Thành Kỳ Hưng nôn nóng đi qua đi lại trong phòng đầy bực tức. Đã sáu ngày
rồi, tin tức hai đứa cháu cưng của y đều không có. Kể cả Lương Anh Tân
được phái đi tìm, cũng đồng dạng mất tích luôn. Từ Tiết Châu đến căn cứ
của họ tại Thất sơn cũng chỉ có hai ngày đường. Thế nhưng Hoài Việt đã
đi bảy ngày chưa thấy tới.
Tình hình kẻ địch nơi đây cũng đang có nhiều thay đổi lớn. Dường như bọn chúng đã thay đổi cách thức bố phòng, cả Thính Phong các lẫn Nội xưởng
vẫn vô phương truy xét được. Từ một đám tạp nham hỗn loạn, lực lượng của chúng bị thay đổi triệt để. Các doanh trại của phản tặc đang bị điều
động, thuyên chuyển, khiến Kỳ Hưng vô phương nắm được thông tin.
Đại quân do Hoàng tướng quân dẫn đầu vì phải giữ bí mật nên tốc độ di
chuyển không nhanh được. Theo tin tức báo về, họ vẫn còn cách Tiết Châu
cỡ bốn ngày đường.
“Như vậy cũng phải đến bảy ngày sau, lực lượng chiến đấu chính mới tập
hợp đầy đủ, nhưng dường như phía bên Lưu Gia phái đã tổ chức phòng thủ
hoàn thiện xong hết rồi.”
Kỳ Hưng bực bội dộng tay xuống bàn. Những người khác trong quân doanh
giật mình nhìn lại. Những quân y đã băng bó xong cho con chim ưng Kim
Tiền của Kỳ Hưng. Hôm nay y thả nó đi lấy thư của Nhã Muội, nhưng chẳng
những hành động thất bại, còn bị người ta xạ tiễn trọng thương.
“Xem ra nguồn tin cuối cùng này cũng đã bị cắt đứt. Bên trong Thất sơn
giờ đây đã trở thành một câu hỏi lớn không lời giải đáp rồi. Không hiểu
tại sao đột nhiên đám phản quân này lại thay đổi triệt để đến vậy. Một
đám cát rời mà cũng có thể nhào nặn thành bình gốm được sao?”
Lúc trước Kỳ Hưng luôn xem thường bọn chúng hoạt động vô tổ chức. Nhưng
xem ra Lưu Gia phái chỉ thiếu một thống lĩnh am hiểu việc bài binh bố
trận, chứ không phải họ là đám phế lưu. Bằng chứng là Thính Phong các và Nội xưởng đã lần lượt mất đi năm người trong những nhiệm vụ thám thính. Trong đó có ba người võ công cực kỳ cao, đã lên đến chức đội trưởng.
Thực lực của Lưu Gia phái đã đến lúc nên được đánh giá lại. Bởi vì triều đình đã coi thường họ quá lâu, nên Lưu Quang Cảnh Hào mới có thể tập
hợp được cả một đội quân mấy chục vạn người thế này.
Chỉ lo rằng đến khi Hoàng tướng quân đến nơi, họ vẫn chưa dò được hết
binh lực thực sự của kẻ địch. Kế hoạch đằng trước đánh cướp, đằng sau
trộm người có lẽ sắp sửa thất bại rồi. Đã đến lúc phải coi đây là một
trận chiến thật sự, chứ không phải một vụ án tầm thường nữa.
Lần cuối cùng mà các thám tử hồi báo, Kỳ Hưng đã thống kê quân Lưu Gia
phái có trên ba vạn người. Ấy là chưa kể đến nhân sự ở vòng trong và
trên đỉnh các ngọn núi, số lượng thực tế có lẽ là gấp đôi những tin tức
đã được thu nhận. Trong một trận chiến, thông tin chính là yếu tố sống
còn.
Y liếc nhìn xấp hồ sơ dầy cộm và những tấm bản đồ được chú thích chi
chít. Công sức nửa tháng qua đã đổ sông đổ biển do sự thay đổi chỉ huy
lúc cuối cùng. Từ nắm chắc phần thắng, Kỳ Hưng bắt đầu hoang mang dao
động. Là một thương nhân, y không thích làm những vụ buôn bán không chắc chắn thành công.
Thành gia khẩu quyết, “Những nơi có thể làm vỡ đồ, tuyệt đối tránh xa”.
Nhưng lời tổ huấn này, phụ thân y và đại bá có bao giờ nghe theo đâu.
Một người đứng sau lưng giật dây cho sư đệ Hàn Y Thần nổi dậy lập quốc.
Một người chạy đến tận Triệu Đảo, cứu công chúa nước họ để tôn nàng lên
ngôi nữ hoàng. Người họ Thành dường như bị nguyền rủa, rất thích đâm đầu vào các vụ rắc rối. Hay bởi vì họ có thần may mắn bảo hộ, nên tự tin
tuyệt đối mình sẽ bình an.
Các nhân sĩ đời trước đều nổi tiếng chọc trời khuấy nước, vang danh tứ
phương. Nay đến đời Kỳ Hưng, xem ra đã nhàm chán sinh hư rồi. Tuy gia
quy tuyệt đối nghiêm cấm con cháu can dự vào chính sự quốc gia, nhưng
đâu ai cấm đời sau trượng nghĩa giúp đỡ bằng hữu vượt qua hoạn nạn đâu.
Ông dượng ba của Kỳ Hưng là chú ruột của đương kim hoàng đế. Công chúa
Chân Duyên và y tính ra cũng là bà con, thế nên y giúp nàng cũng là
chuyện đương nhiên thôi.
Nghĩ thông suốt, Kỳ Hưng xoè quạt trong tay ra, đắc ý phe phẩy. Trận
chiến này, y quyết định nhúng tay vào, đứng hẳn về phiá triều đình, tiêu diệt loạn đảng, trừ hại cho dân.
Bỗng nhiên một thuộc hạ chạy vào bẩm báo.
– Kim gia, Kim gia, phía tây bắc có bóng vó ngựa, tin tức truyền về cho thấy họ có bốn người.
– Là ai? Có tra rõ danh tính chưa?
– Họ vượt qua trạm canh phòng của chúng ta, hẳn là bằng hữu.Thế nhưng cũng không có gì chắc chắn đó là bằng hữu được. Vượt qua trạm
canh phòng, cũng có thể là kẻ địch cực mạnh. Kỳ Hưng vội rời khỏi phòng
chỉ huy, thắng ngựa chạy về trạm phía tây bắc. Đến nửa đường, y đã gặp
được mấy người mà mình mong chờ lâu nay.
– Hoài Việt, Hoài Niệm. Cuối cùng hai đứa cũng tới. Rốt cuộc là việc gì xảy ra trên đường vậy? – Y mừng rỡ chạy tới.
– Cữu cữu, việc dài lắm, về đại bản doanh rồi nói. – Hoài Việt mệt mỏi trả lời.Ngày hôm đó gặp được Mạt Hối ở Đông sơn, hắn nghĩ rằng mình đã tìm được manh mối quan trọng. Lấy thân phận của y mà phỏng đoán, chắc chắn thái tử
tiền triều Cảnh Hào ở bên trong hầm mộ trong lòng núi này. Bốn năm
trước, Mạt Hối tung hoành giang hồ, khiến ai nấy nghe đến tên cũng kinh
hồn bạt vía. Nay y đã bị biến thành phế nhân, võ công tiêu tán, ngay cả
việc đi lại bình thường cũng khó khăn, chắc hẳn là căm hận người đã hãm
hại mình. Thấy Hoài Niệm một mực tin tưởng người này như vậy, Hoài Việt
đành chiều ý làm theo. Theo kế hoạch ban đầu đã bàn bạc, Mạt Hối sẽ dẫn
đường cho bọn họ đột nhập địa cung, Hoài Việt và mấy tên thủ vệ sẽ bắt
giữ Cảnh Hào, mang ông ta đi trao đổi con tin ở Cấm sơn.
Chỉ tức một nỗi là họ đã tin nhầm người xấu. Sau khi vào được địa cung,
bọn họ mới phát hiện mình đã lọt ổ phục kích. Bẫy rập tầng tầng lớp lớp
được giăng ra, toàn bộ bị dồn vào rọ như những con thú ngu ngốc. Đến lúc này, Mạt Hối liền lộ rõ bộ mặt thật của mình. Y hướng về phía phụ thân
van xin khoan hồng, còn một mực dâng bọn họ lên làm quà xin lỗi.
Khỏi phải nói là Hoài Niệm chịu đả kích mạnh như thế nào. Bị chính tay
tình lang bán đứng, còn ngồi đó phụ y đếm tiền. Ba người bị giam vào đại lao, ngày ngày đều phải chịu đứng nhiều trò tra tấn biến thái của lão
quái vật. Mạt Hối chưa từng vì họ van xin hay tỏ ra chút lòng thương
xót. Y đang cao hứng cực kỳ, lợi dụng lúc Cảnh Hào vui vẻ, dần dần chiếm được quyền thừa hành. Chính Mạt Hối đã hiến kế cho phụ thân mình dìm
nước bọn họ. Mỗi ngày trải qua tình cảnh chết đi sống lại, khiến ai nấy
đều ngập chìm trong kinh hoàng, tuyệt vọng.
Lần cuối cùng Mạt Hối đến đại lao, đã có sẵn ý đồ kết thúc sinh mạng
những món đồ không còn giá trị nữa. Nếu như không có người khách bất đắc dĩ Lương Anh Tân, chắc chắn toàn bộ bọn họ đã thành vong hồn dưới hồ
nước cả rồi.
Bốn người trong lồng sắt bị thả chìm xuống nước. Vốn đã quá quen với tra tấn, ai nấy đều đã thủ sẵn hơi dài để chịu đựng. Nhưng đây không phải
là trò chơi dìm nước mỗi ngày, lần này cáp treo đã bị cắt đứt, sẽ không
ai đến kéo bọn họ lên nữa. Nhờ ngập chìm trong đáy nước, không ai biết
nỗi kinh hoàng tột đỉnh đã khiến bọn họ sợ hãi khóc lóc như thế nào. Hai cô gái ôm chặt lấy Hoài Việt, bám víu vào một tảng đá sắp chết chìm như hắn. Cơ thể các nàng run lên bần bậc, đau khổ chống chọi với địa ngục
đã hiện rõ ra trước mắt.
Hoài Việt cũng vô cùng tuyệt vọng. Thứ lồng sắt này, hắn đã nhiều lần
phá huỷ nhưng không xong. Trừ khi có một thanh kiếm trong tay, còn lại,
họ đành dẫy dụa chờ chết. Nam nhân đại trượng phu, có việc nên làm, cũng có việc không nên làm. Dù chỉ là trong thoáng chốc, hắn cũng tuyệt đối
không muốn người trước mặt mình chết trước. Hoài Việt kéo khuôn mặt Bích Tuyền lại, không đợi nàng kịp phản ứng, hắn áp môi vào miệng nàng, thổi hết toàn bộ không khí trong phổi ra.
Bây giờ hắn vẫn còn cố phân bua, trong tình huống hung hiểm đe doạ đến
tính mạng, đầu óc con người không còn chút nào minh mẫn sáng suốt cả.
Bích Tuyền đã liều mạng giữ hơi, cho dù hắn có tiếp thêm, nàng cũng
không cách gì tiếp nhận nổi. Bọt khí trào ùng ục ra khỏi lỗ mũi nàng,
cảnh tượng thú vị không thua gì bọn trẻ con thổi nước.
Bích Tuyền bị sặc, tưởng chừng như chết được trong lúc đó luôn rồi. Hắn
sợ hãi đỡ lấy thân thể mềm oặc của nàng, kinh hoàng nhìn hai mắt Bích
Tuyền trợn trắng. Có phải hắn nhiệt tình nhưng ngu ngốc, ngộ sát mất một mạng rồi không?
Hoài Niệm bên cạnh nhanh tay chế trụ huyệt đạo của Bích Tuyền lại, ép
nàng rơi vào trạng thái hôn mê chết giả. Hoài Việt cạn hơi, đuối sức,
nên đầu váng mắt hoa lên. Xem ra mọi nỗ lực của hắn thành công cốc cả
rồi, kết cục mọi người đều phải chết.
Bất chợt cánh cửa lồng giam bật mở, Anh Tân bơi vào trong, nắm tay kéo
Hoài Việt ra trước, theo sát bên cạnh là Hoài Niệm cùng Bích Tuyền. Bốn
người bọn họ đã thoát chết trong đường tơ kẻ tóc như thế đó.
Hoài Việt biết bản thân mình hôn mê, được người ta tiếp hơi mới tỉnh
lại. Nhưng khi hắn đem chuyện này hỏi nhỏ với Hoài Niệm, nàng chỉ nói
rằng mình phải chiếu cố cho Bích Tuyền. Kết quả, hắn liếc mắt nhìn sang
khuôn mặt băng lãnh của Anh Tân, cảm thấy khóc không ra nước mắt. Suốt
cả đoạn đường đến Thất sơn, không ai dám nói với nhau câu nào. Anh Tân
trầm mặt dẫn đường, Bích Tuyền không nhìn mặt hắn, Hoài Niệm như tảng đá không biết nói, Hoài Việt cảm thấy mặt mũi không biết để đâu, cúi gầm
giả lãng.
Về đến đại bản doanh, Anh Tân thay mặt mọi người kể lại hết tình hình ở
Đông sơn. Dĩ nhiên hắn chỉ nói đến chuyện đột nhập thất bại và cơ may
nhặt được chìa khoá, hoàn toàn không đả động gì tới biện pháp thổi hơi
giết người ở trong lồng giam.
Tuy không giúp ích được gì, nhưng ít ra bọn họ cũng đem về những thông
tin quý giá cho Kỳ Hưng. Đầu tiên là tên đầu sỏ nguy hiểm nhất Cảnh Hào
đã lộ mặt. Trương Tư Kỳ, chỉ huy của Nội xưởng vô cùng hào hứng. Chiến
thắng trận này, bọn họ có thể thành công một mẻ quét sạch Lưu Gia phái
luôn rồi. Tiếp theo là giải đáp thắc mắc cho Kỳ Hưng vì sao bố phòng ở
Thất sơn đột nhiên thay đổi nhiều vậy.
– Lưu Quang Mạt Hối, thật ra con người y là như thế nào?Kỳ Hưng gõ gõ bàn đầy căng thẳng. Anh Tân đứng giữ phòng, lên tiếng nhận
xét về kẻ này sau gần một năm làm việc chung cơ quan. Trong thời gian
dài như vậy, nhưng không hề để lộ ra sơ hở, lừa gạt được tất cả mọi
người, có thể nói y vốn âm hiểm gian trá đến mức nào. Trong công việc,
Mạt Hối chắc chắn là kẻ không từ thủ đoạn. Danh xưng tử thần Mạt Hối
cũng không phải tự nhiên mà có được. Cách y giải quyết công việc, lèo
lái cả một tổ chức lớn như tri phủ cũng đủ cho thấy năng lực chỉ huy của Mạt Hối thật sự có thừa. Vừa về đến Cấm sơn đã thay đổi chính sách,
tinh chỉnh lực lượng các quân đoàn, biến Thất sơn thành một khối phòng
thủ bất khả xâm phạm, ngay cả Thính Phong các cũng không lấy được chút
thông tin.
Mọi người lo lắng nhìn nhau. Với một tên vừa có thực lực, vừa có thủ
đoạn như thế, cuộc chiến trước mắt đã trở nên cam go đầy thử thách. Vốn
chỉ là một vụ án mất tích, bây giờ đã thành ra chiến tranh tạo phản mất
rồi.