Tây sương phòng thuộc về người một nhà Trương Thanh Thạch, tổng cộng có ba gian phòng, ba gian phòng này chỉ có phòng giữa và phòng phía nam có cửa, phòng giữa vốn là Đại Hoa và Nhị Hoa ở, phòng phía nam là phòng bếp. Hiện tại ở riêng, cửa cũng phải đổi phương hướng, mặc dù nói về sau nếu như có nhà khác muốn đem phòng này bán trả lại cho phòng lớn, nhưng cũng không ai nói không được phép đem cửa sổ và cửa đổi phương hướng.
Trương Thanh Mộc đến ngăn trở qua, nói như vậy sẽ đem phòng ở đổi rối loạn, Trương Thanh Thạch nói câu đầu tiên chặn trở về, Trương Thanh Thạch nói không có tiền mua cánh cửa. Tôn Xảo Cô nói đừng phá cả cửa sổ, Trương Thanh Thạch lại chặn trở về, nói tây sương phòng đem cửa sổ thay đổi phương hướng thì trở thành đông sương phòng, ở sẽ thoải mái. Dù sao cửa cũng đã sửa lại, cửa sổ không thay đổi thì sẽ kỳ quái.
“Đại ca đại tẩu các ngươi yên tâm, nếu như về sau chúng ta có tiền mua trạch viện khác, nhất định sẽ đem cửa và cửa sổ sắp xếp lại như cũ, nếu như sắp xếp không như cũ, đến lúc đó các ngươi cứ trừ tiền phòng là được.”
Trương Thanh Thạch nói, hắn muốn mau đem cửa số trong nhà đổi phương hướng, miễn cho đến lúc đó có người nghe trộm qua khe cửa, hay còn có một loại khả năng chính là đến lúc đó có hoài nghi gì lại nhìn lén sân nhà họ, có chuyện gì đều đến trên đầu bọn họ, chuyện như vậy hắn sẽ không chịu trách nhiệm. Nếu đã ở riêng, vậy thì phải ra dáng ở riêng, phòng này cho dù hắn chỉ ở mấy tháng, cũng phải ở hợp tâm tư của mình.
Mấy người Trương Thanh Ngọc nghĩ tới rất nhanh Trương Thanh Thạch sẽ chuyển ra phòng mới, cho nên không thể đổi cửa và cửa sổ, tự nhiên có lý lẽ quở trách Trương Thanh Thạch, nói không chỉ Trương Bà Tử và Trương Thanh Mộc nói Trương Thanh Thạch vội vã đổi cửa và cửa sổ như vậy sẽ có vẻ gia đình bất hòa khí, con cái không hiếu thuận, ngay cả người ở bên ngoài cũng nói huyên thuyên không ít. Phải nói bọn họ và Trương Thanh Thạch cũng không có thù oán gì, chỉ là huynh đệ nhà này không phải là kiểu người ngươi ngóng trông ta qua hảo, ta ngóng trông ngươi qua tốt, còn có một loại chính là thích dùng đối phương để làm nền cho mình ra vẻ một nhà đoàn kết, chính là bởi vì là nhất mẫu đồng bào, mới có thể so sánh, mới càng muốn so một lần, càng muốn ở trong mắt người khác mình là người tốt hơn. Cái gọi là rồng sinh chín đứa con mỗi đứa một khác, Trương Thanh Ngọc chỉ thích biểu hiện là đứa con tốt nhất trong chín người này.
Trương Bà Tử mặc dù đối với Trương Thanh Thạch có chút bất mãn, nhưng cũng không bao sâu, hiện tại vì ở riêng là bởi vì Trương Thanh Thạch gây rắc rối cho nhà nên mới phải phân gia nên bất mãn của Trương Bà Tử dành cho Trương Thanh Thạch càng sâu hơn một chút, thấy Trương Thanh Thạch đổi cửa và cửa sổ, bị Trương Thanh Ngọc thêm củi thêm lửa, trong lòng càng không thoải mái.
Đến nay, sự không thoải mái này đã đạt đến đỉnh điểm, bởi vì Trương Bà Tử ý thức được cửa và cửa sổ bị lấp kín, một nhà con thứ hai thật sự thoát ly sự giám thị của bà, muốn nghe lén xem bọn họ nói cái gì giờ là không thể, càng không phải nói dù bọn họ ăn thơm uống cay bà cũng không thể đi qua dễ dàng như trước!
“Đứa con trai này thật sự là uổng công nuôi, nói cái gì là vì tốt cho ta, còn không phải là sợ chúng ta lừa gạt hắn, chính mình chạy đến thị trấn đi hỏi! Đứa con phế vật này, chắc là đã hỏi sai chỗ rồi!”
Trương Bà Tử ngồi ở trên giường sống lưng thẳng tắp, một chút bệnh hoạn cũng không có, mắng chửi Trương Thanh Thạch, tâm nhớ ngày đó sao chết đi lại là lão già đáng thương kia? Sớm biết thằng con luôn hiếu thuận thành như vậy còn gây tai hoạ, bà thật muốn tự tử cho rồi (!). Không có hắn đứa con trai này, bà còn có hai đứa con trai khác, gia sản còn có thể bớt phân một phần, mình còn chưa già đến mức không người quan tâm, lão già kia còn biết lạnh hiểu nóng, chết thật sự là quá sớm, bà tình nguyện không có một đứa con trai cũng không muốn lão già kia chết.
Trương Bà Tử nghĩ đến Trương Hữu Lương, bất mãn với Trương Thanh Thạch càng nhiều.
Đỗ Quyên Hồng ở một bên lửa cháy đổ thêm dầu nói: “Có lẽ hắn căn bản không có đi, chính là không muốn để cho nương ăn. Hắn cũng không sợ chúng ta đi tìm hắn tính sổ, đến lúc đó hắn chỉ nói tìm lộn chỗ, chúng ta cũng không thể xử lý hắn. Quan trọng nhất là, sủi cảo ăn xong mất rồi!”
“Đồ hỗn trướng này! Không phải lần này hắn sốt ta đã thỉnh lang trung để xem cho hắn sao? Mới chút chuyện nhỏ đã không hiếu thuận!” Trương Bà Tử vỗ đùi, chỉ Đỗ Quyên Hồng nói, “Ngươi đi, nói cho hắn biết lang trung căn bản không có nói không được phép ăn thịt, nói với hắn ta phải ăn nhiều mới tốt! Hắn có thể không để cho ta ăn lần này, còn có thể không để cho ta ăn lần sau?! Dù đã phân ra gia, hắn nên hiếu thuận ta thì vẫn phải hiếu thuận ta!”
Đỗ Quyên Hồng lập tức đứng dậy, thị ta nghĩ tới chính mình nhanh chóng đi một chút, nói không chừng sủi cảo kia còn chưa có ăn xong đâu!
“Chớ đi.” Tôn Xảo Cô ngăn Đỗ Quyên Hồng lại, “Vạn nhất là nhị thúc hoài nghi chúng ta lừa gạt hắn rồi sao? Nếu là hắn không có tìm sai chỗ, hỏi chúng ta đi nơi nào xem bệnh, không phải hỏi ra sao…Vậy đến lúc đó sẽ có phiền toái! Cho nên vẫn là quên đi. Nương ngài nếu là muốn ăn thịt, ngài lại bệnh một hồi, khi đó ngài muốn ăn gì cũng có thể.”
Trương Thanh Mộc cũng ở một bên khuyên bảo, mặc dù lần này Trương Bà Tử giả bộ bệnh hắn cũng có tham dự, nhưng hắn cũng chỉ muốn đạt được nhiều chỗ tốt, cũng không có bao nhiêu bất mãn với Trương Thanh Thạch. Hắn cũng sợ chuyện này bị vạch trần, đến lúc đó quá mất mặt, hắn vẫn muốn giả vờ thành thật phúc hậu chưa muốn bị Trương Thanh Thạch vạch mặt.
Trương Bà Tử được khuyên trong chốc lát cuối cùng đổi chủ ý, nói với Đỗ Quyên Hồng: “Ta lại đòi uống thêm thuốc! Ai bảo hắn chọc giận ta, vậy cho hắn thêm nợ đi, hắn còn có tiền ăn thịt, còn chưa có nghèo, sức lực lớn như vậy, nói không chừng trong tay cất giấu vốn riêng!”
Những lời này của Trương Bà Tử tất cả mọi người không có phản đối, dù sao bọn họ không cần xuất tiền, là để cho Trương Thanh Thạch ra tiền, còn không phải là món tiền nhỏ, coi như Trương Bà Tử cầm, Trương Bà Tử cầm được tiền rồi cũng sẽ ít đòi bọn họ hơn, như vậy bọn họ có thể tiết kiệm tiền. Chuyện như vậy bọn họ sao lại cự tuyệt đây?
Vài ngày sau, Trương Thanh Thạch lại nghe Trương Bà Tử đòi mua thuốc, bắt hắn gánh nợ, trong lòng đoạn hẳn niệm tưởng với Trương Bà Tử và Trương Thanh Mộc, Trương Thanh Ngọc. Bọn họ thật đúng là ngoan độc, chẳng những lợi dụng nguyên nhân hắn không có xuất tiền để phân ra ít đất đai cho hắn, bây giờ còn muốn để hắn mang nợ nhiều như vậy, thực là hảo thân nhân của hắn.
Nhị Hoa sốt ruột nói: “Cha, chúng ta khi nào thì vạch trần bọn họ? Thật sự là quá bắt nạt người!”
Tuyết nương và Đại Hoa cũng tức giận, sau khi nghe Trương Thanh Thạch nói ra chân tướng, từ giờ khắc đó các nàng vừa tức giận vừa thất vọng nhưng lại cảm thấy thoải mái và vui sướng, tức giận thất vọng đương nhiên là bởi vì những thân nhân kia thế nhưng vô tình như vậy, sợ rước họa vào thân đuổi bọn họ phân đi ra coi như xong, vì muốn phân tài sản cho bọn họ ít đi lại còn để cho Trương Bà Tử giả bộ bệnh! Điều này cũng thôi, có thể ở riêng sống một mình, các nàng vẫn cảm thấy trong lòng rất cao hứng, dù sao cuộc sống sau này có thể nhẹ nhàng hơn. Nhưng các nàng không nghĩ tới bọn họ thật sự lại được voi đòi tiên lại mang thêm khoản nợ tới cho nhà bọn họ!
Đại Hoa nhìn Trương Thanh Thạch, lo lắng hỏi: “Cha, làm sao bây giờ? Chúng ta thật sự phải mang những khoản nợ kia sao?”
Tuyết nương cũng nhìn Trương Thanh Thạch, nàng nghĩ trượng phu thật sự đoán được hết thảy, trước hắn xác thực nói sẽ vạch trần bà bà, nhưng là sự đáo lâm đầu, hắn sẽ sao? Nàng thời gian qua nghe lời Trương Thanh Thạch, dù Trương Thanh Thạch lúc này không có ý định vạch trần những người kia, dự định cấp bạc cho họ, nàng cũng sẽ nghe hắn, cùng lắm thì chính là chịu khổ chịu liên lụy, nàng có thể chịu được. Nhưng nếu có thể có hy vọng, lần này nàng thật sự mong Trương Thanh Thạch không đổi ý.
Trương Thanh Thạch nói: “Nếu như khoản tiền kia thật sự là cầm đi mua nhân sâm mua thuốc, chúng ta tự nhiên phải ra, nếu như không phải, tại sao phải gánh vác món nợ này? Ta cũng không muốn coi tiền như rác.”
Tuyết nương mắt lập tức sáng lên, Nhị Hoa thúc giục Trương Thanh Thạch mau nói như thế nào mới có thể không gánh cái khoản nợ này, nàng đã chuẩn bị náo lớn một hồi!
Trương Thanh Thạch ngoắc tay, thê tử chúng nữ nhi lập tức đến gần, hắn bắt đầu nói cho các nàng sắp xếp của mình, chưa đợi hắn nói xong, thê tử nữ nhi sùng bái nhìn hắn làm cho tâm tình hắn tốt hơn. Hắn nghĩ những người kia tính kế hắn thì như thế nào, hắn còn có thê tử nữ nhi, đời này có các nàng bên cạnh, hắn cái gì cũng không sợ.
Trương Thanh Thạch đi tìm Phượng lang trung, kế hoạch của hắn lần này tất phải nhờ đến Phượng lang trung trợ giúp, hắn biết rõ Phượng lang trung cũng sẽ giúp hắn, bởi vì Phượng lang trung là người tốt, hơn nữa đồng tình hắn, đời trước Phượng lang trung đã giúp qua hắn nhiều lần, lúc hắn bởi vì mất đi thê tử nữ nhi mà hộc máu vẫn là Phượng lang trung trị cho hắn, lúc ấy ông ta đã nói hắn quá mức ngu hiếu mà không nghe khuyến cáo của ông nên phải lãnh hậu quả. Khi đó Phượng lang trung rất tức giận, hắn biết Phượng lang trung là người tốt, chẳng những là người tốt, còn là người thông minh và trượng nghĩa.
Trương Thanh Thạch quyết định đời này cùng Phượng lang trung giao hảo, đời trước hắn mặc dù không nghe lời Phượng lang trung, nhưng ông ta xác thực đã giúp hắn rất nhiều, nếu như không có ông khai đạo, nói không chừng hắn đã thống khổ tự sát, nếu như khi đó hắn tự sát không chừng sẽ không có cơ hội trùng sinh lần này. Phượng lang trung người này đáng giá chân thành tương giao!
Phượng lang trung nghe Trương Thanh Thạch kính nhờ, nhìn Trương Thanh Thạch một hồi lâu, sau đó cười gật đầu, nói: “Còn tưởng rằng ngươi người này sẽ luôn luôn đần độn u mê làm cho thê nhi đi theo ngươi bị khổ cả đời, bây giờ nhìn lại ngươi cũng không phải là không có cứu. Ngươi đã tỉnh táo lại, vậy ta sẽ giúp ngươi một tay.”
Thê tử Phượng lang trung Viên Ngọc nương cười nói: “Kỳ thật dù ngươi còn rơi vào mơ hồ, ta đương gia cũng sẽ nghĩ cách nói cho ngươi biết chuyện này. Chỉ là sợ ngươi không tin, bây giờ nhìn lại vẫn là chúng ta coi thường ngươi. Chỉ ngóng trông ngươi về sau phải rõ ràng như vậy, cũng miễn cho Tuyết nương Đại Hoa các nàng chịu khổ chịu liên lụy. Ta người này nói chuyện thẳng thắn như vậy, ngươi cũng không nên không thích nghe. Thuốc đắng dã tật, lời hay khó nghe!”
Trương Thanh Thạch lập tức nói: “Đâu có, tẩu tử là một mảnh hảo tâm, trước kia là ta hồ đồ!”
Viên Ngọc nương cười cười, nói với Phượng lang trung: “Đương gia, vậy ngươi giúp Thanh Thạch huynh đệ một phen đi, hừ, nói đến cũng thật là tức người, bọn họ vì mưu chút ít tiền tài, thế nhưng phá hủy y danh ngươi, vừa vặn lần này xả cơn tức này!”
Trương Bà Tử giả bộ bệnh, trước hết mời Phượng lang trung, vì tiếp tục giả bộ, tất nhiên nói Phượng lang trung chữa không tốt, này chứng tỏ y thuật Phượng lang trung thấp kém. Phượng lang trung nói với Viên Ngọc nương là Trương Bà Tử không có bệnh, Viên Ngọc nương đã không có hảo cảm gì với Trương Bà Tử, nếu không phải là Phượng lang trung khuyên nàng, nàng làm sao sẽ từ bỏ ý đồ? Nàng Viên Ngọc nương cũng không phải là dễ khi dễ như vậy. Hiện tại Trương Thanh Thạch cầu xin tới cửa, vừa vặn đem ác khí nhà bọn họ nhả ra!
Phượng lang trung nghe thê tử nói, cười cười với Trương Thanh Thạch, ý kia chính là: Nương tử ta chính là cái tính tình này, ngươi chịu đựng chút ít đi!
Trương Thanh Thạch trong lòng một chút cũng không tức giận, hắn cảm thấy Viên Ngọc nương tính cách này không tệ, về sau phải để cho Tuyết nương cùng nàng ấy lui tới nhiều hơn, mặc dù tính cách Tuyết nương ôn thuận, nhưng hắn càng hy vọng nàng lợi hại hơn một chút, miễn cho bị người khi dễ, về phần đến lúc đó có thể hay không sẽ bắt nạt hắn? Trương Thanh Thạch nghĩ bắt nạt thì bắt nạt, hắn để cho nàng bắt nạt, ai bảo hắn đời trước thiếu nàng và chúng nữ nhi, đời này hắn sẽ phải sủng ái các nàng, bị khi phụ không quan hệ.