Mặc dù Trì Hướng Noãn đã nhiều lần ngăn cản, nhưng Diệp Hi vẫn cải tạo thư phòng thành một phòng ngủ.
Máy tính và sách đều được Diệp Hi chuyển đến phòng khách, nơi chật chội bỗng trở nên càng thêm chen chúc.
Không gian 78 mét vuông đương nhiên đủ cho một người ở, nhưng không quá rộng cho hai người. Trì Hướng Noãn trong lòng vô cùng áy náy, Diệp Hi quơ quào nói: “Tôi còn có nhà khác tại Thượng Hải ở được.”
Trì Hướng Noãn nghẹn họng, không nói nên lời nhìn Diệp Hi.
“Ngủ trên sô pha mãi sẽ khó chịu, hơn nữa tôi nghĩ con người đều cần không gian riêng tư.” Diệp Hi nhấc tấm nệm cao su rồi đặt lên giường.
Trì Hướng Noãn ấn hai cái, run lẩy bẩy hỏi: “Cái nệm này bao nhiêu tiền?”
Diệp Hi trải nệm ra, vô cùng điềm tĩnh trả lời: “Chưa đến 1 vạn.”
“Chị nghĩ em là chủ nhà lương thiện nhất Thượng Hải”, Trì Hướng Noãn cực kỳ chân thành nói.
Diệp Hi dừng lại hai giây, nhàn nhạt nói: “Không, tôi chỉ đang giúp đỡ kẻ yếu thôi.”
Trì Hướng Noãn: “…”
Kỳ thực sống chung lâu rồi mới phát hiện Diệp Hi rất thú vị, luôn ra bài trái với lẽ thường và làm ra những chuyện không ngờ tới.
Sở dĩ hoa trên núi cao được gọi là hoa trên núi cao không phải vì xa vời, khoảng cách tạo nên vẻ đẹp và sự huyền bí, một khi lại gần, cảm giác cao không thể chạm, không thể với tới sẽ không còn sót lại chút gì.
Trì Hướng Noãn hỏi: “Năm nay em mới 16 tuổi, tùy ý cho một người vào trong nhà ở, lỡ như chị là người xấu thì phải làm sao?”
Nệm cao su được trải phẳng, Diệp Hi phủi tay: “Con người đều nhìn mặt chọn cơm, nếu như chị là một tên đàn ông to lớn cao 8 thước, mặt đầy râu thì tôi chắc chắn không thèm nhìn lấy chị một cái.”
Trì Hướng Noãn lấy ga giường hình mèo Chi trải lên, chiếc chăn để trên ghế cũng có họa tiết mèo Chi đồng bộ.
Diệp Hi hỏi: “Chị thích mèo à?”
Trì Hướng Noãn lắc đầu: “Chị sợ mèo, nhưng chị cảm thấy mèo Chi rất đáng yêu, là một chú mèo ngoan không biết cào người.”
“Mèo 2D đương nhiên không biết cào người, không biết chị có thích Nyanko-sensei [1] không.”
[1]
Nyanko-sensei
(Madara): Nhân vật trong Hữu Nhân Sổ, yêu quái hùng mạnh dưới hình dạng mèo may mắn
“Ôi, Hữu Nhân Sổ, chị siêu thích luôn, nằm mơ cũng muốn có một tri kỷ lương thiện và dịu dàng như Natsume. Chị cũng siêu thích Nyanko-sensei, nằm mơ cũng muốn có một chú thú cưng như vậy.”
Diệp Hi khẽ mỉm cười: “Đáng tiếc là cả Natsume và Nyanko-sensei chỉ tồn tại trong 2D. Nếu có thể gặp họ trong không gian ba chiều thì nhất định sẽ vô cùng thú vị.”
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì tiếng chuông cửa bên ngoài bỗng vang lên. Diệp Hi ra ngoài, nhìn qua mắt mèo, một người đàn ông bận vest xám khói đang cầm một chiếc hộp giấy đứng ở ngoài cửa.
Diệp Hi chớp mắt hai lần, sau khi xác định không phải ảo giác mới chậm rãi mở cửa: “Bố, không phải bố đi Hàng Châu công tác rồi sao? Sao lại về sớm thế?”
Mặt mày Diệp Đức Thịnh lộ ra vẻ mệt nhọc, ông đưa hộp giấy kia ra trước mặt Diệp Hi, mệt mỏi nói: “Diệp Hi, sinh nhật vui vẻ.”
Chiếc hộp giấy màu cà phê vuông vắn, mặc dù đóng gói tinh xảo nhưng không giống bánh sinh nhật chút nào.
Tốt nhất đừng là bánh sinh nhật, như vậy Diệp Hi và Diệp Đức Thịnh đều sẽ cực kỳ xấu hổ.
Diệp Hi nhận lấy hộp giấy, cảm nhận bên trong hơi nặng, hắng giọng, có chút không tự nhiên nói: “Hiếm có thật. Vậy mà bố không trực tiếp chuyển tiền vào thẻ.”
Diệp Đức Thịnh cởi giày, Diệp Hi từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép nam đặt dưới chân ông ta, Diệp Đức Thịnh nhìn đôi dép mới tinh, chế nhạo: “Lần trước đến con còn để bố đi chân trần, lần này có dép đi rồi. Cuối cùng con cũng có chút tiến bộ.”
Diệp Hi lạnh lùng nói: “Siêu thị giảm giá, mua 1 tặng 1, quà tặng ngẫu nhiên.”
Diệp Đức Thịnh hừ lạnh một tiếng, mặt trào phúng: “Từ lúc nào mà con cần kiệm lo việc nhà rồi, mua đồ giảm giá, con lừa quỷ à?”
Diệp Hi quay mặt đi, vô cùng sốt ruột lắc lắc mái tóc.
Diệp Đức Thịnh nhướn mày, đi dép bước đến sô pha ngồi: “Thầy Chu nói dạo gần đây con không đến lớp. Diệp Hi, dù sao con cũng đã được tuyển thẳng, nhưng bố vẫn muốn để con đến MIT học đại học. Đây không phải là chuyện khó đối với con. Vì thế nên bố hoàn toàn không thể hiểu được trạng thái nhàn rỗi hiện tại của con.”
Diệp Hi đặt hộp giấy lên bàn trà, ngồi bên cạnh ông ta, thản nhiên nói: “Con không biết bố bây giờ gấp cái gì. Nếu như không phải bố hết mình kiên trì thì bây giờ con đã học xong đại học từ lâu rồi.”
Diệp Đức Thịnh nới lỏng cà vạt: “Không giống nhau. Diệp Hi, bố không mong có một cô con gái thiên tài. Bố mong con có được các mối quan hệ xã giao mà các bạn đồng trang lứa nên có, học cách hòa hợp với người khác, thay vì cả ngày chỉ đối mặt với đủ loại đủ kiểu đề thi, để chính mình càng ngày càng lầm lì. Như vậy sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện vấn đề tâm lý.”
Muộn rồi.
Đã quá muộn rồi.
Diệp Hi xé nhãn trên hộp giấy, bỗng nhiên đứng dậy khỏi sô pha. Khoảnh khắc đó, Diệp Đức Thịnh tưởng rằng cô lại sắp bắt đầu chế giễu lại, không ngờ cô bất ngờ mỉm cười với ông ta, trên mặt có chút đắc ý: “Bố, bố đến lâu như vậy mà không phát hiện nơi này còn có thêm một người sao?”
Diệp Đức Thịnh sửng sốt, nhìn theo tầm mắt của Diệp Hi.
Trì Hướng Noãn ngồi ở cửa vẫn luôn không được chú ý đến chỉ đành đơn điệu chào hỏi Diệp Đức Thành: “Con chào chú Diệp, con là…”
Diệp Hi giành trả lời trước: “Chị ấy là bạn con, vì con tận lực mời chào nên mới đến đây ở.”
Mặt trời mọc phía Tây thật rồi.
Diệp Đức Thành vô cùng hòa nhã đánh giá Trì Hướng Noãn, tướng mạo của Trì Hướng Noãn là kiểu con gái ngoan ngoãn rất được người lớn yêu mến, Diệp Đức Thành quả nhiên cực kỳ hài lòng mỉm cười: “Chào con, chào con. Con gái chú không dễ hòa thuận, kết bạn với con bé thật sự vất vả cho con rồi.”
Trì Hướng Noãn: “…” Cô ấy thật sự không biết nên trả lời câu này như thế nào, sau khi cười gượng hai tiếng, Trì Hướng Noãn thấy chết không sờn nói: “Không có, không có ạ. Diệp Hi đặc biệt nhiệt tình, đặc biệt yêu thương mọi người.”
Diệp Hi: “Haha.”
Hiếm có người nói Diệp Hi nhiệt tình, thương người, Diệp Đức Thịnh nghe xong có chút kích động, trên mặt hiện lên một tia vui vẻ quỷ dị.
Diệp Hi xoa xoa ấn đường, quay đầu mở hộp quà kia.
Là một con búp bê BDJ vô cùng tinh xảo, mặc một bộ váy công chúa xanh, có mái tóc đen tuyền, mắt của búp bê rất đặc biệt, một con màu đen, một con màu vàng.
Món quà này hơi dễ thương quá mức rồi.
Quả thật còn khiến người ta xấu hổ hơn cả bánh sinh nhật. Diệp Hi đặt nó trở lại hộp quà, vẻ mặt ghét bỏ: “Bố, là ai cho bố lầm tưởng hoang đường này thế? Khiến bố tưởng rằng con sẽ thích loại búp bê nhỏ này.”
Diệp Đức Thịnh cầm lấy hộp quà, vuốt v e mái tóc đen tuyền của búp bê: “Rất dễ thương mà. Phiên bản mini của tiểu Diệp Hi, tốn rất nhiều tinh lực để tùy chỉnh đặc biệt đó. Nhìn đôi mắt đi, y hệt con.”
Khuôn mặt của búp bê rất giống với dáng vẻ của cô lúc nhỏ. Lúc này, đầu của búp bê lặng lẽ áp vào bàn tay của Diệp Đức Thịnh, trông cực kỳ ngoan ngoãn, dễ bảo. Diệp Hi nhìn mà sởn gai ốc.
Cô giành lấy hộp quà, đóng nắp lại, rất qua quýt nói: “Được rồi, được rồi, được rồi. Thích, con thích, rất bất ngờ.”
Trước kia, Diệp Hi luôn có thể coi những thứ ông ta mua về là đồ vô dụng, lúc này Diệp Hi coi như đã giữ thể diện cho ông ta. Nhưng không biết vì sao, Diệp Đức Thịnh bây giờ có chút mất mát, ông ta im lặng nhìn hộp quà, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Diệp Hi cảm thấy ánh mắt của ông ta có gì đó không đúng, dáng vẻ trong lòng ngổn ngang, hiếm khi chủ động dò hỏi: “Con thấy sinh nhật hông phải ngày quá quan trọng. Bố không cần gió bụi dằm trường tranh thủ qua lại để đặc biệt tặng quà sinh nhật cho con làm gì. Nếu như bố thật sự muốn bày tỏ, con nghĩ gửi tiền là một lựa chọn không tệ.”
Đúng là một đứa con gái không có lương tâm, nếu như đổi lại là một người cha có tâm hồn yếu đuối thì có lẽ trong lòng sẽ chịu tổn thương nặng nề, buồn bã trong quãng thời gian dài.
Cũng may Diệp Đức Thịnh đã quen với tác phong lạnh lùng này của Diệp Hi, chỉ cười khổ một tiếng, châm biếm mắng: “Nhãi ranh coi trời bằng vung, sinh nhật này hẳn là kiếm được không ít. Chú hai lại chuyển vào thẻ con bao nhiêu tiền?”
“99.999.”
“Thật là một con số may mắn. Có một người chú hai tốt như thế, chẳng trách bố chạy từ xa tới tặng quà mà con vẫn không hề cảm kích.”
Diệp Hi nghiêm mặt: “Không giống.”
Diệp Đức Thịnh cười: “Không giống chỗ nào?”
Diệp Hi lạnh lùng nói: “Nhận quà sinh nhật phải nhận hai phần, quà cũng cần, tiền cũng không thể thiếu.”
Khi Diệp Đức Thịnh còn muốn nói thêm gì đó, Diệp Hi ném qua cái nhìn lạnh lẽo: “Bớt dông dài lại, con không muốn thảo luận với bố về những vấn đề trẻ con như vậy.”
Diệp Đức Thịnh: “…”
– ————————————————————–
Tác giả có lời muốn nói:
(* ̄3 ̄)╭??