Trò Cá Cược Định Mệnh

Chương 1: Nhị tiểu thư Phương gia



8h tối, Phương Gia.

“Nhị tiểu thư, lão giao và phu nhân cùng đại thiếu gia đang dùng bữa ở bên trong ạ.” Dì Trần cung kính nói với cô. Dù cô đã nhiều lần nhắc nhớ rằng không thích gọi mình như vậy, nhưng cũng là phận người làm. Không thể làm khác.

“Dì à. Con đã nói đừng gọi con thế mà.”

“Được rồi. Được rồi. Dì sẽ không gọi thế nữa. Con có muốn vào dùng cơm luôn không?”

“Không ạ. Con chỉ vào chào một tiếng thôi ạ. Con còn rất nhiều tài liệu cần phải học!” Ôm dì Trần một cái. Phương Tử Quỳnh nhanh chóng đi vào trong phòng ăn.

“Ba, mẹ, anh hai.” Phương Tử Quỳnh ôm ba một cái, rồi lại ôm mẹ một cái. Vừa nghe tiếng cô trở về nhà, căn nhà đã náo nhiệt hơn hẳn. Cô là con gái bảo bối của Phương Gia. Người người nhà nhà đều thương cô, xem cô là trân bảo cả đời cần bảo vệ.

“Em không ôm anh sao?” Phương Tử Đăng mỉm cười nhìn em gái.

“Anh hai. Anh biết em thương anh nhất mà. Không ôm một cái cũng đâu sao. Hơn nữa, em không có thói quen ôm anh khi anh đang ăn mà.” Chạy đến ngồi bên cạnh Phương Tử Đăng. Cô cười với anh. Cô sẽ không ôm anh khi ănh đang ăn đâu. Thể nào anh cũng sẽ hôn cô một cái cho xem.

“Tử Quỳnh. Ba có chuyện muốn nói với con.” Phương lão gia nhìn thấy cô đã ngồi xuống mới dịu dàng nhìn con gái.

“Sao ạ? Cảm ơn ạ” Vừa trả lời ba, vừa cảm ơn người làm đã đem cho cô một cái bánh ngọt.

“Ngày mai, con về nước nhé.”

“Dạ? Tại sao ạ? Con chỉ muốn ở đây thôi. Con không về đâu!”

“Nghe lời ba đi con. Về nước một thời gian thôi. Rồi sẽ quay lại mà.” Phương phu nhân nhìn cô. Bà cũng không nỡ xa đứa con gái này. Nhưng ở đây, những trò quậy phá của nó làm bà sắp phát điên lên rồi!

“Anh hai. Anh nói xem. Anh nỡ xa em sao?”

“Ba à. Con thấy….”

“Được rồi. Ba đã quyết định rồi” Phương lão gia cắt ngang lời của Phương Tử Đăng. “Ngày mai, con sẽ về nước. Ba đã chuẩn bị đơn nhập học và cả biệt thự cho con rồi. Con cứ về đấy. À, lần này Lập Lập, tiểu Nhan và Linh Linh cũng sẽ về với con. Các con không được cãi lời. Còn nữa, ba cấm tuyệt đối về nước rồi không được bày trò quậy phá đâu. Rõ chưa?”

“Ba à…Con..”

“Không nói nữa. Ăn nhanh rồi tự mình dọn đồ đi.”

“Con ăn xong rồi.” Phương Tử Quỳnh đứng lên trở về phòng. Ngồi đó chỉ làm cô thêm bực tức mà thôi.

Cái cớ gì mà tự dưng lại tống cô về nước chứ? Muốn đuổi cô đi hả? Cô có còn là con gái bảo bối nữa không vậy? Tại sao cả hỏi ý kiến cũng không hỏi đã quyết định mọi thứ cho cô? Tức chết mà!!!

Không cho cô quậy. Cô sẽ làm. Dù sao ở đây, Hắc Phong cũng không vững vàng bằng ở nước. Được rồi. Phương Tử Quỳnh này sẽ san bằng hết cho xem. Đem Hắc Phong vượt xa luôn cho xem. Nhân tiện, cô cũng vừa nghe tin. Cái gì nhỉ? Cái gì mà Đằng Long đảng cái gì đó đã trở thành bang phái đứng đầu cơ? Cá với cô xem. Chỉ cần Phương Tử Quỳnh này trở về thì đừng nói một Đằng Long đảng. Có mười hai Đằng Long đảng cô đây cũng sẽ làm Đinh Bộ Lĩnh dẹp loạn mười hai sứ quân!

Ba mẹ! Cũng tại hai người ép con thôi. Con không phải muốn quậy phá đâu. Nhưng về nước sẽ chán chường chết mất đấy! Con chỉ muốn pha trò một chút thôi. Hai người ngàn vạn lần đừng trách con, đừng buộc tội con nha.

Anh hai, thù này xem như không ghi nợ với anh. Dù sao anh cũng có ý giúp em. Chỉ có điều là lực bất tòng tâm. Tạm tha cho anh lần này.

Haaa. Cô đi dọn đồ đây. Cô còn phải ngủ sớm một chút. Trò vui còn chờ cô mở màn. Phải dưỡng sức đã.

“Cốc…cốc…” Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Phương Tử Quỳnh.

“Ai đấy?”

“Anh hai đây.” Là giọng nói trầm ấm của Phương Tử Đăng.

“Anh. Trễ rồi anh đến phòng em làm gì?” Vẫn nhất nhất nằm ườn trên giường không chịu mở cửa. Cô nói là tạm tha cho anh. Nhưng không có nghĩa là không giận anh đâu. Vẫn để bụng chút xíu đó nha.

“Em ngủ rồi à?”

“……”

“Anh có việc bày cho em. Em ngủ rồi thì anh đi vậy!” Vờ cất bước quay đi. Ngau lập tức cửa phòng bật mở. Xuất hiện sau cánh cửa là đôi mắt cún con long lanh nước.

“Anh mau vào xem” Kéo tay Phương Tử Đăng vào trong. Cô đẩy anh ngồi xuống sofa. Gấp gáp hỏi anh “Anh bày cho em cái gì? Mau nói xem nào”

“Có lẽ em cũng nghĩ ra rồi mà?”

“Anh là đang nói chuyện của Hắc Phong hả?”

“Ừ. Anh nghĩ là em đã suy nghĩ rồi. Nên em sẽ chấp nhận về nước chứ?”

“Em đã nghĩ rồi. Em sẽ về. Cũng phải cảm ơn ba mẹ đã tống em đi. Dù có bực bội một chút. Nhưng cũng tiện cho em.” Nhào vào lòng Phương Tử Đăng. Cô chôn mặt ở lồng ngực của anh. Xa anh rồi, cô sẽ nhớ anh lắm. Lỡ có ai bắt nạt cô thì sao đây? Sẽ không có anh hai bảo vệ cho cô. Nghĩ tới việc phải xa anh hai của mình thì cô đã buồn đến muốn khóc rồi. Từ bé đến giờ, cô từng xa ba mẹ. Nhưng anh hai thì một khắc cũng không rời. Cô thương anh, anh cũng rất rất yêu đứa em nhỏ là cô. Lúc nào cũng bảo vệ cô. Xem cô là trân bảo. Người anh này, biết tìm ở đâu chứ? Lỡ cô mà bị ức hiếp thật, ai sẽ trừng trị lũ đó cho cô đây. Nghĩ thôi đã muốn đổi quyết định ở lại cạnh anh rồi.

“Ngoan. Anh sẽ mau về với em. Được không?” Ôm chặt lấy Phương Tử Quỳnh trong vòng tay của mình. Cô nghĩ sao? Cô nhớ anh. Anh cũng rất nhớ cô. Đứa em này, mưới bảy năm đều sống dưới sự bảo bọc của gia đình, của Phương Tử Đăng anh. Nay lại một mình về nước, dù có bạn bè thân cận. Dù thực lực của cô không phải ai muốn động vào thì động. Nhưng cô rất đơn thuần, không suy nghĩ sâu xa, cũng không thâm độc như người đời. Anh chỉ sợ cô lại gặp phải chuyện không may. Anh sẽ mau chóng thu xếp rồi về ở cạnh cô. Vẫn là nhìn thấy đứa em nhỏ này trong tầm mắt cũng yên tâm hơn.

“Thật không?” Ngước mắt lên nhìn anh, cô dịu dàng hỏi.

“Ừ. Anh hai hứa với em. Giờ thì mau ngủ đi. Ngày mai lại phải ngồi máy bay đấy.”

“Dạ. Em biết rồi. Hai ngủ ngon nhé.” Hôn lên mặt anh một cái, cô xoay người bước vào phòng tắm. Anh cũng nhìn cô rồi bước ra ngoài, khoác cửa phòng cho cô.

Sau khi tắm xong, cô nằm dài trên giường. Phương Tử Quỳnh ơi Phương Tử Quỳnh. Bao giờ mày mới lớn được đây? Nghĩ tới việc xa ba mẹ, xa anh hai, xa nơi này thì đã muốn khóc thật to rồi. Sẽ nhớ lắm cho xem!

Tiếng điện thoại vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Phương Tử Quỳnh.

“Alo”

“Tử Tử. Tao đây. Mày nói xem, tiểu Nhan và Lập Lập nói thật sao? Bọn mình sẽ về nước hả?”

“Ừ. Mày không biết à?” Ra là điện thoại của Linh Linh.

“Ừ. Ba mẹ tao vẫn chưa về. Ôi, tao không muốn đâu.” Khắc Linh Lung giọng điệu chán nản.

“Tao cũng không muốn. Nhưng nhân tiện bọn mình cũng có thể giải quyết chuyện của Hắc Phong. Mày nói xem. Mình sẽ về một thời gian rồi trở lại. Được không?”

“Ừ. Nhất định phải thế rồi. Thôi, tao cúp đây. Ba mẹ tao về rồi. Tao phải hỏi cho rõ mới được.” Nói rồi Khắc Linh Lung cũng dập máy. Con nhỏ này, nói dập là dập. Không chờ cô đáp trả câu nào.

Haaa, ngủ thôi. Ngày mai lại phải ngồi máy bay gần mười tiếng. Không dưỡng sức với cả tận hưởng độ mềm mại của chiếc giường thân yêu thì làm sao được. Ngồi máy bay…..rất ê mông.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.