Vào một buổi chiều, khi Sầm Kim lên khoa họp, thấy rất nhiều giáo viên
nhìn cô với ánh mắt khác lạ. Cô có một dự cảm không lành, nhưng không
biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi họp xong, lãnh đạo khoa giữ cô lại nói chuyện riêng, cô mới biết ánh mắt khác lạ của những giáo viên đó là thế nào.
Trưởng khoa Lưu được biết đến với biệt danh “người tốt” nói với cô đầy ẩn ý:
– Hôm nay may mà cô đến muộn nếu không sẽ đụng phải màn kịch đó… rất khó xử, rất xấu hổ.
– Có chuyện gì ạ?
– Cô có quen thầy Doãn Vệ Quốc và vợ anh ta không?
– Vâng, Doãn Vệ Quốc ở cùng tầng với nhà tôi.
– Hôm nay vợ anh ta tìm đến khoa.
– Vợ anh ta? Tìm đến khoa chúng ta để làm gì?
– Kiện cô.
Tim cô thắt lại, nhưng vẫn trấn tĩnh hỏi:
– Kiện tôi? Tôi có cái gì mà chị ta phải kiện? Tôi cũng chẳng mấy khi gặp chị ta?
– Cô ta nói cô ta không ở đại học G… nhưng cô ta đã nói những điếu rất khó nghe.
– Cô ta nói cái gì?
– Tôi thật ngại phải lặp lại những lời đó với cô… không nói ra được.
Tim cô đập dồn dập, lo lắng muốn biết Trịnh Đông Lăng rốt cuộc đã nắm được cái gì:
– Cô ta… rốt cuộc đã nói gì?
Trưởng khoa Lưu kiên quyết không chịu nói ra:
– Cô ta nói mấy điều đó, tôi không cần phải nói lại với cô, cô nghe rồi
sẽ tức giận. Tóm lại là những chuyện rất… bẩn thỉu, tôi tin cô… sẽ không làm những chuyện như vậy.
Mặt cô trắng bệch ngồi đó, não như ngừng hoạt động.
Trưởng khoa Lưu an ủi:
– Cô cũng đừng tức giận quá, chúng tôi đều không tin những lời cô ta nói.
– Người trong khoa đều… nghe thấy hết sao anh.
– Lúc tôi đến cô ta đang nói linh tinh trong phòng hội nghị, giọng rất
to, tôi lập tức bảo cô ta đến phòng tôi, đóng cửa lại, nhưng vẫn có một
giáo viên đã ghe thấy.
– Nhưng…
Đầu cô như trống rỗng, mãi không nói tiếp được câu sau từ “nhưng”.
– Tôi biết có một vài người phụ nữ hẹp hòi, chồng nữa mới tiếp xúc với người phụ nữ khác đã nghi ngờ lung tung.
Trưởng khoa Lưu đề nghị:
– Hay cô yêu cầu trường đổi phòng cho, chuyển đến ở nơi khác? Cũng tránh người ta dị nghị.
– Vâng, tôi sẽ chú ý, cám ơn anh.
Về đến nhà cô không còn để ý chuyện tránh né nữa, lập tức đi tìm Vệ Quốc,
nói với anh chuyện Trịnh Đông Lăng đã đến khoa làm to chuyện.
Anh rất phẫn nộ:
– Để anh tìm cô ta tính sổ!
Cô hốt hoảng:
– Anh… đừng đi tìm cô ta tính sổ, anh càng tính thì cô ta càng lên cơn
điên, càng làm to chuyện, gây đi gây lại thì vẫn là chúng ta chịu thiệt, dù gì thì chúng ta… cũng không phải… không có lỗi.
Anh giận dữ:
– Xem ra không thể từ bỏ ý định tính sổ với cô ta.
Cô hỏi:
– Anh có biết cô ta đã nắm được… cái gì không?
– Anh không biết.
– Cô ta nghe được những điều đó từ đâu?
Anh lắc đầu:
– Anh không biết. Có thì ở khu nhà này có người nhìn thấy.
– Nhưng người trong khu nhà này không ai biết cô ta.
– Ai mà biết làm thế nào lại đến tai cô ta được.
– Cô ta sẽ không chạy đến đây gây chuyện chứ?
– Cô ta dám!
Cô nhìn sự phẫn nộ của anh rụt rè hỏi:
– Lẽ nào anh sẽ… đánh cô ta?
– Tại sao không? Cô ta đã thích ăn đánh thì…
– Đừng… đừng đừng đừng, anh đánh cô ta thì ngang bằng thừa nhận chuyện của chúng ta.
Anh im lặng một lát rồi nói:
– Anh nghe em vậy.
– Anh có biết cô ta sao lại chọn đúng lúc này gây chuyện không?
Anh không lên tiếng.
Cô hỏi:
– Có phải anh đề nghị ly hôn với cô ta?
– Sao anh lại đề nghị ly hôn với cô ta lúc này? Bố mẹ cô ta… khỏi bệnh rồi ư?
– Chưa.
– Chưa thì sao anh lại đề nghị ly hôn?
– Bệnh của bố mẹ cô ta đã đỡ nhiều rồi, người già bị trúng gió thì là chuyện cả đời, gẫy chân cũng là chuyên cả đời.
– Nhưng lúc này cô ta đang cần anh giúp đỡ mà?
– Anh đang giúp đây! Nhưng lần này cô ta thật quá đáng quá.
– Cô ta làm gì?
Anh tức giận hầm hầm nói:
– Anh không muốn nói chuyện đó, nói ra lại đau lòng.
Cô không dám hỏi nữa, nhưng anh có thể nhận ra thái độ của mình không hay lắm bèn chủ động nói:
– Cô ta dám trước mặt cả nhà nói… Duy Kim không phải là con trai anh.
Cô kinh ngạc:
– Sao cô ta lại nói đến như vậy? Hai người đã cãi nhau ư? Tại sao?
– Cũng đều là chuyện dạy dỗ con cái, mỗi lần anh dạy con cô ta thường đứng bên cạnh nói nhăng nói cuội.
– Vậy lần này…
– Lần này anh bảo con ăn xong rồi hãy đi chơi, cô ta liền bảo con đi chơi rồi lát về ăn cơm, em nói xem sao dạy dỗ con kiểu đấy được?
– Rồi hai người đã cãi nhau?
– Anh không cãi nhau, là cô ấy gây… bảo anh đừng có xen vào chuyện dạy
con của cô ta, nói không phải con anh, anh không đủ tư cách dạy nó.
Cô thận trọng hỏi:
– Vậy Duy Kim rốt cuộc có phải là con của anh hay không?
– Làm sao anh biết được? Nhưng cho dù có phải hay không thì cô ta cũng
không nên nói như vậy trước mặt thằng bé, thế thì con trẻ sẽ nghĩ thế
nào?
– Nhưng nếu anh ly hôn với cô ta thì con chẳng càng thảm hơn sao?
– Anh sẽ nuôi con, giờ anh vẫn đang nuôi nó rất tốt đấy thôi? Không có cô ta ở đó gây chuyện thì anh càng nuôi nó tốt hơn.
– Cô ta sẽ cho anh nuôi con?
– Việc này không phải do cô ta cho hay không cho, mà do tòa xử.
– Nhưng tòa thường xử cho mẹ nuôi con đấy thôi?
Anh nói với vẻ rất quả quyết:
– Tình hình của bọn anh khác, cô ta có hai người già cần chăm sóc, gần
như không có thời gian nuôi con, tòa sẽ không xử cho cô ta nuôi con.
Cô không biết nếu Vệ Quốc kiên trì việc ly hôn thì Trịnh Đông Lãng còn sẽ giở trò gì nữa, bèn lo lắng nói:
– Em chỉ sợ anh ép cô ta quá, cô ta lại chạy đến khoa của em gây loạn thôi.
Vẻ tự tin của anh cũng bị giảm xuống:
– Khoa của em sẽ không tin lời cô ta đấy chứ?
– Hôm nay trưởng khoa Lưu nói cũng ổn, hơn nữa nói rằng anh ta cũng không tin những lời cô ta nói, còn nói giáo viên trong khoa cũng sẽ không tin lời cô ta. Nhưng ai biết đâu được? Nếu cô ta lại đến tìm khoa em gây
chuyện nữa… hoặc lấy chứng cứ gì đó trình ra thì… có lẽ người trong khoa sẽ tin… đến lúc đó có thể khoa sẽ cho em nghỉ.
Mặt anh như đông cứng lại, một lát sau mới nói:
– Xin lỗi em, đã gây phiền phức cho em.
– Sao anh lại nói như vậy? Anh có đến khoa em gây chuyện đâu.
– Cô ta gây chuyện chứng tỏ anh… vô dụng, không thể quản nổi cô ta.
– Hãy đừng nói những điều đó, giờ chúng ta cần nghĩ cách… giải quyết chuyện này, chứ không phải truy cứu trách nhiệm của ai.
– Em nói đúng.
Cô do dự nói:
– Em thấy giờ anh đừng thúc giục cô ta chuyện ly hôn vội… tránh để cô ta chó cùng cắn giậu.
– Nhưng nếu giờ tự nhiên không đề cập đến chuyện ly hôn nữa thì cô ta càng nghĩ mình gây chuyện là đúng.
– Vậy cũng phải, anh xem tình hình… rồi giải quyết đi.
– Ừ.
Mấy hôm đó, mỗi lần ra ra vào vào khu nhà, gặp bất kỳ ai cô đều có cảm giác đó chính là kẻ đã tố giác, nhưng cô vẫn không phát hiện ra rốt cuộc ai
nói ra bí mật, nói ra gì, chỉ là một số chuyện vụn vặt họ thấy được hay
là những tình tiết cụ thể nào. Cô nghĩ đi nghĩ lại, thấy người trong khu nhà này không thể biết được điều gì cụ thể, cùng lắm cho là việc Vệ
Quốc thường xuyên đến nhà cô giúp, hay có lần cô có qua nhà Vệ Quốc,
nhưng cũng không thể tính là vấn đề tác phong, hơn nữa Chỉ Thanh cũng
biết.
Cuối tuần Vệ Quốc đưa con trai về nhà, tuần sau cô lại tìm cơ hội hỏi anh:
– Anh… đã nói chuyện với cô ta chưa?
– Rồi
– Nói gì?
– Nói chuyện cô ta đến khoa em gây chuyện.
– Cô ta nói thế nào?
– Cô ta không thừa nhận.
Cô trố mắt đờ đẫn:
– Đến chuyện này… cô ta cũng không thừa nhận? Lẽ nào cô ta dám nói là người trong khoa em nói linh tinh.
– Cô ta không dám làm người trong khoa em nói linh tinh, cô ta nói em nói linh tinh.
– Anh nói thế nào?
– Anh giả vờ tin cô ta, nhưng anh cũng đe cô ta rồi.
– Anh đe cô ta thế nào?
Anh không chịu nói rốt cuộc đã đe cô ta thế nào, nhưng cô đoán không có kiểu gì ngoài dọa giết chết, cô hỏi:
– Cô ta… có sợ anh đe không?
– Là con người thì đều phải sợ.
Cô không ngờ một người hiền như anh mà cũng có lúc đe dọa người khác, hơn
nữa còn khẳng định việc đe dọa đó rất đáng sợ, nếu không sao lại là “là
con người thì đều phải sợ”? xem ra không phải đối vối ai anh cũng hiền
cả.
Từ đó cô nghĩ rằng, có thể trên thế gian này không có ai là
hiền với tất cả mọi người, ví dụ như cô đây, cũng là loại hiền, nhưng cô nhớ một lần trong khu nhà có một đứa trẻ bắt nạt Tiểu Kim, cô cũng hầm
hầm xông lên kéo phắt thằng bé đó, rồi lớn tiếng trách mắng nó. Nếu
không phải còn chút ý thức tôn trọng pháp luật thì chắc cô cũng đã giơ
chân đá nó mấy cái, cái kiểu hận thù thật chứ không phải trò đùa. Cô sợ
anh cũng sẽ làm mấy chuyện chết chóc kia, lo lắng nói:
– Anh chỉ… đe một chút thôi chứ? Sẽ không xảy ra chuyện gì… đáng tiếc chứ?
– Không đâu, em yên tâm.
Từ đó về sau, Trịnh Đông Lãng không còn đến khoa cô nữa, nhưng cô vẫn cảm
thấy người đàn bà họ Trịnh đó sẽ không nhân từ cho qua như vậy, nhất
định đang nghĩ cách phục thù.
Cô sợ nhất là Trịnh Đông Lãng nắm
được chứng cứ gì đó, giời khoa cô không tin Trịnh Đông Lãng vì không có
chứng cứ. Nếu Trịnh Đông Lăng mang chứng cứ trình ra thì khoa sẽ tin,
chưa chừng sẽ cho cô thôi việc. Giờ nhà trường đang thực hiện chế độ gọi là “bổ nhiệm”, bình thường chỉ cần qua được thì dù trình độ cao hay
thấp, ai cũng được bổ nhiệm. nhưng nếu trong khoa muốn xử lý ai thì cũng rất đơn giản, dễ dàng tìm ra một lý do để không bổ nhiệm nữa.
Cô nhớ trong khoa có một giáo viên trẻ đã bị đuổi đi như vậy, giáo viên đó ngoài việc dạy học ở trường đại học G còn làm ăn thêm ở ngoài, trường
học không có văn bản quy định rõ ràng là không thể cùng lúc làm hai
việc, nên khoa có biết cũng chẳng làm gì được. nhưng giáo viên đó cũng
hơi quá đáng, thường xuyên lên lớp nhưng cái máy nhắn tin BB cứ kêu liên hồi, rồi bỏ mặc học sinh trong giảng đưởng ra ngoài nghe điện thoại.
©STE.NT
Sau đó không thấy giáo viên đó nữa, nghe nói đã bị “sa thải”.
Nhưng người ta có tài cán, bị đại học G đuổi cũng coi như tái ông mất ngựa,
toàn tâm toàn ý mở công ty ở ngoài, nghe nó làm ăn rất phát triển, xe
đạp đổi thành xe máy, máy nhắn tin BB đổi thành “di động”, oai vệ lắm.
Cô nghĩ lại mình đâu có tài cán như vậy? Lại không mở nổi công ty, chỉ có
thể dạy học ở trường, hơn nữa cái chứng nhận bị buộc thôi việc mà lại
chỉ là thạc sĩ thì đi đâu dạy học đây: E là chỉ có thể hít gió trời mà
sống thôi.
Trước kia còn nhỏ, cô còn chưa biết sợ điều này, rất
tự tin, hừm, đến lúc mình phải hít gió trời mà sống thì tất cả mọi người đều phải hít gió trời. nhưng giờ có con rồi, cảm thấy khác xa, lúc nào
cô cũng lo bị rơi vào bước đường phải hít gió trời, thấy có một công
việc ổn định thật quan trọng biết bao, mỗi lần khoa bàn đến chuyện “bổ
nhiệm” cô đều lo lắng một hồi, sợ mình bị miễn nhiệm, bởi vì không có
công ăn việc làm đồng nghĩa với việc con không có nhà ở, không có cơm
ăn.
Đến lúc này cô phát hiện ra mình lại có cảm giác hối hận,
sao có thể vì tình cảm với một người mà mạo hiểm lớn như vậy? Chẳng phải là đang đùa giỡn với tiền đồ của con cái sao?
Cô tự trách mắng
mình, việc của người lớn, có lớn nữa cũng chỉ là chuyện nhỏ; việc của
trẻ con có nhỏ nữa cũng là chuyện lớn. Lẽ nào mình qua lại với Vệ Quốc
đến chết sao?
Cô muốn nói với Vệ Quốc, chúng ta đừng đi lại nữa, tránh để chuyện lộ ra, mất việc liên lụy đến con cái. Nhưng cô vừa nhìn thấy anh thì lại không nỡ nói ra như vậy, chỉ sợ nói ra anh liền đồng
ý, không đi lại với cô nữa.
Cô cứ nghĩ đến chuyện hai người từ
giờ sẽ không qua lại với nhau nữa thì thấy tim đau như bị giày xéo, vậy
là lại tự an ủi mình: Đừng trầm trọng quá vấn đề như vậy, sao Trịnh Đông Lăng có thể nắm được chứng cứ chứ? Không có chứng cứ thì khoa sao có
thể tin được? Hơn nữa, cứ cho là bị đại học G cho thôi việc đi thì thể
chuyển đi nơi khác sao? Mình không tin với tấm bằng thạc sĩ lại không
tìm nổi một công việc ở cái đất Trung Quốc này, cùng lắm là dạy trung
học.
Cô đoán Vệ Quốc nhất định cũng có sự đấu tranh tư tưởng như cô, thỉnh thoảng mấy ngày liền không qua nhà cô, nhưng khi đến rồi lại
như người đói hoa cả mắt gặp cái ăn, mặt lộ rõ vẻ khát khao rực cháy,
tìm cơ hội nói với cô:
– Đã hạ quyết tâm không đến tìm em nữa, nhưng thật sự không chịu nổi… anh chỉ đến thăm em thôi, không có chuyện gì khác.
Họ đa phần đều là “không có gì khác”, chỉ nhìn nhau một chút, nhìn rồi lại cảm thấy thoải mái, mọi việc lại đâu vào đấy, nhung nếu mấy ngày liền
không được nhìn nhau một cái thì ăn không ngon ngủ không yên.
Cô cảm thấy vô cùng ngột ngạt khi phải sống cuộc sống tù ngục như vậy,
quyết định bỏ trốn khỏi cái cảnh bị người ta giám sát, tố cáo. Cô nói
với Vệ Quốc:
– Cứ tiếp tục như vậy em thật phát điên mất, em muốn ra nước ngoài.
Anh rất ủng hộ:
– Làm thủ tục nước ngoài đi, qua đó sẽ không có lắm kẻ thích ngồi lê đôi mách nữa.
– Anh cũng làm đi.
– Ừ.
Cô lục tài liệu ôn thi TOEFL, GRE, chia cho Vệ Quốc một ít, hai người bắt đầu ôn.
Nhưng tiếng Anh của anh không giỏi, phải bắt đầu lại từ đầu, vậy là các tài
liệu ôn tập GRE đều trả lại hết cho cô, chạy đi mua mấy quyển tài liệu
mới nhập môn để xem.
Còn cô mấy năm không sờ đến, những từ mới
trước đây nhớ giờ đều quên sạch, lại phải bắt đầu lại từ đầu. Bây giờ có con quấy rầy, không thể giống như trước đây một mình tập trung tinh
thần học tập: cứ vừa mới chú tâm vào được thì con lại gọi mẹ ơi đi chơi
cùng con; khó khăn lắm mới có cơ hội đọc mấy trang sách, thì chị Vương
lại gọi ra ăn cơm.
Chỉ Thanh thấy cô ôn lại TOEFL, GRE, rất ủng hộ, cứ đến cuối tuần lại chủ động trông con:
– Tiểu Kim, lại đây chơi với bố, để mẹ ôn tiếng Anh.
Cô nghĩ mình ôn tiếng Anh là vì muốn chạy trốn sống cùng với Vệ Quốc, nên
cảm thấy rất có lỗi với Chỉ Thanh, vậy là bảo anh cũng cùng ôn.
Nhưng anh không có hứng, cũng chẳng có lòng tin:
– Giờ anh rất bận, đâu có thời gian mà ôn tiếng Anh? Hơn nữa, người như
anh không có năng khiếu trong môn tiếng Anh, những môn khác anh không
học thì thôi chứ học là được. Còn cái môn tiếng Anh này, không biết làm
sao tốn nhiều thời gian nhất, nỗ lực nhất nhưng lại học tệ nhất.
– Đừng khiêm tốn thế, anh thông minh như vậy, nếu muốn học thật thì chắc chắn sẽ học được.
Chỉ Thanh vẫn chẳng có hứng thú:
– Nhà có một người học là đủ rồi, đâu cần hai người đều thi TOEFL, GRE?
Lẽ nào em làm thủ tục ra nước ngoài bỏ anh ở lại trong nước?
Cô câm như hến.
Cuối tuần, lúc cô định cho con ra ngoài chơi thì Chỉ Thanh mặt rất nghiêm túc nói với cô.
– Tiểu Hồng, anh muốn nói chuyện với em.
Cô thấy anh đổi từ “bé yêu” sang từ “Tiểu Hồng” thì biết là sắp có chuyện lớn không hay xảy ra, vội hỏi:
– Chuyện gì vậy anh?
– Em ngồi xuống đi đã.
Cô thoái thác nói:
– Lát hãy nói đi, giờ em định đưa con đi chơi.
Chỉ Thanh gọi vào trong bếp:
– Chị Vương, chị đưa cháu ra ngoài chơi đi, tôi có chuyện muốn nói với Tiểu Hồng.
Chị Vương bước đến nhìn thăm dò hai người rồi rất ngoan ngoãn đưa cháu xuống nhà.
Cô cố thoải mái hỏi:
– Có chuyện gì? Làm gì mà nghiêm trọng thế?
Chỉ Thanh lấy ra một bức thư màu vàng, đưa cho cô:
– Em xem đây là chuyện gì?
Cô đón lấy mở bức thư ra, nhìn thấy chữ “Thầy Chỉ, chào thầy, tôi là vợ cũa Doãn Vệ Quốc”.