Trùng Sinh Nông Phu

Chương 12: Tiểu sự kiện sủi cảo



Nhặt rau rửa thịt, xắt thức ăn băm nhân bánh, trộn nhân bánh làm vỏ, rất nhanh toàn bộ đều được xử lý lưu loát, Tuyết nương mang theo Đại Hoa Nhị Hoa hai nữ nhi bắt đầu làm sủi cảo. Về phần Trương Thanh Thạch? Thương thế của hắn còn chưa ổn, tự nhiên ở một bên dụ dỗ chơi đùa với tiểu nữ nhi bảo bối, hắn hy vọng thân thể Tiểu Hoa có thể trở nên càng ngày càng tốt, tính cách càng ngày càng hoạt bát.

Rất nhanh mùi thơm sủi cảo bay ra, Tiểu Hoa chạy đến trước cửa phòng bếp dò đầu vào trong, mím cái miệng nhỏ nhắn, mở to con mắt nhìn, ngoan ngoãn cái gì cũng không nói.

Trương Thanh Thạch nghĩ khuê nữ nhà mình thật ngoan, đại nữ nhi nhị nữ nhi chịu khó, tiểu nữ nhi cũng hiểu chuyện, rõ ràng muốn ăn sủi cảo nhưng lại không đòi, hắn có chút đau lòng, phần nhu thuận này của Tiểu Hoa trừ do bọn họ giáo dục ra, kỳ thật cũng do lúc chưa ở riêng bị người dùng ánh mắt ngôn ngữ dọa mà thành. Thì ra không những hắn cái gì cũng nhẫn nhịn, còn để bọn nhỏ cũng phải nhịn, thật sự là quá không nên, về sau sẽ không, hắn có cái gì đều cho các nàng trước, để các nàng cái gì cũng không thiếu.

“Làm trước cho Tiểu Hoa hai cái sủi cảo ăn đi, còn dư lại múc hai chén, Nhị Hoa con mang cho Bảo Hòa thúc và Tỏa Đầu thúc đi. Đi nhanh về nhanh, nồi sủi cảo thứ hai chờ con trở lại ăn.”

“Cha!” Tiểu Hoa nghe Trương Thanh Thạch để cho bé ăn trước, lớn tiếng kêu ông một tiếng, vui sướng thoáng cái liền hiện lên trên gương mặt bé, Trương Thanh Thạch thấy cảm thấy vui sướng như trong lòng thoáng cái nở ra hàng trăm hàng ngàn đóa hoa.

“Con đi liền! Nương, đại tỷ, mọi người nghe rồi nha, cha nói chờ con trở lại cùng nhau ăn, mọi người phải đợi con nha! Yên tâm, con rất nhanh sẽ về!” Nhị Hoa lanh lảnh nói thật nhanh, mặt mày cong cong.

Đại Hoa ngồi trước lò, coi lửa, mím môi cười, không nói lời nào.

“Ừ sẽ chờ con trở về, đừng chạy, nếu bị ngã thì phiền toái.”

Tuyết nương vừa cười nói, vừa đem sủi cảo múc ra hai cái chén, để đĩa lên, lại bỏ vào một cái giỏ xách lớn, đặt cái nắp lên trên giỏ. Cân nhắc, cảm thấy không nặng lắm, nhưng vẫn cẩn thận đưa cho Nhị Hoa.

Nhị Hoa xách cái rổ cười híp mắt đi, mặc dù không chạy, nhưng đi cũng rất nhanh.

Trương Thanh Thạch múc vài cái sủi cảo vào chén mang về trong phòng, cầm cái muỗng đem sủi cảo cắt ra, để nhiệt khí bên trong tỏa ra, sau đó đem cái muỗng đưa cho Tiểu Hoa, để bé từ từ ăn, dặn dò bé đừng để bị phỏng.

Tiểu Hoa cầm lấy muỗng gỗ nhỏ chuyên dụng múc nửa cái sủi cảo đưa cho Trương Thanh Thạch, nói: “Cha ăn.”

Trương Thanh Thạch lắc đầu, nói: “Con ăn trước đi, cha vẫn chưa đói, một lát nữa đợi mấy mẹ con con cùng nhau ăn. Nhanh ăn đi, nguội lạnh ăn không ngon.”

Tiểu Hoa kiên trì bắt Trương Thanh Thạch ăn, bàn tay nhỏ bé giơ lên không để xuống, mắt to nhìn Trương Thanh Thạch. Trương Thanh Thạch nghĩ thầm đứa nhỏ này sao lại hiểu chuyện như vậy? Hắn ăn miếng sủi cảo kia, cảm giác bản thân giống như được ăn sơn trân hải vị, ý bảo Tiểu Hoa mau ăn. Tiểu Hoa lúc này mới tự mình ăn.

Trong phòng bếp Tuyết nương đang nấu nồi sủi cảo thứ hai, múc từ trong nồi ra hai cái sủi cảo mập mạp, thả vào trong chén, đưa cho Đại Hoa, nói: “Nhanh ăn đi!”

Đại Hoa lắc đầu nói: “Con không ăn, đợi mọi người cùng nhau ăn.”

Tuyết nương đặt sủi cảo xuống một bên nói: “Nhanh ăn đi, trước kia lúc nấu sủi cảo nương vẫn muốn để ra hai cái riêng cho các con ăn, nhưng không có cơ hội, hiện tại không có người nhìn chằm chằm. Muốn ăn thì ăn, chờ một lát Nhị Hoa trở lại để nàng ăn thêm vài cái.”

Đại Hoa nghĩ tới vốn dĩ lúc chưa ở riêng, trong nhà mặc kệ ai nấu cơm cũng sẽ có người nhìn chằm chằm, thật sự là muốn ăn trước hai miếng cũng không được, nếu như tất cả mọi người đều không được ăn thì không nói làm gì, nhưng đại nương và tam thẩm lúc nào cũng có thể nghĩ được biện pháp để con của bọn họ ăn vài miếng, mà nương nàng thì không làm được như vậy. Nàng nhếch miệng, cầm đũa gắp lên một cái sủi cảo để Tuyết nương ăn, cũng giống như Tiểu Hoa, nàng cũng giơ chiếc đũa kiên trì bắt Tuyết nương ăn. Cuối cùng Tuyết nương ăn, Đại Hoa mới đem sủi cảo còn dư lại kia ăn. Đại Hoa cảm thấy sủi cảo này thật là thơm, so với sủi cảo mà nàng ăn trước đây còn ngon hơn, có thể là bởi vì được ở riêng đi? Nghĩ tới về sau có thể sống thoải mái hơn, khuôn mặt nhỏ gầy chỉ lớn cỡ bàn tay của Đại Hoa dịu dàng lộ ra mừng rỡ.

Đang lúc nấu sủi cảo, thì nghe đến ngoài cửa có người kêu, là giọng của Trương Tráng.

“Nhị bá nương, nhà các ngươi ăn sủi cảo a? Mùi thơm này thật là thơm, chúng ta cũng ngửi được, nãi nãi cũng ngửi được, nói muốn ăn, đang chờ các ngươi đưa qua một chén, nhưng là làm sao cũng không đợi được. Nãi nãi để cho ta đến bưng một chén. Chỉ một chén thôi, chỉ nãi nãi ăn, không phải chúng ta ăn.”

Trương Tráng vừa nói vừa nhìn nhiệt khí tỏa ra từ trong nồi, giống như có thể nhìn được sủi cảo mập mạp trong nồi.

Đại Hoa cắn môi dưới, nhìn Tuyết nương.

Tuyết nương trong lòng do dự, nàng nghĩ sủi cảo trong nồi chỉ đủ người cả nhà bọn họ ăn, nếu như lại san ra một chén cho nhà kia vậy thì sẽ có nhiều người chỉ uống canh sủi cảo, nếu không khẳng định ăn không đủ no. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hài tử, nãi nãi muốn ăn sủi cảo, nàng cũng không thể không cho, dù ở riêng, lão nhân lúc nào cũng là trưởng bối, không thể không hiếu thuận. Tuyết nương là người hiếu thuận, nàng nghĩ một lát nữa mình ăn ít sủi cảo uống nhiều canh, canh sủi cảo uống cũng ngon, cũng có vị thịt.

Tuyết nương đang định để Trương Tráng chờ một chút, một lát nữa sủi cảo mới chín, còn chưa kịp nói, Trương Thanh Thạch đã đến đứng sau lưng Trương Tráng.

Trương Tráng gặp Trương Thanh Thạch, nói với ông lý do đến đây.

Trương Thanh Thạch nói: “Nãi nãi bệnh nên dùng thanh đạm là chính, đừng nên ăn thịt, không tốt cho thân thể bà. Các ngươi không thể nuông chiều lão nhân như vậy, đây là đang hại bà. Ngươi trở về nói cho nãi nãi biết chờ bệnh của bà tốt lên thì hãy ăn thịt, đừng để cho chúng ta lo lắng. Đi thôi.”

Trương Tráng trừng to mắt nói: “Nhị bá, bá tại sao nói như thế a? Ai nói bà nội bệnh không thể ăn thịt?”

Trương Thanh Thạch nói: “Tất nhiên là ta hỏi qua lang trung, trước đó vài ngày ta thật sự là lo lắng cho thân thể nãi nãi, cho nên tìm lang trung hỏi, lang trung nói không thể ăn thịt. Mấy ngày qua gặp nãi nãi của ngươi thấy bà cũng không ăn thịt, còn tưởng bà biết rõ chứ, xem ra là không biết. Vừa vặn ngươi trở về nói cho bà biết, đừng có lại vì chút thịt mà bệnh tình nặng thêm. Ngươi mau trở về nói đi, đừng để bà thấy ngươi chưa quay về còn tưởng rằng ta làm con trai không để thịt cho bà.”

Trương Tráng mơ hồ, nghĩ chẳng lẽ Nhị bá nói là sự thật? Y còn nhỏ, chuyện Trương Bà Tử giả bộ bệnh y cũng không rõ ràng lắm, thật cho rằng nãi nãi bị bệnh là không thể ăn thịt. Y nhìn nồi bốc hơi nóng, nghĩ thầm chẳng lẽ mình đi một chuyến không, không ăn được sủi cảo? Vẫn muốn bưng sủi cảo trên đường trở về ăn lén hai cái!

“Đại tráng, mau trở về đi thôi, cẩn thận về trễ nãi nãi sẽ giận ngươi, đến lúc đó sẽ bị đánh .” Trương Thanh Thạch nói.

“Ta đi đây.”

Trương Tráng định nói muốn ăn sủi cảo lời đến miệng đành nuốt trở về, nếu như ở chỗ này chờ sủi cảo chín, nói không chừng nãi nãi sẽ nóng nảy, bà không được ăn nói không chừng sẽ đánh y.

Tuyết nương nhìn Trương Thanh Thạch, nhỏ giọng hỏi: “Cha đứa nhỏ, chàng thực đi hỏi lang trung? Khi nào thì đi? Thân thể chàng còn chưa tốt, còn chạy tới thị trấn? Muốn gấp chết chúng ta a!”

Trương Thanh Thạch nói: “Nàng đừng lo lắng, chờ một lát sẽ cùng nàng nói chuyện này, hiện tại nàng trước xem sủi cảo đi. Chờ Nhị Hoa trở lại chúng ta mau ăn.”

Tuyết nương vội vàng xem sủi cảo, cũng không thấy được Trương Thanh Thạch xoay người đi.

Đại Hoa nhỏ giọng nói: “Nương, cha “bảo vệ” sủi cảo, nếu là lúc trước dù nãi nãi không thể ăn, cha cũng sẽ đưa một chén sủi cảo ra ngoài.”

Tuyết nương gật gật đầu, Đại Hoa nói là lời thật, xem ra nam nhân mình là thật sự thay đổi, mặc dù trong lòng có chút không thích ứng với biến hóa của Trương Thanh Thạch, nhưng trong lòng nàng xác thực là cao hứng, ai không hy vọng nam nhân của mình lại thiên vị mình và hài tử đâu?

Lúc sủi cảo ra nồi, Nhị Hoa trở lại, trong tay còn mang theo một con cá.

Tuyết nương hỏi: “Cá ở đâu ra vậy? Ai đưa cho con? Không phải là lấy cá của nhà hai thúc chứ?”

Nhị Hoa lắc đầu, cười nói: “Không phải, đây là Hổ Tử cho con, hắn hôm nay vận khí tốt, bắt được ba con cá! Đưa nhà chúng ta một con, nói là ăn mừng nhà chúng ta sống một mình. Nương, nương đừng thấy ngại, chờ đến lúc con nghĩ biện pháp đem nhân tình này trả lại cho hắn là được. Cùng lắm thì đến lúc đó con bắt con cá trả lại cho hắn là được.”

Tuyết nương cười lắc lắc đầu, nói: “Nhà hắn ngày trải qua cũng không dễ dàng, lần sau cũng không nên thu đồ đạc của hắn.”

Nhị Hoa đáp ứng một tiếng, đặt cá vào phòng bếp, sau đó rửa tay, ngồi xuống ăn sủi cảo.

Trương Thanh Thạch nghĩ Hổ Tử tiểu tử này rất biết cách làm việc, có điều hắn đoán chừng Hổ Tử đưa con cá này nguyên nhân chủ yếu nhất là vì nhị khuê nữ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nhị khuê nữ, Trương Thanh Thạch nghĩ Hổ Tử muốn cưới khuê nữ thì y phải thêm chút sức, nếu không thì hắn sẽ không đem khuê nữ tốt như vậy gả cho y. (Lại ăn giấm!) Đương nhiên kia đều là chuyện bao nhiêu năm sau đó, hiện tại khuê nữ còn nhỏ. Hắn nghĩ chính mình phải giữ khuê nữ ở lâu vài năm, tận hết chức trách làm một người cha tốt.

“Cha, nương, bên kia sân nhỏ không có động tĩnh gì sao?” Nhị Hoa ăn hai cái sủi cảo, nhìn cửa sổ nhỏ giọng hỏi.”Sủi cảo thơm như vậy, bên kia nhất định ngửi đến chứ?”

“Con cái quỷ nha đầu này, ăn của con đi!” Tuyết nương liếc mắt nhìn Nhị Hoa, lại xem một chút Trương Thanh Thạch, trên mặt tươi cười.

Nhị Hoa lại hỏi Đại Hoa, Đại Hoa nhỏ giọng đem chuyện vừa rồi Trương Tráng đến đòi sủi cảo nói. Nhị Hoa cười híp mắt nhìn cha mình, biết là cha nói dối.

Tuyết nương lại hỏi Trương Thanh Thạch là lúc nào đi thị trấn, nàng thật lo lắng. Nhìn nàng lo lắng, Trương Thanh Thạch nói cho nàng biết chính mình căn bản không có đi thị trấn, là lừa gạt Trương Tráng. Tuyết nương trừng to mắt, nghĩ vậy làm sao có thể lừa gạt được? Trương Tráng trở về vừa nói không phải sẽ lộ? Có điều cũng lạ, tại sao bọn họ đã ăn xong sủi cảo mà bên kia cũng không có ai tới?

Nhị Hoa nghe Tuyết nương nghi hoặc, cười nói: “Đó là bởi vì bà nội căn bản không có bệnh a, bà là giả bộ, bà căn bản không có đi thị trấn xem bệnh. Cha nói đi hỏi lang trung, trong lòng bọn họ hiện tại nhất định cho rằng cha tìm lộn chỗ, sợ đến cùng cha đối chất, đến lúc đó cha hỏi bọn họ xem lang trung ở nơi nào, nên bọn họ không dám đến!”

Tuyết nương và Đại Hoa tất cả đều sợ ngây người, hỏi đây là có chuyện gì, vì sao Trương Bà Tử phải giả bộ bệnh? Nghĩ đến Trương Bà Tử vừa nhuốm bệnh liền nói ra ở riêng, chẳng lẽ bà chính là vì muốn ở riêng sao? Vậy thì nói thẳng là được, làm bộ làm tịch bị bệnh làm gì? Chờ Nhị Hoa nói với các nàng hết thảy ngọn nguồn, các nàng tất cả đều trầm mặc, trong nội tâm lại vừa tức vừa thương tâm, nghĩ cùng là người nhà, kết quả gặp chuyện vẫn là từ bỏ bọn họ.

Nhị Hoa khuyên nhủ: “Nương, đại tỷ, mọi người đừng nóng giận cũng đừng thương tâm, chúng ta đã ở riêng! Đây là chuyện thật tốt? Về sau chúng ta người một nhà sống qua ngày thật tốt, rốt cuộc không cần chịu ủy khuất. Nhưng mà cha con vừa rồi nói như vậy, sẽ không ảnh hưởng gì đến chuyện sau này của chúng ta chứ?”

Trương Thanh Thạch nói với Nhị Hoa, về sau muốn vạch trần mấy người nãi nãi, đến lúc đó triệt để để mấy người đó đừng nghĩ lại tới bắt nạt cả nhà bọn họ.

Tuyết nương vội vàng hỏi Trương Thanh Thạch hắn còn chuyện gì cần làm, đối với việc trượng phu chỉ nói cho nhị nữ nhi cũng không nói cho nàng, nàng không tức giận, chỉ là hiện tại nàng muốn biết.

Trương Thanh Thạch trước giải thích một phen cho Tuyết nương hiểu, để nàng và Đại Hoa đừng nóng giận, không nói cho các nàng biết là bởi vì các nàng quá đơn thuần, sợ trên mặt các nàng giấu không được. Sau đó hắn nói: “Sẽ không ảnh hưởng, bọn họ phỏng đoán cũng không nghĩ ra ta về sau sẽ vạch trần bọn họ, chờ lúc ta vạch trần bọn họ, bọn họ cũng không kịp lấp liếm sơ hở. Hơn nữa vì không để cho bọn họ có động tác gì, chờ sau khi cơm nước xong ta sẽ đi trấn an bọn họ một phen, nói ta chỉ là tùy tiện tìm người lang trung hỏi, sau đó kiên trì lần sau bọn họ lại mang nương đi xem bệnh, ta cũng sẽ đi theo, nói không chừng còn có thể giúp cho bà mau khỏi bệnh.”

Nhị Hoa vừa nghe lời của ông mới hài lòng, lại bắt đầu vui thích uống canh sủi cảo.

Tuyết nương và Đại Hoa biết rõ hết thảy, trong lòng tức giận thương tâm đi qua, cảm thấy cả người đều thoải mái, không chỉ bởi vì biết rõ Trương Bà Tử không có bệnh nên các nàng không cần phải gánh nợ, còn bởi vì các nàng cuối cùng tin tưởng Trương Thanh Thạch là thật không muốn cùng Trương Bà Tử bọn họ ở chung, hắn là người nghĩ biện pháp thoát ly cái gia đình kia a.

Trương Bà Tử hiện tại rất tức giận, không chỉ không được ăn sủi cảo, còn nghe những lời Trương Tráng nói lại làm sợ hết hồn, bà vội vã đem con trai, con dâu gọi vào một chỗ, thảo luận xem những lời Trương Thanh Thạch nói kia là thực hay giả. Cuối cùng, bọn họ cảm thấy Trương Thanh Thạch có thể là hỏi lộn chỗ, nhưng bọn họ không dám đi nói với Trương Thanh Thạch hỏi hắn có phải hắn hỏi lộn chỗ hay không, sợ Trương Thanh Thạch hỏi bọn họ là ở nơi nào xem lang trung. Cho nên Trương Bà Tử lần này nhất định ăn không được sủi cảo, trong thời gian bà ngã bệnh, nghĩ cũng đừng nghĩ ăn được một miếng thịt của nhà Trương Thanh Thạch!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.