Rằm tháng bảy năm Khai Nguyên ba mươi chín, phe phản tặc Lưu Gia phái chính thức tuyên chiến với triều đình. Thì ra gần bốn mươi năm qua, kẻ sống
sót còn lại của dòng họ nhà Lưu vẫn nuôi mối hận cũ, muốn lật đổ Hàn gia để trở về Đại đô. Toàn bộ lực lượng Lưu Gia phái lộ diện, số lượng có
trên vạn người, khiến Thần Châu rúng động bất ngờ. Quân số đông đến vậy, làm cách nào mà phe phản tặc lại có thể tập hợp được ngay trong lòng
Việt quốc?
Sự việc bại lộ, long nhan phẫn nộ, đặc vụ nội xưởng chính là những kẻ
chịu tội đầu tiên. Hoàng đế giao cho họ quyền cao vô hạn, hết sức bồi
dưỡng, nâng đỡ cùng ưu ái, thế mà dùng cả mấy chục năm, cũng không bắt
được một con chuột, để nó hoành hoành quậy phá khắp nơi.
Tình hình ở Thất sơn cũng đang đến hồi gây cấn. Đại quân của Hoàng tướng quân đã kịp đến ứng chiến. Quân lực Lưu Gia phái toàn bộ lộ diện, khí
thế ngợp trời. Họ phát quang các lùm cây, để lộ phần pháo đài đã được
xây đắp từ nhiều năm trước. Mỗi ngọn núi là một bản doanh bất khả xâm
phạm của nhà họ Lưu. Thiên thời, địa lợi, nhân hoà. Thời cơ đang ở trang tay họ, vận mệnh đang xoay vần xung quanh họ.
Không khó để dự đoán khi Mạt Hối quyết định đem Chân Duyên và Nhã Muội
ra làm lá chắn, ép Hoàng tướng quân đóng quân cách xa hai mươi dặm. Phát hiện một tên lính triều đình, Mạt Hối hứa chắc với họ rằng sẽ có một
vết đao trên thân công chúa. Lời đe doạ đáng sợ đó dĩ nhiên không ai dám thử mạo hiểm.
Bốn vạn quân tinh nhuệ đem bao vây Thất sơn vốn là chuyện vô kế khả thi
rồi. Trong tình huống chính biến sẽ còn nhiều bất ngờ, Hoàng đế đành
phải ra lệnh điều động ba nhánh quân khác đến trợ giúp. Lần đầu tiên kể
từ sau ngày lập quốc, Việt quốc mới có cuộc hành quân lớn và khẩn trương đến vậy. Trong vòng năm ngày, họ bắt buộc phải bao vây cho xong toàn bộ Thất sơn.
Từ ngày đó, quân lực tập trung ở Thất sơn hoàn toàn do Hoàng tướng quân
nắm giữ. Lão tướng là khai quốc công thần, huynh đệ cùng vào sinh ra tử
với thái thượng hoàng, dĩ nhiên đức cao vọng trọng, được mọi người kính
nể. Đặc biệt, Hoàng tướng quân có ấn tượng rất tốt với người họ Thành,
nên toàn bộ nhân lực của Thính Phong các đều được giữ lại. Ngược lại,
đặc vụ của Nội xưởng do mang cái mác vô dụng, nên chỉ được giao những
nhiệm vụ canh phòng vòng ngoài.
Hai người tỳ nữ Đường Cát, Cam Mật của Bích Tuyền cũng đã theo chân
Hoàng tướng quân đến nơi. Tuy ban đầu phụ thân nàng cũng kiên quyết bắt
Bích Tuyền phải về nhà, nhưng cuối cùng kẻ chiến thắng vẫn là Hoàng công tử.
– Phụ thân biết hai người họ chẳng có khả năng đánh lại con
mà. – Nàng cười gằn. – Thay vì để con ở lại đây, trong tầm mắt quan sát
của mình, phụ thân muốn hài nhi đi ra ngoài kia chạy loạn sao?
– Con dám đe doạ ta hả? – Hoàng tướng quân tức giận đến râu tóc dựng đứng.
– Phụ thân … – Nàng kêu lên một tiếng dài nghe não nề. – Thân sinh ra
trong gia đình võ tướng, con lớn lên trong bình yên chưa biết chiến trận là gì. Ước mong của con trước giờ vẫn không thay đổi, muốn cùng phụ
thân xông pha chiến trường, kiến công lập nghiệp, rạng danh tổ tiên.
– Tuyền Tuyền, nhưng con là phận nữ nhi. – Hoàng tướng quân dịu giọng.
– Con không phải nữ nhi, con là đệ thập của tướng quân phủ. Con phải cùng phụ thân đánh giặc.
– Này đừng bướng bỉnh nữa, con phải trưởng thành hơn chứ.
– Phụ thân ….Sau đó là màn khóc lóc ăn vạ, kèm theo giãy
nãy quyết liệt. Hoàng tướng quân cả đời tung hoành trận mạc, đối đầu với biết bao kẻ thù hung hãn, tình huống hiểm nghèo nhưng mặt không đổi
sắc. Duy chỉ có với nữ nhân là ông đành phải thúc thủ chịu thua. Ai kêu
đây là con gái út bảo bối của ông làm gì, Hoàng tướng quân không nghịch ý con gái.
Đúng là dung túng cho đạo tặc làm càng. Dưới sự khủng bố bằng nước mắt
của Bích Tuyền, Hoàng tướng quân đành gật đầu đồng ý cho nàng ở lại. Dĩ
nhiên là đi kèm quyết định đó còn có một vài điều kiện chính yếu. Thứ
nhất không được ra khỏi quân doanh, thứ hai không tham dự chính sự, thứ
ba không tự tiện biến mất khỏi tầm kiểm soát của tướng quân.
Bích Tuyền cảm thấy đã tới lúc mình cũng phải nhượng bộ. Trước mắt là
được ở lại, sau đó có tình huống phát sinh gì thì tuỳ cơ ứng biến. Chính vì vậy, nàng hào sảng hứa ngay lập tức.
“Nhiều lúc không phải con tự tiện biến mất, mà là tầm kiểm soát của phụ
thân không bắt kịp con mà thôi.” Nàng thầm nghĩ trong lòng.
^_^
Có ba thớt ngựa chạy vào trong quân doanh, nhưng thị vệ đã nhận ra đó là nhóm trinh sát, họ không cản đường, ngược lại còn chạy ra đón chờ. Hoài Việt ghì cương ngựa lại, tức tốc nhảy xuống trước đỡ lấy thân thể mềm
oạt của Kỳ Hưng. Bích Tuyền chạy ra vừa lúc hắn đang cõng cữu cữu của
mình vào trong trướng doanh.
– Việt ca, chuyện gì đã xảy ra vậy? – Đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện với hắn kể từ sau vụ thuỷ lao.
– Chỉ là cữu cữu mất sức tạm thời thôi. Muội mau đến báo cho Niệm nhi một tiếng.
– Vâng! – Nàng gật đầu rồi nhanh chân đi tìm người.Hoài
Niệm và Bích Tuyền trở lại khi không khí đang họp bàn đến hồi sôi nổi.
Kỳ Hưng dựa lưng mệt mỏi vào thành ghế, một tay xoa xoa cái trán đang
nhức điên lên được.
– Bố phòng phía bên đó đúng là tường đồng vách sắt. Hắn dùng biển người để phòng thủ, đâu đâu cũng thấy bóng cờ xí ngợp trời. Đó
không phải là một cái ổ cướp, nó thật sự là một toà thành vững như Thái
sơn ấy chứ. – Kỳ Hưng thở dài.
– Mọi người đã tiến được bao nhiêu? – Hoàng tướng quân ồm ồm hỏi.
– Cách năm dặm quanh quanh chân núi, không thể vào sâu hơn được nữa.
Ngoại trừ lính canh quá đông, còn có hệ thống chiến hào đã hoàn thiện.
Bọn chúng xây dựng căn cứ này không phải ngày một ngày hai mà có được.
Âm mưu này đã được tiến hành mấy chục năm nay rồi. – Tới lượt Hoài Việt
nói thay.
– Chết tiệt, chúng quậy phá ngay trước mũi chúng ta.Hoàng
tướng quân tức giận vỗ tay xuống bàn, sau đó ánh mắt lại dời về phía Anh Tân như đổ tội. Nội xưởng được lập ra chỉ dưới một mục đích duy nhất là truy quét tàn dư phản tặc. Mấy năm nay, họ vẫn đều đặn phá án, moi ra
không biết bao nhiêu phân đà của Lưu Gia phái, thế nhưng mấy pháo đài
như Cấm sơn, Cô Tô thì lại để vụt mất. Đám phản tặc bắt được cao lắm
cũng chỉ là đà chủ, mấy cha con Lưu thị chưa bao giờ bị ai chụp được, dù chỉ là cái bóng.
Nhớ lại năm xưa, Hoàng Vân Phong cùng Thuận Thiên hoàng đế xông vào Đại
đô, đã từng chạm mặt Lưu Quang Cảnh Hào. Lúc đó mọi chuyện đã rối tinh
rối nùi, Hồng Cảnh rời bỏ kinh thành chạy về Nam đô, cũng chỉ có thái tử Cảnh Hào mới vừa đôi mươi ở lại cản địch. Phong thái đó, tài năng đó,
Hoàng Vân Phong mãi không quên được. Nếu không có mưu kế hiểm độc của
Thành Lạc Nhân, có lẽ họ đã thất bại trong cuộc chiến mất rồi.
Bây giờ người thống lãnh ở phía bên kia lại là con trai của lão, Lưu
Quang Mạt Hối. Nếu hắn cũng thừa kế được tài năng của phụ thân, e rằng
phen này họ phải lao đao khốn khổ rồi. Hoàng tướng quân đưa mắt nhìn về
phía hai chàng trai trẻ ngồi đối diện mình. Họ cũng đều là họ Thành, là
niềm tự hào của gia tộc biến thái kia. Hy vọng Kỳ Hưng và Hoài Việt sẽ
lập nên kỳ tích, một lần nữa xoay chuyển đại cục khó mà phá vỡ như hiện
nay.
Hoài Niệm tự tiện bước vào doanh trướng, nhún người một cái xem như
thỉnh an Hoàng tướng quân. Ông phẩy tay bảo nàng đừng đa lễ. Hoài Niệm
ngay tức tốc đi đến bên cạnh cữu cữu. Nàng kéo tay y ra, chuyên chú quan sát gương mặt nhăn nhó đau đớn của Kỳ Hưng. Vốn đã quá quen với tình
huống này, Hoài Niệm vận châm ngay mà không cần hỏi han nhiều lời.
Thành Kỳ Hưng, các chủ của Thính Phong các, sở hữu một đôi mắt được xem
là tinh nhạy hơn cả chim ưng. Thiên Long thần nhãn nhìn xa được trên
mười dặm, lại có khả năng quan sát tinh tường, phán đoán vô cùng chuẩn
xác. Thậm chí chỉ cần liếc ngang một bụi cỏ, Kỳ Hưng có thể phán ngay cỏ đó có bao nhiêu lá, dưới đất có bao nhiêu con giun. Khả năng dọ thám
của y đã trở thành vô địch thiên hạ. Tất cả những mối làm ăn đích thân
các chủ nhận lãnh, đều chưa từng thất bại.
Vụ điều tra nổi tiếng nhất của Kỳ Hưng chính là danh sách kích thước bàn chân của toàn bộ cung tần mỹ nữ ở cấm cung. Y mượn danh vào cung dâng
cống phẩm, chỉ dựa vào quan sát bề ngoài như chiều cao, dáng đi, đã có
thể thu thập hết toàn bộ số đo của cung phi. Có kẻ không tin danh sách
này, mạo hiểm mua chuộc cung nữ trộm một chiếc giày của quý nhân, quả
nhiên trùng khớp kích thước không sai. Thính Phong các được một phen
vang danh thiên hạ.
Tuy nhiên khả năng thần kỳ cũng đôi khi có khuyết điểm. Khuyết điểm của
Thiên Long thần nhãn chính là khi sử dụng quá độ sẽ rút sạch sinh lực
chủ nhân. Dù là người luyện công lâu năm, Kỳ Hưng cũng giống như đã bệnh lâu ngày, yếu ớt không đi nổi. Thậm chí ngay lúc này, y còn không nhìn
thấy được gì, đầu thì đau như búa bổ, chóng mặt buồn nôn.
Hoài Niệm chỉ biết dùng châm để giảm đau cho y. Triệu chứng quá tải này
sẽ tự động mất đi sau một thời gian nghĩ ngơi, không cần chữa trị gì cả. Chính vì bị tác dụng phụ ghê hồn như vậy, Kỳ Hưng mới ít khi sử dụng
thần nhãn của mình. Nhưng lần này y mạo hiểm điều tra, cũng chính vì
muốn dốc sức chiếm thêm phần thắng cho triều đình. Kết quả là toàn bộ bố phòng của quân địch, Kỳ Hưng đều nắm rõ hết rồi.
– Hoài Việt, lấy bản đồ lúc trước mà Thính Phong các đã lập mang tới. – Kỳ Hưng nghiêm giọng.Hoài Việt ngay lập tức tuân lệnh, mang bản đồ ra trải rộng trên bàn lớn. Tuy chỉ thua cữu cữu mình có một tuổi, nhưng vai vế vẫn là vai vế, thường
khi Hoài Việt có thể coi đây là bằng hữu, nhưng thân phận Kỳ Hưng vẫn là bậc trưởng bối trong nhà. Kỳ Hưng tuy hiện nay mất thị giác tạm thời,
nhưng vẫn có thể đem bố trận ở Thất sơn một lần nữa thuật lại rõ ràng
rạch mạch. Y vẫn còn nhớ rõ các số liệu trên bản đồ, nên chỉ điểm rất
mau là mọi người đã nắm bắt xong.
Hoàng tướng quân hồ hởi vui mừng. Trong trận chiến có gì quan trọng hơn
thông tin mà hai bên nắm giữ chứ. Biết người biết ta, trăm trận trăm
thắng. Tiền nhân đã nói vậy, ắc hẳn không sai. Hoàng tướng quân ra lệnh
triệu kiến thuộc tướng của mình vào trong thảo bàn kế sách, đó cũng là
lúc người của họ Thành rút lui ra ngoài. Việc giúp được thì họ đã làm,
ngoài ra người Thành gia không được vi phạm tổ huấn tham dự chính sự.