Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Chương 30: Xin chào, trước đây em đã thầm yêu anh



Trải qua một đêm, Ngụy Nhất đã có chút thay đổi.

Thay đổi cụ thể nhất chính là, cô không nói từ “anh”
nữa, mà gọi trực tiếp bằng tên “Trâu Tướng Quân”.

Trâu Tướng Quân đoán rằng tối qua nhất định đã xảy ra
chuyện gì đó có liên quan tới Tô Thích. Bởi tối qua, anh đã gọi điện thoại cho
Ngụy Nhất, khi điện thoại được kết nối, giọng người nghe lại là của Tô Thích,
anh đã tức giận tắt luôn. Không lâu sau đó, Ngụy Nhất ướt như chuột lột, bộ
dạng nhếch nhác đáng thương xuất hiện trước mũi xe của anh. Trâu Tướng Quân
cũng không ngốc đến mức hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Không gọi “anh” nữa thì thôi, giọng nói của
Ngụy Nhất nhỏ nhẹ mềm mại, tốc độ nói rất chậm, một tên gọi đầy ngang ngược
“Trâu Tướng Quân” vậy mà qua cổ họng non nớt của cô, nó lại trở nên
mềm mại hơn rất nhiều.

“Trâu Tướng Quân, em đi giày nào ra ngoài
đây?”

“Trâu Tướng Quân, có thể tìm một cái quần cho em
mặc được không?”

“Trâu Tướng Quân, anh có thể về nhà em lấy điện
thoại di động cho em được không?”

Vậy là, Trâu Tướng Quân để cho một cô bé nhỏ hơn anh
gần mười tuổi gọi thẳng tên, cũng để cô được tự do theo ý muốn.

Đưa cô bé họ Ngụy đến cửa hàng quần áo.

Ngụy Nhất không muốn tiêu tiền của anh, vốn chỉ định
chọn bừa một bộ rồi thôi, không ngờ lại nhắm trúng một chiếc váy liền màu đỏ,
sau khi mặc thử, quay đi quay lại ngắm nhìn, màu váy đỏ lại càng tôn thêm nước
da trắng ngần như tuyết của cô, trông thật bắt mắt.

Hai người đều hài lòng, duy chỉ có một điểm khiêm
khuyết đó là đôi chân nhỏ nhắn của Ngụy Nhất vẫn đang xỏ trong đôi dép lê to
như hai chiếc xuồng của Trâu Tướng Quân, thật chẳng tương xứng chút nào.

Tới tận tối qua, Trâu Tướng Quân mới phát hiện ra
rằng, bàn chân của Ngụy Nhất nhỏ một cách bất ngờ, còn không to bằng bàn tay
của anh. Giờ đưa cô đi mua giày, đã đi gần hết các cửa hàng rồi mà vẫn không
tìm được một đôi vừa chân. Ngụy Nhất chỉ đi vừa giày cỡ 33. Cuối cùng, đành
chọn một đôi xăng đan ở khu vực bày bán giày dành cho trẻ em. Sau khi đi vào
chân, cô bé liền chạy nhảy, xoay một vòng rồi quay lại nhìn Trâu Tướng Quân,
cất tiếng lảnh lót: “Trâu Tướng Quân, thật vừa vặn”.

Hành động của cô đã thu hút sự chú ý của hầu hết các
bà mẹ đang đưa con mình đi mua giày đứng quanh đó.

Cô không gặp lại Tô Thích nữa, nhưng vẫn có thể liên
tục được nghe thông tin về anh, những thông tin được lan truyền trong khuôn
viên trường: “Tô học trưởng đã chính thức có bạn gái rồi, là một đại mỹ
nhân hoàn mỹ, hình như cũng mang họ Ngụy”; “Quy mô văn phòng Luật sư
của Tô học trưởng được mở rộng rất nhanh, chi nhánh đặt ở khắp nơi trên toàn
quốc, thậm chí còn chuẩn bị mở cả bên Mỹ nữa!”; “Tô học trưởng lại đi
du lịch nước ngoài cùng bạn gái rồi”…

Mọi người chuyện trò say sưa, dường như đã sớm quên
mất rằng trước đây, bên cạnh Tô Thích luôn có một cô gái nhỏ bé, dịu dàng, kín
tiếng. Bởi vì, không ai muốn thừa nhận bạn gái của thiên thần họ Tô lại giống
như Ngụy Nhất, chỉ bình thường như một người qua đường.

Thi thoảng Ngụy Nhất cũng về thăm nhà nhưng tuyệt đối
không ngủ lại đó, căn phòng trước đây của cô, cô không hề đặt chân vào nữa.
Ngụy Nhất và Ngụy Trích Tiên cũng vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì, khi gặp mặt
vẫn gật đầu chào hỏi. Trâu Tướng Quân và Ngụy Nhất thì trở nên thân thiết hơn.
Hai người, không cùng chung tiếng nói và sở thích, lại bỗng gần nhau hơn, giống
như những người bạn đã thân thiết từ lâu. Trâu Tướng Quân cũng biết đùa, nở một
nụ cười đầy mờ ám rồi nói với Ngụy Nhất: “Hay là, thử làm bạn gái của anh
xem sao? Không thử, sao biết được có hợp hay không?”. Ngụy Nhất lại coi đó
chỉ là những lời nói đùa khi say, cười cười một chút rồi cũng cho qua luôn.

Trâu Tướng Quân suy cho cùng cũng không phải là quân
tử, thi thoảng mượn rượu để phát cuồng, nhân cơ hội đó ôm ấp, đùa giỡn với cô
một chút. Những lúc ấy, Ngụy Nhất né tránh, nhưng không tránh được, liền mắng,
mắng cũng không được, thế là cô khóc.

Trâu Tướng Quân thật sự rất thương cô, lần nào thấy
cô khóc anh cũng không nỡ ra tay. Thà rằng để bản thân bị giày vò bởi dục vọng
bị kiềm chế còn hơn là để Ngụy Nhất phải rơi nước mắt.

Ngụy Nhất là cô gái thích cất giữ những chuyện riêng
tư trong lòng, sau khi rời xa Tô Thích, người ngoài thấy cô vẫn ăn được ngủ
được, sống rất tốt. Nhưng đằng sau những biểu hiện ấy, đã không ít lần cô phải
giặt vỏ gối vì những vệt nước mắt loang lổ ướt đẫm trên lớp vải. Nhưng càng
ngày, trông cô càng có sức sống.

Cô đã từng nghĩ rằng, đó là một tình yêu khắc cốt ghi
tâm, nhưng cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở đó, sau khi đau đớn tột cùng rồi cũng
tỉnh ngộ. Sau đó, ký ức cũng sẽ dần dần phai nhạt.

Hóa ra, không có chuyện một người không thể sống nổi
vì phải rời xa ai đó.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Giờ đã phải mặc áo đơn
áo kép chống rét rồi.

Thói quen chạy bộ buổi sáng vẫn được Ngụy Nhất duy trì
đều đặn. Mùa đông năm nay không giống như trước đây, quấn, người chặt như gói
bánh chưng rồi mà vẫn không ngừng run rẩy.

Ngụy Nhất đã lớn thêm một tuổi, càng lớn lại càng xinh
xắn và quyến rũ, giống hệt mẹ, cô có nét cuốn hút của Phan Văn Tú khi còn trẻ.

Con người lúc về già lại hay hồi tưởng. Đặc biệt là
giọng nói, điệu cười của những người đã đi xa. Gần đây, Ngụy Đông Cốc thường
xuyên mơ thấy mẹ của Ngụy Nhất, Lại có chút tình cảm nhớ nhung và hối hận.

Vậy là, lần đầu tiên, ông có ý định muốn tổ chức sinh
nhật cho cô con gái nhỏ. Sau khi quyết định, ông giao lại việc này cho bà Ngụy
lo liệu.

Bà Ngụy gọi điện, nói sẽ tổ chức sinh nhật cho Ngụy
Nhất. Ngụy Nhất bỗng được yêu chiều mà giật mình, luôn miệng từ chối nhưng từ
chối không nổi nên cũng bằng lòng để bà chuẩn bị.

Trong tiệc sinh nhật, khách khứa qua lại dập dìu,
trong đó có rât nhiều người mà hôm nay Ngụy Nhất mới được gặp.

Hôm đố, cô con gái út của nhà họ Ngụy được trang điểm
xinh xắn như một viên ngọc trai nhỏ, lần đầu tiên, trong trường hợp có cả Ngụy
Trích Tiên, cô được trở thành nhân vật chính.

Trâu Tướng Quân đã tới, Tô Thích – người rất lâu không
gặp – cũng tới.

Mấy tháng không gặp, Tô Thích gầy đi nhiều nhưng vẫn
giữ được vẻ khôi ngô tuấn tú, nụ cười, giọng nói vẫn dịu dàng như xưa. Anh và
Trâu Tướng Quân vẫn là hai nhân vật xuất chúng trong đám bạn cùng lứa.

Đã lâu, Ngụy Nhất không gặp Ngụy Trích Tiên, cô ấy vẫn
trang nhã và cao quý, níu lấy cánh tay của Tô Thích, giống như một nàng thiên
nga trắng ung dung, đẹp đẽ và quý giá. Hai người họ đi tới đâu thì ở đó giống
như được trải thảm đỏ, dù chụp ảnh từ bất cứ góc độ nào, hai người đều vô cùng
hoàn mỹ.

Ngụy Nhất không dám nhìn bọn họ, nhưng cũng có người
không biết chuyện, mỉm cười rạng rõ bước lại gần chúc mừng sinh nhật, nhân tiện
cũng chúc mừng cô có được anh rể tốt, dịu dàng, ân tình.

Vài người họ hàng xa đều coi Ngụy Nhất như một đứa trẻ
để vỗ về: “Chị gái cháu tìm cho cháu một người anh rể ưu tú như vậy, Nhất
Nhất, cháu có vui không nào?”.

Ngụy Nhất khẽ cười, nói: “Đương nhiên là vui rồi
ạ rất vui!”.

Trong bữa tiệc, Trâu Tướng Quân rất trầm lặng, một
mình cầm trên tay cốc rượu, ngồi trên cao nhìn xuống. Ngụy Nhất chốc chốc lại
liếc trộm một cái về phía Tô Thích và chị gái, mỗi lần liếc nhìn về phía đó,
trái tim cô lại nhói đau, nhưng nó giống như một nhu cầu bức thiết khiến cô
không thể tự làm chủ được bản thân. Lại còn nghĩ rằng, hành động nhìn trộm đó
của mình rất kín đáo, không bị ai phát hiện.

Cô không biết rằng, mình nhìn Tô Thích một cái thì
Trâu Tướng Quân cũng nhìn cô một cái. Cô quay sang ngắm cảnh, anh lại ngắm cô.
Điểm nhấn của buổi tiệc là màn cầu hôn của Trâu Tướng Quân. Trâu Tướng Quân đã
cầu hôn Ngụy Nhất, đơn giản nhưng chính thức. Không có trực thăng lên thẳng kéo
theo tấm biểu ngữ, cũng chẳng có sự kiện giấu nhẫn đính hôn trong chiếc bánh ga
tô để tạo sự bất ngờ, không có chùm bóng bay được thả lên trời mang theo dòng
chữ “Hãy lấy anh nhé!”, chẳng có đoàn diễu hành phô trương của dàn
siêu xe, không có những yếu tố lãng mạn giống như trong tiểu thuyết hay bộ phim
nào… Anh chỉ quỳ một gối xuống đất trước mặt các quan khách, tay cầm chặt
chiếc nhẫn, lời nói ra cũng là những lời lẽ thông thường, bình dị nhất:
“Ngụy Nhất, em có thể lấy anh không?”. Giống như anh chưa hề có ý đồ
chuẩn bị cho màn cầu hôn này, anh chỉ là người đi ngang qua đây, thấy cô con
gái út nhà họ Ngụy liền động lòng, rồi nhân tiện rút nhẫn ra cầu hôn cô vậy.

Cho dù màn cầu hôn đơn giản, nhưng đã khiến không ít
cô gái đa sầu đa cảm có mặt tại đó phải ngưỡng mộ, liên tục đưa tay lên lau
nước mắt.

Bởi vì, bản thân Trâu Tướng Quân vốn là một nhân vật
mà nếu những thứ phàm trần ấy gắn lên người anh thì lại càng trở nên gượng ép,
thô tục. Anh giống như một chiếc nhẫn bạch kim kiểu dáng cổ điển, đơn giản mà
hào sảng, nhưng mãi mãi không bao giờ lỗi thời, không cần sự tương trợ của bất
kỳ thứ quý hiếm gì như ngọc trai, mã não, cổ điển vẫn là cổ điển, vẫn có sức
hấp dẫn và có hương vị riêng của nó.

Chiếc nhẫn gắn kim cương trong tay anh phát ra thứ ánh
sáng chói lòa làm rung động lòng người, đôi mắt sáng đẹp của anh cứ chăm chăm
nhìn Ngụy Nhất một cách chân thành, chờ đợi câu trả lời của cô gái xinh đẹp.

Nhưng không ai biết được rằng, trong chính giây phút
ấy, Trâu Tướng Quân lại vô cùng lo lắng, căng thẳng, chỉ một câu nói đơn giản
và động tác nửa quỳ một chân mà anh đã phải luyện tập trước gương không biết
bao nhiêu lần.

Được một người đàn ông hoàn mỹ như Trâu Tướng Quân cầu
hôn trước mặt mọi người, nếu là cô gái khác thì đã sớm xúc động đến nỗi nước
mắt lưng tròng, gật đầu đồng ý rồi chứ đâu giống với điệu bộ đờ đẫn của Ngụy
Nhất. Cô như vừa trải qua một cú kích thích mạnh nên bỗng ngây ngô, yên lặng,
không biết phải làm thế nào, sững người đứng yên tại chỗ, không hề động đậy.
Cùng với sự yên lặng của Ngụy Nhất, thời gian dường như cũng ngừng trôi.

Lúc này, Ngụy Nhất cảm nhận được có hai ánh mắt nỏng
bỏng đang hướng về phía mình, một là của Tô Thích, một là của Ngụy Trích Tiên.

Bà Ngụy bước ra cứu vãn bầu không khí gượng gạo, nói:
“Nhất Nhất còn nhỏ tuổi, đợi hai năm nữa hãy tính tiếp”.

Trâu Tướng Quân không hề có ý chịu lùi bước, nghiêm
túc nhìn Ngụy Nhất, nói: “Vậy thì cứ đính hôn trước đã!”.

Trước đó, rõ ràng là Ngụy Đông Cốc đã nhìn ra tâm tư
của Trâu Tướng Quân nên lôi Ngụy Nhất ra một góc riêng giáo huấn, nói rằng đã
là con cái nhà họ Ngụy, phải đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu, những lúc
cần thiết, hy sinh chút lợi ích cá nhân cũng là điều đáng làm. Giáo huấn xong,
lần đầu tiên ông Ngụy thể hiện tình yêu thương đối với Ngụy Nhất: “Thực ra
con người Trâu Tướng Quân dù hơi gàn dở nhưng phẩm chất xem ra cũng tốt, có thể
nhận thấy một điều rằng nó rất thích con. Con lấy nó, bố cũng rất yên
tâm”.

Ngụy Nhất nhìn khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Ngụy
Đông Cốc, không biết từ bao giờ, người bố cao lớn uy nghiêm trong kí ức của cô
giờ đã bạc nửa mái đầu.

Lúc này, Ngụy Đông Cốc lại tỏ rõ vẻ lúng túng của họ
nhả gái, hỏi: “Hôn nhân đại sự, bố mẹ cháu có biết không? Có cần phải bàn
bạc lại một chút không?”.

“Việc của cháu, cháu có thể tự định đoạt
được”, Trâu Tướng Quân nói, đôi măt đen láy, sáng bừng như hai vì sao vẫn
đắm đuôi nhìn Ngụy Nhất.

Ngụy Nhất lại liếc mắt nhìn về phía Tô Thích, khóe môi
của chị gái dính chút bánh ga tô, Tô Thích đang dịu dàng giúp chị lau sạch, hai
người dựa sát vào nhau, khóe môi đều cùng giấu nụ cười.

Ngụy Nhất bỗng ngước mắt lên, nhìn Trâu Tướng Quân với
một khuôn mặt vô cảm, nói: “Em đồng ý”.

Mọi người đều rất vui mừng, ai cũng cảm thấy hôm nay
đúng là ngày song hỷ lâm môn, nam thanh nữ tú cuối cùng cũng thành đôi. Chỉ
riêng Trâu Tướng Quân biết được rằng, để có được cái gật đầu của Ngụy Nhất, quả
là một việc không dễ dàng gì, bởi hai người họ vốn không đi theo trình tự của
tình yêu.

Trâu Tướng Quân mừng vui khôn xiết, vô cùng xúc động,
tiến lên phía trước định ôm hôn Ngụy Nhất, nhưng cô lại dứt khoát đẩy anh ra,
nói: “Nhưng em có một điều kiện”.

“Em nói đi”, tình thần của Trâu Tướng Quân
đang phấn khởi, anh nói với giọng vô cùng vui mừng.

“Đợi em tốt nghiệp xong mới kết hôn”, Ngụy
Nhất nói, trong lòng là một dải mờ mịt.

“Chuyện đó là đương nhiên”, Trâu Tướng Quân
cất lời.

Quan khách nồng nhiệt chúc mừng, bầu không khí được
đẩy lên tới cao trào. Cuộc hôn nhân giữa hai gia tộc Trâu – Ngụy sẽ giúp thế
lực của cả hai ngày càng lớn mạnh.

Phần vũ hội buổi tối rất náo nhiệt Ngụy Nhât trốn vào
một góc riêng theo thói quen, ngây người, đờ đẫn, nhìn thế hệ trước mình nói
cười vui vẻ, nhìn những người trẻ tuổi uốn éo nhảy múa, nhìn Tô Thích và chị
gái khiêu vũ, quả là một đôi kim đồng ngọc nữ, một cặp đôi hoàn mỹ.

Tô Thích khẽ ôm phần eo của Ngụy Trích Tiên, nhìn sâu
vào mắt của chị ấy, đắm đuối mà dịu dàng. Anh ghé sát vào tai chị nói thầm câu
gì đó, chị nhìn anh cười khúc khích, khuôn mặt lộ rõ vẻ xúc động.

Trâu Tướng Quân sải từng bước lớn tiến lại gần, lôi
Ngụy Nhất vào giữa đám đông khiêu vũ. Ép cô nhìn mình, nói với một giọng ngang
ngược: “Tối nay, em chỉ có thể nhìn một mình anh”.

Ngụy Nhất có chút mơ mơ màng màng, khẽ bước theo điệu
nhạc, gấu váy phấp phới bay. Trâu Tưóng Quân kéo đầu cô ngả lên vai mình, Ngụy
Nhất ngửi thấy mùi hương bạc hà thanh nhẹ lẫn với mùi cơ thể đàn ông trên người
Trâu Tướng Quân, khuôn mặt cô ửng đỏ, lại có chút lo sợ, cựa quậy một cái nhưng
không thoát ra được nên cứ ngả đầu lên vai anh như vậy.

Trong nháy mắt, cô chạm phải cái nhìn của Ngụy Trích
Tiên, giây lát bốn mắt nhìn nhau đó, hai chị em không thể nói rõ được rằng họ
đang ngưỡng mộ hay thù hận nhau.

Ông Ngụy đứng một góc, hiểu rất rõ chuyện của hai cô
con gái.

Tối đó, Trâu Tướng Quân một mực độc chiếm vị hôn thê,
mỗi khi có người tới mời, anh đều bước tới, lịch sự và xa lạ nói: “Xin
lỗi, cô ấy đã có bạn nhảy rồi”.

Điều khiến Ngụy Nhất bất ngờ nhất, đó là nhân lúc Ngụy
Trích Tiên nghỉ ngơi chọn đồ ăn, Tô Thích cũng bước tới chỗ cô, vô cùng hào
hiệp, dáng vẻ nho nhã. Còn Ngụy Nhất, khi thấy anh tiến về phía mình, cô cảm
thấy gò bó đến nỗi nắm chặt bàn tay lại.

“Nhất Nhất, có thế mời em cùng nhảy một điệu
không?”, Tô Thích mỉm cười dịu dàng nói.

Trâu Tướng Quân bước tới từ phía sau, lạnh lùng trả
lời thay cô: “Cô ấy không rảnh”.

Tô Thích hỏi lại một lần nữa, “Có thể mời em cùng
nhảy một điệu không?”. Trong đôi mắt hình lá răm hơi xếch của anh, cặp
đồng tử long lanh như hai viên thủy tinh đang phát ra những tia sáng đầy sinh
động, chăm chú nhìn sâu vào mắt Ngụy Nhất.

Ngụy Nhất liền chìm đắm trong ánh mắt đó, khẽ buông
một tiếng thờ dài, cô đưa tay ra đặt vào lòng bàn tay anh.

Tô Thích lập tức nắm chặt tay cô, khẽ khàng dẫn lối,
kéo Ngụy Nhất sát vào lòng mình, đi đến giữa đám đông đang khiêu vũ.

Ngụy Nhất không cầm lòng được, quay lại nhìn Trâu
Tướng Quân một cái. Trâu Tướng Quân vẫn đứng yên đó, nét mặt tối sầm, chớp mắt
cũng thấy rõ dấu vết của sự tổn thương ghê gớm. Ngụy Nhất vội vàng quay nhìn về
hướng khác.

“Cô bé”, Tô Thích khe khẽ gọi, hai người đều
suýt rơi nước mắt.

Ngụy Nhất cúi mặt xuống, không đáp lời.

Ánh mắt của Tô Thích nhìn ra xa, buông một tiếng thở
dài, nói: “Anh sắp đi rồi. Trước khi đi, anh muốn được em tha thứ”.

Ngụy Nhất sững người, ngẩng đầu nhìn anh, trên khuôn
mặt khôi ngô tuân tú đó lộ rõ vẻ chân thành mà lưu luyến. Cuối cùng cô cũng đáp
lại: “Đi đâu?”.

“Đi Mỹ.”

“Sẽ không quay về nữa sao?”

“Có lẽ vậy.” Tô Thích ngập ngừng một lát,
rồi vẫn nói, “Anh đã rất do dự, không biết có nên đi hay không. Mãi tới
ban nãy mới quyết định”.

Ban nãy, Ngụy Nhất vừa chấp nhận lời cầu hôn của Trâu
Tướng Quân.

Ngụy Nhất vô cùng đau khổ, cũng có thể cảm nhận được
vòng tay đang ôm lấy phần eo của mình thít chặtmhơn. Cô càng thêm hoảng hốt,
không biết rằng quyết định trọng đại trong cuộc đời mỗi người đó, liệu có quá
nóng vội hay không.

Cô đã vậy mà anh cũng thế.

“Cô bé, em có thể tha thứ cho anh chứ?”, Tô
Thích hỏi.

“Vâng”, Ngụy Nhất nói, ngoan ngoãn như lần
đầu gặp anh vậy.

Cuối cùng, ý chí dù kiên cường mạnh mẽ đến mây cũng
không thắng nổi sự rộng lượng của tình yêu.

Tô Thích bỗng rất muốn hôn cô. Anh khó có thể kiểm
chế bản thân mình, cúi người xuống, lướt nhẹ đôi môi dịu dàng lên vầng trán của
Ngụy Nhất, nhẹ nhàng như chỉ thoảng qua.

Ngụy Nhất không chút đề phòng, kinh ngạc tới nỗi đôi
chân liên tục bước sai nhịp.

Một điệu nhảy còn chưa kết thúc, Trâu Tướng Quân không
nói không rằng, lôi Ngụy Trích Tiên bước tới dúi vào trong vòng tay Tô Thích,
sau đó kéo Ngụy Nhất rời xa chỗ đó.

“Chú ý thân phận của mình!”, Trâu Tướng Quân
rõ ràng là đã quan sát tất cả, anh có chút tức giận, lạnh lùng nói với Ngụy
Nhất.

“Xin lỗi”, Ngụy Nhất cúi đầu xuống, hai hàng
nước mắt lại tuôn rơi.

Trâu Tướng Quân không biết làm thế nào, một lát sau
anh lại kéo cô vào lòng, hôn mạnh lên trán cô, dường như muốn xóa hết dấu vết
nào đó ban nãy. Sau đó, anh lại khẽ khàng hôn lên môi cô, đè chặt đôi môi của
mình ở đó, liên tục xoay chuyển.

Trong lòng hai người đều hiểu rõ, giọt nước mắt đó đã
tuôn rơi vì ai.

Hạ tuần tháng Mười hai, Tô Thích và Ngụy Trích Tiên
cùng bay sang Mỹ.

Rất nhiều người trong trường đã tới tiễn chân anh –
nhân vật như một thiên thần, một truyền kỳ của trường Đại học S này.

Ngụy Nhất nói, cô phải tham dự kỳ thi tiếng Anh cấp
bốn nên không đến tiễn được, chỉ gọi điện thoại chúc hai người thượng lộ bình
an.

Ở khu chung cư Xuân Thành, đã có biết bao ngày Tô
Thích bắt cô ngồi học từ mới để chuẩn bị cho kỳ thi tiếng Anh cấp bốn; đã có
biết bao ngày khi ngồi đọc sách, suy nghĩ giải bài tập, chiếc bút trong tay cứ
xoay qua xoay lại liên tục rồi lại bị Tô Thích cười nhạo, khẽ trách mắng… Còn
những bữa cơm do chính tay cô nấu, những món rau muối do cô tự làm. Trong nhà
tắm, liệu có còn chiếc bàn chải đánh răng in hình gấu Pooh của cô không? Gần
cửa, đôi dép lê cỡ 33 bé tới nỗi một tay là có thể nắm gọn của cô đã bị mang đi
chưa?.

Tất cả những thứ đó, Tô Thích đều nhớ rất rõ.

Ngụy Nhất không ra sân bay tiễn họ, chỉ nhờ một người
bạn trong trường giúp cô mang một gói nhỏ cho anh. Tô Thích mở ra xem, khóe mắt
anh ấm nóng – trong lòng bàn tay anh là chiếc chìa khóa sáng lấp lánh đang nằm
yên lặng.

Trong phòng thi, bốn bề yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng
ngòi bút sột soạt chạy trên giấy.

Bầu trời trong xanh vời vợi không một gợn mây, một
chiếc máy bay bay ngang qua đó, một giọt nước mắt cũng lặng lẽ rơi, rơi trên
mặt bàn của Ngụy Nhất – trên mặt bàn đã khắc sâu hai chữ “Tô Thích”.

Cô tự nói với bản thân, từ nay về sau, không được nghĩ
ngợi gì nữa. Dòng thời gian được khắc trên mặt bàn ấy đã ướt đẫm và vĩnh viễn
dừng lại tại đó.

Những ngày tháng sau này, dù là trong rừng hoa đua nở
của tháng Ba hay trong ánh nắng rạng rỡ của tháng Tư, vào một ngày nào đó, khi
những tháng ngày rung động lòng người của ngày hôm qua đã trở thành kỷ niệm, có
lẽ, lần sau gặp lại, cô đã là vợ của người ta rồi. Nếu trong một buổi chiều mùa
xuân ngập tràn ánh nắng, họ vô tình gặp lại nhau, có lẽ cô vẫn có thể ung dung
tự tại chào anh, “Xin chào, trước đây em đã thầm yêu anh”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.