Trong hành lang tối đen như mực.
Phó Ngọc cảm thấy mình như bị mù, lên tiếng ho một tiếng, nhưng trước mắt vẫn tối đen, sau đó cố tình đạp chân, nhưng không có thay đổi gì.
Cuối cùng, hắn nhận ra có vấn đề gì đó không đúng, với tay chạm vào bóng tối, hỏi: “Đèn hỏng à?”
Lộc Kim nhỏ giọng trả lời: “Ừ.”
Chết tiệt, hắn đã ho và đạp mãi, đèn trên đầu vẫn không sáng, ngay cả khi hắn đang lơ ngơ cũng không biết mà nhắc nhở, Phó Ngọc có một số lời phê phán với một người nào đó: “Sao cậu không nói cho tớ, nhìn tớ làm ra những hành động ngu ngốc như vậy.”
Lộc Kim tiếp tục ứng lời “Ừ”.
Ông trời con này còn dám ừ!
Dưới chân trống rỗng, Phó Ngọc sợ bóng tối, chậm chạp không dám bước đi, quay đầu hỏi: “Tối quá, có thể nắm tay tớ không?”
Lộc Kim từ chối: “Không được.”
Phó Ngọc la lên: “Tối quá~ Ah~ Hôm nay~”
“Cậu im đi.” Lộc Kim nhăn mày nhẹ, “Tớ đi lấy điện thoại.”
Không thấy một thứ gì trước mắt, Phó Ngọc chỉ cảm nhận mùi hơi thở và vụng về vung tay, nắm lấy áo của Lộc Kim và nói: “Không cần, tớ thích bóng tối.”
Lộc Kim:…
Cả hai đi chậm chạp ra khỏi cửa tòa nhà với tốc độ 2G, Phó Ngọc dừng và quay lại nói với cậu: “Ngày mai tớ sẽ nói với quản lý tòa nhà, quá tối tăm, lỡ ai đó bị ngã rồi tàn tật thì sao.”
Lộc Kim coi thường: “Có cậu mới là người tàn tật í.”
Phó Ngọc cúi vai, không biết tại sao, hắn cười một tiếng.
Lộc Kim không để ý đến hắn, đã muộn rồi, cậu cần phải học từ vựng, vì vậy cậu muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ nên ra lệnh cho hắn: “Xoay người, đi.”
Phó Ngọc đứng yên, nói với Lộc Kim: “Cậu vào nhà đi.”
Cậu chỉ mới ra khỏi cửa nhà, chưa đến cột đèn đầu đường, đã bị từ chối với câu nói Không cần rồi, như thể người mặt dày đề nghị đòi đưa tiễn không phải là hắn vậy.
Lộc Kim nheo mắt lại, nhìn ánh đèn từ trên đầu chiếu trực tiếp vào trán hắn, làm da ở vùng đó trở nên mờ mờ, cậu không nhịn được mà nhìn kỹ một lúc trước khi ánh mắt quay lại mắt của mình: “Về nhà hoàn thành bài tập, không hoàn thành thì không dạy cậu học thêm đâu.”
Phản ứng của Phó Ngọc như một quả bóng bay bị kim châm, từ tròn trịa biến thành mềm yếu, hắn ngoan ngoãn trả lời: “…A biết rồi biết rồi.”
Thấy hắn đồng ý, Lộc Kim quay người đi, nhưng lại bị gọi lại: “Làm xong bài tập ngày mai sẽ không thể thức dậy nổi.”
Lộc Kim không quay lại, bình tĩnh nhắc nhở: “Nếu tiếp tục lười biếng thì càng không thể dậy nổi.”
Phó Ngọc khịt mũi, thật lạnh lùng.
“Ngủ ngon nhé.”
Cạch – tiếng đóng cửa.
Và vô tình.
Ngày hôm sau, Lộc Kim đúng giờ ra khỏi nhà, nhưng không thấy Phó Ngọc ngồi chờ ở góc đường như thường lệ.
Chờ mười phút mà vẫn chưa thấy hắn xuất hiện, Lộc Kim định đi trước, nhưng không thể yên lòng, cuối cùng cậu bò lên trên lầu để tìm hắn.
Lộc Kim đập cửa một lúc lâu, nhưng không có ai ra.
Nhưng chắc chắn có người ở trong nhà, có lẽ hắn đang ngủ với chiếc tai nghe như mọi ngày, hắn luôn như vậy, đồng hồ báo thức chỉ là một vật trang trí thôi.
Nhìn thấy thời gian trôi qua từng phút từng giây, Lộc Kim ngồi xổm xuống nhấc tấm thảm lên, một chiếc chìa khóa bạc lấp lánh nằm ở đó, Lộc Kim nhặt lên mở cửa.
Một hương thơm mạnh mẽ phảng phất đến, làm Lộc Kim hắt hơi liên tục, ôm chặt miệng mũi chạy vào phòng khách, trên bàn ăn đặt một bình hoa màu đen, trong đó cắm một cành hoa hồng trắng.
Nhưng một cành hoa làm sao có mùi hương đậm đặc như vậy? Lộc Kim chịu đựng cơn hắt hơi và chạy ra ban công, mở cửa sổ để thông gió.
Cậu dán sát cửa và để gió thổi qua một lúc mới dám buông tay.
Cậu tháo cặp sách và đặt lên ghế sofa, rồi quay lại phòng của hắn và gõ cửa, nhưng bên trong không có tiếng động gì.
Lộc Kim mạnh mẽ vặn cửa phòng và đập mạnh, cố ý tạo ra âm thanh.
Nhưng người trên giường vẫn không chuyển động, không thấy đầu cũng không thấy chân.
Lộc Kim đi đến nắm lấy một góc chăn, để lộ ra đầu, mái tóc dài mềm mại xõa ra trên gối, Phó Ngọc trong giấc mộng vừa lẩm bẩm rồi xoay người, phía sau để trống một chỗ, tiếp tục ngủ say.
“Dậy đi.” Lộc Kim gọi một tiếng.
Phó Ngọc nằm sấp không chuyển động
Lộc Kim vươn tay để kéo chăn, dễ dàng lôi ra một nửa lớn, để lộ bờ vai trắng nõn của hắn.
Cậu nhíu mày nhìn đồng hồ trên bàn, rồi bất ngờ thả lỏng chăn và nằm xuống.
Không một tiếng động trong không khí, Phó Ngọc trong giấc ngủ sâu mở mắt ra, lăn qua một bên và nhìn Lộc Kim: “Cậu, sao cậu lại nằm xuống?”
Lộc Kim bình tĩnh nói: “Dù sao cũng trễ rồi, tớ ngủ thêm một chút.” Cậu nhắm mắt lại.
Phó Ngọc chật vật bò dậy: “…!Tớ biết sai rồi.”
Lộc Kim nằm thẳng bên cạnh giường, không thấy nhịp thở lên xuống, tựa hồ thực sự đã ngủ.
Phó Ngọc chống tay nhìn, cơn buồn ngủ tan biến, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng nhàn nhạt, cong môi cười: “Vậy thì ngủ thêm một lát nữa đi.”
Hắn kéo chăn, nằm chồm lên người Lộc Kim, dưới thân thể ấm áp và mềm mại.
Phó Ngọc tràn đầy hài lòng, chuẩn bị nhắm mắt nhưng bị cậu lạnh lùng đẩy ra: “Tránh xa tớ ra.”
“…!” Phó Ngọc nằm yên ăn vạ.
“Phó Ngọc.” Cậu gọi một tiếng.
“Được rồi, được rồi.” Phó Ngọc lười biếng đứng dậy, nhìn xuống khuôn mặt của cậu, đột nhiên cúi đầu và ngửi một cái, nhăn mày: “Trên người cậu thơm quá.”
Cổ họng bị hơi thở làm ngứa, và đã luớt qua ranh giới nguy hiểm, Lộc Kim giơ tay đẩy hắn ra, nói: “Đó là hoa trong phòng khách, hơi khó chịu.”
“Ồ, thế à…” Phó Ngọc nhìn cậu với mái tóc rối bời, “Nhưng mùi hương trên người cậu không phải vậy.”
“Nhanh dậy đi, tớ không muốn trốn học.”
Lộc Kim bước vào phòng khách và đóng cửa sổ, sau đó ngồi xuống ghế sofa chờ hắn ra ngoài.
Hôm nay không thể đi bộ nữa, vậy thì cậu sẽ bắt taxi.
Phó Ngọc nhanh chóng sắp xếp xong, cầm cặp sách bằng một tay, lười biếng đi ra ngoài và ngửi thấy một chút hương hoa còn sót lại, lẩm bẩm một câu nhỏ.
Lộc Kim không nghe rõ, hỏi hắn đang nói gì, hắn lắc đầu và nói không có gì.
Hai người đến trễ nửa giờ, sau đó bị bắt huấn luyện 15 phút, và buổi sáng tự học đã kết thúc.
Sau giờ học, các lớp trưởng của mỗi môn học bắt đầu bận rộn, nhắc nhở lần lượt các tổ trưởng thu bài.
Mỗi năm 5 phút nhắc nhở một lần, phòng học trở nên hỗn loạn với đủ loại tiếng ồn.
Lộc Kim không bị ảnh hưởng, cúi đầu nhìn từ vựng tiếng Anh, củng cố chúng một lần nữa, khắc sâu trong tâm trí.
Dù Phó Ngọc đã ngồi phía trước, nhưng nhóm học vẫn không thay đổi, tổ trưởng không có ý định thu bài của hắn, khi đi ngang qua hắn thì không dừng, sau đó bị hắn gọi lại: “Hei, tổ trưởng, cậu không nhìn thấy tôi à?”
Tổ trưởng bình tĩnh quay đầu lại, vẻ mặt vô tội.
“Đây, bài tập.” Phó Ngọc nắm lấy tờ giấy và đưa cho cô.
Tổ trưởng đờ đẫn nhận lấy, nhìn qua một lần, tròng mắt của cô như sắp lòi ra, lẩm bẩm: “Đệch, cậu làm bài tập rồi!”
Phó Ngọc nhếch môi, từ mũi hắn vang lên một tiếng hừ.
“Vãi ò! Vãi ò!” Ánh mắt tổ trưởng sáng lên, liên tiếp dùng hai từ “Vãi ò” để biểu thị sự kinh ngạc, như thể còn vui hơn cả khi nghe tin mình đạt giải nhất trong kỳ thi.
Phó Ngọc không kìm được cười khi nghe những lời tục tĩu đó của cô, hắn vươn tay chọc vào trán cô rồi nói: “Đừng vãi ò nữa, cậu không có khả năng đó đâu.”
Tổ trưởng là một quý bà lịch sự, không nghe thấy, cứ lải nhải mà nói với người bên cạnh “Phó Ngọc làm bài tập rồi này.” sau đó cả đám người cùng kêu lên “Vãi ò”.
Khóe miệng Phó Ngọc giật giật hai cái, kéo mạnh bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình của mình đi về phía cuối lớp.
Đến vị trí cũ, bước một bước dài, ngồi xuống, vươn tay giật lấy cuốn sách khỏi tay Lộc Kim, “Tớ đã làm xong bài tập rồi, có phần thưởng gì không?”
Lộc Kim giật mình, bình tĩnh nói: “Ồ, rất tốt.”
“…Khen thưởng bằng miệng á.” Phó Ngọc nghiêng đầu, liếc nhìn cậu, ném quyển sách ra bàn phía sau, đưa đầu lại gần, “Vậy thì nói một trăm lần đi.”
Khi nói xong, ánh mắt khinh thường của Lộc Kim liếc qua, khiến một người nào đó ngậm miệng lại.
Khi tiếng chuông chuẩn bị vang lên, giọng của lớp trưởng trở nên ồn ào hơn, chỉ còn thiếu việc nắm lấy micro rồi hét lên.
Tiết học đầu tiên là môn Tiếng Anh, dựa theo tính cách của giáo viên, chắc chắn sẽ đến sớm.
Lộc Kim đứng dậy, lấy lại sách Tiếng Anh, nắm lấy cổ áo của Phó Ngọc và bắt hắn đi.
Phó Ngọc ngồi im không chịu di chuyển, tiếp tục đòi hỏi phần thưởng, “Tớ muốn phần thưởng, hành động thực tế cơ.”
Lộc Kim đen mặt ngay lập tức, “Cmn cậu đừng nói những lời vô nghĩa nữa.”
Tiếng chuông trong đầu Phó Ngọc vang lớn, hắn bật dậy, cúi đầu nhìn phía trước, “Cậu nghĩ kĩ đi.”
Cậu ấy thế mà mắng mình.
Buổi tối sau giờ học, Phó Ngọc sắp xếp cặp xách và đến bên cạnh Lộc Kim, hỏi cậu xem hôm nay mình đã đạt yêu cầu hay chưa.
Lộc Kim nhớ lại và nói “Cũng được.”
Phó Ngọc xoay mắt và cười khúc xích, hỏi cậu về phần thưởng của mình, “Cậu nghĩ ra phần thưởng cho tớ chưa?”
Chuyện đó Lộc Kim không quên nhưng cũng không để tâm, cậu lấy một kế hoạch bất kỳ cho có lệ, “Hôm nay tớ sẽ giảm giá 50% cho cậu trong việc học thêm.”
Phó Ngọc nghe xong thì tức giận, vươn tay dài hô lên, “Phần thưởng gì mà như thế này, tớ không muốn! Cậu, cậu đổi đi!”
Lộc Kim suy nghĩ một lát, “Giảm 50% học phí cho cậu.”
Phó Ngọc tỏ vẻ kiêu ngạo, “Tớ không thiếu tiền.”
Lộc Kim nhìn chằm chằm hắn, “Cậu thiếu sự thông minh.”
“…! ” Phó Ngọc cảm thấy thất vọng, như một con thỏ cúi mình, trông có vẻ đáng thương.
Lộc Kim dễ mềm lòng, hỏi hắn, “Thế cậu muốn gì?”
Trong nháy mắt Phó Ngọc như sống lại, mái tóc rung rung, vui mừng nói, “Chúng ta đí ăn nhà hàng đi.”
Thỏ cái cái gì chứ, rõ ràng là hồ ly!”
“Không đi.”
“Tại sao?”
“Mẹ tớ không cho.”
Phó Ngọc biết mẹ của Lộc Kim rất khó tính với cậu, hiếm khi để cậu đi ăn ở bên ngoài.
Mà khi đó, hắn từ nhỏ đã đi ăn ở bên ngoài.
Không phải nói quá, hắn đã ăn qua hầu hết các nhà hàng trong bán kính 3 km trong khu phố.
Phó Ngọc cầm cặp sách và tựa vào bàn, quay lại và nói: “Vậy tớ sẽ đến nhà cậu ăn.”
Lộc Kim không gật đầu cũng không nói gì, câu này đã nghe qua hàng nghìn lần, không phải câu hỏi mà là mệnh đề khẳng định.
Mẹ của Phó Ngọc đã qua đời sau khi sinh ra hắn, trước khi hắn vào tiểu học, hắn đã được ông ngoại chăm sóc, sau đó được chú Phó đưa về, hai bố con sống với nhau suốt từ đó đến nay.
Nhưng có những việc mà đàn ông không thể chăm sóc được, chẳng hạn như bữa ăn hàng ngày đơn giản nhất.
Chú Phó thường xuyên đi công tác vì công việc, không chỉ không nấu ăn mà còn không có thời gian dùng bữa cùng nhau.
Bố của Lộc Kim và chú Phó là bạn học tiểu học, mối quan hệ hai gia đình luôn tốt đẹp, vì vậy sau khi mẹ của Phó Ngọc qua đời, mẹ của Lộc Kim luôn giúp đỡ chăm sóc Phó Ngọc, coi hắn như nửa con trai của mình.
Lộc Kim lớn hơn Phó Ngọc, mỗi khi giới thiệu hắn cho người khác, cậu luôn đề cập đến tuổi tác, mỗi lần như thế Phó Ngọc đều nghiến răng nghiến lợi bịt mồm cậu lại.
“Hôm nay có món cá kho tộ.”
“…!Đi nhanh đi.”
___
Sáng sớm thứ sáu, Phó Ngọc chạy đến nhà Lộc Kim, đánh thức học sinh giỏi đang ngủ nướng.
Hắn bắt đầu khoe chiếc xe đạp mới mua.
Lộc Kim không thể che giấu được cảm giác mệt mỏi và không muốn dậy.
Hai người giằng co nửa ngày, cuối cùng mẹ Lộc phải xuất hiện và cho họ mỗi người một túi rác.
Lộc Kim lạnh lùng lấy túi rác, mặc chiếc áo khoác và theo sau Phó Ngọc ra khỏi cửa.
Trước khi đi, mẹ Lộc cho cậu một trăm đồng, nói cậu tiện đuờng thì đi qua siêu thị mua vài túi muối.
Ở dưới có thùng rác, siêu thị nằm ngay cửa khu phố, cậu thực sự muốn hỏi như thế nào là tiện đường.
Phó Ngọc đã mua chiếc xe đạp mới và muốn đi chơi một vòng, Lộc Kim hỏi: “Tớ ngồi ở đâu?”
Phó Ngọc quay đầu: “Cậu ngồi phía sau.
Ừm cậu đã thấy rồi đấy.”
Cười giả tạo hai tiếng.
Lộc Kim lạnh lùng đáp lại: “Tớ sẽ ngồi trên đầu cậu.”
Phó Ngọc nghe xong liền vui vẻ, vỗ vai Lộc Kim, hất cằm: “Vậy thì cậu cưỡi trên vai tớ nhé.”.