“Tử Tử. Tử Tử…” Lượt bỏ một ngàn lẻ một từ.
“……”
“Yahhh!!! Phương Tử Quỳnh”
“……”
“Trời ạ!!”
“Này này. Lập Lập. Em làm gì sáng sớm đã đến phá nhà anh thế hả?” Phương Tử Đăng từ ngoài bước vào. Hỏi là hỏi cho có lệ của chủ nhà. Chứ nghe giọng hét của Kiều Lập Ngân vào sáng sớm thì ai mà không biết là vì không kêu được Phương Tử Quỳnh dậy cơ chứ.
“Anh xem anh xem. Em gái bảo bối, cục vàng cục ngọc của anh này. Em đã kêu nó dậy một ngàn lẻ một lần rồi đấy. Hét cũng đã hét mà sao nó không có chút động tĩnh vậy?” Kiều Lập Ngân chống tay lên trán. Ôi, cô điên mất! Thật không hiểu công phu của Phương Tử Đăng cao đến đâu mà có thể gọi nó dậy mỗi sáng.
“Được rồi.” Cười cười với Kiều Lập Ngân. Phương Tử Đăng đi đến cạnh giường, ngồi xuống mép giường. Nhìn Phương Tử Quỳnh một hồi lâu, anh vươn tay vuốt lọn tóc bám trên má Phương Tử Quỳnh. Nhẹ giọng nói một câu “Tử Tử. Mau dậy xem nào”
Tíc tắc, tíc tắc…
“Anh hai, chào buổi sáng.” Ngồi dậy, vươn tay ra ôm lấy Phương Tử Đăng. Ôm xong thì tự mình đứng dậy bước vào phòng tắm. Nhất cử nhất động đều làm cho Kiều Lập Ngân ngớ người. Đây rồi…đây rồi!!! Thuật gọi người tỉnh giấc trong truyền thuyết của Phương Tử Đăng đây rồi. Cô đã được chứng kiến rồi!
Woaaa. Không hổ danh là đại thiếu gia Phương Thị nha. Không gì không làm được. Đúng là danh bất hư truyền nha. Không những có tiếng mà còn có miếng nha. Hôm nay không tận mắt chứng kiến thì còn lâu cô mới tin. Chứng kiến rồi thì quả thực không thể không bội phục. Đáng sợ quá!
“Thế nào, Lập Lập?”
“Anh…anh… Chỉ cần nói như vậy sẽ tỉnh ạ?”
“Không nha. Còn phải tùy vào người nói là ai kìa!” Cười to một tiếng rồi bước ra khỏi phòng. Anh đây là ai chứ? Là Phương Tử Đăng nha. Gọi em gái dậy thì có gì khó chứ.
.
..
…
“Này, Lập Lập. Cậu đến đây làm gì vào sáng sớm thế hả?”
“Cậu cậu tớ tớ cái gì. Tao nói này, tao không muốn về đâu!”
“Mày không muốn thì làm được gì nào? Với cả lần này về đi. Bọn mình còn có chuyện ở Hắc Phong mà. Không phải sao?” Phương Tử Quỳnh cho miếng bánh vào miệng, thuận mắt ngó đến Kiều Lập Ngân một cái.
“Tao biết. Nhưng về đấy làm sao mà bày trò cho được?”
“Tại sao không?”
“Mày biết bọn mình bị gửi đến đâu không? Chính là trường cấp ba của cậu đấy!!!”
“Cậu? Cậu nào cơ?” Miệng vốn đang ngậm miếng sandwich vẫn ngước lên khó hiểu nhìn Kiều Lập Ngân. Nếu nhớ không lầm thì Phương Tử Quỳnh này làm gì có cậu làm nghề giáo nhỉ?
“Trời ạ. Chính là cái cậu gì mà lần trước đã mắng bọn mình te tua tơi tả khi bày trò đấy. Cậu của Linh Linh đấy!” Nói rồi Kiều Lập Ngân nhìn Phương Tử Quỳnh với ánh mắt ‘Thế nào? Nhớ ra chưa?’. Nhưng nhận lại cũng chỉ là cái vẻ mặt ngơ ngơ của Phương Tử Quỳnh. Thật phát điên mà!!!
“Biết rồi biết rồi. Nhưng bọn mình là ai hử?” Phương Tử Quỳnh lắc lắc người. “Bọn mình muốn! Thì phải được!”
“Nhất định rồi!” Là tiếng nói từ ngoài vọng vào.
“Tiểu Nhan, vừa đến sao?” Kiều Lập Ngân nhìn Phúc Thiên Nhan.
“Ừ. Tao chỉ đến nói cho mày một tin rồi đi ngay.”
“Là cho tao? Hay cho Tử Tử?”
“Tử Tử.” Nhìn sang Phương Tử Quỳnh. “Lại mất thêm một chỗ. Chính là Đằng Long.”
“Tao biết rồi. Từ từ sẽ trả đủ!” Gật đầu với Phúc Thiên Nhan. “Không ăn sáng sao?”
“Không. Tao phải về chuẩn bị đồ. Một lát sẽ không bay cùng tụi bây.” Nói rồi cũng chạy biến mất dạng.
.
..
…
“Ba mẹ. Hai người nỡ để con đi vậy sao?” Tay mặc dù đang kéo vali và chân cũng bước rất nhanh. Nhưng Phương Tử Quỳnh vẫn quay đầu nhìn ba mẹ mình với ánh mắt rưng rưng. Phương Tử Đăng đứng bên cạnh chỉ biết lắc đầu cười khổ. Rõ ràng là không từ chối nữa, thế mà vẫn bày bộ mặt không tình nguyện kia ra.
“Không nói nữa. Đi đi. Ba mẹ sẽ về thăm con. Kêu con về nước chứ có phải đem,con ra tử hình đâu!” Phương lão gia lắc đầu. Đứa con gái này, ai cũng nhìn được cái mặt không tình nguyện kia chỉ là giả bộ. Thế mà còn muốn diễn.
“Anh hai…”
“Rồi rồi. Anh hai đưa em đi.” Phương Tử Đăng cười khổ một cái rồi xách vali bỏ lên xe cho cô. Hai người cũng bước lên xe rồi biến mất.
Riêng về đôi vợ chồng Phương lão gia thì đang rất thỏa mãn. Họ đã đưa được đứa con gái như giặc trời của mình cách xa họ. Những ngày tháng bình yên,…chào các con!
[……]
“Đi thôi Tử Tử!” Kiều Lập Ngân kéo tay Phương Tử Quỳnh. Cứ như người của Phương Tử Đăng là nam châm vậy. Cứ bám riết lấy.
“Anh hai. Anh đã hứa sẽ về sớm đấy!” Luyến tiếc dặn dò vài câu trước khi bị Kiều Lập Ngân và Khắc Linh Lung kéo vào trong.
“Anh hứa. Mau đi đi!” Nhận được lời bảo đảm từ Phương Tử Đăng. Phương Tử Quỳnh lập tức tươi tỉnh hẳn lên, nhanh nhẹn bước vào bên trong. Khi Phương Tử Quỳnh vừa khuất bóng sau bộ phận kiểm tra tiến vào phía trong sân bay.
“Đi. Bảo vệ tiểu thư cho tốt!”
“Rõ. Thưa thiếu gia!” Một đám khoảng 5 người bước vào bên trong. Là vệ sĩ của Phương Tử Đăng. Dù thân thủ và trí thông minh của Phương Tử Quỳnh không phải ai muốn hại là hại. Cộng thêm lại có Kiều Lập Ngân và Khắc Linh Lung. Nhưng anh chính là vẫn không yên tâm. Ở bên ngoài, dù anh là người thừa kế chính thức của Phương Gia, cũng là tổng giám đốc đương nhiệm của Phương Thị. Nhưng mà, người muốn nhắm đến tính mạng của anh không hiểu sao lại ít hơn Phương Tử Quỳnh rất nhiều. Mà Tử Quỳnh, đứa em gái này cũng như mạng sống của anh vậy. Một ngày chưa có được người phụ nữ yêu thương cả đời, đứa em gái này vẫn sẽ là số một trong lòng anh. Cho dù có rồi, đứa em gái này cũng sẽ là người anh thương nhất, muốn bảo vệ nhất. Mãi mãi không thay đổi!