Ngày qua ngày lại cũng đến ngày mà nàng không trông mong nhất. Ngày đại hôn của Lê Hân với Vân Tâm Nhược.
Ai nấy đều tò mò đến xem, chỉ có Vân Thiển Y ngồi ngẩn người trong phòng, một đôi đồng tử đen nhánh không một gợn sóng nhìn trần nhà. Nghe những âm thanh hỗn loạn truyển ở phương xa, một lần một lần làm nàng càng thêm trầm lặng, một cỗ chán nản ngập tràn trong trái tim nàng.
Dù nàng biết cuộc hôn nhân này mấy chốc sẽ đổ vở nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh đại hôn đó vốn dĩ dành cho nàng thì nàng lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lê Hân là một nam nhân khi yêu sẽ vô cùng kinh thiên động địa, bất cứ ai cũng không lọt vào mắt của hắn, nhưng là như vậy làm nàng bắt đầu lo lắng. Đến thế giới này không phải là nguyện vọng của nàng. Hắn không học được cách quan tâm người khác nhất định người chịu đau khổ cũng chỉ là hắn. Mà nàng lại không thể để chuyện đó xảy ra.
Rốt cuộc, nàng vẫn làm như vận mệnh kiếp trước không chịu gả đi.
Đứng lên mở ra cửa sổ cho ánh trăng tràn vào. Vân Thiển Y lấy một cuốn sách y để ở đầu giường ra đọc, không khí náo nhiệt từ phương xa cũng nhỏ dần rồi biến mất, ở Vân Nguyệt các lại yên tĩnh chỉ có thể thấy tiếng gió vi vu, tiếng lá cây xào xạc va vào nhau, rồi tiếng côn trùng kêu chin chít kéo dài trong màn đêm. Một bản giai điều âm vang, vang thật ra.
Lê Hân một thân giá y đỏ thẳm, tràn đầy tức giận đứng trên cây đại thụ, nhìn nàng chú tâm đọc thư khiến hắn vô cùng khó chịu. Nàng lại dám lừa gạt mình, thầm nghĩ muốn nghiền nát nàng nhưng nhớ đến dung nhan kia hắn có một chút thương tiếc. Chờ đến kia tức giận được giảm bớt, hắn nhắt hai khối đá nhỏ, chuẩn xác ném vào hai cái nha hoàn khiền họ bất tỉnh, mở của đi vào.
Nghe tiếng động, Vân Thiển Y nghĩ là Tri Dung, cảm thấy bản thân có chút mệt mỏi buông, lấy tay xoa xoa hai mắt, vì thế mở miệng nói nhẹ nhàng
“Tri Dung, ta muốn ngủ ở đây, lấy giúp ta cái chăn”
Bàn tay thon dài đến bên giường lấy chăn đến bên cạnh nàng. Vân Thiển Y cũng buông xuống cuốn sách trên tay, nằm nghiêng một bên, ánh mắt nhắm lại.
Bàn tay thon dài cẩn thận đắp chăn cho nàng.
Vân Thiển Y cảm giác người vẫn chưa đi nên hơi mở mí mắt, thấy người ngồi bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm là ai, sợ hết hồn, lập tức kinh hô một tiếng.
Vì kinh sợ nên nàng bị té khỏi giường quý phi, Lê Hân hai tay chuẩn xác ôm chặt nàng, tiện thể che kín miệng nàng để nàng không hét lên. Nhìn nam nhân trong lòng nàng ánh mắt tức giận toàn là chỉ trích, Vân Thiển Y rốt cuộc không nhịn được khóc nức nở, rõ rang hắn thích nàng, muốn cưới nàng, nhưng ngay cả nàng thích cái gì muốn cái gì hắn cũng không biết còn muốn bức hôn nàng, bây giờ lại đến đây chỉ trích nàng. Hắn là một tên xấu xa.
“Đáng chết…” Lê Hân thấp giọng rủa. Nước mắt nàng rớt trên tay làm tim hắn một trận đau nhói.
“Không được khóc…” thanh âm nặng nề truyền đến, có ba phần tức giận bảy phần đau lòng. Mắt nhìn thằng vào nàng, hắn hoàn toàn mất phương hướng.
Nghe hắn nói như vậy. Vân Thiển Y rốt cuộc khóc càng thương tâm, rủa nàng còn uy hiếp nàng. Tên nam nhân đáng ghét, nàng cứ khóc đấy, như thế nào.
Lê Hân hết hồn nhìn nàng khóc càng thương tâm, rốt cuộc trong lòng lửa giận không biết bay về phương nào chỉ thấy bây giờ hắn vô cùng hối hận vì làm nàng sợ.
“Ta sẽ không thương tổn nàng, hiện tại ta buông nàng ra, nhưng là không được khóc, không được kêu” Lê Hân luống cuống dỗ dành nàng, tay che miệng nàng thả lỏng một chút.
Nhưng mà người xém nữa la toáng lên lại là hắn. Không ngờ, chỉ mới thả lòng một chút, Vân Thiển Y liền chụp xuống cắt một ngụm không thương tiếc lên tay của hắn.
Lê Hân hốt hoảng nói: “Không cần cắn, không cần cắn, ta biết lỗi rồi, nàng tha cho ta đi có được không?”
Vân Thiển Y không thương tiếc cắn xuống một cái mạnh khiến hắn điếng người bụm môi để không phát ra tiếng vang quá lớn, rốt cuộc nàng cũng thả hắn ra, lấy tay áo lau lau khóe miệng mình và nước còn đọng trên tay Lê Hân.
Nhìn nàng như vậy Lê Hân vô cùng xúc động, nàng là đang quan tâm hắn sao? Chỉ là một câu nói tiếp theo của nàng lập tức đẩy hắn đến đáy vực.
“Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?” Vân Thiển Y giả bộ thể hiện mình không quen biết mất, để tạo thêm hiệu ứng còn dùng ánh mắt đề phòng nhìn hắn chằm chằm. Ta chơi chết chàng.
“Ta là ai….”
“Ta là ai… ha ha…”
Rốt cuộc nhớ đến cái gì, Lê Hân thê lương cười thành tiếng. Phu quân của nàng, vậy mà nàng hỏi hắn là ai.
“Ngươi thật sự không nhớ ta sao?” Hắn bình tĩnh nhìn Vân Thiển Y, trong mắt không dấu được sự tịch mịch.
Rốt cuộc nhiều năm nhìn thấy hắn không lúc nào là vui vẻ. Vân Thiển Y rốt cuộc cũng mềm lòng xoa xoa gò má của hắn. Ánh mắt Lê Hân đột nhiên trở nên ngưng trọng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Nàng có phải nhận ra hắn?
Để gương mặt mình đến gần nàng, hắn nín thở hỏi: “Nàng nhận ra ta, tại sao lại không thành hôn với ta? Tại sao muốn thay gả”
“Ngươi là Huyền Vũ tướng quân?” Vân Thiển Y buông tay làm cho Lê Hân dâng lên một cỗ mất mát không nói thành lời. Lê Hân trong lòng cười nhạt, nàng nhận ra hắn, từ trước vẫn nhận ra hắn, vậy tại sao chứ?
“Phải”
“Nhưng sao ta phải thành thân với người. Chúng ta chưa từng gặp qua, cũng không có tình cảm, tại sao phải thành hôn?”
Từng lời nàng nói đều đâm vào trái tim của hắn. Rốt cuộc chỉ có mình hắn đa tình với nàng, nàng bình tĩnh nói với hắn nàng không quen hắn, nàng lạnh nhạt nói nàng không có tình cảm với ta, vậy tại sao nàng phải thành hôn với ta? Nàng có biết lời nàng nói có bao nhiêu vô tình, có bao nhiêu làm tổn thương hắn hay không?
Nàng lạnh lùng chà đạp lên tình yêu của hắn. Vẫn khuôn mặt xinh đẹp này khiến người khác hít thở không thông, ánh mắt luôn bình tĩnh lại càng lúc càng sâu khiến hắn sợ hãi, cuối cùng ngưng đọng lại một chỗ, sau đó lạc sâu xuống đáy lòng, cái loại cảm giác bi thương. Hắn rốt cuộc đã biết…
Miệng hắn chậm rãi nâng lên một cái độ cong, lệ mâu bén nhọn nhìn chằm chằm Vân Thiển Y, ánh mắt thị huyết, làm cho nàng không khỏi lạnh run một cái, sau đó không dám nhìn hắn nữa, lui về phía sau.
Đáng chết! Hắn lại dọa đến nàng… Lê Hân thấp giọng rủa một tiếng, hai tay nắm chặt thành quyền, nhịn xuống cảm xúc muốn ôm nàng vào lòng an ủi, lúc này, hắn quên hết thảy, trong lòng chỉ có thương tiếc nữ tử trước mắt…..
Tinh nùng như nước, ngay cả thần tiên cũng trốn không thoát, huống chi phàm nhân như hắn…
“Ta sẽ không làm hại nàng” Lê Hân đột nhiên nói.
“Xin lỗi, ta thực sự không nhận thức ngươi. Chúng ta từ trước đến giờ chưa gặp nhau” Vân Thiển Y nhìn ánh mắt nỉ non của hắn lại không cam lòng, nhưng thú thật, nàng bây giờ vẫn còn tức giận với hắn.
“Nàng lại nói không nhận ra ta. Tại sao biết ta là Huyền Vũ?” Lê Hân tự nhiên quát lên, chụp lấy cánh tay Vân Thiển Y khiến nàng hết hồn đối diện gần gũi với mình.
“Ngươi mặc giá y, cả Hoàng thành ngày hôm nay chỉ có mình Huyền Vũ tướng quân là thành hôn, lại nói ngươi hỏi ta tại sao thay gả ta đương nhiên biết ngươi là ai. Nhưng ta rõ ràng cũng không có thay gả cái gì. Thánh chỉ nói là con gái của Vân gia, chứ không phải là Vân gia con gái lớn. Ta từ trước giờ cũng chỉ nghe danh Huyền Vũ tướng quân lại cũng chưa từng gặp mặt, sao ta có thể nhận ra ngươi. Ta thực sự không biết gì cả”
Lê Hân nhìn Vân Thiển Y sau khi nói xong đột nhiên nức nở khóc, rốt cuộc hắn biết mình sai ở chỗ nào rồi. Nhìn nàng ủy khuất giải thích, hắn càng thêm tự trách mình nóng nảy, ôm nàng vào trong lòng dỗ dành.