Trọng Sinh Vợ Thương Nhân

Chương 32: Hồi ức



Edit: Hoàng Nghiêm

Beta: Dứa Dứa

“Nói cái gì? Ta nói không đúng sao? Ai bảo ngươi đưa đệ đệ ngươi tới đây! Thật là xui xẻo.” Bà Lý vốn cũng có chút sợ nhưng vừa nghĩ tới mình rõ ràng là mẹ chồng nó tại sao phải sợ nó chứ!

Hoa Lan tỷ không nói gì cứ đi thẳng về phía bà Lý, bà Lý sợ hãi lập tức kêu vợ lão nhị đi ra ngoài. Thúy Hoa vốn núp bên cửa sổ nghe lén mẹ chồng nhà mình ra sức mắng tiểu tử kia, ai biết đại tẩu đột nhiên trở về, còn làm rùm beng mọi chuyện, Bây giờ, mẹ chồng gọi mình ra, không đi ra cũng không được.

Thúy Hoa vội vàng chạy đến giúp bà Lý lấy thêm can đảm, bà Lý nhìn thấy có người đến, cũng tăng thêm dũng khí. Lập tức chạy đến cửa chính khóc ròng nói: ” “Mệnh ta thật khổ! Làm sao lại có đứa con dâu như vậy chứ, ngày ngày chỉ nghĩ tới lấy tiền ở nhà chồng mang về cho thằng em trai tàn phế của nó! Mọi người tới phán xét, phân xử hộ đi!” Vừa nói vừa lấy tay đập xuống đất, Thúy Hoa đứng bên cạnh cũng giả vờ an ủi. Nói xong, còn nhìn thoáng qua Hoa Lan tỷ, nếu như tỷ ấy mở miệng mắng bà ta, bà ta càng khóc thương tâm, nhưng Hoa Lan tỷ không nói một câu nào, khiến cho miệng của bà ta liền ngậm lại.

“Thế thì ở riêng đi, con không cần mẹ cho bất kỳ đồ dùng gì. Mắc công mẹ cảm thấy con lấy hết tiền nhà này, về phần con mẹ, nếu như nguyện ý đi cùng con thì cùng đi. Nếu như không muốn, vậy coi như hết.” Hoa Lan tỷ nhàn nhạt nói xong, quay đầu trở về nhà.

“Tỷ, tỷ đừng khóc. Cũng do đệ không tốt, hay tỷ đưa đệ về nhà đi!” Xuân Tử đứng trước cửa căn phòng nhỏ, nhìn thấy tỷ hắn từ bên ngoài đi vào, trong lòng cảm thấy rất khổ sở, từ nhỏ hắn đã trở thành gánh nặng của tỷ tỷ.

—havucu.blogspot.com—

“Không có gì, sau này đệ hãy đi theo tỷ, chúng ta cùng nhau sống nương tựa vào nhau.” Nói xong cũng đỡ Xuân Tử trở về phòng.

Người chung quanh xem náo nhiệt mới nhìn được phần mở đầu đã kết thúc, nghĩ tới bà Lý này chỉ vô tâm không lo nghĩ trước sau, ngày ngày chỉ lo kiếm chuyện. Không còn náo nhiệt, mọi người liền tan cuộc.

Ban đêm, lúc ông Lý, Lý đại ca và Lý Nhị ca đi làm công trở về nhà, làm ruộng không đủ sống nên họ sẽ ra ngoài làm chút đồ gia dụng để kiếm thêm tiền. Bọn họ mới vào cửa liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn nhưng trong nhà lại im ắng, ông Lý vừa vào cửa liền hỏi làm sao không có ai?

“Ông về rồi, vợ lão đại muốn ở riêng, còn núp ở trong phòng, cơm tối cũng không chịu làm.” Bà Lý vừa nhìn Lão đầu tử trở về lập tức tố cáo, bên kia Thúy Hoa cũng thêm dầu thêm muối nói một hồi.

Ông Lý nhíu mày nói: “Nó không làm cơm, hai người các ngươi là người chết sao? Đứng ở trong này làm gì? Còn không đi nấu cơm” lại quay đầu nói lão Đại: “Đi về hỏi vợ ngươi xem xảy ra chuyện gì? Tại sao đòi ở riêng!” Nói xong, ông cũng ngồi xuống.

Lý đại ca trở về phòng, nhìn thấy Hoa Lan tỷ đang nấu canh xương và thịt kho tàu. Liền hỏi: “Hôm nay xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có gì, ta cảm thấy cần phải ở riêng, trước tiên ăn mừng một chút. Huynh ăn ở đây hay đến chỗ mẹ huynh ăn.”

“Nàng muốn ra ở riêng! Ta nghĩ nàng chỉ nói vậy thôi, bây giờ như vầy không phải rất tốt sao? Tại sao phải ở riêng?” Lúc này, lý đại ca rất nóng nảy. Còn quay đầu nhìn về phía Xuân Tử, Xuân Tử cũng lắc đầu tỏ vẻ mình không khuyên được tỷ ấy. Lý Tuấn ngồi bên cạnh cũng không dám nói gì, vẫn ngồi nghịch ngợm như trước.

“Huynh không cần nhìn Xuân Tử, ta sẽ không thay đổi quyết định, còn huynh thì sao?” Lý đại ca bị tỷ ấy nhìn đến luống cuống, không biết phải làm sao.

Bà Lý và Thúy Hoa nấu cơm xong, không thấy vợ lão Đại mang đồ ăn tới. Ngửi mùi thơm nức mũi mà nhìn lại thức ăn trước mặt thì Thúy Hoa ăn không vào, không bao lâu Lý đại ca cũng tới đây, hơn nữa còn là tay không mà tới.

“Mẹ, con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt. . . . . .” Tiểu tôn tử của Lý gia, con trai của Thúy Hoa – Lý Tân rầm rì hô, hôm nay nó ngửi thấy mùi thịt mà, sao bây giờ lại ăn toàn rau thế này.

“Cái kia…! Tâm tình của Hoa Lan không tốt. Chúng ta ăn cơm trước đi!” Lý đại ca nói xong có chút ngượng ngùng, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.

“Đại ca, nhà huynh làm nhiều thức ăn ngon như vậy, sao còn tới đây ăn cơm rau của chúng ta!” Thúy Hoa khó chịu nói, còn phải dụ dỗ tiểu tổ tông Lý Tân này, chẳng qua là, Lý Tân rất không nể tình mẹ nó.

—havucu.blogspot.com—

“Câm miệng! Lão Đại gọi vợ của ngươi tới đây, ta muốn hỏi xem xảy ra chuyện gì?” Nói xong, để cho mọi người ăn cơm, Lý Tân vừa nhìn thấy ông nội mình nổi giận, nghĩ tới nó chạy đến phòng Đại bá mẫu sẽ được ăn thịt, liền nhảy xuống bàn.

Lý Tân chạy tới, đứng ở cửa gọi một tiếng Đại bá mẫu, Hoa Lan cũng không nói cái gì liền cho nó vào phòng, còn xới cho hắn một chén cơm. Lý Tân nhìn thấy anh họ Lý Tuấn cũng không khi dễ nó, còn để cho nó gắp thịt, cậu của anh họ là người rất tốt, không giống cậu nhà nó, vừa nhìn thấy nó đến, sẽ giấu hết đồ ăn ngon đi.

Tất cả đều cơm nước xong xuôi, ông Lý ngồi ở đó hỏi: ” Xảy ra chuyện gì? Đàng hoàng nói cho ta biết, không được thêm dấm dặm muối, vợ lão Đại nói trước đi.”

“Cha, người cũng biết mặc dù con hay chua ngoa nhưng cũng không phải là người không biết đạo lý.” Ông Lý bình thường sẽ không quản mấy chuyện nhỏ nhặt này, nhưng vợ lão Đại là người có nguyên tắc, ông cũng biết đức hạnh của lão bà nhà mình, mặc dù lắm mồm nhưng không phải người xấu, chỉ do vợ lão Nhị không quá yên phận. Nghĩ xong, liền nhìn vợ lão Nhị, Thúy Hoa thấy ánh mắt ba chồng nhìn qua lập tức giải thích: “Chuyện này không liên quan đến con, là nương đứng ở cửa mắng đệ đệ của đại tẩu, bị đại tẩu nghe thấy được, sau đó đại tẩu đòi ở riêng, mà con cũng không nói gì.”

“Ta đâu có mắng hắn, chỉ tùy tiện nói hai câu mà thôi, cũng không nói cái gì to tát.” Bà Lý ngượng ngùng nói.

“Đúng vậy! Hoa Lan, nàng đừng để bụng! Nương cũng không phải là cố ý, nàng đừng tức giận nữa.” Lý đại ca muốn khuyên giải tất cả mọi người.

“Tại sao mỗi lần ta đều phải nhịn? Ta nợ nhà huynh à? Ta gả tới đây, nhà huynh cũng không cho ta một đồng tiền sính lễ. Mười năm nay, mỗi ngày ta đều nấu cơm giặt giũ cho cả nhà huynh. Nhà huynh coi ta thành cái gì? Cho rằng ta dễ bị bắt nạt à! Trước kia, ta cũng đã nói rồi, bất luận kẻ nào cũng không thể mắng đệ đệ ta, huống chi, các người là người thân của ta. Còn ngươi nữa Vương Thúy Hoa, đừng tưởng rằng mỗi ngày ngươi khích bác ly gián ta với mẹ chồng, mà ta không biết, tóm lại sau này ta sẽ không nhịn ngươi nữa. Chuyện ở riêng này không cần thương lượng.” Hoa Lan tỷ mắt đỏ bừng, nói xong từng câu từng chữ.

Lý đại ca nghe tỷ ấy nói xong liền cúi đầu, thời điểm hắn thành thân cũng không có gì cả. Hơn nữa, mỗi lần có chuyện gì hắn đều bảo nàng nhịn một chút, bản thân hắn thì không có bản lãnh kiếm ra tiền mua cho nàng món đồ nào. Vương Thúy Hoa bị bộ dáng của tỷ ấy dọa sợ, trong miệng muốn nói gì cũng không thể mở miệng được.

Ông Lý nhìn điệu bộ này của tỷ ấy là biết không thể cứu vãn được nữa, chỉ có thể nói muốn ở riêng thì ra ở riêng! Nói xong, cả người liền không có tinh thần.

“Cứ để cho hai đứa nó chuyển ra ngoài ở đi, vừa nãy nó còn nói sẽ không lấy trong nhà bất kỳ đồ vật nào.” Bà Lý tàn bạo nói ra những lời này, liền vịn ông Lý vào buồng.

Cho nên Hoa Lan tỷ tìm đến Chu Vũ Hàm, bảo nàng hỏi Tưởng Văn có thể cho tỷ ấy để nhờ bao quần áo ở phòng bếp nhà nàng không? Chu Vũ Hàm hỏi bọn họ ở đâu. Hoa Lan tỷ nói, để cho Tiểu Tuấn ở cùng cậu nó, hai người bọn họ trước hết dựng lều ở tạm, chờ phòng ốc xây xong rồi vào ở sau.

“Hoa Lan tỷ, nhà tỷ có đủ bạc xây nhà không! Nếu không, muội cho tỷ mượn trước một ít!” Chu Vũ Hàm suy nghĩ một lát, đoán chừng Hoa Lan tỷ cũng không đồng ý ở lại nhà nàng, còn không bằng cho tỷ ấy mượn ít bạc.

“Đủ rồi, tỷ đã tính toán hết rồi. Tỷ cũng để dành được hai mươi lượng, chúng ta xây phòng ở trước. Sau đó, lại cùng Lý đại ca muội đi khai mở đất hoang, ba năm trước không phải là miễn thu thuế sao? Về phần đệ đệ của tỷ, sau này kiếm được tiền, tỷ sẽ để cho nó cưới vợ, mấy ngày này làm phiền muội rồi.” Vẻ mặt Hoa Lan tỷ cao hứng nói.

—havucu.blogspot.com—

Chu Vũ Hàm tính toán một chút, một mẫu đất hoang cũng bốn lượng bạc, bọn họ khai phá ba mẫu đất xây dựng phòng ở cũng đỡ tốn kém. Dù sao, trong khoảng thời gian làm thú bông, không bao lâu nữa sẽ kiếm đủ tiền cho em trai tỷ ấy cưới vợ, ở nông thôn một hòm sính lễ năm lượng bạc là đủ rồi.

Qua một thời gian, cửa hàng của Tưởng Văn làm ăn đã ổn định, một ngày có thể kiếm lời được một hai lượng bạc, một tháng kiếm được ba mươi lượng, đây là đã trừ đi giá vốn ban đầu. Nhưng mấy ngày qua, nàng cảm thấy Tưởng Văn là lạ, làm chuyện gì cũng rất cố gắng. Tưởng Võ và Lâm Nhị năm nay muốn tham gia thi huyện, nếu như thi đậu sẽ trở thành tú tài, cho nên bây giờ so với trước kia càng học chăm chỉ hơn.

Gần đây, trong lòng Tưởng Văn có chút buồn bực, hiện tại việc buôn bán trong cửa hàng chỉ cần một mình Chu Vũ Hàm là đủ rồi, chắc hắn nên kiếm việc khác để làm. Nhưng hắn không biết làm nghề gì, càng nghĩ lại càng chứng minh hắn ngu ngốc. Hắn nghĩ lên tỉnh thành xem có cơ hội phát triển không. Hoặc là, tìm Trương chưởng quầy hỏi han tình hình một chút, hắn có thể đi biển, hắn có thể buôn bán hàng hải ngoại.

Nhưng nếu hắn đi tỉnh thành, thì trong nhà phải làm sao? Việc cực nhọc không thể để Tưởng Võ làm mãi, năm nay nó còn phải tham gia thi huyện, hơn nữa, sao có thể để Chu Vũ Hàm ở nhà một mình? Tất cả những điều này đều là vấn đề khó giải quyết.

Ở tỉnh thành, thật ra Trương Duy Đình cũng đang suy nghĩ vấn đề này, bây giờ người hắn tin cậy có thể dùng không nhiều lắm, chỉ có Triệu chưởng quầy cùng Trương quản gia. Hai người này căn bản không có thời gian giúp hắn xử lý mọi chuyện, những người khác hắn không tin tưởng được, đặc biệt là những người làm ở Trương gia lúc trước.

Cho nên, hắn nghĩ tới Tưởng Văn, hắn cảm thấy người này có thể bồi dưỡng, theo như Trương chưởng quầy nói về nương tử của hắn, cũng không phải là người đơn giản. Có một người vợ đương gia như vậy giúp hắn, hắn sẽ càng có cơ hội phát triển lớn hơn nữa.(hắn ở đây chỉ Tưởng Văn)

Hắn cũng nghĩ đến nếu như Uyển Thu còn sống, cũng sẽ là một người vợ hiền của hắn, nhưng nàng đã không còn. Cũng không ai biết đến nữ nhân tên Uyển Thu này, đó là rất nhiều năm trước đây, hắn đến huyện Thông Hải làm ăn, bởi vì sức khỏe của cha Uyển Thu rất yếu mà kinh tế trong nhà cũng không dư dả gì, cho nên hai mẹ con nàng đi bày quầy bán ở chợ, làm ăn cũng không tệ lắm.

—havucu.blogspot.com—

Ngày đó hắn ăn cơm xong mà lại quên mang tiền, nhưng Uyển Thu lại cười nói không sao hết, lần sau mang tới trả là được. Suốt mấy ngày liền, hắn đều đi tới quán của nàng. Triệu chưởng quầy cho rằng hắn đi ra ngoài tìm mặt tiền cửa hàng, nên cũng không để ý việc này, dần dần hai người nảy sinh tình cảm.

Những điều tốt đẹp không bao giờ tồn tại mãi mãi, bởi vì do một phút bất cẩn của hắn nên hại chết Uyển Thu, hắn thống hận bản thân tại sao lại được người ta cứu sống, nhưng Uyển Thu thì vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.

Trở lại Trương gia, sau đó, mọi người lại bắt đầu đồn Tam thiếu gia ngã bệnh. Hắn để Triệu chưởng quầy ở lại nơi đó kinh doanh tửu lâu, bởi vì tên tửu lâu kia chính là tên của Uyển Thu. Đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn không có dũng khí đặt chân lên huyện thành, có lẽ, chờ hắn buông bỏ hết tất cả thù hận, hắn sẽ đến nơi đó sống nốt quãng đời còn lại.

Hắn thầm nghĩ, đã rất lâu rồi không còn nhớ đến Uyển Thu, không biết nàng có trách hắn không. Bất tri bất giác Trương Duy Đình đứng ở cửa sổ đã lâu, chờ hắn tỉnh táo lại phát hiện trên mặt đã ướt một mảng, lấy khăn mặt lau khô nước mắt, liền vội vàng viết thư cho Triệu chưởng quầy, bảo ông đi dò la tình hình một chút


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.