Tại một quán ăn, Hứa Lập và Tiếu Minh đã ăn cơm no, Tiếu Minh vì buôn bán có lãi lên rất vui và cũng muốn lấy lòng Hứa Lập, hi vọng Hứa Lập có thể chỉ cho hắn kiếm một ít nữa. Mặt khác do uống rượu vào Tiếu Minh cũng nói nhiều hơn.
– Hứa lão đệ, ông anh này bội phúc cậu, tuổi nhỏ mà trí lớn, mắt lại rất tinh tường, chỉ một ngày đi với cậu bằng mười năm tôi khổ cực, bỏ tiền ra thoáng cái đã tăng lên 60%, tổng cộng thu vào bằng sáu bảy năm phấn đấu của tôi.
– Tiếu đại ca, giờ mới là bắt đầu thôi, sau này còn rất nhiều cơ hôi kiếm tiền, chỉ sợ anh không nắm được thôi. Nào uống một chén.
– Ôi, không có Hứa lão đệ thì dù cơ hội có trước mắt tôi cũng không dám ra tay. Lần này nếu không có cậu thì tôi cũng bỏ qua cơ hội này. Không nói nữa, cụng ly.
Hai người uống thêm một chén, mặt Tiếu Minh càng đỏ, nói chuyện cũng không lưu loát.
Hứa Lập thấy đã đến lúc, nói:
– Tiếu đại ca, theo tôi thấy thị trường chứng khoán Hongkong còn tăng nữa, chỉ không biết Tiếu đại ca có tin tôi hay không?
– Tin, tôi tin chứ.
Tiếu Minh thấy Hứa Lập nói là có cơ hội, mắt hắn sáng lên hỏi:
– Cậu nói thị trường chứng khoán Hongkong còn tăng nữa? Tăng nhiều hay ít, tăng bao nhiêu, khi nào tăng?
– Cơn lốc kinh tế Châu Á nay đã chạm đáy, chính phủ Đài Loan Hongkong liên thủ lại có đại lục ủng hộ nên kiềm chế được ảnh hưởng. Như vậy chỉ số chứng khoán Hongkong rất nhanh sẽ tăng lên hơn mười ngàn điểm. Tiếu đại ca có dám tiếp tục đầu tư hay không?
Hứa Lập uống nửa chén rượu bông đùa nói.
– Có chứ, chỉ cần có Hứa lão đệ, tôi dám hết.
Tiếu Minh dù có vài phần men say nhưng mình có bản lĩnh hay không cũng rất rõ ràng. Nếu giao cho mình một xí nghiệp nhỏ thì có đủ khả năng quản lý, nhưng với thị trường chứng khoán một ngày có nhiều biến hóa như vậy hắn không thể nắm bắt được.
Hứa Lập lắc đầu nói:
– Tôi còn là sinh viên nên không thể lúc nào cũng ở Hongkong được. Tôi muốn hợp tác với Tiếu đại ca cùng nhau làm giàu.
– Hợp tác? Hợp tác thế nào? Nếu không có cậu sợ rằng mình tôi làm không được.
Tiếu Minh không tin tưởng chính mình.
Hứa Lập cũng xem trọng Tiếu Minh ở điểm này, nếu giao tiền cho Tiếu Minh thì hắn cũng không dám ra tay lung tung.
– Tiếu đại ca, tôi chuẩn bị dùng 40 triệu thành lập công đầu tư mạo hiểm, anh làm giám đốc, phụ trách công việc hàng ngày. Anh yên tâm là tôi không buông tay mặc kệ, khi tôi quay lại Bắc Kinh chúng ta liên lạc bằng điện thoại. Anh chỉ cần dựa theo những gì tôi nói thì cam đoan một năm thôi anh cũng trở thành người giàu có với mấy triệu trong tay. Không đầy ba năm anh sẽ trở thành phú ông mấy chục triệu, như thế nào?
– Cái này….
Tiếu Minh nhất thời không hạ quyết tâm, tại công ty Viễn Thắng mặc dù kiếm không được nhiều lắm nhưng cũng tốt hơn nhiều người, mỗi năm cũng thu vào năm mươi nghìn, ở năm 98 này coi như thuộc tầng lớp trung lưu. Còn nếu hợp tác cùng Hứa Lập, làm ăn có lời như hắn nói còn đỡ, nhưng nếu lỗ vậy sẽ phá sản. Tiếu Minh không khỏi do dự.
– Tiếu đại ca, anh yên tâm, nếu anh đồng ý gia nhập công ty tôi, tôi có thể cho anh 5% cổ phần, hơn nữa mỗi năm lương được vài trăm ngàn, không thiệt cho anh đâu.
– Uh?
Tiếu Minh vừa nghe điều kiện rất cao mà Hứa Lập nói vậy làm chút do dự của y cũng không còn nữa.
– Được, Hứa lão đệ đã để mắt Tiếu Minh tôi thì sao Tiếu Minh tôi không đáp ứng, không đáp ứng chính là không biết điều. Bắt đầu từ Hôm nay Tiếu Minh tôi theo cậu làm việc.
Hứa Lập mỉm cười gật đầu, nói:
– Tiếu đại ca, anh an tâm, chắc chắn anh sẽ là tỷ phú.
Tiếu Minh khi làm ở công ty Viễn Thắng chủ yếu phụ trách liên lạc với nước ngoài nên thường xuyên bay tới các nước, y hiểu rất rõ luật pháp thế giới. Bởi vậy Tiếu Minh đề nghị công ty tốt nhất là thành lập tại quần đảo Virgin nước Anh.
Quần đảo Virgin là thiên đường trốn thuế của thế giới. Quần đảo có diện tích 153km2 nhưng lại hấp dẫn 35 ngàn công ty thành lập ở đây. Nguyên nhân là do năm 1984 chính phủ quần đảo đã thông qua luật công ty thương mại quốc tế cho phép thành lập các công ty trên đảo, và cung cấp rất nhiều chính sách ưu đãi: Công ty thành lập hàng năm nộp 600USD phí giấy phép buôn bán, miễn tất cả các loại thuế của địa phương, không yêu cầu chứng minh tài chính, công ty đăng ký chỉ cần có một cổ đông và một người điều hành, cũng không cần có người dân địa phương trong công ty; không cần báo cáo tài liệu, sổ sách hàng năm không cần công khai.
Có người đã tính, nếu chia đều mỗi cư dân trên đảo thì mỗi nhà ở đây trung bình cũng có gần 20 công ty, với diện tích trung bình khoảng một sân bóng rổ là có một công ty. Vì ở đây không có quản chế kim ngạch, luôn giữ bí mật, di dời tài chính không có gì hạn chế cho nên cũng được các tổ chức quốc tế rửa tiền hay tới nhất. Theo ước đoán hàng năm có một cọn số rất khổng lồ tài chính được rửa tại đây
Hứa Lập đi Hongkong lần này chỉ xin phép có một tuần ở nơi đây, hắn căn bản không thể cùng Tiếu Minh đi tới Virgin cho nên hắn giao hết công việc cho Tiếu Minh còn mình thì ở lại Hongkong chờ.
Ba ngày sau Tiếu Minh về tới Hongkong, đem hết thủ tục giao cho Hứa Lập. Lần này Tiếu Minh được Hứa Lập giao thành lập một công ty tên là Bạo Phong, do Hứa Lập làm chủ tịch, Tiếu Minh làm tổng giám đốc. Trong đó Hứa Lập có 80%cổ phần, Tiếu Minh có 5%, Tôn Cực có 5%, Hạng Long và tên Béo mỗi người có 3%, Vu Lượng có 2%, Nhị tử mặc dù không có tiền góp vốn nhưng Hứa Lập cũng để cho hắn 2% cổ phần.
Khi Tôn Cực và mọi người không biết đến sự thành lập của công ty Bạo Phong, bọn họ đã thành cổ đông của công ty này. Sau này dù không làm gì thì bọn họ cũng phú quý cả đời.
Ngày nghỉ của Hứa Lập cũng hết, Tiếu Minh yêu cầu hắn đi gặp Tôn Đắc Viễn. Dù sao cha của Tôn Cực cũng đặc biệt phái Tiếu Minh đến giúp Hứa Lập, hắn chỉ trong hai ngày đã mời Tiếu Minh đến làm cho mình, nếu không tự mình đến nói với Tôn Đắc Viễn thì sợ rằng sau này rất khó ăn nói. Hơn nữa Tiếu Minh không phải là người có ơn mà không trả. Làm việc ở Viễn Thắng mấy năm, Tiếu Minh cũng được Tôn Đắc Thắng chiếu cố nhiều. Năm đó nếu không có Tôn Đắc Thắng thì sợ rằng một người ở nông thôn tốt nghiệp đại học sao có thể ở lại Thượng Hải? Có khi lại về quê làm thầy dạy học hoặc đi làm công việc trong xã….
Hai người từ Hongkong về đến đại lục rồi lại ngồi máy bay về Thượng hải. Tôn Đắc Viễn có chút ngạc nhiên khi Hứa Lập tới nhưng khi nghe ra ý đồ của đối phương, ông ta không khỏi giật mình. Không ngờ cậu thanh niên trước mặt này đến Hongkong có một tuần đã khiến số tiền hiện có tăng gấp đôi, đồng thời còn thành lập một công ty mạo hiểm. Chính điều này làm cho Tôn Đắc Viễn không thể không để mắt tới Hứa Lập.