Trong xe ngoài cô ra còn ba người khác nữa. Là người của Thanh Ưng bang chơi với cô cũng rất lâu rồi có thể xem là bạn thân.
Một người gọi A Nghệ đang phụ trách lái xe tướng tá to con, sức lực lớn nhưng có hơi thật thà, bên cạnh là A Quang anh họ của A Nghệ, cậu ta toàn diện hơn, về vũ lực, trí lực, kỹ năng đều tốt. Nhưng trước đây vì một lần làm nhiệm vụ mà bị thương ảnh hưởng thân thủ, nên A Nghệ mới được điều đến bên cạnh cậu ta.
Còn lại là Cố Dương một tên thiếu gia cao ngạo ham chơi, tới cô cũng không biết vì sao lại nhét thêm hắn vào đội. Bọn họ là được chú nhỏ Brian sắp xếp thành tổ đội hành động với cô.
[…]
Chuyến đi hôm nay là nhiệm vụ thường niên bang phái giao cho từng nhóm. Thanh Ưng bang đã nhiều năm không làm những việc trái luật, một trong những công việc hiện nay là làm bảo tiêu. Bảo vệ những vật phẩm có giá trị cao, vận chuyển chúng hoàn hảo đến tay người nhờ cậy.
“Ba lô của tôi đã lấy đến chưa?” Dinh Thư Di chợt nhớ ra một vài thứ quan trọng cô cần đem theo, hỏi cả ba người đang ngồi trong xe.
A Nghệ kéo dưới chân lên một cái túi không lớn lắm ném ra sau cho cô. Thấy đồ trong túi đầy đủ cô lại thắc mắc.
“Thuận lợi thế sao? Mẹ tôi không truy hỏi hai người?”
Thường khi cô làm gì dễ dàng được đi chung với nhóm người bọn họ. Mẹ cô sẽ dùng mọi cách thậm một nháo hai khóc ba trực tiếp gọi điện mắng chú nhỏ Brian một trận. Nói gì cô là con gái bị chú ấy dạy thành một thằng đàn ông thô lỗ. Bắt phải đền con gái cho bà ấy. Cô nghĩ đến mà đau tai giùm chú nhỏ. Trên đời này chỉ có ba cô là cam tâm tình nguyện chịu đựng thôi.
“Rất may mắn, lúc chúng tôi đến chỉ có lão quản gia ở nhà. Dinh tổng có gọi cho ông ấy trước rồi. Phu nhân hình như đi xem em trai cậu, nghe quản gia nói cậu bé yêu sớm bị phát hiện.”
Dinh Thư Di cũng thở phào gật đầu. Em trai cô bị phát hiện lúc này thật sự rất tốt, giúp cô một pha thoát thân.
Bọn họ lái xe đến trụ sở Thanh Ưng bang đặt ở thành phố này, sau đó nhanh chóng đổi một chiếc xe việt dã. Lần này đi đến vùng biên giới đường đi ở đó tương đối khó khăn, đổi xe vẫn tiện lợi hơn.
Xe chạy mất một ngày một đêm cuối cùng cũng đến được nơi cần đến. Bọn họ bốn người vào một khách sạn ven núi. Dinh Thư Di cô một phòng còn ba người còn lại cố nhét chung một phòng. Mới đầu Cố Dương không chịu nhưng hắn bị dùng vũ lực ép buộc đành nghe theo. Tuy nhiệm vụ nên chọn phòng chung dễ làm việc nhưng bọn họ trừ Cố Dương ai cũng biết thân phận cô vốn là nữ nên cũng rất có ý tứ về vấn đề này. Ra ngoài thường xưng hô với cô là Dinh thiếu.
Việc đầu tiên Dinh Thư Di làm là tắm trước rồi tính sau. Nhiệm vụ của bọn họ lần này cũng khá đơn giãn. Món đồ sẽ được một nhóm người đưa đến bên cảng biển gần đây, bọn họ chỉ cần đến đúng giờ nhận đồ rồi mang đến một địa điểm khác bàn giao là xong.
“Cốc Cốc…”
Dinh Thư Di đang tắm xong rồi chỉnh trang thành nam sau đó gõ cửa theo ám hiệu quen thuộc, cửa mở ra cô bước vào phòng mấy người kia bàn bạc ít việc.
Hai người bọn họ cũng đã nhanh chóng thu thập xong đang ngồi đánh cờ cùng nhau. Còn Cố Dương thì nằm lăn ra chơi game trên điện thoại đúng nghĩa như đi du lịch không màn chính sự.
“Ngày mai hai giờ sáng chúng ta sẽ tiến hành nhận hàng, phía kia đã liên hệ xong chưa A Quang, đoạn đường mấy người kia vận chuyển thuận lợi chứ?” Cô hỏi.
A Quang từ sớm đã kết nối xong nhóm người đang vận chuyển, đặt một quân cờ xuống chiếu tướng.
“Thuận lợi, ngày mai họ sẽ đến đúng giờ.”
A Nghệ lại thua, lúc nào cậu cũng không thắng được liền thở phì phì chấp vấn A Quang.
“Cậu không nhường tôi một ván được sao?”
A Quang rất thành thật đáp: “Ván nào tôi cũng nhường cậu, nhưng vận khí của cậu trước giờ quá kém đi.” Đúng là tên nhóc khờ xui xẻo.
Dinh Thư Di gật đầu, cô đứng dậy đi ra ngoài chợt suy nghĩ gì đó liền quay đầu lại:
“Ở gần đây có một phiên chợ bán nhiều thứ thú vị độc lạ, có muốn dạo một chút thư giản không?”
A Nghệ đang buồn chán nghe vậy liền bật ngồi dậy mắt sáng lên, nhưng cậu ta luôn e ngại A Quang, liền hướng qua xin ý kiến. Dinh Thư Di cũng nhìn A Quang.
“Hai người đi đi, tôi không có hứng thú lắm, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.”
Cậu ta bình bình đạm đạm trước giờ vẫn như thế. Cô chơi chung nhiều năm liền hiểu tính tình, không nửa lời níu kéo thêm.
Dinh Thư Di hất cằm với Cố Dương ý muốn hỏi hắn có tham gia không.
“Tôi lười lắm, đi xem có món gì ngon mua về giúp tôi là được.” Nói xong cậu ta tiếp tục cúi đầu chơi game.
“Còn ngồi đó, đi thôi.” Cô quay sang nói với A Nghệ. Cậu ta vui vẻ phóng nhanh ra cửa theo đuôi.
[…]
Những chợ ở gần biên giới thật sự có quá nhiều thứ đặc biệt, luật lệ buôn bán ở đây cũng có chút khác lạ.
Đừng nhìn phiên chợ người qua lại tấp nập mà vẫn diễn ra êm đềm rồi lầm tưởng như vẻ ngoài của nó. Ở đây vị trí của ai, khu nào cũng có người trông coi, không phải tuỳ tiện phát sinh.
Dinh Thư Di đang xem mấy mảng ngọc bội, đúng là có thứ tốt thật. Cô đang trả giá với ông chủ thì cảm giác có người muốn chạm vào mình. Vừa kịp phản ứng cánh tay đó rút lại, A Nghệ bên cạnh lại khác, cậu ta một lúc sau liền gầm lên.
“Tên oắt con kia, trả túi tiền lại cho ông!”
Những nơi hỗn tạp đông đúc như này có đạo trích hành nghề là chuyện bình thường, lại là một đứa trẻ. Dinh Thư Di cũng không yên tâm để A Nghệ đuổi theo một mình, tuy hắn có sức mạnh nhưng gặp mấy đứa ranh ma thì sợ rằng sẽ chịu không ít thiệt.
Đúng như cô dự đoán, đuổi đến một hẻm cụt, từ xa đã nghe giọng quát to của A Nghệ.
“Mày chạy cho ông đây xem. Hôm nay xem coi ông bẻ gãy tay mày không…”
Sau đó là một khoảng lặng thin, rồi không nghe tiếng gãy nào hết chỉ nghe tiếng chửi bới đứt quảng của A Nghệ. Đến gần thì thấy cậu ta bị một nhóm trẻ con đen gầy trùm bao bố mà ra sức đánh.
DÀNH CHO BẠN
Nữ đại gia trẻ Hà Nội chính thức xác nhận vận may đến từ tâm linh
Thêm…
624
156
208
Dinh Thư Di thật không muốn nhìn, cô biết ngay mà, mất mặt hết nói nổi.
Quan sát thấy nơi nhóc con kia đi, cô cũng không tính giải cứu A Nghệ, mấy đòn nhỏ nhoi này không làm gì được hắn, chỉ tội làm hắn tức thêm không ít mà thôi. Đuổi theo tên nhóc con kia lấy túi tiền lại quan trọng hơn.
Một lúc sau…
“Chuyện không phải của anh thì tôi khuyên anh đừng nên xen vào.” Nhóc bị dồn vào đường cụt, lần này là cụt thật sự, đồng minh không đến hỗ trợ kịp rồi.
“Anh muốn gì?” Nó cảm thấy được nguy hiểm, người trước mặt tiến lại nó đã rất gần rồi.
“Lấy lại túi tiền của bạn tôi, còn tiện thể cho cậu một bài học nhớ đời.” Cô nói rất nhẹ nhàng bình tĩnh.
Cái giọng điệu như thế mới thật sự là nghe ra mùi vị của nguy hiểm. Nhóc con đảo mắt một vòng liền giơ tay đầu hàng. Nó quăng túi tiền đến trước chân cô.
“Của anh, giờ thả tôi ra.”
Dinh Thư Di cúi người nhặt túi lên, kiểm tra bên trong một chút rồi mới thu vào túi vải cô đeo bên thắt lưng.
“Hình như cậu quên điều gì rồi?” Cô cười.
Nhóc nhỏ vốn không quên, nó chỉ là giả vờ bình tĩnh mà thôi. Sau đó nghe được tiếng bẻ ngón tay răng rắc. Mặt nó xanh lên, trong lòng mắng cô không biết bao nhiêu từ.
“Hù doạ trẻ em là phạm pháp.”
Dinh Thư Di muốn bật cười, tên nhóc này nói chuyện luật lệ với cô, nó không biết nó vừa làm chuyện xấu gì sao?
“Trộm đồ của người khác không phải phạm pháp?”
Tiểu đồng chí thấy một hai lời vẫn sẽ bị ăn đập, nó liền thay đổi chiến thuật.
“Khoan! Khoan đã tôi có thứ có thể trao đổi với anh, tôi giúp anh một việc, anh tha đừng đánh tôi có được không? Nếu trật tay trật chân thì không thể lo cho anh em được.”
Dinh Thư Di nghe đến đây liền nhướng mày, có hứng thú muốn nghe xem nó sẽ ra chiêu gì. Mới bây lớn còn bày đặt lo cho anh em, nghĩa khí ghê gớm thật.
“Cậu nói xem…”
“Cô hứa trước đi tôi sẽ nói.” Nhóc con trả treo thông minh lắm.
Cô phủi phủi tay mình hạ mắt nhìn nhóc con gầy guộc trước mặt: “Làm sao tôi có thể tin cậu, hoặc nói tin tức cậu đưa ra không liên quan gì đến tôi, thì có lợi ích gì cho tôi chứ? Cuộc trao đổi này thấy không có lợi trước mắt rồi.”
Nhóc con liền gấp lên:
“Tại sao lại không có lợi cho anh, từ khi anh bước vào khu chợ đã có người theo dõi, không lẽ anh không nhận ra à.”
Cô nghe xong suy ngẫm một tí, có người theo dõi mình ư? Quả thật không nhận ra.
“Vậy tại sao cậu lại biết.”
Nhóc con khoanh tay ngước mặt phách lối:
“Đây là đâu chứ! Địa bàn của lão tử đây, làm sao lại không nhận ra có người lạ, còn là không ít người đến.”