Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 80



Bào Mạt Mạt là một người chơi sinh hoạt, thực tế cô ta làm học việc ở một nhà hàng đồ Trung, cô ta vốn chỉ muốn tùy tiện thể nghiệm trò chơi ba chiều thử xem. Nào biết sau khi tiến vào, cô ta phát hiện bên trong cũng có thể nấu nướng, lúc này mới sinh ra hứng thú nồng đậm với trò chơi này.Trước khi ứng tuyển Tám Bát Lớn, cô ta vốn là chủ lực hậu cần của công hội Kiếm Hồn. Bởi vì cô ta là người trở thành đầu bếp học việc đầu tiên của công hội bọn họ, vẫn luôn nhận được sự coi trọng.

Chỉ tiếc, sau đó trong bang hội có một em gái có giọng nói rất ngọt hơn nữa ảnh chụp cũng đẹp, sau khi em gái đó trở thành người yêu của hội trưởng công hội, tài nguyên nấu ăn bắt đầu hướng về em gái đó. Bào Mạt Mạt thật sự không chịu nổi uất ức này, vì thế giận dữ rút khỏi hội.

Cô ta vốn muốn tùy tiện tìm một công hội đáng tin cậy để nương tựa, nhưng công hội khác quá nhỏ không có tài nguyên gì, tài nguyên quá lớn lại không tới phiên cô ta, vừa nãy nhìn thấy Tám Bát Lớn tuyển đầu bếp, cô ta ôm lòng thử xem đi ứng tuyển, không nghĩ tới cứ như vậy, thế nhưng cô ta thành nhân viên dưới tay một NPC.

Đối với những quy tắc mà Thu Nhĩ Trư Mao nói, cô ta đều cười nhạt. Đồ ăn phẩm chất tím cũng chỉ trông màu sắc đẹp mắt thôi, nhưng thực tế đều là đồ ăn rất tầm thường, chỉ cần cung cấp cho cô ta đủ tài nguyên, cô ta cũng có thể xông lên.

Ngay khi cô ta làm xong công việc ngày đầu tiên, thấy thời gian đóng cửa đã đến, sau khi cô ta đúng giờ logout, trong cuộc sống hiện thực lại nhận được một cuộc điện thoại.

Người gọi điện thoại cho cô ta không phải ai khác, chính là hội trưởng công hội ban đầu của cô ta. Lúc trước cô ta là nòng cốt của công hội, bởi vì yêu cầu trò chơi, cô ta từng nói số điện thoại của mình cho anh ta.

Cô ta vốn tưởng đối phương gọi điện thoại tới là xin cô ta trở về, nào biết anh ta lại hỏi: “Nghe nói cô vào quán ăn của một NPC tên Thẩm Tiêu mở?”

“Đúng thế, sao vậy?”

“Vậy thật sự là quá tốt. Bào Mạt Mạt, tôi thương lượng với cô chuyện này, phàm là công thức nấu ăn mới ra sau này của NPC đó, dù cho là gì, cô chỉ cần học được rồi chia sẻ cho tôi, tôi sẽ cho cô 1000 đồng, thế nào?”

“Nhân dân tệ?”

“Đúng.”

“Ha ha, anh coi tôi là loại người nào?” Bào Mạt Mạt trực tiếp cúp điện thoại.

Ngày hôm sau, Bào Mạt Mạt trở lại trò chơi, mới vừa login thì thấy NPC tên Thẩm Tiêu đó.

Điện thoại nhận được hồi sáng làm cho cô ta rất không thoải mái, nhưng theo bản năng cô ta cảm thấy NPC chỉ là một đống số liệu, loại chuyện ấy nói cho NPC này cũng không có tác dụng gì, cô ta cũng sẽ không nói. Dù sao nhiều người như vậy, cô ta không tin mỗi người đều sạch sẽ.

Ngày cứ như vậy yên ả trôi qua.

Bào Mạt Mạt vốn cho rằng tài nguyên mà bản thân biết cũng đủ rồi, thăng cấp là chuyện sớm hay muộn. Nhưng dù cho cô ta thử nghiệm thế nào, từ đầu đến cuối món ăn của cô ta kẹt ở phẩm chất màu xanh lam không thể đi lên.

Trong lúc đó cô ta có nghĩ tới đổi loại đồ ăn khác thử xem, nhưng đổi lấy đổi đi, người mới trong cùng phòng bếp đã có người trở thành đầu bếp học việc giống cô ta, cô ta lại không có chút tiến triển.

Rơi vào đường cùng, cô ta đành phải lựa chọn dùng phương thức công thức đổi công thức, đi quan sát quá trình nấu bánh thịt thỏ của Thẩm Tiêu một lần, cái giá phải trả là thể hiện quá trình nấu cua Tây Thi trước mặt Thẩm Tiêu.

Đối với trao đổi của cô ta, Thẩm Tiêu vui vẻ đồng ý.

Khi hai cô một mình ở phòng bếp “Trao đổi lẫn nhau”, Chử Đình đã trở lại. Anh vừa vào cửa thì thấy hai người hết sức chăm chú, theo bản năng dừng lại bước chân ở cửa bếp.

Nhìn thấy cô gái trước mặt trong mắt không có việc khác chuyên chú vào công việc trong tay, Chử Đình cảm thấy mình nên lui ra ngoài không quấy rầy cô, nhưng người lại bất giác đứng ở cửa, muốn nhìn đầy đủ quy trình.

Anh rất thích loại cảm giác chuyên chú đến mức không cảm nhận xung quanh này, bởi vì con người ở giây phút ấy, rất sạch sẽ, rất thuần túy.

Thẩm Tiêu đã làm bánh thịt thỏ trên vạn lần, hiện giờ mây bay nước chảy lưu loát sinh động. Sau khi cô làm bánh thịt thỏ xong, đột nhiên nhìn thấy Chử Đình ở cửa, đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo phản ứng lại đẩy một ổ bánh thịt thỏ đến bên cạnh bếp ở trước mặt anh: “Đã trở lại à? Nếm thử chút đi.”

Chử Đình cũng không khách sáo, qua đó nắn một vòng bỏ vào miệng, ừm, giống với trong tưởng tượng của anh, hương vị xốp ngon, không khiến người ta thất vọng chút nào.

“Tôi tới lấy hàng.” Anh chỉ ăn một miếng, rồi không tiếp tục. Dù cho là thứ gì, miếng đầu tiên vĩnh viễn đều kinh diễm nhất. Anh chỉ cần giữ lại ký ức đẹp ấy là được.

“Vậy anh phải đợi một chút, dựa theo ước định, 10 giờ Thu Nhĩ Trư Mao mới đến.” Thẩm Tiêu nói.

Hai người bọn họ trò chuyện một cách bình thản ung dung, Bào Mạt Mạt ở bên cạnh lại sinh ra vô số dấu chấm hỏi.

Không phải chứ, NPC mấy người nói chuyện đều nhân tính hóa như vậy à, cô ta thậm chí thiếu chút nữa nghĩ rằng trước mặt là hai người sống…

Bởi vì thời gian còn sớm, Bào Mạt Mạt cũng biểu diễn cách thực hiện cua Tây Thi một lần cho Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu nhìn sơ qua một lần, cua Tây Thi này thực hiện có chút độc đáo, không giống với hấp hoặc là chiên xào bình thường, món cua Tây Thi này là hấp thịt cua chín rồi bóc ra, lại thêm bột khoai gia vị nấu một lần nữa, sau đó bọc bên ngoài một lớp đậu hũ trắng, một lần nữa bỏ vào trong vỏ cua.

“Vốn dùng phô mai sẽ tốt hơn, nhưng thế giới trò chơi tạm thời còn chưa có phô mai xuất hiện, trước hết dùng đậu hũ tạm vậy.” Bào Mạt Mạt nói.

Thẩm Tiêu nếm thử một chút, thịt cua tươi, bột khoai trơn nhẵn, hai dạng phối hợp khác biệt quả thật rất mới mẻ. Đương nhiên, tâm tư của người nấu món này rất tài tình, kết hợp hai loại gần như không liên quan một cách tuyệt vời.

“Quả thật rất tuyệt.” Thẩm Tiêu không hề keo kiệt những lời khen ngợi của mình chút nào.

Nhìn thấy vẻ mặt hưởng thụ của NPC trước mặt, Bào Mạt Mạt rất khó có thể gắn chung cô với những số liệu.

Cũng may lúc này, tới 10 giờ rồi, Thu Nhĩ Trư Mao đúng giờ xuất hiện.

Mỗi ngày 10 giờ Thu Nhĩ Trư Mao đều sẽ đến trước mặt Thẩm Tiêu giao giấy tờ và thu nhập của ngày hôm qua cho Thẩm Tiêu, kiên trì không nản.

Sau khi Thu Nhĩ Trư Mao giao tiền lãi ngày hôm qua cho Thẩm Tiêu, Bào Mạt Mạt gọi anh ta qua một bên: “Bọn họ thật sự là NPC?”

Thu Nhĩ Trư Mao nhìn cái tên màu xanh biếc của Thẩm Tiêu và Chử Đình: “Nếu không thì sao?”

“Nhưng chẳng lẽ anh không thấy, bọn họ… Rất chân thật sao?” Bào Mạt Mạt cứ luôn cảm thấy có loại quỷ dị nói không nên lời.

“Có từng nghe qua NPC nhân công chưa.” Thu Nhĩ Trư Mao nói: “Tuy rằng tôi biết cái này có hơi không quá chân thật, nhưng trò chơi này quả thật có NPC nhân công.”

Nhân công… Bào Mạt Mạt sợ run, người thật sắm vai, vậy trách không được. Cô ta nhớ rõ lúc trước phía chính phủ tuyên truyền, có thứ này làm đặc sắc.

“Vậy anh đi theo bọn họ chắc là kiếm không tệ nhỉ.” Cô ta mới đến mấy ngày, chỉ cần hoa hồng mỗi ngày thôi cũng có vài trăm đồng, còn cao hơn tiền lương thật của cô ta.

“Vẫn ổn.” Thu Nhĩ Trư Mao đương nhiên sẽ không nói con số cụ thể cho cô ta, chỉ 10% hoa hồng mà nay thu nhập mỗi tháng của anh ta cũng sắp bắt kịp ông chủ mở siêu thị nhỏ rồi.

Thấy Thu Nhĩ Trư Mao người này cũng không khiến người ta chán ghét, ít nhất không vênh váo đắc ý, Bào Mạt Mạt nhắc nhở anh ta nói: “Vậy anh cần phải chú ý người trộm công thức nấu ăn.”

“Công thức nấu ăn?”

Đối thoại của hai người bọn họ Thẩm Tiêu cũng nghe được sơ sơ, thấy Bào Mạt Mạt chủ động nhắc nhở Thu Nhĩ Trư Mao, cô lộ ra một nụ cười thân mật với Bào Mạt Mạt: “Không ai hiểu hơn chúng tôi, cho dù lấy được công thức, cũng chưa chắc có thể thăng cấp thành công.”

Trừ khi là công thức cực kỳ hiếm thấy, nếu không tám hệ món ăn chính của Trung Quốc, món ăn nào mà không phải đầu bếp số một làm?

Nhưng có thể làm và có thể làm tốt là hai chuyện khác nhau.

Người chơi có lẽ có thể thông qua độ thuần thục thăng tới phẩm chất màu lam, nhưng từ màu lam đến màu tím chính là một bậc cửa, người thật sự vào cửa, mới có thể vượt qua bậc cửa này, trở thành một đầu bếp chân chính.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao chỉ có người làm ra món ăn màu tím mới có thể được mời gia nhập hiệp hội nấu ăn.

Dưới màu tím, toàn bộ là nghiệp dư.

Bào Mạt Mạt nghĩ một hồi, cũng nở nụ cười theo: “Cũng đúng.”

“Nhưng những kẻ đó quang minh chính đại đưa tay chân luồn vào, chúng ta cũng không thể xem như cái gì cũng không biết.” Thẩm Tiêu đang cân nhắc, chợt nghe Chử Đình nói: “Có thể đẩy đi thắt chặt tiêu thụ phục vụ món ăn ưu đãi.”

Thẩm Tiêu cân nhắc một hồi, lúc này giơ ngón tay cái lên: “Hố người ta, anh là chuyên nghiệp rồi.”

Bình thường công hội lớn chắc chắn thu mua đồ ăn lượng lớn, đa dạng. Bên này Thẩm Tiêu đẩy đi thắt chặt phục vụ, đối phương hoặc là không cần mua, hoặc là phải mua toàn bộ, cho nên học theo có ích lợi gì chứ?

Hơn nữa giá cả món ăn càng ưu đãi, giá món tổng thể mà nói hạ giá, người chơi tự do cũng có thể tự mình gom đơn chung với mấy người, bọn họ hưởng thụ ưu đãi, đồng thời còn kéo đến việc làm ăn mới cho Thẩm Tiêu.

Vả lại, giá cả giảm bớt, ở mặt giá cả này cũng coi như chiếm một vị trí có lợi trước một bước. Đối phương học lén cũng muốn kiếm tiền, trừ khi giá cả của bọn họ hạ thấp nữa, nhưng dạng phí tổn này sẽ trở nên rất cao. Đồ ăn tăng thêm thuộc tính sẽ chỉ cao điểm ở một khoảng thời gian ngắn, theo cấp bậc của người chơi tăng lên, giá cả sẽ càng ngày càng thấp. Tốn thời gian rất dài đi học trộm, cuối cùng phát hiện có thể đó, nhưng đồng thời không kiếm được tiền trên thị trường, những người đó hao tâm tổn trí cố sức lâu như vậy, lại vì cái gì?

Sau khi đề nghị này của Chử Đình được thực hiện, có không ít người chơi quả thật có phê bình kín đáo. Nhưng rất nhanh sau khi bọn họ phát hiện tính ra những thứ này càng rẻ, dần dần không còn chửi rủa thắt chặt tiêu thụ nữa.

Mà các công hội mang ý xấu suy nghĩ gì, Thẩm Tiêu không biết. Cô chỉ biết là vào ngày hôm sau, Trần Tâm đã trực tiếp bảo hội trưởng công hội bọn họ mang tất cả người chơi nấu ăn trong công hội đến chỗ cô, nói là dứt khoát xác nhập với cô.

Có Trần Tâm đi đầu, các công hội khác sau một khoảng thời gian giãy dụa cũng đều học theo, lựa chọn xác nhập với Thẩm Tiêu, sau đó lấy giá nội bộ.

Kết quả là, thực hiếm thấy, Tám Bát Lớn của Thẩm Tiêu ôm đồm xấp xỉ ba mươi phần trăm người chơi nấu ăn của cả thành Lâm Giang. Tuy rằng tỉ lệ này nhìn không phải quá lớn, nhưng hậu cần tinh anh của các công hội lớn ở thành Lâm Giang đều ở bên trong, bên ngoài khó nhìn thấy đầu bếp học việc, trong Tám Bát Lớn khắp nơi đều có. Thậm chí còn có đầu bếp sơ cấp quanh quẩn ở bên trong.

Mà lúc này Thẩm Tiêu thông qua “Công thức đổi công thức” với người chơi, đã trở thành đầu bếp trung cấp.

Trong Tám Bát Lớn nhân tài đông đúc, công thức nấu ăn hơi một chút là trao đổi, 50 món ăn phẩm chất màu tím mà một đầu bếp trung cấp yêu cầu được Thẩm Tiêu gom nhanh như bay, Hơn nữa nguyên liệu nấu ăn do Chử Đình đưa tới từ các chủ thành khác cơ bản bị cô một tay ôm đồm, cộng thêm cô có nhiều thời gian hơn người chơi khác, khi người chơi khác còn đang ở đầu bếp sơ cấp và đầu bếp trung cấp, cô đã chạy cực nhanh hướng tới đầu bếp cao cấp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.