Trọng Sinh Chi Cùng Quân - Vu Hoan

Chương 75: Vì Ai Nên Nỗi Thân Tiều Tụy



: Vì ai nên nỗi thân tiều tụy*

(*Câu thơ cuối trong bài Điệp luyến hoa.

Nguyên văn: 为伊消得人憔悴.

Dịch nghĩa: Vì người mà tiều tụy cũng cam tâm tình nguyện.)

Thẩm phu nhân sống qua biết bao triều đại, sóng to gió lớn gì chưa từng gặp.

“Thẩm bá, mau gọi đại phu!” Cái khó ló cái khôn, Thẩm phu nhân đột nhiên thất thanh hét lớn.

Nhắc mọi người lý do Lý Thiếu Hoài và Thẩm Tứ cô nương cưỡi chung một con ngựa, đồng thời làm bọn họ nhầm tưởng Thẩm Tứ Nương ngã ngựa té bị thương.

Sau khi rời khỏi sân bóng, nô bộc Thẩm gia lập tức bao vây lấy hai người, đem các nàng vây đến kín mít.

“Ngươi đừng kéo ta, ta phải đi bắt gian…” Tôn Thường giữ chặt Thu Hoạ đang bốc hoả.

“Ngươi đừng đi nha, bây giờ ngươi mà xuất hiện trước mặt mọi người, Thương trung nhà ta sẽ thê thảm.”

Thu Hoạ xoay người lại, tức đến giậm chân: “Hắn ỷ vào cô nương nhà ta thích hắn, cho rằng cô nương nhà ta không dám hưu phu…!Còn không phải là có vài phần tư sắc sao!” Thu Hoạ cảm thấy, mặt Lý Thiếu Hoài càng ngày càng trắng.

Đại phu vội vàng chạy tới.

Trước đó Thẩm gia đã nghĩ sẵn lý do giải thích, đại phu bắt mạch xong dựa theo lời Thẩm gia dặn dò nói lại một lần, sau đó kê đơn thuốc: “Đây là thuốc an thần, uống vào giờ Thìn mỗi ngày sẽ hết.”

“Đa tạ đại phu.”

“Kỳ quái, không phải Lý Nhược Quân cũng biết y thuật sao, nghe nói còn giỏi hơn cả y quan trong đại nội.”

“Thật không?”

“Không tin, ngươi hỏi Tam Lang.”

Trần gia vẫn còn để tang, nhưng vì nể mặt Thẩm gia, phái Trần Học Cổ con trai thứ ba của Trần Nghiêu Tá đến tham dự.

“Đúng, Lý Thương trung có ơn với nhà chúng ta.

Bệnh của Nhị ca là do hắn chữa, tổ mẫu cũng cực kỳ thích hắn còn nhận làm nghĩa tôn.”

Trần Học Cổ nói làm mọi người ngạc nhiên mở to mắt.

Hoàng thất Triệu thị mất đi Hoàng đế cũng chưa từng ngưng triều, vậy mà Trần Tỉnh Hoa bệnh chết lại ngưng triều ba ngày còn truy tặng Quốc Công.

Phùng lão phu nhân cũng vì vậy mà được phong Cáo Mệnh, cả nhà hiển quý.

“Ơn cứu giúp của Lý Thương trung, thiếp thân vô cùng cảm kích.

Nếu không nhờ Thương trung, đứa con gái ốm yếu này của ta, không biết đã ra nông nỗi nào.”

Lý Thiếu Hoài chỉ gật đầu không nói.

Nàng cũng không biết nên nói gì cho phải, mặt mày thất thần, trong lòng khổ sở.

Chỉ dùng dăm ba câu Thẩm phu nhân đã hoá giải được tình huống xấu hổ trước mắt.

Nhưng lời đồn một khi đã biến thành lời đồn sẽ rất khó dừng lại.

Cho dù những người có mặt trong sân lúc này e ngại mặt mũi chủ nhân mà không nói, nhưng cũng khó đảm bảo sau khi trở về sẽ không truyền ra cho hậu viện nhà mình.

Mặt trời sắp lặn, vài tuần rượu chúc mừng qua đi khách đến trại nuôi ngựa bắt đầu lục tục rời đi.

Vó ngựa giẫm lên nền gạch xanh, nháy mắt ngoại ô thành Bắc náo nhiệt hẳn lên.

Thẩm phu nhân đem phần thưởng cuối cùng cho Lý Thiếu Hoài và hộp quà cho Thẩm Chiêu.

Vừa rồi tiếng trống vang lên, Lý Thiếu Hoài đã vội vàng nhảy xuống ngựa, e sợ như tránh còn không kịp, lúc sau nói chuyện với nàng lại càng thêm cẩn thận, lúc nói còn phải đứng cách xa vài thước.

Thôn trang trong trại nuôi ngựa: “Sau này không được tùy hứng như vậy nữa, mất mạng rồi, cái gì cũng không còn.” Chiếc hộp đàn hương lẳng lặng nằm trên bàn bên cạnh Thẩm Chiêu.

“Ta chỉ, không chịu được hắn uy hiếp ngươi, ta chỉ, muốn thay ngươi…”

“Hắn muốn chọc giận ta, nhưng dù có làm gì đi nữa, hắn cũng không thể làm ta dao động mảy may.” Đinh Thiệu Văn muốn hạ uy phong nàng trước mặt người khác, để nàng biết khó mà lui.

“Ngươi và công chúa tâm đầu ý hợp…” Từ cách nói năng của Lý Thiếu Hoài hôm nay, Thẩm Chiêu có thể khẳng định lời đồn giữa nàng và Huệ Ninh công chúa, là sự thật.

“Ngã tâm phỉ thạch, bất khả chuyển dã, ngã tâm phỉ tịch, bất khả quyển dã*.”

(Nguyên văn: 我心匪石, 不可转也, 我心匪席, 不可卷也 – tạm dịch: tim ta không phải đá, nhưng không thể lay chuyển, tim ta không phải chiếu, nhưng không thể cuộn lại.)

Lời này của Lý Thiếu Hoài khiến nàng run rẩy.

Nghiên mực bị gió hong khô được đầu bút thấm ướt lần nữa.

Thẩm Chiêu cầm bút viết xuống hai hàng chữ, giao cho nàng liền xoay người rời đi.

Rèm che trên xà nhà nhẹ bay lên, nàng nghiêng đầu: “Nhất định có một ngày, ta sẽ đứng trước mặt ngươi, làm ngươi không dám lùi bước!”

Cúi đầu, nhìn hai hàng chữ trên giấy: “Đa tình chỉ hữu xuân đình nguyệt, do vị ly nhân chiếu lạc hoa*.” Lý Thiếu Hoài chỉ thấy trong lòng ngũ vị tạp trần.

(Bài thơ: Ký nhân kỳ 1.

Nguyên văn: 多情只有春庭月,犹为离人照落花 – tạm dịch: đa tình chỉ có trăng trong sân mùa xuân, còn vì người biệt ly chiếu xuống bông hoa rụng.)

Mặt trời lặn, tửu lâu, quán trà khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành Đông Kinh đã bắt đầu truyền ra lời đồn, truyền tới truyền lui, vẽ rắn thêm chân, giả cũng thành thật.

Tin đồn càng nhiều có người còn nói thẳng Tứ cô nương Thẩm gia cùng Thương trung Hộ Bộ Lý Nhược Quân tư thông.

Khôn Ninh Điện.

Tiểu Nhu cẩn thận thu dọn mảnh vụn từ chiếc ly gốm vỡ, rón ra rón rén mở cửa ra khỏi phòng.

Thu Hoạ bước chân dồn dập chạy tới hỏi Tiểu Nhu: “Cô nương đâu?”

“Sáng nay lúc ngươi rời đi cô nương đã té xỉu.”

Thu Hoạ lo lắng rướn cổ nhìn vào trong, hỏi: “Thái y đến xem chưa, sao lại thế này?”

“Thái y đã xem rồi, nói là gần đây thời tiết thay đổi thất thường nên cô nương bị nhiễm phong hàn.” Đi được hai bước, Tiểu Nhu cảm thấy Thu Hoạ có gì đó không ổn, dừng lại hỏi: “Ngươi thế này, chẳng lẽ là ngoài cung đã xảy ra chuyện? Hay là Lý Thương trung?”

Thu Hoạ cau mày nói: “Ngươi không biết trận đánh cúc hôm nay, những nương tử thế gia ngoài kia lúc nhìn Lý Thương trung, giống như là muốn ăn luôn hắn.

Không chỉ có Nghi Điều Huyện Chủ liếc mắt đưa tình với Thương trung, ngay cả Tứ cô nương Thẩm gia cũng kéo hắn ra chơi bóng cùng.”

Nghe Thu Hoạ nói Tiểu Nhu cũng không lấy làm ngạc nhiên: “Hắn quả thật có một gương mặt hại nước hại dân, ngay cả cô nương nhà chúng ta cũng bị hắn mê đến thần hồn điên đảo, huống hồ những kẻ tầm thường ngoài kia.”

Thu Họa lắc đầu: “Trong lúc đánh cúc ngựa của Thẩm cô nương hoảng sợ suýt chút nữa quăng ngã…” Nàng đè thấp giọng mới nói tiếp: “Lý Thương trung kéo nàng ngồi lên ngựa của mình, hai người dựa vào nhau cực kỳ thân mật!”

“Hiện giờ việc hai người bọn họ cưỡi chung một con ngựa, đã đồn đãi khắp Đông Kinh…”

Tiểu Nhu thiếu chút nữa lại trượt tay, may mà Thu Hoạ nhanh tay lẹ mắt tiếp được, nếu không cái ly đã bị vỡ lần nữa.

“Việc này ngàn vạn lần không thể để cô nương biết, Trương Khánh đã lén đi mời Lý Thương trung, lát nữa ngươi phải dặn dò bọn họ, ít nhất phải đợi cô nương khỏi bệnh rồi nói sau.”

Khách mời đến dự tiệc của Thẩm gia hôm nay có rất nhiều quan lại trong triều, không biết cố ý hay vô tình, phi tần trong cung cũng biết, cuối cùng truyền vào tai Lưu Nga.

Sau khi lễ tế tổ tiên theo truyền thống Tết Đoan Ngọ, đầu tiên là Triệu Hằng đích thân đến Khôn Ninh Điện thăm nàng.

Đã uống nửa chén thuốc, Triệu Uyển Như yếu ớt tựa vào đầu giường: “Những việc này để Tiểu Nhu làm là được, mẫu thân…”

Lưu Nga đặt chén thuốc xuống phất tay ra hiệu cho cung nữ hầu hạ phía sau, nhìn dáng vẻ tiều tụy của nàng, đau lòng nói: “Hôm qua vẫn còn khoẻ mạnh mà.”

“Nữ nhi không sao, còn có thể xuống giường đi lại…”

Lưu Nga ngăn nàng lại: “Ta còn không biết ngươi sao, ngươi chính là muốn Tết Đoan Ngọ hôm nay ra cung.” Nàng nhíu đôi hàng mi chỉnh tề uy nghiêm: “Trinh Nhi, ngươi chính là trân bảo trong lòng cha mẹ, vì một kẻ…” Lưu Nga chợt dừng lại.

“Có lẽ hắn vốn không đáng để ngươi làm vậy.”

“Mẫu thân vẫn không thể chấp nhận nàng sao?”

“Hắn…” Nhớ đến lời đồn đãi của những phi tần hôm nay, nàng kìm nén lửa giận trong lòng: “Hắn có gì xứng đáng để ta chấp nhận?”

“Hửm?” Nàng phát hiện lửa giận trong mắt mẫu thân.

Lưu Nga giúp nàng vuốt lại tóc mai bị mồ hôi thấm ướt bên tai: “Hôm nay ở trại nuôi ngựa của Thẩm gia, bên ngoài đang truyền hắn và Tứ cô nương Thẩm gia dan díu.”

“Không có khả năng, hai người họ chưa gặp từng gặp nhau!”

“Nhưng người nhà của Trương quý phi tận mắt nhìn thấy, hai người bọn họ cùng ngồi trên lưng ngựa.

Trinh Nhi, một nam một nữ chưa lập gia đình, ngươi biết chuyện này có nghĩa gì không?”

Sắc mặt Triệu Uyển Như tái nhợt, màu môi cũng thế.

Lời nói phẫn nộ của mẫu thân khiến nàng càng thêm tiều tụy, tiều tụy là vì đau lòng và hoảng sợ: “Cưỡi chung một con ngựa?”

Lưu Nga càng thêm tức giận nói: “Mặc dù là vì cứu người, nhưng hắn có nghĩ đến ngươi, có nghĩ đến danh tiết Thẩm cô nương!”

“Xảy ra chuyện như vậy, hắn còn mặt mũi gì trở thành con rể Triệu gia chúng ta.”

Lúc phụ thân đến thăm nàng, không nhắc gì đến việc ngoài cung.

Mẫu thân đến là do không kìm được lửa giận, bị nàng phát hiện.

Hôn sự của các nàng, mấu chốt là ở chỗ mẫu thân.

Nàng nghẹn khuất, oán trách: “Ra cớ sự này còn không phải là do ngươi và cha chậm chạp không chịu hạ chỉ ban hôn sao.

Nếu nàng trở thành phò mã, bọn người kia làm sao dám?”

“Chuyện tới nước này, ngươi còn thay hắn nói chuyện?”

“Cô nương, Lý Thương trung tới rồi!”

Lưu Nga đứng lên tức giận phất ống tay áo: “Tên hỗn trướng này, Hậu cung cấm địa, ai cho hắn vào, Khôn Ninh Điện lại há là…”

“Mẫu thân!” Triệu Uyển Như khẽ nắm ống tay áo nàng, thái độ mềm xuống nói: “Là ta sai người gọi nàng tới.”

Trong đôi mắt nhu hoà là tình yêu quyến luyến sâu đậm, ánh mắt này cực kỳ giống Triệu Hằng, làm Lưu Nga không khỏi mềm lòng: “Mọi người đều nói ngươi giống Thái Tông, nhưng thật ra ngươi giống nhất, vẫn là cha ngươi!”

Lưu Nga rời khỏi trắc điện, đèn lồng vừa treo lên.

Trong điện ánh đèn lấp lánh, ngoài điện mưa phùn giăng giăng.

Nàng uy nghiêm nhìn xuống Lý Thiếu Hoài đang cong eo.

Người nọ dầm mưa chạy như điên, Công phục màu xanh đã ướt hơn phân nửa.

“Ngươi có biết, hai chữ phò mã?”

“Phụ, còn được gọi là phò mã.

Sau thời Ngụy Tấn, thường được gọi Hoàng tế.”

Lưu Nga trừng mắt liếc nàng một cái, mang theo tùy tùng rời đi.

Đây là trắc điện Khôn Ninh Điện, cũng là khuê phòng của Huệ Ninh công chúa, nếu Hoàng Hậu không đuổi nàng ra ngoài, lại còn hỏi đến hai chữ phò mã, Lý Thiếu Hoài cũng đã đoán được phần nào, trong lòng có chút tự tin, thở phào một hơi sửa sang lại quần áo đi vào.

Cửa ải khó khăn nhất đã kinh tâm động phách mà qua, sắp đến cửa phòng lại bị người lạnh mặt nhìn chằm chằm, thấy vẻ mặt Tiểu Nhu, Lý Thiếu Hoài biết hẳn là Thu Hoạ đã bẩm báo lại chuyện ngày hôm nay.

Phất phất ống tay áo rộng thùng thình, lộ ra xương cổ tay, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Cửa kẽo kẹt vang lên một tiếng, rèm châu trong phòng an tĩnh, ánh nến lập loè.

Ủng đen vừa bước vào, để lại một hàng dấu chân ẩm ướt nhợt nhạt trên sàn nhà.

“Nàng còn tới làm gì!” Triệu Uyển Như nằm trên giường sau rèm, thấy Lý Thiếu Hoài tiến vào liền xoay người đi không chịu nhìn nàng.

“Để ta nhìn xem!”

Lý Thiếu Hoài muốn bắt mạch, tay vừa chạm vào đã bi ném ra.

“Nàng đi mà tìm Tứ cô nương ôn hương nhuyễn ngọc nhà nàng chẳng phải vui sướng lắm sao, cần gì phải tìm con ma ốm như ta, tự chuốc bực tức!”

“Sao lại là nhà ta, nếu là nhà ta, vậy cũng là nhà nàng, muốn tìm chúng ta cùng nhau tìm.”

Triệu Uyển Như xoay người: “Nàng…”

Lần đầu nhìn thấy bộ dáng gầy yếu của nàng, sắc mặt tái nhợt, mặt mày tiều tụy làm Lý Thiếu Hoài đau thấu tim gan: “Công chúa nên đổi một thái y khác!” Nàng cứng rắn nắm lấy tay nàng bắt mạch.

Trên bàn có giấy, Lý Thiếu Hoài liền lấy giấy bút viết một đơn thuốc: “Xem như ta miễn cưỡng nhận người bệnh như nàng, cả đời!”

Nàng cầm lấy toa thuốc bước nhanh ra cửa: “Làm phiền Tiểu Nhu cô nương bốc thuốc theo đơn này, lúc nấu nhất định phải đun từ từ bằng lửa nhỏ.

Đun xong mang tới đây, nàng sợ đắng, mứt trái cây lại kị với thuốc này, ta biết trong cung có hầm băng, cho nên còn phải làm phiền cô nương mang vài quả quýt tới.”

Căn dặn xong đảm bảo không còn gì sơ sót Lý Thiếu Hoài mới thở phào nhẹ nhõm, trở lại phòng tiện tay đóng cửa lại, chậm rãi đến gần, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Bây giờ, nàng muốn phạt gì ta cứ phạt đi.”

“Ta không phạt nàng, nàng đi đi.”

Đây vẫn là lần đầu tiên Lý Thiếu Hoài bị Triệu Uyển Như ra lệnh tiễn khách.

Đột nhiên chỉ cảm thấy Công phục ướt đẫm thấm vào người lạnh băng: “Công chúa muốn đuổi ta đi thật sao?”

“Bằng không thì sao, nàng còn muốn ta thế nào?”

“Ngay cả công chúa cũng tin lời lời đồn đãi bên ngoài?”

Trong mắt Triệu Uyển Như có mất mát: “Nàng có biết trong số khách mời của Thẩm thị có bao nhiêu quan viên đại thần, nàng có biết có bao nhiêu người trong số bọn họ chỉ đang rình rập khuyết điểm của đại nội?”

“Nàng đi đi!” Triệu Uyển Như xoay người, lại không đành lòng vì thế nhắm mắt nói: “Nhớ thay quần áo, nơi này của ta không có quần áo vừa với nàng!”

“Ta không biết, ta không đi!” Hai kẻ cứng đầu chạm trán nhau, Lý Thiếu Hoài ngồi lại trên giường: “Dù Đinh Thiệu Văn đã thành thân, nhưng hắn vẫn một lòng nhớ thương nàng, như vậy làm sao ta dám đi.” Từ lúc Đinh Thiệu Văn hạ chiến thư trên Quỳnh Lâm Yến, nàng đã nghẹn khuất trong lòng.

Ủ giấm cũng không phải chỉ có người trên giường.

Ba chữ Đinh Thiệu Văn làm Triệu Uyển Như xoay người lại: “Đinh Thiệu Văn?”

“Người hôm nay đánh cúc với ta và Thẩm Tứ cô nương chính là hắn, là hắn tính kế, làm ngựa của Thẩm cô nương sợ hãi.

Tứ cô nương chỉ là một cô bé làm sao có thể chịu được con ngựa kia quăng xuống, cho nên ta mới…”

Lời đồn ở Đông Kinh chỉ xuất hiện tên của cô nương Thẩm gia và Lang trung Thương Bộ.

“Nàng như thế nào…”

“Ta như thế nào?” Lý Thiếu Hoài cúi đầu, thấy Triệu Uyển Như xoay người lại, sắc mặt đã tốt hơn không ít.

“Vẫn ngốc như vậy!”

Đây không phải lần đầu tiên bị nàng mắng như vậy, nhưng hôm nay nghe được, lại phá lệ vui mừng.

“Ta không giống nàng, như Thập Tam nói, thân không vật dư thừa, cũng không có chỗ dựa.

Thế gia muốn ép cho ta không thở nổi, làm sao ta dám lên tiếng thở một hơi, không phải ta không biết tị hiềm, mà là phiền toái không tránh ta, ta cũng không thể tránh phiền toái.” Bọn người thế gia đó chỉ cần tùy tiện vung tay là có thể khiến nàng hiện giờ lâm vào tình thế vạn kiếp bất phục.

Nhìn chiếc gương đồng trước mặt, Lý Thiếu Hoài vuốt ve gương mặt mình: “Nếu là bởi vì dung mạo này, ta có thể phá hủy…”

Rèm châu trên đầu giường lay động.

Ban ngày mọi người tới gần khiến nàng hoảng loạn thất thố liên tục tránh đi, hiện giờ người nọ nhào vào lòng nàng lại rất tự nhiên vuốt ve tóc đẹp, đau lòng nói: “Quần áo của ta còn ướt, bệnh của nàng còn chưa khỏi…”

“Có đau lòng không?”

Câu hỏi này như đang cứa vào tim nàng, khiến nàng chảy máu đầm đìa, đau như dao cắt.

Lý Thiếu Hoài cầm lấy tay nàng đặt lên ngực mình: “Tan nát cõi lòng, sao lại không đau.”

“Ta cũng sẽ không khâu lại cho nàng.” Triệu Uyển Như nghiêng đầu, bĩu môi nói.

“Vậy cho nàng xé chơi có được không.”

Triệu Uyển Như ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn nàng thật lâu, lòng như tấm lưới, có trăm ngàn nút thắt: “Nhưng ta, ngay cả làm nàng đau lòng, cũng luyến tiếc.”

Hôm nay đột nhiên bị bệnh, thái y cũng là âm thầm mời đến, đại nội cũng chỉ có Đế Hậu hai người biết.

Nàng vốn không muốn nói cho Lý Thiếu Hoài, lúc nằm xuống còn cố ý dặn dò người bên cạnh phong toả tin tức trong Khôn Ninh Điện.

Chẳng qua buổi trưa sốt cao không lùi, lúc hôn mê còn thì thào gọi tên người ta.

Tiểu Nhu không đành lòng nên mới bảo Trương Khánh trộm đi tìm Lý Thiếu Hoài.

Vừa rời khỏi Khôn Ninh Điện Lưu Nga liền tìm đến Phúc Ninh Điện, nơi nghỉ ngơi của Triệu Hằng.

Sau khi lành bệnh Triệu Uyển Như đi một chuyến đến Chính Sự Đường và Trung Thư Tỉnh, mấy ngày sau Đồng Bình Chương Sự cùng quan viên lục bộ đồng loạt dâng thư.

Năm ba Cảnh Đức, hạ tuần tháng sáu, Hoàng đế hạ chỉ ban hôn.

Do Tông Chính Tự biên soạn chiếu thư giao cho Lại Bộ ban bố, Tể Tướng Vương Đán viết thành tập sách, được Hoàng đế phê chuẩn giao cho Trung Thư Xá Nhân soạn thảo.

Trung Thư Xá Nhân chưa thành lập, nên Tri Chế Cáo thay thế.

Sau khi Vương Khâm Nhược thăng quan, chức Tri Chế Cáo do Trần Nghiêu Tư vừa được triệu hồi về triều đảm nhận.

Trung Thư Xá Nhân là cận thần của Hoàng đế, quyền lực to lớn, không chỉ phụ trách soạn thảo chiếu thư, mà còn có đặc quyền “phong hoàn tiền tố”.

Nghĩa là dù chiếu thư là ý chỉ của Hoàng đế, nhưng nếu Trung Thư Xá Nhân cảm thấy nó không hợp lý có thể từ chối soạn thảo, như vậy đạo chiếu chỉ đó sẽ bị vô hiệu hóa.

Sau khi soạn thảo “tiền tố”, tiếp theo là “tuyên hành”, do một Trung Thư Xá Nhân khác phụ trách thẩm tra, nếu được thông qua sẽ ký tên vào đó, gọi là “thư hành”, tuy nhiên vẫn có đặc quyền từ chối và bác bỏ chiếu thư.

Nếu hai lần xét duyệt đều được thông qua sẽ đưa đến Chính Sự Đường cho Tể Tướng ký tên sau đó đưa đến Môn Hạ Tỉnh cho Cấp Sự Trung tiến hành thẩm tra, sau khi thẩm tra sẽ giao cho Thượng Thư Tỉnh chấp hành.

Nhưng cho dù Thượng Thư Tỉnh đã chấp hành ban bố mệnh lệnh, chiếu thư cũng có thể bị thu hồi bởi Đài Gián, cũng chính là Đài quan và Gián quan.

Hiện giờ Đài quan trấn giữ ở Ngự Sử Đài chính là Đinh Thiệu Đức, mà trong số các Gián quan có Gián Nghị Đại Phu Vương Từ Ích, là bằng hữu có quan hệ mật thiết với Lý Thiếu Hoài.

Hoàng đế truyền chỉ, Tri Chế Cáo soạn thảo “tiền tố”, “tuyên hành”, Cấp Sự Trung tại Môn Hạ Tỉnh tiến hành thẩm tra, Thừa Tướng ký tên, Đài Gián xét duyệt, lại đưa cho Thượng Thư Tỉnh chấp hành ban bố.

Một loạt quy trình, từ Trung Thư Tỉnh thông qua Môn Hạ Tỉnh đến Chính Sự Đường, chỉ trong vòng một canh giờ đã hoàn thành thánh chỉ, sau đó do Thượng Thư Tỉnh phái người mang theo chiếu chỉ cấp tốc ra cung.

“Môn hạ, Trẫm ưng tuấn mệnh, thuận đạo vợ chồng, đạo nhân luân, Tiến Sĩ tân khoa Lý Nhược Quân, ghi danh bảng vàng, thiếu niên anh tài, từ kim đạo hải, đức xưng hương quận, nay Trẫm hạ gả Huệ Ninh công chúa cho ngươi, phong Lý Nhược Quân ngươi làm phò mã đô úy, nhậm chức Thứ Sử Phần Châu.

Thuận đạo vợ chồng, vô sủng, vô chậm, vô đãi, vĩnh túc gia đình.”

Thành Đông Kinh tháng sáu, hoa sơn chi nở rộ, mưa phùn kéo dài mang hương hoa toả khắp kinh thành.

“Tuy hoa sơn chi thơm nhưng khắp nơi đều ngửi được.

Nghe nói gốc hoa thược dược trong phủ phò mã đô úy mới là tuyệt nhất thành Đông Kinh.”

– – Hết chương 75 –.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.