Sinh nhật của bố chồng thì Tinh Tinh làm con dâu đương nhiên phải chuẩn bị quà thật chu đáo.
Nhà bọn họ là thế gia không thiếu tiền, có thứ xa hoa gì mà chưa nhìn thấy, nên tặng quà có giá trị cao còn chẳng bằng tặng thứ thể hiện tấm lòng.
Tinh Tinh biết bố chồng thích thư pháp nên đã nhờ người liên hệ với một nhà thư pháp nổi tiếng, xin người ta viết cho một bức thư pháp.
Hai vợ chồng cùng hai đứa con trai và con dâu đều về nhà tổ.
Ông bà cụ Phó nhận được tin từ trước nên đang đợi ở nhà.
Tinh Tinh và Phó Hành tự mình lái xe đến đó. Phó Ti Cẩn và Phó Ti Thận cũng tự đi vì bây giờ mọi người không ở cùng một nhà, đợi chờ nhau sẽ rất mất thời gian.
Vừa đến bãi đậu xe của nhà tổ, Tinh Tinh chưa xuống xe đã nhìn thấy Phó Ti Cẩn đang đỡ Ngư Du xuống xe.
Tháng mang thai của Ngư Du đã khá cao nên cái bụng nhô lên hơi dọa người.
Tinh Tinh không khỏi sợ hãi, vội vàng mở cửa xe tiến tới đỡ con dâu: “Bụng con… mang thai đôi à? Hai đứa đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?”
Chuyện này cũng là do lỗi của mẹ chồng như cô, vì dạo này có quá nhiều việc cần phải xử lý mà có chút lơ là với con dâu.
Thậm chí bây giờ cô còn không biết mình có một đứa cháu hay hai?
Ngay cả Phó Hành đi đằng sau cũng không khỏi nhìn qua cái bụng nhô cao.
Đây là song thai, hay là tam thai cũng không chừng?
Khả năng cao là thế rồi.
“Tuần nào bọn con cũng đi kiểm tra định kỳ.” Phó Ti Cẩn thay vợ trả lời: “Chỉ có một bé thôi. Bác sĩ nói nước ối của Ngư Du hơi nhiều, lượng đường trong máu cũng hơi cao, nên có chút nguy hiểm.”
Câu cuối cùng hắn cố ý đè thấp giọng, không dám nói to.
“Vậy đến lúc sinh…”
Lời nói đã lên đến khóe miệng nhưng Tinh Tinh không nói nữa. Hôm nay là sinh nhật của ông cụ, có chuyện gì thì cứ để qua ngày hôm nay đi rồi cô sẽ xem xét kỹ hơn.
Mọi người ở trong nhà xem một lát, Phó Ti Thận cũng lái chiếc xe thể thao của hắn đến.
Dường như không ngờ cả nhà đều ở đây, hắn hơi kinh ngạc: “Mọi người đang chờ con à?”
“Con nghĩ nhiều rồi.”
Tinh Tinh không chút lưu tình đánh vỡ sự tự luyến của con trai út.
Phó Ti Thận xoa mũi, hình như sau khi khôi phục trí nhớ mẹ rất thích chọc ngoáy hắn thì phải. Không phải mẹ vẫn giận hắn trộm mất cải trắng của mẹ chứ?
Đừng nha. Hắn cũng là heo nhà thôi, hệ tiêu hóa không chịu nổi đâu.
Nếu Tinh Tinh biết đứa con trai này của mình áp dụng biện pháp so sánh linh tinh như vậy thì có lẽ cô sẽ muốn đóng gói hắn đưa về trường học.
Học sinh tiểu học còn học văn tốt hơn hắn.
“Bố ơi.” Một giọng nói trẻ con vang lên rất nhỏ.
Tinh Tinh và mọi người đồng thời quay đầu lại và thấy một cậu bé rất giống Phó Hành đang rụt rè đứng ở cửa gara, đôi mắt to tròn đen láy nhìn bọn họ.
Đây là lần đầu tiên hai anh em họ Phó gặp phải cảnh tượng này, tất cả đều choáng váng.
Hai anh em nhìn nhau rồi đồng loạt quay sang nhìn mẹ.
Tinh Tinh quản lý biểu cảm rất tốt làm hai người không thể nhìn ra điều gì.
Nhưng trong lòng đang không ngừng suy đoán. Nghe nói bố mẹ bọn họ sắp ly hôn, chẳng lẽ là vì…
Nếu đúng như vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ đứng về phía mẹ.
“Đi thôi, chúng ta đi gặp bố mẹ.”
Phó Hành nắm chặt tay Tinh Tinh không cho cô từ chối và dẫn cô vào phòng khách, nơi tất cả mọi người đang đợi nhà bọn họ.
Còn cậu bé kia thì nhút nhát đi theo bên cạnh bọn họ, giữ khoảng cách không quá gần cũng không quá xa.
Ánh mắt cậu bé nhìn Phó Hành có sự ngưỡng mộ và khao khát của một đứa trẻ đối với bố mình, điều này không thể là giả được.
Trái lại, thái độ của Phó Hành đối với bé trai không tốt cũng không xấu.
Không quá thân thiết cũng không chủ động đuổi thằng bé đi. Dường như ngầm chấp nhận sự tồn tại của nó.
Bầu không khí nhất thời có chút kỳ quái.
Hai anh em nhà họ Phó lặng lẽ đi theo sau lưng bố mẹ, cúi đầu không dám lên tiếng.
Bọn họ cảm thấy tình hình hôm nay không ổn, nhưng đây là chuyện của người lớn, bọn họ không có tư cách can thiệp.
Ngư Du cũng im lặng giữ chặt cánh tay chồng.
Tất nhiên cô ấy cũng nhận ra có vấn đề, nhưng cũng nghĩ giống chồng mình. Loại chuyện này nằm ngoài khả năng can thiệp của bọn họ nên tốt nhất là giữ im lặng.
Chưa nhìn thấy ông bà cụ Phó, một bóng dáng quen thuộc đã lướt qua mắt Tinh Tinh trước.
Ngay sau đó cậu bé đang đi theo bọn họ cũng bị người nọ ôm chặt: “Tiểu Ất, con đi đâu vậy?”
“Tìm bố.” Tiểu Ất ngơ ngác trả lời.
Giọng nói mềm mại non nớt chỉ có ở con nít, nhưng cách nói chuyện lại vô vị như máy móc, khiến Tinh Tinh chú ý.
“Đứa bé này…”
Cô vừa lên tiếng, Phó Hành đã siết nhẹ tay cô không cho cô nói tiếp.
Ít nhất là không nên hỏi ở trước mặt mọi người.
Hai người làm vợ chồng nhiều năm nên tất nhiên phải có sự ăn ý, Tinh Tinh lập tức hiểu được ý của chồng nên cũng không hỏi nữa.
Lúc này ông bà cụ Phó cũng đi ra.
“Thì ra là Tiểu Ất đi tìm ông hai.”
Phó lão phu nhân cười bước tới nắm lấy tay cậu bé dẫn nó đến trước mặt Tinh Tinh và giới thiệu với đứa nhỏ: “Đây là bà hai của cháu, mau chào bà đi.”
“Chào bà hai.”
Tiểu Ất nhìn chằm chằm vào Tinh Tinh một lúc, nó không hiểu tại sao dì xinh đẹp này còn trẻ mà đã bị gọi là bà, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi theo.
Tinh Tinh: “…”
Sắc mặt Tinh Tinh đông cứng.
Cô già đến thế à?
Bây giờ cô không còn tâm trạng tìm hiểu đứa bé này là ai mà chỉ một lòng nghĩ về tuổi tác của bản thân.
Có người phụ nữ nào không quan tâm đến vấn đề tuổi tác chứ.
Tinh Tinh biết ý nghĩa của cách xưng hô này là gì.
Nghĩa là đứa bé này là cháu của anh trai Phó Hành, nhưng cô chưa từng nghe nói Phó Hành có anh em trai.
Anh ấy không phải là con một sao?
Sau khi đại gia đình tổ chức tiệc sinh nhật cho ông cụ Phó xong, hai vợ chồng trở về phòng riêng ở nhà tổ thì câu hỏi này đã được giải đáp.
“Đứa bé đó là cháu của anh trai anh. Anh trai ruột.”
Phó Hành giải thích: “Anh cả hơn anh tám tuổi, nhưng năm hai tuổi thì bị bắt cóc, sau này bố mẹ mới sinh ra anh. Mà trước đó tin tức của anh trai không bị lộ ra ngoài nên mọi người vẫn cho rằng anh là con một của Phó gia.”
“Vậy tại sao thằng bé lại gọi anh là “bố”?”
Nếu không gọi như vậy thì sẽ không gây hiểu lầm.
Nói đến đây sắc mặt Phó Hành hơi buồn bã: “Sau khi anh trai anh bị bắt cóc… cuộc sống không tốt lắm. Đến lúc gia đình tìm thấy tung tích của anh ấy thì chỉ có Tiểu Ất và mẹ nó còn sống.”
Chỉ có con dâu và cháu trai còn sống. Vậy anh trai Phó Hành và con trai anh ấy đâu?
Hiển nhiên là đã qua đời.
Tim Tinh Tinh đập mạnh và nhận ra mình đã đụng đến chuyện không nên nhắc đến.
“Các anh tìm được tung tích của anh cả từ lúc nào?” Cô hỏi.
“Ba năm trước.” Phó Hành đáp.
Ba năm trước, Tinh Tinh trừ đi một năm mà mình thu nhỏ thì khoảng thời gian này trùng với thời gian tin đồn Phó Hành có con riêng nổ ra.
“Sao anh không nói với em trước?”
Nếu anh nói trước thì cô sẽ không hiểu lầm.
Không. Thực ra cô chưa bao giờ hiểu lầm anh. Chỉ là… lúc đó cô quá mệt mỏi để phân biệt thật giả.
Chuyện này chỉ là một trong những mâu thuẫn tích lũy dần theo năm tháng chứ không phải nguyên nhân chính khiến cô muốn chia tay.
Hay có thể nói chuyện này đã cho cô một cái cớ để rời đi. Chỉ vậy thôi.
“… Là lỗi của anh.” Phó Hành nhận ra lỗi lầm của bản thân trong chuyện này: “Vốn dĩ anh phải nói rõ ràng với em ngay từ đầu. Nhưng lúc đó công ty xảy ra chút vấn đề và một số dự án lớn đang triển khai nên anh rất bận rồi sau đó quên mất.”
Tinh Tinh biết anh yêu công việc như mạng sống.
Nhưng cô vẫn không khỏi cười lạnh, mang theo chút mỉa mai: “Không phải anh bận rộn đến mức quên mất, mà vốn dĩ anh chẳng hề để tâm.”
Không để trong lòng thì làm sao có thể nhớ kỹ?
Có lẽ lúc đó Phó Hành nghĩ người lớn trong nhà sẽ nói chuyện này với vợ anh, nhưng trời xui đất khiến làm sao cả nhà họ Phó chẳng ai nói với cô cả. Hiểu lầm bắt đầu từ đây, nó giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, cuối cùng vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Tinh Tinh không biết ai đúng ai sai trong chuyện này. Mặc dù là một thành viên trong gia đình nhưng cô cảm thấy mình vẫn bị đối xử như người ngoài.
Cảm giác này không phải lần đầu tiên xuất hiện. Bất luận là ở nhà tổ Phó gia, hay là nhà tổ Cố gia, hoặc thậm chí là ở biệt thự của hai người, cô đều có cảm giác này.
Cô không có cảm giác thân thuộc với nơi nào cả. Mỗi ngày cô đều cảm thấy như mình đang đi trên một sợi dây thừng băng qua vực thẳm, không có chỗ nào để dựa vào.
“Chúng ta ly hôn đi, Phó Hành.” Tinh Tinh lại nhắc đến chủ đề này một lần nữa.
“Em quá mệt mỏi rồi, không còn tâm lực để chống đỡ cuộc hôn nhân này nữa. Hãy để em đi đi, được không?”
Cô như đang cầu xin.
Phó Hành vốn định kiên quyết từ chối, nhưng khi nhìn thấy cô như vậy thì anh không thể nói ra được một lời phản bác nào. Thậm chí anh còn có ý nghĩ, nếu anh để cô đi thì có khi cô sẽ vui vẻ hơn.
Anh hiểu mấy năm nay vợ đã phải đau khổ thế nào.
Nói trắng ra, có lẽ một năm biến thành tiểu Tinh Tinh mới là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.
Vì vậy anh không còn lý do gì để ép cô ở lại bên mình nữa.
“… Ừ.”
Phó Hành nghe thấy giọng của chính mình, giọng nói khàn đặc đến đáng sợ.
Ngày hôm sau, hai người đến Cục dân chính làm thủ tục ly hôn, không cần thời gian hòa giải mà chỉ muốn nhanh chóng ly hôn. Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhẹ nhàng và nhanh gọn, không gây sự chú ý.
Phó Hành chuyển hơn một nửa tài sản của anh cho Tinh Tinh, cô cũng không từ chối, chỉ ký tên nhận tiền rồi rời đi.
Khi cầm giấy chứng nhận ly hôn bước ra khỏi Cục Dân Chính, nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, cô cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
“Tạm biệt nhé, học trưởng Phó.”
Cô vẫy tay chào Phó Hành, nụ cười trên mặt còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở trường đại học.
Khi đó cô vẫn còn là một thiếu nữ hồn nhiên, anh vẫn còn trẻ. Hai người đã dành cho nhau tuổi thanh xuất tươi đẹp nhất, tìm hiểu rồi yêu đương cuồng nhiệt và dắt tay nhau bước vào lễ đường.
Giờ đây, cô không còn là thiếu nữ ngày ấy nữa, anh cũng đã trải qua biết bao thăng trầm. Năm tháng đã mài giũa bọn họ mỗi người một ngả, chỉ còn lại những lời chúc phúc thầm lặng.
1
***
Mấy tháng sau.
Tại một biệt thự nhỏ an tĩnh bên bờ biển, hôm nay tâm trạng của Tinh Tinh rất tốt, cô vừa tưới hoa trong vườn vừa ngâm nga giai điệu của bài hát.
Sau khi ly hôn cô không lập tức chuyển đi ngay mà chờ đến khi Ngư Du thuận lợi hạ sinh một bé gái bằng phương pháp sinh mổ, và chăm sóc con dâu đến hết khi ở cữ, rồi mới chuyển đến biệt thự mà cô đã chuyển bị từ trước này để tận hưởng cuộc sống an nhàn lúc tuổi già đúng như kế hoạch.
Hàn Vi Lam điên cuồng cười nhạo hành động này của cô.
Cô ấy bảo cô đang còn trẻ mà bày đặt dưỡng lão làm gì, hiện tại đã được tự do vừa có tiền lại vừa có nhan sắc, chẳng phải nên vui chơi hết mình sao?
Mạnh tay nuôi mười tám “tiểu chó săn”, mỗi ngày thay một người, cả tuần không lặp lại.
“Nếu em mà không bị lừa vào nấm mồ hôn nhân này thì chắc chắn đây sẽ là cuộc sống tương lai của em!”
Sau đó cái người vừa mới to gan lớn mật đưa ra phát biểu đã nằm liệt trên giường ba ngày không thể bước xuống.
Vài ngày sau Tinh Tinh hẹn cô ấy đi chơi, nhưng cô nàng lại mặc áo cao cổ trong thời tiết nắng nóng.
“Vợ chồng hai người chú ý một chút nha.”
Bây giờ cô là thiếu nữ độc thân hiếm có nhưng không có nghĩa là cô thích ăn cơm chó đâu.
Leng keng–
Tinh Tinh đang tưới cây dở thì có tiếng chuông cửa vang lên.
“Xin chờ một chút.”
Cô chỉ thuê nhân viên dọn vệ sinh định kỳ chứ không thuê người giúp việc nên phần lớn chỉ có một mình cô ở nhà.
Tinh Tinh đặt bình tưới cây xuống và vội vàng chạy ra mở cửa.
Khi nhìn thấy người ngoài cửa, cô sửng sốt: “Phó…”
“Xin chào. Tôi là hàng xóm mới chuyển đến nhà bên cạnh. Đây là bánh ngọt tôi mới làm xong nên muốn tặng cho em nếm thử.”
Phó Hành mặc đồ ở nhà, mỉm cười đặt một túi đồ ăn vặt được đóng gói tinh xảo vào tay Tinh Tinh rồi xoay người rời đi.”
Không cố tình lôi kéo bắt chuyện.
Tinh Tinh ngơ ngác nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông đang dần đi xa mà không biết phải nói gì.
Sau khi đóng cửa lại, cô nhìn bánh ngọt có vẻ rất hấp dẫn trên tay, mùi thơm ngọt ngào cứ xộc vào mũi.
Chắc hẳn anh vừa làm xong đã mang qua nhà cô, trên túi vẫn còn lưu lại hơi ấm.
Cô cầm một cái lên ăn thử.
“Ngon thật. Tay nghề của anh ấy lại tiến bộ rồi.”
Cô không chú ý tới nụ cười tự nhiên xuất hiện trên khuôn mặt mình.
Tinh Tinh và Phó Hành trở thành hàng xóm.
Biệt thự của hai người ở sát cạnh nhau và mất chưa đến ba phút đi bộ.
Sau khi chuyển đến đây Tinh Tinh rất ít ra ngoài, cũng không thích người khác thường xuyên đến làm phiền mình.
Phó Hành không đến làm phiền cô nhiều, chỉ thỉnh thoảng mang một ít đồ ăn anh tự làm sang, hoặc là ngẫu nhiên giúp Tinh Tinh bê một số thùng hàng chuyển phát nhanh có vẻ nặng.
Không ra khỏi nhà không có nghĩa là không mua sắm. Tiếc là dịch vụ chuyển phát nhanh ở đây chưa phát triển lắm, muốn lấy đồ cần phải đến điểm chuyển phát nhanh cách khu biệt thự mười phút đi bộ.
Có đôi khi lỡ tay mua quá nhiều đồ hoặc là đồ quá nặng khiến một mình Tinh TInh không thể nhắc nổi.
Lúc này sự tồn tại của Phó Hành trở nên rất quan trọng.
Không biết có phải anh ngồi canh cửa mỗi ngày hay không mà mỗi lần Tinh Tinh gặp khó khăn cần anh giúp là anh sẽ xuất hiện ngay.
Ví dụ như bây giờ.
“A a a a… Mau đuổi nó đi đi, đuổi đi, đuổi đi!”
Tinh Tinh sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, cô nhảy lên bàn không dám xuống.
Phó Hành cầm cây chổi lùng xục khắc nơi, cuối cùng mới đuổi được một bóng đen nho nhỏ ra khỏi phòng.
“Không sao cả, nó đi rồi.”
Hóa ra là trong nhà Tinh Tinh có chuột. Cô có thói quen tích trữ đồ ăn vặt, lại sống một mình nên trong nhà thiếu hơi người, chuột chạy vào nhà là chuyện bình thường.
“Sao em còn chưa xuống?” Thấy Tinh Tinh vẫn ngồi trên bàn, Phó Hành bất đắc dĩ hỏi.
“Em… run chân, không đi nổi.” Mặt Tinh Tinh hồng hồng.
Xấu hổ quá.
“Đừng khóc. Anh bế em xuống.”
Phó Hành bây giờ không chịu nổi khi nhìn thấy Tinh Tinh khóc nên trước khi cô rơi nước mắt anh đã ném cây chổi đi và cẩn thận bế cô xuống.
Có lẽ vẫn còn sợ nên Tinh Tinh vẫn cuộn tròn trong ngực Phó Hành không dám cử động.
Cô thực sự rất sợ, bởi vì khi còn bé từng bị chuột cắn để lại ấn tượng sâu sắc. Lúc đó cô còn bị tiêm năm mũi. Quả thực là một cơn ác mộng.
Thế nên bây giờ gặp chuột mới phản ứng dữ dội như thế.
May mắn là Tinh Tinh sẽ khắc phục được nỗi sợ này trong vài năm tới.
Sau đó Tinh Tinh hậu tri hậu giác phát hiện ra nhà mình thường xuyên có một vị khách quen ghé thăm.
Mỗi sáng sau khi chạy bộ xong Phó Hành sẽ về nhà mình làm bữa sáng và mang sang cho Tinh Tinh. Sau khi ăn xong hai người sẽ ở trong biệt thự tự làm việc riêng của mình.
Phần lớn thời gian là Tinh Tinh xem phim hoặc chơi game, còn Phó Hành ngồi bên cạnh nhìn cô. Đến giờ ăn trưa Phó Hành sẽ tự giác đi vào bếp nấu cơm.
Buổi chiều tiếp tục hình thức ở chung như thế và bữa tối cũng vậy.
Phó Hành ở đến mười giờ tối, khi Tinh Tinh chuẩn bị đi ngủ thì anh mới trở lại biệt thự của mình để ngủ.
Ngoài việc không ngủ chung vào ban đêm thì cuộc sống hàng ngày của hai người chẳng khác gì một cặp vợ chồng bình thường.
À không, vẫn có.
“Anh không phải đi làm à?”
Một ngày nọ Tinh Tinh không chịu nổi nữa và đưa câu hỏi đang đè nặng trong lòng ra ngoài ánh sáng.
Người đàn ông này đã quanh quẩn bên cô suốt nửa năm rồi, anh không chăm chỉ quay lại làm việc thì tập đoàn Phó thị sẽ không đóng cửa chứ?
Vậy thì không được. Bây giờ cô là cổ đông lớn của Phó thị, nếu tập đoàn mà phá sản thì cô sẽ không có tiền.
“Anh đã nghỉ hưu rồi.”
Phó Hành trả lời rất tự nhiên: “Anh đã bận rộn suốt bao năm qua, bây giờ cũng đến lúc giao lại cho bọn nhỏ, chứ cứ giữ quyền lực mãi cũng rất phiền toái.”
Tinh Tinh: “…”
Mặc dù câu này rất có lý, nhưng ngài đang ở thời kỳ đỉnh cao mà muốn về hưu có phải rất phí không?
Tội nghiệp hai đứa con trai của cô.
“Em định đuổi anh sao?” Phó Hành nhạy cảm hỏi lại.
Tinh Tinh trả lời ngay: “Không phải.”
Cô thực sự không có ý đó, cũng không nỡ.
Không phải không nỡ rời xa anh, mà là cô luyến tiếc đồ ăn anh nấu.
Tài nấu nướng của Tinh Tinh thì khỏi phải bàn. Trước khi Phó Hành đến cô đều đặt đồ ăn nhanh ở ngoài về. Cô không biết nấu ăn, chỉ biết đun nước nóng thôi.
Mua cái ấm siêu tốc là xong rồi.
Mì ăn liền cũng rất ngon, còn có nhiều hương vị cho cô thoải mái lựa chọn.
Nhưng ăn đồ ăn nhanh nhiều cũng sẽ ngấy. Đặc biệt là bây giờ khẩu vị của cô đã được đầu bếp Phó chiều hư rồi.
Mặc dù lý trí cô vẫn kháng cự sự hiện diện của chồng trước, nhưng dạ dày cô lại không cho phép anh rời đi.
Cách ở chung của hai người cân bằng đến kỳ lạ.
Không phải là một đôi vợ chồng già, còn hơn cả vợ chồng già.
***
Tinh Tinh hiếm khi có thời gian ra ngoài du lịch với đám bạn thân.
Sau khi trở về, cô có một linh cảm kỳ lạ.
Nhịp tim tăng lên mất kiểm soát.
Cô quẹt thẻ mở cửa phòng, bên trong rất yên tĩnh. Bây giờ đang là nửa đêm nên khắp nơi đều tối đen như mực, khiến cô chẳng nhìn thấy gì cả.
Tinh Tinh mò mẫn muốn bật đèn thì bỗng một bóng đèn nhỏ màu vàng trên mặt đất sáng lên.
Một cái, hai cái, ba cái…
Những chiếc đèn nhỏ tạo thành bầu trời đầy sao như thể đem cả màn đêm chuyển và trong nhà. Mà Phó Hành đang đứng ở giữa bầu trời đầy sao đó, mỉm cười cầm một bó hoa hồng.
“Cố Tinh Tinh, em có đồng ý gả cho anh không?”
Anh trực tiếp mở lời.
Tinh Tinh phát hiện mình không nói nên lời, tầm nhìn dần mơ hồ.
Một cảm xúc không tên thầm lặng dâng lên từ sâu thẳm trái tim, lúc này cô mới nhận ra mình hạnh phúc đến nhường nào.
Hóa ra anh vẫn yêu em, và em cũng còn yêu anh.
Vậy nên…
“Em đồng ý.”
Cô nói rất nhỏ, gần như là giọng mũi, nhưng anh vẫn nghe thấy.
Sau khi xác nhận được tình cảm của nhau, cô còn lo lắng điều gì nữa mà không đồng ý cơ chứ?
Ngay sau đó, thân hình mảnh mai bị kéo vào một vòng tay rộng rãi ấm áp.
Một cái ôm thật chặt, như thể sợ rằng nếu nới lỏng một chút thôi thì người trong lòng sẽ biến mất.
***
“Hai người rảnh đến phát rồ luôn phải không? Kết hôn, ly hôn, rồi lại kết hôn? Cẩn thận người ở Cục Dân Chính bóc phốt hai người đó.”
Sau khi Hàn Vi Lam biết bạn thân đã phục hôn vẫn luôn cười nhạo cô.
Nói thì nói vậy chứ cô ấy vẫn ủng hộ bạn thân tìm lại hạnh phúc.
“Lần này có tổ chức đám cưới không?”
Phục hôn thì cũng phải làm cho có nghi thức.
“Bỏ đi.” Tinh Tinh xấu hổ: “Một mớ tuổi rồi còn bày vẽ ra người ta cười cho.”
“Vậy hai người định âm thầm đi đăng ký rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra? Cũng được. Dù sao mọi người cũng chẳng biết chuyện vợ chồng hai người ly hôn nên bây giờ không cần phải thông báo cho người ta biết.”
Tránh cho một số người miệng rộng thích buôn chuyện đàm tiếu lung tung.
“Bây giờ giới trẻ đang ưa chuộng kiểu đám cưới du lịch đấy. Bọn chị định mời những người thân thiết cùng nhau ăn cơm để thông báo việc phục hôn rồi sau đó sẽ đi du lịch ngắm cảnh.”
Số người thân thiết chỉ giới hạn ở những người biết chuyện bọn họ ly hôn. Thực ra cũng không nhiều. Ngoại trừ người thân trực hệ và con cái của hai người thì chỉ có một vài bạn bè thân thiết biết chuyện.
Tất cả cộng lại chỉ đủ một bàn tiệc.
“Hai người đã có kế hoạch thì em cũng yên tâm đi chuẩn bị quà mừng cưới rồi.”
Hàn Vi Lam ôm lấy Tinh Tinh: “Nhất định phải hạnh phúc đấy.”
“Chị biết rồi.” Tinh Tinh mỉm cười đáp lại cái ôm.
Đúng như Tinh Tinh dự đoán, đám cưới của hai người được tổ chức khá khiêm tốn.
Về cơ bản mọi người đều rất vui mừng khi bọn họ phục hôn và chân thành chúc phúc.
Nhưng lần này Cố Lan với tư cách là em vợ đã nói không ít lời uy hiếp Phó Hành. Lần trước mối quan hệ của hai chị em không tốt lắm nên hắn không dám nói, lần này thì có thể nói cho đã nghiền.
Sau tiệc cưới, đôi vợ chồng “mới” ngọt ngào nắm tay nhau đi du lịch. Mỗi lần đến địa điểm mới đều thay một bộ váy cưới để chụp ảnh và đăng lên mạng xã hội khoe ân ái.
Có nhiều bạn bè không biết bọn họ ly hôn rồi phục hôn nên chỉ cho rằng đây là cách hai người khoe tình cảm nên rất ghen tỵ.
Đồng thời bị nhồi một bụng cơm chó.
Quả đúng với câu nói: Khi một con chó bị ăn no đến chết, không có một cặp đôi nào vô tội.
Đáng tiếc mới đi được một nửa hành trình, Tinh Tinh và Phó Hành phải gấp gáp chạy về nhà.
Bởi vì An Nhiên mang thai.
Hai đứa bé còn chưa kết hôn!
Tinh Tinh tức giận muốn đánh người. Hai tên khốn này làm gì thế không biết? Hai anh em bọn nó đã bàn bạc với nhau trước rồi đúng không? Từng đứa một lên xe trước rồi mua vé bổ sung sau. Sao chúng nó không lên trời luôn đi.
Phó Ti Cẩn nằm không cũng trúng đạn: “…”
Hắn vội vàng ôm con gái lớn và con trai nhỏ chạy xa.
Ai tạo nghiệt thì người đó tự giải quyết đi, đừng liên lụy đến người vô tội.
Nhà họ Phó lại có chuyện vui.
Lần này là nhị thiếu gia nhà họ Phó và thiên kim nhà họ An.
Bên ngoài nhìn vào thì giống như thiên kim nhà họ An trèo cao lên nhà họ Phó, là một cuộc hôn nhân thương mại. Nhưng thực ra là hai bạn trẻ tâm đầu ý hợp, một cuộc hôn nhân xuất phát từ tình yêu thực sự.
Đám cưới lần này cũng hoành tráng không kém đám cưới của con trai cả.
Tinh Tinh tận mắt chứng kiến hai đứa bé mà mình thương yêu dắt tay nhau vào lễ đường, cảm thấy cuộc đời viên mãn.
“Chiêm chiếp…” Một con chim nhỏ không biết đã đậu trên vai cô từ lúc nào, cái đầu nhỏ thân mật cọ vào má cô.
Tinh Tinh dịu dàng giơ tay vuốt đầu nó: “Cảm ơn nhé, tôi rất hạnh phúc.”
“Chíp…” Con chim nhỏ kêu lên một tiếng rồi vỗ cánh bay đi mất.
Nhìn theo bóng dáng con chim dần biến mất, Tinh Tinh biết nó sẽ không bao giờ quay lại nữa.
+
Cảm ơn bạn đã biến điều ước của tôi thành hiện thực.