Mộ Dung Hoa nổi giận đùng đùng đi đến thư phòng đóng cửa cái rầm lại lẩm bẩm mắng người.
“Đúng là ngốc nghếch, đau lòng đến mức sắp phát khóc còn cố nói mấy lời khó nghe như vậy. Lần này nếu không cảnh cáo ngươi thì ngươi thật sự không biết mình làm sai chuyện gì.”
Hắn ngồi xuống ghế nghĩ lại mấy lời mình nói hình như hơi quá lời thì phải, Tiểu Thất nghe xong có phải sẽ càng thêm buồn không, sẽ không trốn trong phòng khóc một trận đấy chứ. Hắn buồn bực đi lại mấy vòng quanh phòng, thấy có chút nóng liền uống một ly trà. Uống xong lại thấy cả người càng khô nóng, hắn tháo đai lưng cởi bỏ lớp y phục bên ngoài, lại uống thêm một ly trà nữa.
Hắn cũng không nghĩ nhiều về thay đổi trong cơ thể mình, cho đến khi tầm mắt bắt đầu mơ hồ toàn thân nóng bừng khó chịu mới phát hiện hình như mình bị trúng dược rồi. Mộ Dung Hoa dùng chút lý trí còn sót lại của mình suy nghĩ xem rốt cuộc mình bị người nào tính kế.
Dòng kí ức mông lung lượn vòng quanh đầu óc Mộ Dung Hoa cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt tươi cười của một người.
Hắn nghiến chặt răng muốn đứng dậy đi ra cửa, giờ hắn phải tìm Tiểu Thất, tìm một người để giải tỏa cái khô nóng đang dần chiếm lấy toàn bộ lí trí hắn. Trong cổ họng hắn vẫn còn đang lẩm bẩm “ngươi làm đến bước này luôn sao? Tiểu Thất… Tiểu Thất…..”. Hắn đứng dựa người vào cạnh bàn nhìn một bóng dáng trắng đang tiến lại chỗ mình, hắn muốn nhìn rõ mặt người nọ nhưng trước mắt hắn như bị phủ lên một tầng vải lụa không thể nhìn rõ ràng.
Cả thư phòng bây giờ ngập tràn mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng của đàm hoa, là mùi hương trên người Tiểu Thất.
“Tiểu Thất… là ngươi sao? Tiểu Thất…”
Người nọ ôm lấy thân hình rắn chắc nóng rực của hắn khẽ nói:
“Mộ Dung ta yêu chàng.”
Mộ Dung Hoa cũng ôm lấy người nọ, hôn lên môi người nọ rồi từng lớp y phục bị lột ra rải khắp sàn nhà.
Trăng hôm nay rất sáng, rất tròn. Tiểu Thất vẫn còn nhớ lần đầu tiên y và Mộ Dung Hoa gặp nhau hay lần đầu tiên hắn nói muốn cùng y ở bên nhau trăng cũng tròn như vậy. Tiểu Thất nhìn ánh trăng sáng bị một tầng mây đen dần bao phủ trong lòng không hiểu sao lại nhói đau.
Y nhìn đàm hoa trong vườn từng đóa nở rộ lại không tài nào cười nổi. Vốn dĩ nên vui vẻ mới đúng, đã mong chờ khoảnh khắc này lâu tới như vậy.
“Đàm hoa nở rồi, rất đẹp.” Tiểu Thất một mình lẩm bẩm rồi lại một mình thẫn thờ.
Tiểu Lục đứng một bên nhìn y rồi lại nhịn không được mà bực bội, cậu muốn lớn giọng chửi cho tên Mộ Dung Hoa không biết điều kia một trận. Nhưng lúc nhìn thấy Tiểu Thất sắc mặt trắng bệch, viền mắt phiếm hồng thì mấy lời trách cứ đó lại bị nuốt ngược vào trong.
“Vào ngủ đi, nếu hắn muốn quay lại thì sớm đã quay lại rồi chứ không phải để đệ phải đợi tới giờ này đâu.”
Tiểu Thất nghe tiếng Tiểu Lục thì tươi cười quay lại nhìn cậu.
“Lục sư huynh, đàm hoa nở rồi. Huynh còn nhớ mấy năm trước đệ cùng huynh còn có lão đại và lão ngũ, chúng ta nửa đêm trốn sư phụ ra sau núi xem đàm hoa nở không?”
“Đệ còn dám nhắc lại lần đó, nếu không phải đệ cứ đòi đi cho bằng được ta cũng không bị sư phụ phạt đi chép y thư, còn hại ta hôm sau đổ bệnh một trận nữa.”
“Hì hì. Đệ cũng bị sư phụ phạt mà. Nhưng lần đó trốn đi cũng không uổng phí, đàm hoa nở cực kỳ đẹp luôn không phải sao.”
Tiểu Thất như đang hồi tưởng lại điều gì đó sắc mặt bỗng chốc trầm ngâm.
“Tiểu Thất hay chúng ta trở về núi Trường An đi.”
Tiểu Thất sửng sốt ngước mắt nhìn cậu rồi lại rũ mi lắc đầu:
“Không được đâu, huynh ấy không muốn đệ tùy tiện rời khỏi phủ. Hơn nữa nếu đệ đi rồi nương sẽ rất buồn, người cũng giống sư phụ luôn thương yêu đệ.”
Tiểu Lục vỗ vai y an ủi.
“Ở đâu cũng được chỉ cần chúng ta ở cạnh nhau ta đều vui. Đệ yên tâm dù có xảy ra chuyện gì Lục sư huynh cũng sẽ bảo vệ cho đệ.”
Tiểu Thất chỉ cười mà không nói gì, y rất nghi ngờ độ tin cậy trong lời nói của Tiểu Lục. Một người đến chính mình còn lo không xong lại đi muốn bảo vệ cho người khác. Nhưng mà không sao y bây giờ cũng chỉ mong một lời an ủi như vậy thôi.
Đàm hoa là loài hoa khi nở rộ sẽ rất đẹp nhưng cũng chỉ đẹp trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, có khi còn chưa kịp thưởng thức hết vẻ đẹp của nó thì nó đã lụi tàn.
“Hoa tàn rồi, huynh ấy còn chưa kịp nhìn nữa. Thật đáng tiếc.” Y bình thản như không có chuyện gì đứng lên lại vì ngồi quá lâu mà cả hai chân đều tê rần loạng choạng xém ngã.
Tiểu Lục muốn đỡ y lại bị y lạnh lùng cự tuyệt.
“Giúp đệ dọn chỗ này đi, đệ mệt muốn đi nghỉ.”
Tiểu Thất vào phòng chưa được bao lâu thì ngoài lộ người gõ canh đã gõ vang hồi chiêng báo canh năm đã điểm. Ở chân trời xa xa một vùng đỏ cam đã dần xuất hiện.
Mộ Dung Hoa đang ngủ lại bị một loạt tiếng động trên giường đánh thức, sau đó liền nghe tiếng khóc thút thít của nữ nhân. Hắn đưa tay ray ray ấn đường mới mở mắt ra.
Đập vào mắt Mộ Dung Hoa là một mảng hỗn độn, y phục rơi vãi khắp nơi, đệm trải giường cũng nhăn nhó không gọn gàng bên trên còn vương lại vệt máu nhàn nhạt cùng mùi vị tanh nồng khó ngửi. Hắn bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ, cho đến khi tiếng nói nức nở của người khác truyền đến bên tai hắn mới rời lực chú ý sang người nọ.
“Tướng… tướng quân…xin lỗi…”
Chu Mẫn quấn chặt tấm chăn che người mình lại, cô ta khóc chẳng biết do đau đớn hay tủi nhục. Nước mắt cô rơi đầy mặt giọng nói cũng vì vậy mà nức nở khàn khàn:
“Tiểu nữ biết tướng quân không cố ý, chỉ là do tướng quân say rượu nên…nên…. Tướng quân, người không cần bận tâm đ ến tiểu nữ, cứ coi như… như chưa phát sinh chuyện gì đi. Tiểu nữ không muốn người và phu nhân bất hoà, chỉ xin tướng quân đừng đuổi tiểu nữ đi.”
Chu Mẫn vẫn luôn chú ý đến sắc mặt Mộ Dung Hoa, tuy rằng hắn không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc nhưng cô ta biết hắn đang tức giận. Hắn giận người đã hạ dược, hắn giận chính mình không thể khống chế d*c vọng mà hắn càng hận bị người mình tin tưởng đâm một nhát sau lưng.
Mộ Dung Hoa đè lại cơn phẫn nộ đang muốn trào ra, hắn xuống giường mặc lại y phục cũng đưa y phục của Chu Mẫn cho cô lạnh lùng mở miệng.
“Dù vì nguyên nhân gì thì chuyện ta cùng cô…” Hắn dừng lại suy tư chốc lát mới tiếp tục nói. “Về chuẩn bị đi mười ngày nữa ta sẽ nạp cô vào phủ.”
Chu Mẫn ngước đôi mắt đẫm lệ ngập ngừng nhìn hắn:
“Vậy…vậy còn phu nhân…”
“Đừng nhắc đến y. Cô về phòng đi.”
Chu Mẫn vừa lau nước mắt vừa chạy ra khỏi thư phòng, lúc đụng mặt Thuần Hi trên hành lang cũng không hành lễ mà cứ thế đi thẳng.
Thuần Hi và Liên Nhi đưa mắt nhìn theo bóng dáng Chu Mẫn đi khuất rồi lại nhìn nhau. Thuần Hi khẽ nhíu mày còn Liên Nhi lại tỏ thái độ khó chịu lải nhải.
“Chu Mẫn, sao cô ta lại chạy ra từ thư phòng của tướng quân vậy, y phục lại còn lộn xộn…” Như chợt nghĩ tới chuyện gì cô lấy tay bụm miệng trợn tròn mắt. “Công chúa, sẽ không phải như em nghĩ đấy chứ.”
“Hừ, nữ tiện nhân vậy mà cô ta thật sự dám trèo lên giường Mộ Dung Hoa. Đúng là đánh giá thấp cô ta rồi.”
“Vậy…vậy phải làm sao bây giờ. Hay để em đi cảnh cáo cô ta một trận.”
“Không cần. Điều tra xem đã xảy ra chuyện gì trước rồi tới tìm cô ta cũng không muộn. Mộ Dung Hoa ngu ngốc, lại còn để cho một nữ nhân tính kế, làm ta mất hết mặt mũi rồi.”
Chủ tớ hai người còn đang bận rộn chửi rủa, khi nghe âm thanh “rầm rầm loảng xoảng” phát ra từ thư phòng liền ngậm chặt miệng, rồi không hẹn mà đồng thời nhanh chân rời khỏi đó.
Trong vườn của Quang Nguyệt viện, Tiểu Lục đang ngồi chồm hổm trên nền đất nhặt những cánh đàm hoa đã rũ xuống bỏ vào trong một rổ trúc để phơi khô. Lúc cậu thấy Mộ Dung Hoa mang bộ mặt hằm hằm lửa giận đang đi lại sương phòng của Tiểu Thất thì vội chạy đến chắn trước cửa phòng.
“Phu nhân còn đang ngủ, tướng quân đợi lát nữa rồi đến.”
“Tránh ra, ai cho ngươi cái quyền dám cản đường ta.” Mộ Dung Hoa không chút nể tình nắm cổ áo Tiểu Lục gạt qua một bên rồi mở cửa bước vào phòng.
Mắt thấy không thể cản được Mộ Dung Hoa nên Tiểu Lục chỉ đành bất lực đứng đợi ngoài cửa, cậu không bước vào cũng không rời đi.
Bên trong phòng là một mảng yên tĩnh, thiếu niên nhắm mắt an ổn nằm trên giường, ánh sáng từ khe hở của cửa sổ hắt lên mặt thiếu niên tạo ra một đường sáng. Cả khuôn mặt y như được phát sáng vừa nhu hòa vừa mềm mại. Cơn giận dữ vừa rồi của Mộ Dung Hoa cũng bị cảnh này làm dịu đi phân nửa.
Hắn thầm mắng chính mình không có tiền đồ, chỉ cần đứng trước mặt Tiểu Thất thì hắn muốn tức giận cũng không làm được. Lại nghĩ bởi vì mình quá tin tưởng y nên mới bị y tính kế mà không biết. Cơn tức giận lại lần nữa bộc phát, hắn giữ chặt cánh tay Tiểu Thất rồi nhìn chằm chằm vào mặt y.
Hai hàng mi vừa mảnh vừa dài khẽ run, chân mày cũng hơi nhíu lại, Tiểu Thất bị đau làm tỉnh dậy.
Trước mặt y là Mộ Dung Hoa một mặt ngoài tức giận thì là phẫn nộ, y không hiểu hắn vì sao lại nhìn mình như vậy nhưng vẫn theo thói quen mỉm cười dịu dàng.
“Ngươi… vì muốn ta có hài tử nên chuyện gì cũng dám làm đúng không?”
Tiểu Thất rũ mi khoé môi mấp máy lại không nói lời nào.
“Sao vậy, ngay cả xuân dược cũng đã bỏ giờ còn tỏ vẻ đáng thương cái gì. Hay ngươi muốn nói là chỉ vì bất đắc dĩ, là vì nghĩ cho đại cuộc. Hừ, ngươi bỏ ra nhiều công sức như vậy nếu ta không đáp lại thì thật quá có lỗi với ngươi rồi.”
“Đau.” Tiểu Thất bất chợt thốt lên làm Mộ Dung Hoa hơi khựng lại.
“Cái gì?” Hắn bỏ bàn tay đang siết chặt lấy cánh tay Tiểu Thất ra lại lùi về sau mấy bước nói. “Mười ngày nữa ta sẽ nạp Chu Mẫn làm thiếp, Mộ Dung phu nhân ngươi tự mình lo liệu cho tốt đi.”