về nhà mình, đúng không? Xem ra có vẻ dịu dàng, từ tốn, đúng
không? Thế mà giờ đã trở thành người nhà họ Trâu rồi đây! Đó chẳng phải là ức
hiếp lên đầu nhà họ Tô chúng ta sao?”.
Lúc đó Tô Thích mới biết, Trâu Tướng Quân và Ngụy Nhât
đã kết hôn, lập tức anh cảm thấy rất mơ hồ.
Vĩ hỏi Tô Thích rằng tại sao lại biết chuyện đó, Tô
Thích cũng không trả lời trực tiếp, ậm ừ nói: “Một người họ hàng
nói”.
Vĩ cảm thấy rất vui, thầm nghĩ nếu cậu ấy đã nhìn rõ
muôn hình vạn trạng trong thế gian này rồi thì không cần mình phải ba hoa nữa.
Vậy là anh liền cúp máy, lập tức gọi cho Trâu Tướng Quân. Quả đúng như dự đoán,
Trâu Tướng Quân ngay từ đầu đã từ chối tham dự cuộc gặp này.
Vĩ liền khiêu khích anh, ăn nói lôm côm: “Mấy anh
em chúng ta toàn bị các bà vợ buộc chặt, sợ bị mất hay sao thế?”.
Khi Trâu Tướng Quân nhận được điện thoại, anh đang
cùng Ngụy Nhất nằm trên giường xem ti vi, Ngụy Nhất đã lim dim mơ màng, khuôn
mặt lúc ngủ trông thật yêu kiều quyến rũ.
Nghe câu nói đó, ngọn lửa lòng Trâu Tướng Quân đã nổi
lên bừng bừng nhưng ngoài mặt lại không tỏ thái độ gì, anh nói một cách thoải
mái: “Nếu Tô Thích thích có sự kích động, vậy ông này đi là được chứ
gì?”.
Trâu Tướng Quân cúp điện thoại, ôm Ngụy Nhất vào
lòng, chăm chú nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô khi ngủ, đặt lên môi cô một nụ
hôn ngắn nhưng sâu nặng tình cảm.
Từ khi hai cô gái đeo khuyên tai to bản và cô gái sơn
móng tay màu đen giở trò bạo lực với Ngụy Nhất và Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt
vẫn luôn rất phẫn nộ. Trâu Tướng Quân muốn mấy cô gái đó phải tự chặt đứt ngón
tay của mình khiến Nguyệt Nguyệt vô cùng vui sướng vì giải tỏa được cơn tức
giận. Ngụy Nhất lại mềm lòng, khổ sở cầu xin cho họ, cuối cùng, chuyện tự chặt
đứt ngón tay đó mới may mắn không xảy ra. Nhưng từ đó về sau, mỗi lần Ngụy
Nhất cùng đi chơi với Trâu Tướng Quấn, Nguyệt Nguyệt đều lao tới, quan tâm hỏi
“Vĩ có đi không? Con tiện nhân đó có đi không?” khiến Ngụy Nhất cũng
không còn tâm trí đâu mà vui chơi với đám bạn bè đó.
Buổi trưa hôm sau, khi đang ăn cơm trong căng tin,
Nguyệt Nguyệt biết tin buổi tối Trâu Tướng Quân và Tô Thích cùng mấy anh em bạn
bè cùng gặp gỡ, chắc chắn Vĩ cũng có mặt, cô vô cùng kích động, ngậm miếng cơm
còn chưa kịp nuốt, khoa chân múa tay nhảy nhót ẩm ĩ bất chấp việc có ảnh hưởng
đến hình tượng của mình hay không. Nguyệt Nguyệt là cô gái rất hay thù dai,
nhất định muốn Ngụy Nhất khi gặp vợ chưa cưới của Vĩ sẽ cho cô ta hai cái bạt
tai. Nguyệt Nguyệt phẫn nộ nói: “Trâu Tướng Quân và Tô Thích đều có mặt ở
đó, có hai vị thẩn hộ mệnh ấy, có thể tự do hành động, cậu còn sợ cái gì? Nếu
gặp con tiện nhân đó, cậu không cần nói lời nào, tiến lên phía trước tát luôn
vài cái, tát hết bên trái lại sang bên phải, tát hết bên phải lại tát trở về
bên trái, giúp bọn mình rửa nỗi hận ấy chứ!”.
Ngụy Nhất cười đau khổ, hỏi: “Lẽ nào cậu vẫn chưa
quên được Vĩ sao?”.
Nguyệt Nguyệt nghiêm túc hỏi lại: “Lẽ nào cậu có
thể quên được Tô Thích?”.
Ngụy Nhất liền không nói gì nữa.
Thực ra, trong lòng Ngụy Nhất đang nghĩ cô và Tô
Thích, so với Nguyệt Nguyệt và Vĩ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Hai
người bọn họ, nếu không vun đắp vào thì vẫn tự nhiên kết hợp vói nhau và lại có
tình yêu thực sự. Còn cô và Tô Thích, nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là mối
tình đơn phương của một người cam tâm tình nguyện. Ngay từ đầu, chỉ có mình cô
với bầu nhiệt huyết nóng bỏng, mong muốn là của người ta. Nếu Tô Thích và Ngụy
Trích Tiên là những người có tình cảm thì cuối cùng cũng được ở bên nhau, nếu
như thế, trong lòng cô sẽ ấm ức một hồi rồi sau đó cũng thôi. Cuối cùng, nước
chảy mãi cũng thành sông suối, họ không hề biết trân trọng điều đó, một câu nói
không hợp là có thể nhẹ nhàng chia tay. Thế còn công sức se chỉ luồn kim trong
suốt nửa năm trời của cô, vừa tốn nước mắt lại vừa nhọc công, còn cả chiếc áo
thấm nước mắt và nỗi niềm chua xót của cô nữa, tất cả đểu uổng phí hay
sao? Nghĩ tới những điều đó, Ngụy Nhất liền cảm thấy tức giận.
Cho tới buổi chiều, khi Trâu Tướng Quân lái xe tới đón
cô, giây phút hai người họ sánh vai bước vào căn phòng karaoke đó, thấy bộ dạng
gượng gạo của Tô Thích khi nhìn vào bàn tay trái của cô thì sự phẫn nộ đó mới
bất giác chuyển thành nỗi ai oán, sầu muộn.
Vĩ vốn định sắp xếp mấy ván bài, Tô Thích lại nói
“Mọi người đều đưa người nhà đến, cánh con trai bọn chơi bài thì đương
nhiên là vui vẻ rồi nhưng mấy cô gái kia lại thấy rất vô vị, chi bằng hát karaoke
đi, vừa vui vừa có thể trò chuyện với nhau”.
Vĩ liên tục gật đầu, nói Tô Thích quả không hổ danh là
một trong mười nhân vật tiêu biểu của toàn quốc, suy nghĩ rất thấu đáo.
Vậy là họ mới chọn quán karaoke này.
Thực ra, Tô Thích đề nghị như vậy cũng chỉ là sợ cô bé
Ngụy Nhất sẽ cảm thấy vô vị. Anh cứ tưởng mình đã chuẩn bi tư tưởng vững vàng
nhưng trong giây phút ngắn ngủi khi nhìn thấy Ngụy Nhất và Trâu Tướng Quân cùng
bước vào cửa, nắm chặt tay nhau, trái tim anh vẫn nhói đau.
Tô Thích nhanh chóng lấy lại tâm trạng bình tĩnh, mang
theo một nụ cười, đứng dậy nói: “Tướng Quân, Nhất Nhất, hai người đến
rồi”.
Trâu Tướng Quân nở nụ cười gượng gạo: “Tô Thích,
đã ba năm không gặp, vẫn tốt cả chứ?”.
Điều Vĩ lo nhất là hai người này sẽ đối đầu với nhau,
anh vội nói xen vào: “Đúng vậy, đúng vậy, mọi người đều tới cả, đừng
nói là ba năm mà ba mươi năm sau quay đầu lại nhìn, chúng ta đều vẫn tốt cả!
Mãi mãi hưởng thụ thanh xuân cùng trời đất, A Di Đà Phật…”, Vĩ nhắm mắt
nói luyên thuyên một hồi rồi dịch mông vào phía trong, để Ngụy Nhất ngồi cạnh
mình, cố tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ô, Nhất Nhất trưởng thành rồi, xinh đẹp quá!
Lại đây ngồi với anh Vĩ nào!”.
Ngụy Nhất quay sang nhìn Trâu Tướng Quân một cái, anh
hất hàm tỏ vẻ đồng ý. Bấy giờ cô mới tới ngồi xuống cạnh Vĩ.
Động tác nhỏ nhoi đó lại lọt vào tầm mắt của Tô Thích.
Tô Thích mím chặt môi, sau đó khẽ nhấp một ngụm rượu.
Ngụy Nhất cũng cảm thấy lúng túng, lúc bây giờ mới
chọn cách đến ngồi cạnh Vĩ. Vừa ngồi xuống cô liền nhớ ra Vĩ cũng đã có vị hôn
thê nên nghiêng người hỏi: “Anh Vĩ, bạn gái của anh đâu?”.
Vĩ cười hì hì chỉ tay về phía cô gái xinh đẹp yêu kiều
đang rót rượu cho mọi người: “Kia kìa”.
Lại không phải là cô gái có tên gọi Uyên Như của lần
trước, Ngụy Nhất hết sức kinh ngạc, hỏi: “Cô vợ chưa cưới rất xinh đẹp của
anh cơ mà?”.
“Em hỏi Uyển Như sao? Ra nước ngoài rồi, tháng
sau mới về. Sao thế, em gái, bắt đầu quan tâm tới đời sống tình cảm của anh rồi
ư? Anh hỏi em, sao em không rủ Nguyệt Nguyệt cùng tới? Đông người mới vui mà…
thật lòng mà nói, anh cũng vẫn nhớ cô ấy, anh cũng đã gọi điện cho cô ấy. Ha
ha, cô gái này tính cách tệ thật, còn không thèm nghe điện thoại của
anh…”. Vĩ không hề che giấu cuộc sống riêng tư sa đọa của mình, anh tươi
cười tán gẫu với Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất tức giận: “Lần trước, chẳng phải anh
còn giúp vị hôn thê của mình ức hiếp Nguyệt Nguyệt sao?”.
Vĩ nói: “Đừng để ý thế chị gái ơi! Anh đâu dám ức
hiếp cô ấy! Cô ấy ức hiếp anh còn hơn thế nữa!”.
Vĩ vái chào nói: “Coi như anh cầu xin em, đừng
tính món nợ đó với anh nữa, được không? Những chuyện vụn vặt ấy mà chị gái cứ
ghi nhớ mãi, bà chị không mệt sao?”.
Ngụy Nhất rất phản cảm với kiểu đàn ông mang chuyện
tình cảm ra làm trò đùa, cô quay mặt đi không thèm để ý tới anh ta nữa.
Một nhóm quý tử lâu ngày mới có dịp gặp nhau nên rất
hưng phấn, đều thoải mái uống rượu. Chỉ trong một thời gian ngắn, hai chai rượu
ngoại đã được năm người đàn ông đó uống cạn. Khi mở tới chai rượu thứ ba, Vĩ
nồng nặc mùi rượu, lại sán đến trước mặt Ngụy Nhất nói chuyện. Lúc này, Vĩ đã
uống tói mức tràn trề hưng phấn, lời nói có vẻ không cần kiêng dè, giọng nói
cũng to hơn bình thường: “Em gái Nhất Nhất, anh nói thật cho em nghe nhé,
anh thực sự đã từng yêu Nguyệt Nguyệt, thật sự đã từng yêu… ngay cả bây giờ,
thi thoảng anh vẫn nhớ tới cô ấy… nhưng em nói xem, ai lại không buồn phiền
vì người phụ nữ đã từng phản bội mình cơ chứ? Chỉ đành mắt nhắm mắt mở coi như
không biết thôi! Cô ấy đã mang trong mình mầm sống của kẻ khác rồi! Em nói xem,
anh có đáng là thiếu gia không? Có mất mặt, có bực bội không hả?”.
Ngụy Nhất nghe những câu đó cũng thấy xúc động, nhớ
lại cảnh Nguyệt Nguyệt hồi đó lúc nào cũng chầu chực trước cái điện thoại cố
định trong phòng, điệu bộ vừa chần chừ vừa mong đợi, trong lòng dấy lên cảm
giác chua xót.
Một nhóm người cố gắng theo đuổi chữ “say”,
giơ ngón tay nói số cốc đã uống, sau một hồi vui vẻ, lại giải quyết xong hai
chai rượu nữa.
Trâu Tướng Quân vô cùng hứng khởi, tửu lượng cũng phát
huy vượt tiêu chuẩn, đến tận bây giờ thần thái vẫn rất hồ hởi, mỗi lần uống
xong một ly, lại bước tới quan tâm Ngụy Nhất, hỏi thăm vài câu đại loại như có
đói không, có lạnh không. Nếu không đến được chỗ vợ, anh cũng phải quay nhìn vợ
một cái, khi bốn mắt chạm nhau thì mới yên tâm. Mấy người bạn trêu chọc, nói
anh sợ vợ, Trâu Tướng Quân cũng chẳng buồn để ý, buông một câu nhẹ tênh:
“Cái đó gọi là tôn trọng phụ nữ”. Mọi người đều rất ngạc nhiên, lộ rõ
vẻ mặt kinh ngạc: “Trâu Tướng Quân biết tôn trọng phụ nữ, 2012 lại sắp đến
rồi”.
Trâu Tướng Quân không hề phản kháng, chỉ khẽ liếc
nhìn Tô Thích một cái. Tô Thích chỉ tập trung uống rượu, mang theo một nụ cười
nhẹ nhàng, không nói nhiều.
Mấy người bạn hết nhìn Trâu Tưóng Quân lại quay sang
Tô Thích, trong lòng đã rõ nhưng không ai nói ra.
Mấy cô gái xinh đẹp rất có con mắt nhìn người, một
lòng một dạ nịnh bợ Trâu phu nhân, lời lẽ dịu dàng, mỗi người một ly, luân lưu
đến chúc rượu Ngụy Nhất. Dù Ngụy Nhất chỉ uống nước hoa quả nhưng cũng không
thể chịu được, chốc chốc lại muốn đi vệ sinh.
Trên hành lang tới nhà vệ sinh, cô gặp Vĩ và Tô Thích.
Vĩ đang khoác tay lên vai Tô Thích, làm ra vẻ khuyên điều gì đó, hai người nhìn
thấy Ngụy Nhất, lập tức yên lặng. Vĩ phản ứng nhanh hơn một chút, lập tức thay
bằng bộ mặt tươi cười chào hỏi Ngụy Nhất. Tô Thích hình như đang có tâm trạng,
chỉ chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt lá răm đầy mê hoặc kia dường như có bao
điều muốn nói, đôi môi mấp máy nhưng anh không thốt lên một lời nào, lặng lẽ đi
qua cô.
Cô ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của ánh mặt trời
quen thuộc trên người anh.
Ngụy Nhất từ nhà vệ sinh đi ra, bỗng nhớ tới căn phòng
nồng nặc khói thuốc đó, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại rảo bưỏc đi ra, nghĩ
rằng ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành một chút cũng tốt.
Ở góc lối rẽ bên ngoài Chí Tôn có một bóng người cùng
đốm lửa nhỏ lúc tỏ lúc mờ. Ngụy Nhất lại gần nhìn xem, đó chính là Tô Thích.
“Nhất Nhất”, lúc này, Tô Thích đã giữ được
vẻ bình thản, cất lời chào cô trước.
Về phần Ngụy Nhất bất ngờ chạm mặt Tô Thích, cô có
chút không tự nhiên liền nói: “Tô Thích, sao anh lại ở dây?”.
Tô Thích dịu dàng mỉm cười, giơ bàn tay phải lên.
Ngụy Nhất nhìn thấy hai ngón tay thon dài cùa anh đang
kẹp chặt một điếu thuốc, ngạc nhiên kêu lên; “Anh đã học hút thuốc sao?”.
Trong ký ức, bàn tay của Tô Thích là bàn tay nghệ sĩ, năm ngón thon dài, đầu
ngón tay hơi nhọn, dù là chơi bóng rổ hay chơi mạt chược, bàn tay ấy đều cao
quý, nho nhã và tuyệt mỹ, chưa bao giờ bị nhuốm khói thuốc. Đến giờ, Ngụy Nhất
vẫn còn nhớ lần đầu tiên chạm vào bàn tay của Tô Thích, nhớ rõ cảm giác dịu
dàng ấm áp đó.
Tô Thích nói: “Bình thường rất ít khi hút thuốc.
Khi nào tâm trạng không tốt thì hút một, hai điếu để giải tỏa thôi”.
Ngụy Nhất buột miệng hỏi luôn: “Anh mà cũng có
những lúc tâm trạng không tốt?”. Gia cảnh nhà Tô Thích giàụ có, đang trong
độ tuổi sung sức, sự nghiệp thành công lại vừa được bầu chọn là một trong mười
luật sư ưu tú nhất cả nước, đáng lẽ anh đang ở trong thời điểm vui sướng và tự
hào nhất của cuộc đời. Một người đàn ông như vậy sao lại có những lúc tâm trạng
không tốt cơ chứ?.
Tô Thích không trả lời, quay sang hướng khác, khóe môi
khẽ động đậy như đang cười. Không biết có phải là do Ngụy Nhất cảm nhận nhầm
hay không, cô luôn thấy nụ cười đó của anh vừa miễn cưỡng vừa buồn bã.
Lúc này, Tô Thích đang đứng ở góc rẽ, cơ
thể cao lớn đứng dựa vào bức tường, giữa hai ngón tay là một điếu thuốc còn
chưa đốt hết, đèn hoa ngoài cổng lớn của khu Chí Tôn vẫn rực rỡ như thường
ngày, ánh đèn hồng rực rỡ, chiếu rọi khắp khuôn mặt tuân tú của Tô Thích nhưng
lại hiện ra một bên mặt ảm đạm của anh. Bên ngoài khu Chí Tôn có một quảng
trường rất rộng dùng làm bãi đậu xe. Gió ở thành phố B rất lớn, nơi đây nằm
cạnh quảng trường rộng lớn nên càng lộng gió hơn. Gió thổi làm rối tung mái tóc
của Tô Thích. Rõ ràng đây là dáng vẻ của một đứa con cưng hoàn mỹ của trời,
nhưng cũng bình dị đến nỗi khiến người ta cảm thấy vài phần hiu hắt.
Trái tim Ngụy Nhất bất giác nhói đau, cô buồn rầu nói:
“Tô Thích, anh đừng hút thuốc nữa được không?”. Ngụy Nhất đứng quay
lưng về phía ánh sáng, Tô Thích không nhìn rõ nét biểu cảm trên khuôn mặt cô,
chỉ nghĩ rằng điếu thuốc trên tay anh khiến cô không vui, lịch sự nói câu xin
lỗi rồi dập tắt điêu thuốc. Tô Thích không quen với cách xưng hô của Ngụy Nhất
với mình bây giờ, anh muốn chỉnh sửa nhưng không sao mở miệng được. Những
chuyện xảy ra năm đó, cô ấy hẳn vẫn còn nhớ, đương nhiên anh cũng không thể nào
quên được.
Lúc đó, một người đàn ông uống say mềm đang được một
cô gái dìu đi, loạng choạng bước qua chỗ họ đứng, người đàn ông đó đã say tới
mức không còn biết gì nữa, đứng cũng không vững, miệng vẫn say sưa hát vang lời
bài hát của Trương Quốc Vinh¹:
“Chuyện cũ không nên nhắc lại… đời người đã trải qua bao mưa gió… cho
dù không xóa nhòa được ký ức… tình yêu và hận thù vẫn còn trong tim… Thực
sự muốn cắt bỏ hết… để ngày mai được tiếp diễn một cách tốt đẹp… em sẽ
không phải khổ sở hỏi thăm những tin tức về anh… Nỗi đau có thể quên đi…
nhưng quên được em là một điều không dễ dàng… Em chưa từng thật sự rời xa…
Em trước sau vẫn ở trong trái tim anh… Anh vẫn rất yêu em… Anh
không còn cách nào khác… vẫn lưu giữ hình ảnh của em trong trái tim mình…
vẫn luôn dễ bị những chuyện cũ khiến anh xúc động… vẫn luôn đau lòng vì em…
Đừng hỏi anh liệu có còn gặp lại… không cần quan tâm tới việc anh nói có thật
lòng hay không… Tại sao em không hiểu… chỉ cần có tình yêu là sẽ có sự đau
khổ…. Có một ngày em sẽ biết rằng… trong cuộc đời này nếu không có anh thì
vẫn vậy thôi… Hãy để chuyện cũ bay theo cơn gió…”. Người đàn ông say
khướt đó cứ hát một cách ngắt quãng, âm thanh không rõ ràng nhưng lại hát rất to,
hát tới câu cuối cùng thì khom người nôn thốc nôn tháo. Anh ta dằn vặt một hồi
lâu rồi mới được người bạn đỡ đi khỏi đó.
Ngụy Nhất liếc trộm một cái về phía Tô Thích, thấy
khuôn mặt anh vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Trong lòng đang đắn
đo xem có nên ủng hộ cho người anh em đó không, bởi vì anh ta hát bài đó vào
lúc này quả thực rất hợp vói bối cảnh. Ngụy Nhất khẽ ho một tiếng, ngẩng đầu
nhìn lên bầu trời, lúc đó, một chiếc máy bay nhấp nháy đèn phía đuôi vừa hay
bay ngang qua.
Trong chốc lát, hai người đều có vẻ lúng túng, cứ đứng
nhìn nhau không nói. Đứng trước đầu ngọn gió thêm một lúc nữa, Ngụy Nhất không
chịu được hắt hơi hai cái, Tô Thích liền nói: “Mau vào đi, cẩn thận không
bị lạnh. Tướng Quân không thấy người đâu nhất định sẽ lo lắng đấy”.
Ngụy Nhất cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, gật đầu rồi
chạy vào luôn.
Tô Thích nhìn theo bóng dáng yêu kiều của cô, hất mấy
lọn tóc đang vướng vào mắt mình rồi lại lôi một điếu thuốc ra, châm lửa.
Ngụy Nhất trở lại phòng, Trâu Tướng Quân lập tức đến
gần hỏi cô đã đi đâu. Ngụy Nhât nói ra ngoài đi dạo một chút. Bây giờ, Vĩ cũng
sán lại, vừa uống rượu vừa nói chuyện với cô. Mấy cô gái ở đó điều chỉnh âm
thanh micro lên rất to, Ngụy Nhất không nghe rõ, hỏi: “Anh nói gì
vậy?”.
Vĩ đã uống ngà say nên hơi loạng choạng, anh ghé sát
vào tai Ngụy Nhất nói lại một lần nữa: “Thực ra, ban đầu anh đã có ý sẽ
cưới cô ấy. Khốn kiếp! Anh đã thật sự nghĩ như vậy! Nhưng người đàn bà đó lại
luôn không tin anh, nghi ngờ anh. Cuối cùng… cuối cùng, cô ta lại lừa anh! Ha
ha, cắm cho anh đây một cái sừng to tướng trên đầu. Khốn kiếp, coi anh đây như
một đứa trẻ con! Phụ nữ, nếu thật sự muốn nhẫn tâm thì không còn là con người
nữa!”.
Ngụy Nhất vốn nghĩ rằng Vĩ đang giả vờ say, nghĩ rằng
anh muốn mượn rượu làm càn, cố tỏ ra lập dị. Sau đó, thấy anh ta gẩy tàn thuốc
vào ly rượu, rồi lại vô tư cầm ly rượu uống cạn, cô mới biết anh ta thật sự đã
say. Trong lòng Ngụy Nhất lại thấy buồn, quay sang nói với Vĩ: “Anh say
rồi? Có cần nghỉ một chút không?”.
Trâu Tướng Quân không quen nhìn người đàn ông khác kề
vai ghé tai với vợ mình, rảo từng bước lớn tiến lại gần, giơ chân đá trúng vào
mông của Vĩ: “Đứng dậy ngay cho ông!”.
Vĩ bấy giờ mới ậm ừ, lại tiến lên chiến trường.
Một lát sau, Tô Thích cũng bước vào. Ngụy Nhất đang
cầm micro hát bài Khi tình yêu đã trở thành quá khứ ². Đúng lúc đang hát tới
câu “Dù rằng không thể xóa nhòa ký ức, tình yêu và thù hận vẫn trong
tim” thì cô thấy Tô Thích bước vào, bất giác lại trở nên gượng gạo, âm
thanh cũng ngắt quãng tại đó.
Tô Thích khẽ nhìn cô một cái liền bị An Dương kéo lại;
“Tô Thích! Cậu chạy đi đâu thế hả? Chén rượu phạt hôm nay của anh em, cậu
không được trốn đâu nhé!”.
Trong đám đàn ông đó, tửu lượng của Vĩ thuộc loại kém
nhất, cuối cùng, anh ta ngẩng đầu lên nói với Ngụy Nhất: “Dù cô ây đã phụ lòng
thiếu gia ta, ta cũng vẫn yêu cô ấy… vẫn nhớ đến cô ấy… em nói xem, người
phụ nữ đó có phải là yêu tinh không? Có phải là kẻ gây tai họa không? Dù cô ta
xinh đẹp thì cũng không nên giày vò người khác như thế”.
Ngụy Nhất nhớ lại khuôn mặt cùng chiếc mũi gần đây nổi
đầy trứng cá của Nguyệt Nguyệt, còn chưa kịp phát biểu ý kiến, Vĩ đã đổ vật
sang một bên, không biết gì nữa, khóe mắt anh ta dường như ươn ướt.
Vĩ đã khiến Ngụy Nhất xúc động một cách sâu sắc và có
những nhận thức mới về chuyện tình yêu. Mặc dù nói, tình cảm là chuyện của hai
người, chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ nhưng nhiều khi, e rằng ngay cả bản
thân cũng không nhìn rõ trái tim mình, sao có thể yêu cầu đối phương phải hiểu
rõ đây.
Ngụy Nhất cảm khái muôn phần, bỗng cảm thấy, dù rằng kết
cục không tốt đẹp như vậy nhưng những giọt nước mắt mà Nguyệt Nguyệt đã rơi vì
Vĩ đều không uổng phí.
Nghĩ tới đó, lại cảm thấy người đáng thương nhất chính
là bản thân mình khi mới yêu. Cô bất giác đưa mắt nhìn Tô Thích một cái, vừa
hay bắt gặp cảnh Tô Thích đang nâng ly rượu lên, một hơi uống cạn.
Cô đứng lên, bước lại gần, nói: “Rượu cũng nên
uống ít thôi”, nói với Trâu Tướng Quân nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Tô
Thích.
Trâu Tướng Quân sa sầm nét mặt, ôm chặt Ngụy Nhất vào
lòng, không đợi Ngụy Nhất kịp phản ứng lại, bất ngờ hôn ngấu nghiến lên đôi môi
cô ngay trước mặt mọi người.
Ngụy Nhất có thể coi là mối tình đầu của Trâu Tướng
Quân, vì vậy, anh chàng này khi xử lý những chuyện liên quan tới tình cảm vẫn
còn rất ấu trĩ. Ánh mắt mà Tô Thích nhìn Ngụy Nhất, cùng là đàn ông, sao anh có
thể không hiểu? Nào ngờ, Ngụy Tiểu Trư cũng nhìn anh ta với một vẻ đau buồn
của tâm trạng tình cũ khó quên như vậy khiến anh vô cùng phẫn nộ. Lúc này,
trong lòng anh chỉ muốn làm thế nào để tuyên bố với tình địch rằng: Tôi có
quyền sở hữu Ngụy Nhất. Bởi thế khó tránh được việc anh bỏ qua cảm nhận của cô.
Đó là một nụ hôn sâu, Ngụy Nhất chỉ cảm thấy một đôi
môi nồng nặc mùi rượu, đè nén một cách ngông cuồng. Trước ánh mắt đầy kinh ngạc
của mọi người. Cô vừa xấu hổ vừa bực bội, đẩy mạnh Trâu Tướng Quân ra, ánh mắt
nhìn anh đầy đau khổ và phẫn nộ, hai khóe mắt cũng đỏ hoe.
Ánh mắt đó khiến Trâu Tướng Quân đã tỉnh táo hơn
nhiều, cũng có phần hối hận, cảm thấy mình hơi thô lỗ. Anh muốn an ủi vợ vài
câu nhưng lại không thắng nổi tính sĩ diện, chỉ quay người sang tiếp tục uống
rượu, trong lòng bất giác lại thấp thỏm không
yên.
Trong giây phút Trâu Tướng Quân cưỡng hôn Ngụy Nhất,
Tô Thích đã định tiến đến nhưng bị An Dương khẽ khàng
ngăn lại. Trong lòng Tô Thích cũng hiểu rất rõ, cô bé giờ đây đã trở thành vợ
người khác, không phải là chú chim nhỏ xinh cần được anh che chở nữa. Nghĩ tới
đó, nỗi thương cảm lại trào dâng như
nước lũ, những lời nói tình cảm của cô gái
trong giây phút riêng tư như mới chỉ xuất hiện hôm qua giờ đã là của kiếp trước
rồi.
Còn cả giọng điệu rời rạc của người đàn ông uống
say ban nãy cứ vang vọng mãi
trong đầu anh: Đừng hỏi anh liệu có còn gặp lại… không cần quan tâm tới việc
anh nói có thật lòng hay không…
____________________________________
¹ Trương
Quốc Vinh(張國榮): là
một diễn viên, ca sĩ nổi tiếng của Hồng Kông.
² Khi
tình yêu đã trở thành quá khứ: tên tiếng trung là 当爱已成往事,
ca khúc này là nhạc phim Bá vương biệt cơ.