Edit : Hoàng NghiêmBeta : Dứa Dứa
Sự sáng tạo của Chu Vũ Hàm là vẽ các nhân vật hoạt hình lên tường, sinh động như một cửa hàng đồ chơi trong câu chuyện cổ tích.
Nàng nghĩ bán đồ giống như ở siêu thị, dán giá tiền lên sản phẩm, như vậy
khách hàng có thể tự mua đồ, kiếp trước Chu Vũ Hàm phiền chán nhất là có người khác tới chào hàng, nên để khách hàng tự mua đồ, tâm lý có vẻ
tương đối thoải mái hơn. Sau đó dán tất cả giá tiền bên ngoài hàng hóa,
đại khái không cần phải trả giá, nếu vừa ý thì mang đến tính tiền ở quầy thu ngân, nếu tính kỹ ra, còn tiết kiệm được nhân lực.
Đầu tiên, Chu Vũ Hàm để cho các thợ mộc làm một ít đồ chơi thông thường,
còn để cho nhóm phụ nhân giúp đỡ làm quần áo, mũ, tất và bông hoa cài
tóc cho mấy bé gái, tóm lại, chỉ cần là đồ của tiểu hài tử trên căn bản
đều có. Nàng còn tuyên bố rằng, có thể không cần làm nhiều nhưng nhất
định phải tinh xảo, đặc biệt là đường may nhất định phải bền chắc.
Trong cửa hàng còn phân chia khu vực dành cho bé trai và bé gái, nói chung,
Chu Vũ Hàm trang trí cửa hàng giống như trang trí ở thời hiện đại, nhưng nếu so sánh hàng hóa ở hiện đại thì hàng hóa ở hiện đại tinh xảo hơn.
Chu Vũ Hàm và Tưởng Văn chuẩn bị dọn đến ở trên phố, Tưởng Võ dĩ nhiên phải đi theo, mấy thứ thêu thùa ở nông thôn liền giao cho Hoa Lan tỷ giám
sát, đôi khi còn bảo Lý đại ca giúp đỡ đưa hàng. Hoa Lan tỷ tất nhiên
đồng ý, Chu Vũ Hàm không phải là không nghĩ tới để cho Nhị thẩm giám
sát, nhưng Nhị thẩm không có khí phách lớn như Hoa Lan tỷ.
—havucu.blogspot.com—
Một tháng này, do sửa sang, bày biện cửa hàng nên Chu Vũ Hàm cũng không có
thời gian rảnh rỗi, mỗi ngày, nhờ Tiểu Hải, Lâm Nhị và Tưởng Võ giúp đỡ
viết truyền đơn (tờ rơi), trên truyền đơn ghi căn cứ vào điểm tích lũy mua hàng có thể đổi lấy quà.
Ví dụ như phí mua hàng trên năm lượng bạc sẽ được tặng một phần quà nhỏ
tinh xảo, phí mua hàng trên mười hai lượng bạc sẽ được cộng bốn điểm vào thẻ hội viên, có thể giảm giá 10% tất cả các mặt hàng, mua hàng có thể
tích lũy cộng điểm, đồng thời, nếu hôm đó là ngày sinh nhật của khách
hàng còn được tặng thêm một phần quà. Đây là một loạt ưu đãi trong đợt
khai trương cửa hàng mới.
Đợi đến khi cửa hàng sửa sang xong xuôi, Chu Vũ Hàm cảm thấy tương đối mỹ
mãn. Những hình trang trí trên tường đều nhờ Lâm Nhị vẽ lên, đây cũng là tác phẩm để đời của mọi người. Thời điểm mới bắt đầu, Lâm Nhị còn hơi
lo sợ, sợ sẽ vẽ hỏng các bức tranh trên tường. Nhưng được Chu Vũ Hàm
khích lệ, nó luyện vẽ trên giấy rất nhiều lần mới dám vẽ lên tường.
Chu Vũ Hàm nói cho nó biết, việc vẽ các nhân vật hoạt hình lên tường không
giống với những bức tranh thường ngày hay vẽ, nhưng may mắn ở chỗ các
họa tiết cũng không quá phức tạp, luyện nhiều lần thì sẽ quen tay, trên
nóc tường cũng không bỏ sót. Cho đến khi toàn bộ các bức tranh được vẽ
hoàn chỉnh, mọi người sợ hãi thán phục, thật sự quá đẹp. So sánh với
hình vẽ trên giấy còn phong cách hơn. Chỉ sợ ngay cả Chu Vũ Hàm cũng
không biết, bức tường sau này sẽ có giá trị ngàn vàng, mà Lâm Nhị không
đến mấy năm nữa sẽ có tiếng tăm lừng lẫy.
Chu Vũ Hàm xem xét các giá để hàng, lại bảo sư phó quét sơn lên trên kệ.
Lấy hàng bỏ vào kệ, ở phía trên kệ ghi phân biệt đồ của bé trai hay bé
gái, lại dùng vải bông màu trắng lót bên dưới nên trông rất sạch sẽ.
Mấy ngày qua, Hoa Lan tỷ luôn đưa hàng tới, hàng hóa được bày đầy trên kệ,
nhưng xem ra vẫn không đủ. Nhờ Hoa Lan tỷ chọn mấy người làm thêm các
loại hoa cài tóc và gấu bông nhỏ. Hoa Lan tỷ suy nghĩ một lát, dứt
khoát nói chỉ cho phép làm hàng trong nhà Tưởng Văn, không được mang về
nhà.
Các nàng là những phụ nhân nông thôn cũng không biết vẽ, còn nói rõ rằng,
nếu có ai để lộ ra bí mật thì sau này sẽ không tìm người đó làm hàng
nữa. Chu Vũ Hàm suy nghĩ một lát, chỉ có thể làm như vậy, nàng cũng
không trông cậy vào việc có thể giữ bí mật lâu được, chỉ hy vọng trong
mấy ngày khai trương sắp tới, không có người bắt chước nhanh như thế .
—havucu.blogspot.com—
Sau khi trang trí cửa hàng xong, Tưởng Văn chọn một ngày hoàng đạo là ngày
mùng năm tháng năm để khai trương, tiền lần trước Tưởng Văn đi tỉnh
thành kiếm được, đã sửa sang cửa hàng tốn hết hơn hai mươi hai lượng
bạc, đặt mua hàng hóa còn có tiền công khoảng chừng hai mươi lượng nữa.
Còn tặng lễ quà cáp, ở trên phố muốn mở cửa hàng mà không bị người khác
quấy rối, trước tiên phải đưa một phần hậu lễ, Chu Vũ Hàm đến tìm Triệu
chưởng quầy giúp đỡ. Cho nên tiền thừa cũng không dư lại bao nhiêu.
Chu Vũ Hàm và Tưởng Văn còn có Vương thị đều mặc quần áo giống nhau, thoạt
nhìn rất chỉnh tề. Chu Vũ Hàm ngồi ở quầy thu ngân tính tiền, khi còn
nhỏ nàng đã từng học qua bàn tính ở cổ đại. Hôm nay Tưởng Võ xin nghỉ
một ngày, Chu Vũ Hàm bảo nó ngồi bên cạnh ghi chép danh sách hội viên và sổ thu chi.
Cửa hàng của Chu Vũ Hàm đã có không ít phụ nhân và trẻ nhỏ vây quanh, chờ
Tưởng Văn vừa nói khai trương liền vào xem một chút, mỗi một người đi
vào cửa hàng, Tưởng Văn sẽ phát một cái giỏ để bỏ thứ mình chọn vào
trong giỏ. Rất nhiều người chưa từng thấy việc mua đồ mới lạ như vậy,
cũng không cần hỏi chủ quán giá tiền, trực tiếp coi giá tiền yết trên
hàng hóa.
Ai thích gì thì lấy, có nhiều đứa bé cũng cảm thấy rất ly kỳ, nhà nào có
tiền nếu con mình nhìn trúng thứ gì trực tiếp bỏ vào giỏ. Có nhà kinh tế không dư giả mấy phải giằng co hồi lâu mới mua. Tất cả người trong cửa
hàng chen chúc không có chỗ đứng, phía ngoài còn có người muốn đi vào,
Tưởng Văn chỉ có thể nói mọi người đợi thêm một chút nữa, để duy trì
trật tự.
—havucu.blogspot.com—
Chu Vũ Hàm ngồi ở quầy thu ngân gẩy bàn tính không ngừng, Tưởng Võ bên cạnh cũng cố gắng ghi chép thật nhanh. Có người mua một lượng bạc, Chu Vũ
Hàm liền đưa cho họ một phiếu đổi quà, đến chỗ cửa Tưởng Văn đang đứng
để đổi quà, quà tặng tinh xảo chính là sáng kiến của Chu Vũ Hàm, tặng
một chiếc tạp dề hoặc là một chiếc khăn đội đầu hay một số quà tặng thực dụng khác.
Có người nhìn thấy quà tặng rất đẹp mắt, đến cửa hàng cố gắng mua đủ một
lượng bạc. Buồn cười nhất chính là, có người phân ra thanh toán mấy lần, mỗi lần cũng đều mua vừa một lượng. Vương thị không ngừng giảng giải
cho các phu nhân biết phương pháp sử dụng các loại đồ vật, chạy tới chạy lui đến nỗi cánh tay không nâng lên nổi, buổi trưa chỉ có thể bảo
Trương Lỗi tới thay phiên một lát, để bà nghỉ ngơi, bà chỉ phụ trách
giảng giải.
Cổ tay của Chu Vũ Hàm và Tưởng Võ cũng rất mỏi, Tưởng Văn thì đỡ hơn một
chút, thời tiết ở ngoài trời cũng không xấu lắm. Hắn duy trì trật tự bên trong cửa hàng, giúp người mua hàng bỏ đồ vào giỏ.
Đến xế chiều thì ít người mua, mua sắm rầm rộ cũng giảm bớt, mấy người lúc
này mới lấy lại được hơi. Chu Vũ Hàm tính toán sổ sách thì thấy đồ của
trẻ con bán cũng không được nhiều lắm, dù sao cửa hàng mới mở nên nhiều
người chê đắt, đang chờ hạ giá rồi mua sau. Hoa cài tóc của bé gái thì
bán được nhiều hơn, bởi vì hoa cài bình thường bán ba văn một cái, hoa
cài đẹp bán năm văn tiền một cái.
Hoa cài tóc không phải được làm từ vải lụa như thời bây giờ. Thời này, băng đôn rút chưa xuất hiện nên Chu Vũ Hàm thay bằng dây rút để thay thế làm hoa cài. Khi Vương thị giới thiệu sản phẩm có nói, loại hoa cài tóc này rất phù hợp với kiểu buộc tóc xinh xắn hai bên cho các bé gái, còn bé
trai thì đơn giản hơn, dùng dây cột gọn tóc đằng sau là được.
Còn có loại hàng hóa bán được nhiều hơn là món đồ chơi của các tiểu cô
nương, đều bán tám văn tiền một món. Những loại đồ chơi này mặc dù chi
phí vật liệu gỗ không cao nhưng làm ra rất phiền toái, đặc biệt là cái
thìa nhỏ, chén nhỏ, ghế nhỏ,..v..v. Có rất nhiều thợ mộc không nguyện ý
làm đồ chơi này, Chu Vũ Hàm nói trả tiền tính theo sản phẩm làm ra, mỗi
cái năm văn tiền mới có người chịu làm.
—havucu.blogspot.com—
Chu Vũ Hàm còn phát hiện ra một loại hàng hóa bán được nhiều nhất chính là
cặp sách, lần này Chu Vũ Hàm suy nghĩ ra rất nhiều loại văn phòng phẩm.
Như hộp bút, cặp sách, bút chì, hộp đựng thức ăn, đều dành cho trẻ em
mang đi học. Hôm nay nàng còn chuẩn bị riêng cho Tiểu Hải một bộ đầy đủ, để cho nó mang đến lớp quảng cáo, hi vọng có người sẽ mua.
Cặp sách là tám mươi văn một cái, hộp bút là hai mươi văn một cái, bút chì
là mười lăm văn một cái, trên căn bản những gia đình bậc trung đều có
thể mua được. Về phần quần áo thì có rất ít người mua, chắc nhiều người
cảm thấy mua thành phẩm ở trong cửa hàng còn không bằng tự mình mua vải
về may!
Đến chạng vạng tối cũng không thấy có người đến mua hàng, Tưởng Võ đã sớm
mệt mỏi nên đi ngủ trước. Tưởng Văn đem sổ sách hôm nay ra tính toán một lần cuối, tổng cộng buôn bán lời năm mươi lăm lượng, thẻ hội viên chỉ
đưa hết năm cái, còn lại trên cơ bản đều mua một hai lượng thôi.
Thời điểm Tưởng Văn xem xét sổ sách thì Chu Vũ Hàm cũng đứng ở bên cạnh, hoa cài tóc lời được năm lượng bạc. Trong đoạn thời gian chuẩn bị, Chu Vũ
Hàm vẫn rất tin tưởng, đồ vật nhỏ này sẽ kiếm được nhiều lợi nhuận hơn.
Nhìn thì không thấy đáng giá tiền, nhưng thật ra chi phí rất thấp mà lợi luận kiếm được cũng khá, người mua hàng càng nhiều tất nhiên càng kiếm
được nhiều tiền hơn, lời ít mà bán được nhiều mới gọi là thượng sách!
Chu Vũ Hàm nhìn một hồi liền ngủ quên luôn, Tưởng Văn bế nàng lên giường.
Hắn nhìn nàng ngẩn người, mọi việc trong cửa hàng này đều do nàng xử lý, mọi người gặp chuyện gì khó khăn cũng đều hỏi nàng.
Việc này đối với Tưởng Văn mà nói, thật ra hơi bị tổn thương lòng tự tôn của nam nhân, từ nhỏ Tưởng Văn đã biết hắn sẽ là trụ cột trong nhà, sau khi cha mẹ mất, mọi áp lực cuộc sống đều dồn trên lưng hắn. Nhưng Chu Vũ
Hàm chưa bao giờ thực sự dựa dẫm vào hắn, mặc dù hắn đi tỉnh thành kiếm
được một khoản tiền, nhưng cũng là do nàng quen biết với Triệu chưởng
quầy trước .
Tưởng Văn phải cố gắng đè nén sự buồn bực trong lòng xuống, vừa cố gắng an ủi bản thân: cưới được một người vợ như vậy là do tổ tiên nhà hắn đã tu
luyện phúc khí tám trăm năm trước đây. Nhưng sự tình một khi đã phát
sinh thì nó sẽ như cái gai nảy mầm càng lúc càng lớn. Chờ ngươi phát
hiện ra nó mọc lớn lên mà muốn rút cái gai đó ra thì sẽ rất đau.
—havucu.blogspot.com—
Thật lâu sau này, Chu Vũ Hàm tự hỏi chính mình, tại sao không quan sát cẩn
thận hơn, trực tiếp bóp chết cái gai mới nảy mầm kia. Nhưng lúc này Chu
Vũ Hàm quá mệt mỏi không nghĩ được gì nên ngủ thiếp đi.
Qua hai ngày tiếp theo, việc buôn bán không tốt như lúc đầu nữa, xung quanh đã có không ít thương gia bắt chước làm theo, nhưng buôn bán không
thuận lợi bằng cửa hàng của Tưởng Văn. Chủ yếu là bên trong cửa hàng đó
không có bức tường mới lạ kia của Chu Vũ Hàm, trẻ con rất thích bức
tường đó, hi vọng có thể tới cửa hàng của nàng để học vẽ những nhân vật
hoạt hình này! Có rất nhiều người đến mời Lâm Nhị vẽ bức tranh giống hệt như thế, nhưng Lâm Nhị không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt dứt khoát.
Hôm nay, Hoa Lan tỷ truyền tin tới đây, nói tỷ ấy muốn xây nhà. Chu Vũ Hàm nghĩ thầm, làm sao lại muốn xây nhà đột ngột như thế! Lúc trước tỷ ấy
nói chờ mấy năm nữa mà! Muốn để dành ít tiền cho em trai của tỷ ấy cưới
vợ trước rồi mới xây nhà sau.
Chu Vũ Hàm chờ Hoa Lan tỷ tới hỏi một phen mới biết được là tỷ ấy và mẹ
chồng gây xích mích. Em trai của Hoa Lan tỷ bởi vì mấy hôm trước không
cẩn thận ngã bị thương ở chân, mà ở trong nhà không có ai chăm sóc hắn.
Hoa Lan tỷ ngày ngày đến nấu cơm cho hắn, nhưng rất bất tiện vì không có nhiều thời gian. Sau đó, Lý đại ca đưa hắn về nhà mình ở mấy ngày, chờ
vết thương khỏi rồi về nhà sau.
Hoa Lan tỷ thử nghĩ, nếu đón em trai về đây, mặc dù bà Lý không thích nhưng cũng không dám nói gì ở trước mặt tẩu ấy. Đón về được mấy ngày, Hoa Lan tỷ hàng ngày nấu đồ ăn bồi bổ cho em trai, còn đưa đồ ăn ngon cho ông
Lý và bà Lý. Hoa Lan tỷ và Lý đại ca cũng không dám ăn, dĩ nhiên là
chẳng thèm quan tâm đến vợ chồng Lý Nhị ca rồi.
Vợ Lý Nhị ca – Thúy Hoa không cảm thấy như thế, nàng ta nghĩ tất cả mọi
người đều được ăn thức ăn ngon mà vợ chồng họ không được ăn, trong lòng
rất mất hứng. Hàng ngày bày sắc mặt thối cho Hoa Lan tỷ nhìn, còn ở
trước mặt bà Lý nói xấu tẩu ấy: Đoán chừng, đại tẩu muốn đưa tất cả gia
sản cho em trai. Bây giờ em trai tẩu ấy đã đón về nhà mình, chắc sau này sẽ ở nhà chúng ta luôn. Sau này hắn muốn cưới vợ vẫn ở nhà chúng ta mãi sao?
Bà Lý nghe nàng ta nói như thế, trong lòng nghĩ thầm cũng đúng, tiểu tử
này bây giờ còn chưa cưới vợ, đoán rằng sau này muốn ở nhà mình luôn.
Sau khi nghĩ xong, bà Lý bắt đầu châm chọc em trai Hoa Lan tỷ – Xuân Tử, dĩ nhiên mỗi lần đều là Hoa Lan tỷ không ở nhà.
—havucu.blogspot.com—
Có một ngày Hoa Lan tỷ đi ra ngoài, vì cầm nhầm đồ nên quay trở về lấy,
vừa đúng lúc nghe thấy bà Lý đứng ở trong nhà mắng nhiếc, trong miệng
chửi cái gì mà mày là sao chổi khắc chết cha mẹ, còn mang tai họa tới
cho nhà chúng tao, còn nói gì mà đừng nghĩ rằng chị mày là người có
tiền!
Hoa Lan tỷ nghe thấy đôi môi phát run, tẩu ấy vẫn nghĩ mấy hôm đầu còn rất
tốt. Vì sao mấy hôm nay em trai đều đòi muốn về nhà, Hoa Lan tỷ cưỡng
chế mãi, hắn mới đồng ý ở thêm hai ngày nữa, bây giờ mới biết được thì
ra là do mẹ chồng tẩu ấy hàng ngày chửi bới ở trước mặt hắn.
“Mẹ nói cái gì? Lặp lại lần nữa.” Hoa Lan tỷ thật sự nghe không nổi nữa, ở sau lưng lớn tiếng la to lên.
“A! Ngươi làm cái gì vậy? Dọa ta sợ hết hồn.” Bà Lý đang mắng hăng say, bỗng nhiên bị tiếng quát sau lưng dọa đến bà ta.
“Con làm gì á? Con nên hỏi mẹ làm gì mới đúng! Mẹ lặp lại những lời vừa nói
lần nữa.” Giọng nói của Hoa Lan tỷ lạnh như băng, không có chút nhiệt
độ nào.