: Hôn ước còn gọi là khế ước
Theo mặt trời dần lên cao, thiếu niên áo đỏ cũng đã nhễ nhại mồ hôi khắp người.
“Uống thuốc trước đi.” Nữ quan đi theo từ Đinh phủ bưng một chén thuốc đặc quánh đến.
Thiếu niên dùng bàn tay trắng nõn gầy gò bưng chén thuốc lên, uống một hơi cạn sạch, chà lau khoé môi sau đó khom người nói: “Nương, hài nhi đi đón dâu.”
Tôn thị rủ mi do dự.
Ngày đại hôn của con trai không thấy nàng nở một nụ cười, ban đầu người hầu trong phủ cho rằng nàng hỉ cực mà khóc, nhưng rất lâu về sau cũng chưa thấy nàng giãn mi, liền suy đoán: lang quân cưới công chúa, công chúa lại là đế nữ, đế nữ là quân, để phô hiển quyền lực, tránh phải hành lễ với cha mẹ chồng anh chị em họ trong nhà, theo quy củ công chúa gả thấp phò mã sẽ được thăng hàng bối phận.
Nếu công chúa là người ương ngạnh cậy thế, chỉ sợ sau này cả Đinh gia cũng không dám ngẩng đầu.
Bọn họ không biết, Tôn thị nhíu mày là vì lo cho tánh mạng cả gia đình, nắm chặt tay nàng, vỗ vỗ dặn dò: “Cẩn thận một chút.”
Đinh Thiệu Đức gật đầu, sửa sang lại y phục đi ra ngoài.
Nhận lấy chiếc roi quấn lụa đỏ, sải bước lên ngựa.
Từ nhỏ đến lớn nàng luôn ốm yếu, đi ra ngoài đều phải ngồi kiệu, mấy năm qua số lần cưỡi ngựa chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hôm nay là ngày đại hôn, cũng may là đã cố tình chọn một con ngựa ngoan.
Nắm chặt dây cương, điều chỉnh trọng tâm, kẹp bụng ngựa, đội ngũ đón dâu khởi hành.
Thiếu niên mặc hỉ phục cưỡi trên lưng tuấn mã đen đón ánh mặt trời, phong độ phiên phiên, trên mặt là khí sắc ôn hoà.
“Thật sự chỉ là một tuồng kịch sao?” Gió nhẹ phất qua cửa sổ xe, cuốn rèm che.
Nữ tử trong kiệu u buồn, ánh mắt ảm đạm đã mất đi ánh sáng.
“Tam Nương hà tất lo cho loại người này.
Nếu lúc trước hắn có lòng đã sớm tới cửa cầu hôn, sao phải đợi đến bây giờ Quan gia ban hôn, muốn từ chối cũng không được.
Ngươi nhìn bộ dáng đắc ý hiện giờ của hắn mà xen.” Người trẻ tuổi ngồi trên lưng ngựa bên cạnh trơ trẽn nói.
“Sao Nhị ca lại biết, chuyện gì xảy ra sau thánh chỉ ban hôn?”
Triệu Duẫn Ngôn kéo dây cương, lắc đầu nói: “Trưởng huynh đã đi đưa Huệ Ninh công chúa…” Lần này con cháu hoàng thất đi đưa dâu rất đông.
Dựa theo quan hệ, Sở Vương là đại ca ruột của Hoàng đế, Triệu Duẫn Ngôn vốn nên ở trong đội ngũ thân thích đi đưa Tam công chúa.
Cố Tam Nương ngồi trong kiệu, cười lạnh nói: “Nếu ta là người yếu đuối như vậy, sớm đã chết trên đường đi lưu đài.”
“Ngươi là nữ nhi duy nhất của phủ Sở Vương chúng ta, muốn loại nam nhân nào trong thiên hạ mà không có?”
Lời Triệu Duẫn Ngôn nói đã chạm đến vết thương lòng của Cố Tam Nương: “Tư sinh nữ (con gái ngoài giá thú)…” Lại cười lạnh một tiếng: “Thật là buồn cười.”
Từ khi nhập sĩ làm quan đến giờ, Đinh Thiệu Đức và bộ dáng ăn chơi trác táng trước đây hoàn toàn như hai người khác nhau.
Hoàng đế đãi tiệc, âm thầm dặn dò hai vị phò mã.
“Nguyên Dung cũng là ái nữ của ta, từ nhỏ đã vào núi học Đạo, nay vừa trở về lại phải gả cho ngươi.
Tuy rằng ham chơi chút, nhưng tính tình không xấu, là người lương thiện, ngươi phải có trách nhiệm nhiều hơn, che chở nàng nhiều hơn.”
Đinh Thiệu Đức ngẩn người, giương mắt nhìn vị nhạc phụ hiền từ trước mắt.
Rõ ràng từ rất lâu trước đây ông ấy đã có ý gả đứa con gái tính tình điêu ngoa này cho nàng.
Đinh gia bốn đứa con trai nếu đều nhập sĩ cầm quyền sẽ là mối hoạ lớn.
Hoàng đế gả một công chúa qua đây vừa có thể kết thân vừa có thể kiềm chế Đinh gia.
Trưởng nữ hắn không nỡ, nhưng trưởng tử Đinh gia chỉ nguyện cưới Huệ Ninh công chúa, nghĩ tới nghĩ lui ông ấy lại nhìn trúng nàng.
Vì vậy lúc Tam công chúa tự mình đến cầu xin, ngày hôm sau liền ban thánh chỉ, ngay cả cơ hội cho Đinh gia giảm xóc cũng không có.
“Thần, ghi nhớ.”
Quan nội thị áo tím dẫn Đinh Thiệu Đức đi xuyên qua hành lang bên ngoài tiến vào hậu cung, đến Khâm Minh Điện.
Đỗ thị là Quý Phi, chức vị này được phong là nhờ mẫu bằng nữ quý, chỉ dưới Hoàng Hậu một bậc.
Hôm nay là ngày đại hôn của hai vị công chúa, nghi thức giống nhau.
Lúc Thái Thường Tự chuẩn bị đồ cưới vốn nên phân chia trưởng ấu, đích thứ (con của vợ cả và con vợ lẽ), nhưng từ bé Triệu Tĩnh Xu đã bị đưa vào Đạo quan, Hoàng đế cảm thấy thua thiệt nàng, nên đã hạ chỉ tấn phong Vệ Quốc Công Chúa, trừ chưa ban phủ, những đồ vật khác đều chuẩn bị giống như Đại công chúa.
Ngàn Ngưng nâng một nữ tử mặc váy hoa ra điện.
“Tam cô nương nhà chúng ta, còn đẹp hơn cả Đại cô nương.”
Ngàn Ngưng trêu chọc nói: “Phò mã gia cũng đừng nên mất hồn vào lúc này, bởi vì mặt trời xuống núi hôn lễ mới bắt đầu nha.”
Đinh Thiệu Đức nhìn chăm chú vào Triệu Tĩnh Xu trong bộ phượng bào lộng lẫy, nhận lấy dải lụa đỏ từ tay ma ma, hai mắt lập loè ánh sáng: “Trong mắt điện hạ hiện giờ là Quý Hoằng.”
Cung nhân hộ tống các nàng đến chỗ đội nghi thức, phò mã và các võ quan đứng chờ một bên, hai vị công chúa bị các phi tầng hậu cung vây quanh.
Đỗ thị đã khóc cả đỏ mắt, chỉ vừa đón con gái về không bao lâu giờ lại phải gả thấp ra ngoài.
Hôn sự này lúc Triệu Tĩnh Xu trở về từ Quốc Tử Giám từng nói qua với nàng, nhưng Đỗ thị lấy lý do Đinh Thiệu Đức không học vấn không nghề nghiệp lập tức từ chối.
Ai ngờ sau kỳ thi mùa xuân Đinh Thiệu Đức một lần trúng cử, oanh động toàn Đông Kinh, sau lại được Hoàng đế trọng dụng Đỗ thị mới thay đổi cái nhìn.
Mấy ngày trước Đỗ thị đã liên tục dặn dò vài lần, nhưng vẫn không yên lòng, lại kéo nàng sang một bên rưng rưng, tiếp tục căn dặn: “Tuy là công chúa, nhưng gả đi rồi phải theo phu quân.
Trong nhà hoà thuận nữ tử mới có thể sống yên.
Tuy có cha ngươi làm chủ, nhưng không thể để mất lòng gia đình chồng.
Ta vốn cho rằng hắn là kẻ bất tài, nhưng giờ nghĩ lại…” Đỗ thị lăn lộn hậu cung tranh đấu mấy chục năm, sớm đã nhìn thấu lòng người, chỉ sợ là Đinh Thiệu Đức cố ý giả vờ ăn chơi trác táng, gả cho người lòng dạ thâm sâu như thế, nàng chỉ lo cho con gái mình.
Nhưng dù sao hiện giờ hai người bọn họ cũng đã là phu thê, nàng khó mà nói gì con rể mình, chỉ có thể dặn dò Triệu Tĩnh Xu: “Có lẽ hắn sẽ không đối xử tệ với ngươi.
Nhưng sau này ngươi vẫn nên để ý, quản thúc hắn nhiều hơn, ngàn vạn lần không được để hắn dây dưa với những tiểu thư nơi hoa liễu kia.”
Kỳ thật Triệu Tĩnh Xu cũng không quan tâm cuộc hôn sự này.
Nàng chỉ muốn mau mau rời khỏi hậu cung, không còn bị nơi cung đình đại nội ràng buộc, vì thế gật đầu đồng ý: “Nữ nhi đã biết.”
Đinh Thiệu Đức nâng nàng lên xa giá, bên ngoài thời tiết nóng bức, tay nàng lòng nàng lại lạnh căm: “Tâm điện hạ hiện giờ lại không phải Quý Hoằng.”
Lời nàng nói trước lúc ra cửa và hiện giờ làm Triệu Tĩnh Xu sững sờ: “Mắt có thể nhìn vạn vật, nhưng trong lòng chỉ có thể chứa một người.” Nàng lại ngẩn ra, mới nhớ tới Quý Hoằng là tự của người trước mắt, ngập ngừng hỏi: “Ngươi…!là có ý gì?”
Đinh Thiệu Đức nhếch môi, nhắm mắt lại ôn nhu lắc đầu nói: “Sắp đến giờ rồi.”
Đội lễ nhạc bắt đầu tấu lên, trên tường thành pháo hoa bốc cháy nổ vang giữa trời.
Đội nghi thức khởi hành từ cổng điện Tuyên Đức vẫn luôn đi về phía Nam, dọc theo đường lớn mà diễu hành.
Phía sau đội ngũ hoàng thân quốc thích, quan viên cùng gia quyến đưa dâu là mấy chục cỗ kiệu, đều do cấm quân triều đình khiêng.
Trên kiệu là của hồi môn Thái Thường Tự đã đặt mua từ một tháng trước.
Sau khi đặt mua trình cho Tể Tướng tự mình xem xét, liệt kê rõ trình cho Hoàng đế.
Gió chiều lướt qua sông Biện Hà, mang theo một luồng không khí thanh tân từ bờ sông thổi vào phủ phò mã, dừng lại trong xa giá.
Đội nghi thức cùng đội đưa dâu kéo dài đến vài dặm, khiến con phố chật nít cả người không còn chỗ chen chân.
Thảm đỏ được trải dài từ chân xa giá vào đến tận phủ.
Đinh Thiệu Đức xuống ngựa đỡ nàng xuống xe.
Giày tơ vàng thêu hoa giẫm lên mặt thảm mềm mại, tạo thành những dấu chân nhợt nhạt.
Cung nữ đứng đối mặt Triệu Tĩnh Xu, cầm một tấm gương.
Yên ngựa, tấm lót, cân được đặt trên thảm đỏ, cung nữ cầm gương lùi lại dắt tay nàng bước qua.
Sau khi vào phủ chờ người đưa đến tân phòng.
Hôn lễ cử hành trong phủ phò mã nên công chúa không cần hành lễ với cha mẹ chồng, các nghi thức còn lại cũng không khác gì các gia đình bá tánh bình dân bên ngoài.
Sau khi tân nương vào phòng, tiếp theo là tiệc rượu, tiệc “chín trản” do Hoàng đế ngự ban.
Bồi rượu, cũng là để con cháu tông thân Triệu thị làm quen với vị phò mã này.
Tương lai vào triều làm quan hoặc dự tiệc cùng nhau cũng không đến mức xấu hổ vì không biết mặt nhau.
Tiễn con cháu hoàng thất đi, Đinh Thiệu Đức đã uống không ít rượu, choáng váng.
Nhưng khách trong phủ còn rất nhiều, mỗi người đều phải uống ba ly.
“Dượng ~”
“Ha ha ha.” Nàng kêu một tiếng dượng làm Lý Tuân Úc bật cười sang sảng.
Hắn là phò mã của Trưởng công chúa, cũng là một trong những thân thích góp mặt trong đội ngũ đưa Tam công chúa lần này.
“Lúc ra cửa nương tử đã dặn ta chuyển lời, nói ngươi phải đối xử tử tế với Nguyên Dung nhà chúng ta.”
Đinh Thiệu Đức cười: “Đạo tề gia, sau này còn phải lãnh giáo dượng nhiều hơn.”
“Đạo tề gia?” Lý Tuân Úc ôn hoà nhìn nàng, híp mắt cười nói: “Phàm là đặt nương tử lên đầu, luôn đúng.”
Sắc trời dần tối, nến đỏ trong phủ phò mã đã được thắp lên.
Tân lang đầu đội mũ ngồi ngay ngắn trên ghế giữa chính đường, còn lại ghế dựa đặt trên bậc thềm, ý chỉ “ngồi cao”.
Bởi vì không có bà mối nên trước là mời Thái Thường Tự Khanh uống một ly, sau đó mới mời các mợ và dì.
Đám cô dì thường ngày không liếc nàng một cái giờ lại cười vui hớn hở nhận lấy rượu mời, hơn nữa còn lôi kéo làm quen nói những lời dễ nghe.
Đinh Thiệu Đức cũng chỉ cười cho qua.
Sau dì là mợ, Tiền thị vợ của Đinh Thiệu Văn, Vương thị vợ của Đinh Thiệu Võ.
Nhìn cây trâm ngọc loá mắt trên đầu Tiền thị, Đinh Thiệu Đức đem rượu đổi thành nước ấm, nói: “Tẩu tẩu đang mang thai, trà và rượu không nên dùng.”
Tiền thị gả đến Đinh phủ mới biết hậu viện Đinh gia vốn không yên ấm như lời đồn: “Tiểu thúc thúc cưới được công chúa, xin chúc mừng!”
Đinh Thiệu Đức không có hảo cảm cũng không có ác cảm gì với Tiền thị, nhưng giờ lại cảm thấy đồng tình với nàng.
Mặt ngoài hai người bọn họ phu thê hoà thuận, nhưng Tiền thị lại không biết phu quân bên gối mình làm người nham hiểm đến cỡ nào.
“Nháy mắt một cái mà ngươi cũng đã lập gia đình.” Vương thị nâng ly, thật lòng vui mừng thay Đinh Thiệu Đức nói.
“Nhiều năm qua, Quý Hoằng cảm ơn tẩu tẩu chăm sóc.” Vương thị là cháu ngoại của Vương gia, mẹ nàng là Huyện Chủ, nhà mẹ hiển hách.
Tấm lòng nàng thiện lương nhưng không cục mịch như Đinh Thiệu Võ, ở Đinh gia rất có tiếng nói, sau khi gả đến Đinh gia thường xuyên quan tâm vị tứ thúc bị mọi người xa lánh này.
“Ngươi và ta là đều người một nhà, đừng khách khí như vậy.” Vương thị cũng là thật lòng đối tốt với nàng, trong lòng nàng hiểu rõ, cũng có tính toán của riêng mình.
Nhạc mẫu phò mã thân phận tôn quý nên không đích thân đưa dâu, chỉ chờ vài ngày sau các nàng vào cung thỉnh an rồi mới kính rượu.
Mời rượu xong nên vào phòng tân hôn.
Trên cửa lớn phòng tân hôn được treo một sợi dây ngang qua, chờ tân lang bước vào, khách khứa theo chúc mừng sẽ tranh nhau làm đứt dây, ý là “Lợi thị chước hồng môn”.
Đinh Thiệu Đức đi đến trước giường, hắng giọng kêu một tiếng: “Công chúa.”
Người hầu trong phủ phò mã và các cung nhân đi theo từ đại nội cầm hai sợi dây lụa màu tới.
Ma ma khéo léo thắt hai sợi dây thành một nút đồng tâm kết sau đó giao cho Đinh Thiệu Đức.
“Đây là cái gì?”
Ma ma cười nói: “Tấm vải đỏ vừa rồi là để phò mã kéo công chúa ra khỏi cung, còn đây mới là khăn dắt.” Nàng chỉ những cung nữ đang cầm hốt.
Đinh Thiệu Đức đã hiểu ý ma ma, nhận lấy đồng tâm kết treo lên hốt.
Nàng và Triệu Tĩnh Xu mỗi người cầm một đầu tấm vải đỏ, mặt đối mặt.
Đinh Thiệu Đức đi phía trước dẫn đường, đưa Triệu Tĩnh Xu đến từ đường Đinh gia bái lạy.
Phủ phò mã nằm ngay bên cạnh Đinh phủ, hành lang thông nhau, qua lại cũng nhanh.
Sau khi bái xong Triệu Tĩnh Xu là người rời khỏi trước.
Trong ngoài Đinh phủ cũng đèn đuốc sáng trưng như phủ phò mã.
Đối mặt với những lễ nghi phiền phức rườm rà này, từ đầu tới cuối Triệu Tĩnh Xu không nói một lời.
Trên đường, Đinh Thiệu Đức hỏi nàng: “Mệt không?”
“Không.”
Lãnh đạm đáp lời, không chút gợn sóng, nhưng có thể đóng băng lòng người.
Cuối cùng trở lại phòng tân hôn hai bên ngồi ngay ngắn trên giường giao bái.
Nam ngồi bên trái hướng mặt về bên phải, nữ ngồi bên phải hướng mặt về bên trái.
Ma ma lễ nghi trong phòng kêu lên một tiếng, các phu nhân mang ngân lượng và hoa quả vào phòng, rải đều lên giường.
Rải xong, hai cung nữ bưng hai chiếc kéo quấn tơ hồng tới, quỳ gối trước giường.
Đinh Thiệu Đức cầm lấy một chiếc trước mặt mình, cởi dây buộc tóc sau lưng ra để tóc tùy ý xoã trên vai, cắt một lọn xuống.
Triệu Tĩnh Xu cũng cắt một lọn tóc của mình.
Ma ma dùng dây tơ hồng buộc hai lọn tóc lại với nhau cùng một cây trâm đã dùng.
Hai cây lược gỗ đặt cạnh nhau mang ý “kết tóc”.
Một cung nữ khác bưng hai ly rượu được cột vải lụa đỏ lại, Đinh Thiệu Đức cầm một ly trong đó lên.
Triệu Tĩnh Xu nhíu hàng mi cong, nhìn mặt nàng đã ửng hồng, nói: “Hôm nay ngươi đã uống nhiều rồi đi?”
“Dù sao cũng là ngày đại hôn, sao lại không uống rượu giao bôi được chứ?”
Triệu Tĩnh Xu bất đắc dĩ, bưng một ly khác lên, hai người thay nhau uống hết.
– – loảng xoảng — loảng xoảng — hai chiếc ly cột dây lụa bị ném xuống gầm giường.
Ma ma cười tủm tỉm nhìn hai chiếc ly một sấp một ngửa dưới giường, vui mừng nói: “Đại cát đại lợi!”
Mọi người trong phòng liền sôi nổi chúc mừng hôn lễ mỹ mãn này.
Nghi lễ hoàn thành các cung nữ đồng loạt lui ra ngoài.
Cuối cùng là tiệc tối, bái tạ thân hữu, ngồi quây quần bên nhau uống rượu.
Tuy nàng thích rượu, nhưng chưa bao giờ uống nhiều như hôm nay, cơ hồ là uống từ sáng đến tối.
Ngự yến ở Đông Hoa Môn không thể không uống, đến phủ phò mã kính thân thích ba ly cũng không thể không uống.
Cuối cùng trở về phòng đã là giờ Hợi.
So với Đinh Thiệu Đức ở bên ngoài bận tới bận lui mời khách khứa uống rượu nói chuyện phiếm bán nụ cười, Triệu Tĩnh Xu lại nhàm chán ngồi trong phòng.
Trước khi Đinh Thiệu Đức quay về nàng cũng đã ngủ rồi.
– – chi —
Cửa vừa mở ra sau liền được thuận tay đóng lại.
Nghe động tĩnh, người đang ngủ trên giường bừng dậy.
Lúc tỉnh lại phát hiện thiếu niên đang mơ màng nhìn mình.
“Điện hạ a…”
“Trong lòng điện hạ…”
Nói nói, đột nhiên cả người đổ ập xuống, Triệu Tĩnh Xu sợ nàng bị đụng trúng vội vàng ngồi dậy đỡ lấy nàng.
Nàng vốn không có gì phải tị hiềm với Đinh Thiệu Đức, dù sao cũng đã biết thân phận nàng là nữ nhân, không sợ nàng say rượu làm loạn.
Hơn nữa, dù Đinh Thiệu Đức có là nam tử thật đi nữa Triệu Tĩnh Xu cũng không sợ nàng.
Nàng không biết võ công lại còn ốm yếu, Triệu Tĩnh Xu chỉ cần một bàn tay cũng có thể đánh ngã nàng.
Phò mã vừa vào phòng, bên ngoài đã có người gõ cửa.
– – cộc cộc — cộc cộc cộc —
“Chuyện gì?”
“Tiểu nhân đến đưa canh giải rượu.”
Dưới tấm chăn trên giường có một tấm vải trắng, ngày mai Nội Thị Tỉnh sẽ vào kiểm tra.
Triệu Tĩnh Xu đặt nàng nằm ngay ngắn lên giường sau đó mới ra khỏi phòng, nhíu mày nhìn nữ sử đưa thuốc tới hỏi: “Chén bên này là gì?”
“Tôn di nương nói là thuốc bổ cho lang quân.”
Trước đây ở trong quan Triệu Tĩnh Xu từng học qua ít y thuật, vì thế quát “Nói bậy, đây rõ ràng là chén thuốc!”
“Này…” Hôm nay ngày đại hỉ cũng không thể nói với công chúa thiếu gia nhà mình là cái ấm sắc thuốc chứ.
Thấy nữ quan khó xử, Triệu Tĩnh Xu hỏi: “Ngươi là nữ quan của ai?”
“Tiểu nhân là nô tỳ hầu hạ Tôn di nương, chính là mẹ đẻ của lang quân.” Cố tình nhấn mạnh câu sau.
“Ngươi lui xuống đi, nàng là phu quân của ta, ta sẽ chăm sóc nàng.”
Nữ quan hành lễ: “Vâng.”
Nếm thử độ ấm thế nào, nhưng thuốc này quá đắng làm nàng nhăn trán, bưng vào đặt lên bàn tròn.
Người mê mang trên giường dường như đang lầm bầm lầu bầu gì đó.
“Tới, uống chút canh giải rượu đi.”
Nghe giọng nói quen thuộc lại hiếm khi nghe được này, Đinh Thiệu Đức mơ màng ngồi dậy, xoa mạnh ấn đường muốn làm mình tỉnh táo.
“Kỳ quái, ta uống hai bình túy tiên ở Phong Nhạc Lâu cũng không thế này…”
Triệu Tĩnh Xu múc một muỗng thuốc đưa đến bên miệng nàng: “Ngươi không sợ sẽ thành quỷ đoản mệnh sao, biết rõ thân thể mình không tốt mà còn…”
Nàng lại cực kỳ nghe lời, há mồm uống thuốc: “Trước nay cũng không có ai nói ta sẽ sống thọ, đáng ra vài năm trước đã sớm phải chết rồi.”
“…”
– – Cạch — hai cái chén không an tĩnh nằm trên bàn.
Thuốc giải rượu trong cung rất mạnh, nàng vừa uống xong không lâu đã cảm thấy cả người tràn đầy sức lực: “Thuốc giải rượu này…”
“Ngươi đã tỉnh rồi thì đi ngủ đi, trước cởi quần áo.”
Tối nay có người của đại nội gác đêm nàng không thể ra ngoài.
Đinh Thiệu Đức chuẩn bị đứng dậy, nói: “Công chúa ngủ đi, ta đến trên ghế nằm một lát là được.”
Triệu Tĩnh Xu bật cười, nắm lấy cổ áo nàng kéo nàng nằm xuống: “Phò mã sợ sao?”
Đinh Thiệu Đức hơi nghiêng đầu, nặng nề nói: “Canh năm ngày mai còn phải dậy bái đường, thời gian không sớm, nghỉ ngơi đi.”
Hồi lâu, Triệu Tĩnh Xu buông nàng ra, hỏi: “Ngươi có trách ta không?”
“Không trách.”
“Ta nói rồi, ngươi đi đâu làm gì ta sẽ không can thiệp.
Cho dù là nạp thiếp, chỉ cần không truyền đến tai cha, cũng tùy ý ngươi.”
Đinh Thiệu Đức gật đầu: “Ừm.”
“Ta cảm thấy, có lúc ngươi rất giống sư huynh, có lúc lại ôn nhu hơn huynh ấy rất nhiều.”
“Nhưng Quý Hoằng, dẫu sao cũng không phải sư huynh.”
Lời nói đau lòng, trong lúc vô tình lại chạm đến một trái tim cô đơn khác.
– – Hết chương 80 –.