Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 79



Đúng lúc này, Thu Nhĩ Cẩu Mao và Thu Nhĩ Kê Mao cũng đi tới cửa hàng. Bọn họ tới đưa hàng, sau khi nhìn thấy Chử Đình, Thu Nhĩ Kê Mao hỏi Thu Nhĩ Trư Mao nói: “Tên mặt trắng này là ai?”“Bạn của Thẩm Tiêu.” Hẳn là đúng nhỉ.

“?” Mạch não của Thu Nhĩ Kê Mao cũng không biết lớn lên thế nào: “Vậy chính là tình địch của chúng ta.”

Tình…

Thu Nhĩ Trư Mao ngơ ngác không đuổi kịp suy nghĩ của anh ta: “?”

“Chưa từng nghe nói một câu sao, bạn bè khác phái chia làm hai loại: một là người yêu cũ, hai là người yêu hiện tại. Chúng ta làm người đàn ông được Thẩm Tiêu bao dưỡng, địa vị không a…” Thu Nhĩ Kê Mao còn chưa dứt lời, miệng của cậu ta đã bị hai người khác hai che kín.

“Cậu câm miệng đi.” Thu Nhĩ Trư Mao vệt đen đầy đầu, anh ta nhìn thấy NPC tên Chử Đình đó đã nhìn qua bọn họ.

Chử Đình quả thật nghe thấy “Lời thầm thì” của bọn họ, anh tựa cười mà không cười với Thẩm Tiêu: “Xem ra cô sống rất thoải mái.” Vậy mà còn nuôi ba tên nam sủng.

“Như nhau như nhau.” Thẩm Tiêu đáp. Thế giới trò chơi này thoải mái hơn bất kỳ thế giới nào mà trước kia cô từng trải, cô rất thích.

Thấy cô thừa nhận, Chử Đình thu hồi tươi cười. Ánh mắt anh đảo qua trên người ba người: “Vậy ánh mắt cô cũng thật sự không tốt lắm.”

Thẩm Tiêu: “?” Gì?

“Nhưng chuyện đó không liên quan tới tôi.” Chử Đình nói: “Nếu là người quen cũ, giao dịch của chúng ta không cần qua tay người thứ ba. Trước mắt tất cả món ăn phẩm chất tím trong tay cô, tôi đều muốn. Vàng trong tay tôi có thể không đủ, tôi muốn dự chi một phần, còn lại gửi qua bưu điện trả cho cô.”

Thấy anh nhắc tới chuyện này, Thẩm Tiêu cũng không rối rắm lời nói vừa rồi của anh có ý gì.

Nhưng chờ cô đóng gói tất cả đồ ăn trong cửa tiệm cho Chử Đình, lại nghe Chử Đình lấy một ánh mắt khó có thể nói thành lời nhìn cô: “Quán này chỉ có một mình đầu bếp là cô hả?”

“Không phải vậy thì còn thế nào được nữa?” Hiện tại cả thành Lâm Châu, chỉ có một mình đầu bếp sơ cấp là cô.

Chử Đình đỡ trán: “Cô có một nguồn tài nguyên hiếm có như vậy, thế cũng quá lãng phí.”

“Tài nguyên hiếm có?”

“Tôi đi bốn tòa chủ thành, cô là đầu bếp sơ cấp duy nhất mà trước mắt tôi thấy.” Chử Đình nói, thấy Thẩm Tiêu còn chưa hiểu, anh thuận tiện diss ba tên bên cạnh một chút: “Giống bọn họ, chính là tài nguyên bình thường.”

Nhóm ba người: “…”

“Nếu tôi có kỹ năng chiếm ưu thế tuyệt đối giống cô, tôi sẽ không chỉ làm buôn bán nhỏ. Tôi sẽ lợi dụng danh khí của tôi, hấp dẫn một nhóm người lại đây, mở rộng quy mô. Mục tiêu cũng sẽ không chỉ đặt ở một chủ thành, mà là đi mở rộng chiếm trước thị trường trống còn lại.” Càng nói, Chử Đình đột nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt anh nhìn Thẩm Tiêu cũng biến thành biểu cảm nhìn búp bê vàng: “Chúng ta hợp tác đi.”

Lúc Thẩm Tiêu nghe phần trước, còn đang cân nhắc “mở rộng quy mô” thế nào, không phòng bị bị anh quanh co đến một câu “Hợp tác”.

Chử Đình biết kiếm tiền nhỉ? Anh có thể một đường mua mua mua đến thành Lâm Giang, chỉ riêng điểm ấy đã không thể nghi ngờ. Hợp tác với anh, cô không thể nghi ngờ là đáp lên xe tốc hành.

Nhưng vẫn quy củ cũ, cô có được tài nguyên không thể thay thế, hợp tác với Chử Đình cũng được, nhưng cô tuyệt đối không thể lâm vào hoàn cảnh bị động.

“Lời này nói như thế nào?” Thẩm Tiêu hỏi.

“Sau này tất cả sản phẩm của cô, để tôi bán ra. Đồng thời, tôi cũng sẽ đưa tài nguyên cô cần đến trước mặt cô, cô đừng lo thứ khác, chỉ cần chuyên tâm tăng cấp nấu nướng là được.” Chử Đình nói, tương đương với anh trở thành bảo mẫu của Thẩm Tiêu, phụ trách tất cả mọi chuyện.

Điều kiện này nghe không tệ, Thẩm Tiêu lại lựa chọn từ chối: “Không cần.” Chử Đình hoàn toàn nhét cô vào trong vòng tuần hoàn kiếm tiền của anh, cô dùng tài nguyên anh cung cấp sáng tạo cách nấu, đến lúc đó không thể thiếu hưởng chung với anh.

Nếu phương thức nấu ăn bị chia sẻ ra ngoài, vậy ưu thế của cô chẳng phải không còn sót lại chút gì sao: “Ra bao nhiêu sức chia bấy nhiêu hoa hồng, điều kiện này của anh làm cho tôi rất không có cảm giác an toàn, cảm giác như tương lai của tôi chỉ biết chìm đắm thành công cụ tạo ra phương thức nấu ăn.”

Chử Đình không phủ nhận. Làm bên hợp tác, quá ỷ lại một bên khác, sẽ quá mức bị động. Cho nên một khi hợp tác với Thẩm Tiêu, anh sẽ bắt tay vào đào tạo người của anh, trở thành vật thay thế của Thẩm Tiêu. Nếu tương lai một ngày nào đó dù cho Thẩm Tiêu xuất phát từ nguyên nhân gì bỏ dở hợp tác với anh, anh cũng không bởi vì sự rời đi của cô mà chịu ảnh hưởng lớn.

Đây không phải muốn hãm hại đối phương hoặc là như thế nào, mà là mỗi người đều phải giữ lại đường lui cho mình. Xét đến cùng, vẫn là hai người họ không đủ tình cảm, còn chưa đạt tới mức có thể tuyệt đối tín nhiệm lẫn nhau.

“Cô có thể nói một chút ý tưởng của cô.” Chử Đình nói.

Thẩm Tiêu nhìn Thu Nhĩ Trư Mao bọn họ, cố ý rõ ràng với Chử Đình: “Tôi muốn như trước dựa theo hình thức hợp tác của tôi với bọn họ. Tôi chia hoa hồng cho bọn họ là 10%, nếu anh có thể cung cấp nguyên liệu nấu ăn mà tôi cần cho tôi, chúng ta có thể chia năm năm.”

“Có thể.” Ý của Chử Đình là muốn làm lớn, việc nhỏ không đáng kể lợi ích anh nhường một chút ngược lại cũng không vấn đề gì: “Nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải luôn duy trì ưu thế của cô, nếu không tôi có thể bỏ dở hợp tác bất cứ lúc nào.”

“Không thành vấn đề.”

Hai người bàn chuyện ổn thỏa, Thẩm Tiêu cũng không có cảm giác thở phào, ngược lại thêm một chút áp lực. Dã tâm của Chử Đình rõ ràng, nếu nói từ trước cô chỉ cần đè người chơi thành Lâm Giang một bậc là được, nhưng hiện tại còn phải đè người chơi toàn sever.

Người chơi toàn sever, mỗi một đường ngọa hổ tàng long, cô có năng lực liên tục trèo lê.n đỉnh sao?

“Trông cô rất áp lực.” Chử Đình nhìn cô nói.

Thân thể Thẩm Tiêu dựa vào trên ghế dựa, ngẩng mặt nói: “Đúng vậy, nhưng có áp lực mới có động lực không phải sao.”

Chử Đình không nán lại thành Lâm Giang quá lâu, bàn ổn thỏa chuyện hợp tác với Thẩm Tiêu xong, anh lập tức tiếp tục tiến tới chủ thành tiếp theo.

Sau khi anh rời đi, Thẩm Tiêu bên này cũng điều chỉnh một chút, đó chính là để Thu Nhĩ Trư Mao bọn họ bắt đầu thu gom lượng lớn nguyên liệu nấu ăn. Cùng lúc đó, ngoài cửa tiệm cơm của cô cũng dán một tờ thông báo tuyển dụng… tuyển đầu bếp.

Ở trong trò chơi này, thức ăn đã không còn là cơ bản trong đời sống con người nữa, thuộc tính bổ sung của chúng đã trở thành một phần không thể thiếu trong việc người chơi trở nên mạnh mẽ. Loại thuộc tính bổ sung này làm cho chúng được người chơi theo đuổi, đó là điều không thể tránh khỏi, bên trong hiển nhiên cũng là cơ hội làm ăn trùng trùng.

Nếu Thẩm Tiêu chỉ muốn ru rú trong một góc, hết thảy đều tự lực tự làm là được. Nếu muốn kiếm tiền, như vậy xu thế quy mô hóa nhất định phải làm.

Sau khi thông báo tuyển dụng của cô được dán bên ngoài không lâu… bởi vì trước mắt tiệm cơm này của cô đã thành nơi phần lớn người chơi biết, nơi này trở thành nơi rất nhiều người chơi ghé thăm, việc này cũng làm cho lượng người ở vùng này vô cùng lớn, thông báo tuyển dụng của cô vừa dán lên, đã được người chơi truyền nhau, tiếp theo, lục tục có người chơi bắt đầu ứng tuyển.

Người chơi có kỹ năng sinh hoạt không ít, rất nhiều người sau khi lên tới cấp 10 thì không luyện cấp nữa, mà luyện thành thạo kỹ năng sinh hoạt. Nhưng thành thạo là một chuyện, có thể trở thành người chơi đứng đầu trong ngành nghề này hay không lại là một chuyện khác.

Khoảng một giờ trôi qua, lại có mười một người chơi đến ứng tuyển, trong những người này không một ai có danh hiệu. Nói cách khác, những người này trước mắt mà nói, một món ăn phẩm chất màu tím cũng không biết.

Trừ mười một người chơi này, điều khiến Thẩm Tiêu ngạc nhiên vui mừng là còn có hai NPC đến ứng tuyển.

Không nghĩ tới thế nhưng còn có dạng thiết lập này.

NPC so sánh với người chơi, ưu khuyết điểm hết sức rõ ràng.

NPC có thể không linh hoạt bằng người chơi, nhưng có thể xem xét độ trung thành của bọn họ. Ví dụ như hai NPC tới cửa xin ứng tuyển này, Thẩm Tiêu có thể nhìn thấy độ trung thành của bọn họ lần lượt là 21 và 23. Không cao lắm, nhưng nói như vậy, giai đoạn sau hẳn là có thể nâng cao. NPC có độ trung thành cao, sau này dù có quá nhiều chuyện giao cho bọn họ đi nữa thì cũng thuận tiện, dù sao người chơi ở phía sau Internet, ai cũng không biết bọn họ suy nghĩ gì.

Lại hai giờ trôi qua, lại có mười lăm người chơi trước trước sau sau đến xin ứng tuyển. Lúc này bên trong mười lăm người, có một người là đầu bếp học việc.

“Cô gái tên Bào Mạt Mạt này tôi có biết.” Sau khi Thu Nhĩ Trư Mao nhìn thấy, nhắc nhở Thẩm Tiêu: “Hình như cô ta là người chơi của công hội Kiếm Hồn, có thể là đến lén học nghệ.”

“Ừ.” Nếu Thẩm Tiêu dám tuyển người chơi, ngay từ đầu không phải chưa từng suy xét tới loại tình huống này: “Nếu cô ta đến đây, vậy cũng đối đãi như với nhân viên bình thường. Anh nói quy tắc tôi quy định cho bọn họ đi.”

“Được.”

Thẩm Tiêu biết, những người chơi này có thể đến xin ứng tuyển, phần lớn hẳn là vẫn ôm ý niệm có thể thăng cấp mà đến. Cho nên quy tắc cô quy định rất đơn giản: chỉ cần đạt tới giá trị cống hiến nhất định, có thể đổi phần thưởng quan sát học hỏi. Quan sát là một một trong những cách gia tăng xác suất nấu nướng thành công, trong quá trình quan sát, có thể học được bao nhiêu phải xem năng lực hiểu biết của bản thân người chơi.

Về phần công thức bị ăn trộm, chờ hạng mức cống hiến mà người chơi cung cấp đủ rồi, trước không nói công thức đó có quá hạn hay không, người chơi kiếm lời không ít tiền cho cô, vậy công thức đó cũng chỉ tương đương với thù lao chia sẻ cho đối phương thôi, Thẩm Tiêu sẽ không thiệt.

Ngoài những điều này, tiệm cơm còn có một quy củ, có thể dùng công thức đổi công thức. Nấu ăn không có cảnh giới, nếu người chơi có công thức mà Thẩm Tiêu chưa từng nắm giữ, vậy trao đổi đồng giá với bọn họ coi như là hoàn mỹ, đôi bên cùng có lợi.

Sau khi những quy tắc cùng với kết cấu phân chia tiền lương được Thu Nhĩ Trư Mao truyền đạt cho mỗi một người chơi đến ứng tuyển, những người chơi này cũng không có quá nhiều ý kiến. Bọn họ vốn tưởng mình chỉ có thể lấy tiền lương gì đó, không nghĩ tới NPC này nhân tính hóa như vậy, dựa vào công lao để chia, chuyện này còn tốt hơn bọn họ tưởng tượng nhiều lắm, người vốn chỉ muốn đến thử, ngược lại có xúc động nóng lòng muốn thử xem sao.

“Một khi đã như thế, vậy bắt đầu đi.”

Tiệm cơm quá nhỏ, trong lúc nhất thời không chứa được nhiều người như vậy. Cũng may cửa hàng có công năng thăng cấp, Thẩm Tiêu chọn bảng thuộc tính quán cơm, tiêu 10 vàng thăng tiệm cơm lên tới cấp 2, thuận tiện mở rộng phòng bếp phía sau gấp đôi, bếp lò cũng biến thành bốn.

Nhưng như vậy vẫn quá nhỏ.

Thẩm Tiêu đành phải lại tiêu phí 100 vàng thăng cửa tiệm lên tới cấp 3. Lúc này phòng bếp phía sau lại mở rộng gấp đôi, bếp lò cũng biến thành 10 cái.

Thăng cấp nữa sẽ tốn 1000 vàng, hiện tại có hơi không đáng. Thẩm Tiêu đành phải đến cửa hàng bên cạnh, cũng đổi cửa hàng bên cạnh thành tiệm cơm, sau đó thăng lên tới cấp 3.

Nào biết sau khi tiệm cơm thứ hai thăng lên tới cấp ba, hệ thống nhắc nhở hai cửa tiệm này đều thuộc về cô, hỏi cô có xác nhập hay không.

Không nghĩ tới còn có chuyện tốt như vậy. Thẩm Tiêu không nói hai lời, lập tức ấn xác nhập.

Bỗng chốc một vầng hào quang hiện lên, không gian ban đầu chật chội nháy mắt biến thành đại sảnh rộng lớn, phòng bếp phía sau cũng xác nhập thành phòng bếp lớn có thể đồng thời chứa 20 cái bếp lò.

Cả tiệm cơm, không đúng, kiến trúc cấp ba tự động hiển thị quán cơm cao ba tầng, cả quán của cô rực rỡ hẳn lên, không chỉ có người chơi trong quán bị kinh ngạc, người chơi đi ngang qua bên ngoài cũng không khỏi đều dừng chân ngắm nhìn.

“Quán ăn thật lớn, ai mở vậy?”

“Đây không phải tiệm cơm của NPC tên Thẩm Tiêu sao? Sao biến thành như vậy, đi, đi vào nhìn một cái.”

“Đi xem đi.”

Các người chơi nối đuôi nhau vào, sau khi đối mặt với người chơi mới vừa được tuyển vào quán ở bên trong, bọn họ đã bị trang hoàng quán cơm kiểu Trung Quốc, cùng với phẩm cấp đồ ăn lóa ra ánh sáng tím đặt trên quầy hấp dẫn.

Nhiều người chơi tới như vậy, dù sao cũng sẽ có vài người chịu tiêu tiền, Thu Nhĩ Trư Mao bèn tạm thời đảm đương tiểu nhị đi chiêu đãi từng vị khách, mà Thẩm Tiêu sau khi lại thăng cấp sát nhập cửa tiệm thứ ba, mang theo người mới tiến vào sau bếp.

Giao bếp sau của cửa hàng phân phối cho từng người mới xong, bản thân cô thì một mình dẫn hai đầu bếp NPC đến một tiệm cơm bên cạnh làm đồ ăn.

Bởi vì có sự gia nhập của người mới, mỗi ngày nguyên liệu nấu ăn tiêu hao đã thành con số khổng lồ. Hơn nữa bởi vì phần lớn bọn họ đều chỉ có thể nấu ra đồ ăn phẩm chất màu xanh lá, tổng thể mà nói, là một trạng thái phụ thuộc tăng lên.

Thẩm Tiêu cũng không sốt ruột, những người này vẫn chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Chỉ cần bọn họ có thể nấu ra thức ăn phẩm chất màu xanh lam, như vậy cũng đủ cho cô hồi vốn. Mặt khác, trong bọn họ chỉ cần có một người có thể nấu ra phẩm chất đồ ăn màu tím, như vậy sự đầu tư ở giai đoạn trước của cô đều có thể thu về được gấp bội.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.