Sau một đêm mưa, thời tiết bắt đầu có nắng, ánh mặt trời xuyên qua
cửa sổ chiếu vào, kích thích lớp võng mạc mỏng manh, Giai Dĩnh vừa mở
mắt ra: “Tiểu Phong?”. Đôi mắt sáng long lanh đảo một vòng, “Đây là đâu
vậy?”, cô ấy vừa hỏi vừa ngồi dậy.
“Nhà mình, trong phòng của mình, tối qua cậu ngủ rất say đó!” ta cười đáp.
“Tối qua?”, cô ấy ôm đầu, cố gắng nhớ lại, “Tối qua… thứ Bảy, bọn
mình đến nhà cậu chơi, ăn cơm trưa xong thì chơi trốn tìm, sau đó mình
nhìn thấ một con mèo…”, cô ấy đột ngột dừng lời, trong mắt tuôn ra sự sợ hãi và không thể hiểu nổi, “Dạ Lạc và con mèo đó! Tiểu Phong…”.
“Hử?”
“Tiểu Phong”, cô ấy đột nhiên túm lấy cánh tay của ta, kích động khác thường, “Cậu đoán xem hôm qua mình đã nhìn thấy cái gì? Cậu nhất định
không dám tin đâu, là tranh chân dung của Dạ Lạc! Ở trong căn phòng vẽ
đó!”.
“Hử, đó là phòng vẽ của mình, không có Dạ Lạc gì cả. Có phải cậu ngày nghĩ nhiều quá khiến đêm mơ, nhìn nhầm người trong bức tranh đó rồi
không? Hơn nữa ngoại trừ cậu ra, chưa ai từng nhìn thấy Dạ Lạc, mình làm sao biết được anh ta trông như thếnào?”
“Có lý”, cô ấy bình tĩnh lại, không đầy mấy giây sau lại chồm chồm lên, “Tiểu Phong, mình muốn đi đến phòng vẽ”.
Trong căn phòng rộng rãi ánh sáng đầy đủ, khung cảnh rất rõ ràng, bốn bức tường đa số là những tác phẩm sao chép, có “Sáng Thế ký”, “Sự phán
xét cuối cùng” của thời kỳ nghệ thuật Phục Hưng Châu Âu, kẻ được định
sẵn là phải không ngừng phản bội, làm trái với Thượng Đế, tội nghiệt
nặng nề, nhưng cuối cùng vẫn được cứu vớt. Giống như tâm trạng ta khi vẽ tranh: Không ngừng làm trái với chỉ lệnh của Thần…
Ngoại trừ quốc họa còn có hoa cỏ trúc thạch…
Trong đó có xen lẫn mấy bức tranh phong cảnh ta vẽ lúc nhàn rỗi, không có chủ đề gì cả…
Trước khung tranh lớn, tấm vải trắng bị kéo ra, Giai Dĩnh cẩn thận nhìn đi nhìn lại: “Không đúng! Tối qua rõ ràng là…”.
“Mình bình thường hay vẽ tranh chân dung của chính mình”, ta trêu đùa nói, “Trừ phi cậu coi mình thành Dạ Lạc”.
“Hứ, nghĩ hay thật đấy! Tiểu sói xám, từ đầu đến chân đều không xinh
đẹp bằng một nửa mình, có thể so bì với Dạ Lạc của mình sao?”, cô ấy bực bội bĩu môi, “Làm cho rõ ràng tình hình trước đã, anh ấy là đàn ông,
cậu là một tiểu nha đầu chưa dậy thì, chưa trưởng thành, căn bản là quá
khập khiễng”.
“Vậy là không phải cậu coi mình thành anh ta rồi?”
“Cho nên mình nói rất kỳ quái mà! Không thể nào…”
“Meo”, ngoài cửa truyền đến tiếng mèo kêu lảnh lót.
“Mèo!”, giống như người chìm trong giấc mơ đột nhiên bị đánh thức Giai Dĩnh cất bước chạy ra cửa.
“Giai Dĩnh…”, ta bám sát phía sau, có dự cảm không hay rồi. Quả
Nhiên, vừa đi ra khỏi phòng tranh đã thấy trong hành lang có bóng người
ngồi xổm ôm thứ gì đó, ta đến gần khẽ gọi, “Giai Dĩnh?”.
“Con mèo này nhận ra mình”, ngữ khí của cô ấy rất thấp, “Mình nhớ ra
rồi, buổi tối hôm đó, mình đã gặp nó…, rồi cô ấy đứng dậy, quay người
đối diện với ta.
Mèo con từ trong tay cô ấy tuột xuống rồi lại trèo từ ống quần lên
nằm trên vai ta, động tác thành thục giống như một thói quen, thân thiết liếm liến lên mặt ta, không khác chút nào động tác đối với Dạ Lạc đêm
đó.
“Mèo của Dạ Lạc”, Giai Dĩnh khổ sở thốt ra một câu.
“Trên đời người có tuớng mạo trông giống nhau rất nhiều, huống là còn là con mèo?”, ta bình tĩnh đáp.
“Con mèo màu xám thuần, đôi mắt giống như lục bảo thạch, đêm đó khi
nó lao ra đã dọa mình giật thót tim. Dạ Lạc nói cho mình biết nó tên là
Ti Ti”, Giai Dĩnh nhìn ta chăm chú vào, “Vừa rồi mình thử gọi nó là Ti
Ti, nói đã chạy đến, mình đã ôm nó, còn không cẩn thận siết hơi chặt,
cảm giác của tay mình không thể sai được. Tiểu Phong, có lẽ cậu không
biết, trí nhớ của mình rất tốt, đối với những người đã từng gặp, những
thứ đã từng chạm vào và cảm giác đều ghi nhớ rất rõ ràng.”
“Giai Dĩnh, mình…”, vẫn biết cô ấy có trí nhớ tốt, nhưng không ngờ lại tốt đến mức độ này.
“Cậu và Dạ Lạc có quan hệ gì? Vì sao mèo của anh ấy lại ở nhà cậu,
lại thân thiết với cậu như vậy?”, cô ấy cảm thấy tổn thương, “Tiểu
Phong, đêm anh ấy cứu mình và đưa mình đến bệnh viện, cậu đã nhìn thấy
anh ấy rồi, đúng không? Bức tranh chân dung hôm qua mình nhìn thấy là
anh ấy, bây giờ đã bị cậu đổi rồi, đúng không? Cậu cũng thích anh ấy,
không chỉ đã gặp mặt với anh ấy, còn xin cả mèo của anh ấy, đúng
không?”.
“Giai Dĩnh, không phải như cậu nghĩ đâu, Dạ Lạc, anh ta…”, ta lôi con mèo trên vai xuống, không nói năng gì. Cho dù có nói gì cũng đều bị cho là cái cớ, vốn dĩ là ta lừa dối cô ấy.
“Cậu nói đi, không muốn giải thích sao?”, Giai Dĩnh đắng miệng.
“Xin lỗi.” là lỗi của ta.
“Tiểu Phong, mình cứ tưởng cuối cùng mình đã tìm được một người có
thể nói lời thật lòng rồi, mình coi cậu là người bạn thân nhất, nhưng
sao cậu lại có thể…”, cô ấy nghẹn ngào nói, “Mình đã nói với cậu, cậu đã có Doãn Kiếm rồi, đừng cướp Dạ Lạc của mình nữa, nhưng mà vì sao cậu…”, nước mắt không khống chế nổi rơi xuống, cô ấy hung hãn đẩy ta ra, chạy
xuống lầu, lao ra ngoài cửa chính…
“Dạ Lạc, đã nói với ngài rồi, đừng đối xử quá tốt với phụ nữ”, Ảo
Nguyệt đứng dựa bên cửa phòng vẽ, biểu cảm lạnh lùng như muốn nói,
“Không nghe lời của tôi, xui xẻo sẽ đến ngay thôi”.
“Chỗ này cách thành phố quá xa, bảo A Mục đưa cô ấy quay về”, ta bất
lực khẽ than Dạ Lạc, ngài đã làm gì mà khiến tiểu cô nương xinh đẹp nhà
người ta tức phát khóc vậy?”, Toàn Cơ vừa xách một làn hoa tươi đi vào
phòng khách, nhìn theo bóng lưng vừa quyệt nước mắt vừa chạy đi của Giai Dĩnh.
Ta ấn lên trái tim thấp thoáng đau, ném con mèo chẳng hay biết gì cho Ảo Nguyệt, thuận tay đóng cửa phòng lại, nhìn vào bức vẽ chân dung đã
khôi phục lại nguyên trạng. Dạ Lạc, ngươi cũng biết, sự vô tâm là lầm
mỗi khiến người ta tổn thương nhất.
Mấy ngày liên tiếp, Giai Dĩnh không đi học, ta biết cô ấy cần có thời gian để bình tĩnh lại. Người cô ấy không muốn gặp nhất chính là Phong
Linh, người cô ấy muốn gặp nhất lại là Dạ Lạc, nhưng cho dù là thân phận nào, ta đều không ể gặp cô ấy. Thiên hạ sẽ luôn có những sự việc khó xử như thế này, khiến người ta không tài nào lường trước được. Là vận mệnh sao?
Cuộc sống miễn cưỡng yên ổn được ba, bốn ngày. Một hôm sau khi tan
học, đợi các bạn trong giảng đường lần lượt về hết, ta mới chầm chậm thu dọn sách vở. Cơn đau đớn nơi trái tim không ngừng truyền đến, môi dưới
bị ta cắn đến tím tái.
Ta chống đỡ vào mép bàn, vẫn không xách nổi túi lên. Một trận đau đớn co rút khiến cho bước chân ta mất thăng bằng, trọng tâm bị mất, ta giữ
chặt lấy trái tim ngã đổ xuống đất, một tay bám lấy ghế, trên trán thấm
ra những hạt mồ hôi to như hạt đậu. Ta thả lỏng bàn tay đang nắm chặt y
phục ra, lòng bàn tay hiện ra một viên tinh thạch màu xanh da trời rực
rỡ. Ta nắm chặt tay lại, gắng chịu đựng đau đớn, xốc lại thể lực, đứng
thẳng lên.
Không ngờ Đỗ An Trác và Nghiêm Tuấn lại thình lình xuất hiện ở cửa
phòng học, thấy ta có vẻ khác lạ, vội đưa đi bệnh viện. Đến đại sảnh
tầng trệt, Âu Ngưng dường như có hẹn với bọn họ đang đợi ở đó, hôm nay
cô ấy rất xinh đẹp, còn trang điểm nhẹ nhàng một chút. Lúc nhìn thấy ta, cô ấy hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi nhìn rõ thì tỏ ra lo lắng: “Tiểu
Phong, cậu đây là?”
“Tiểu Ngưng, bệnh tim của cô ấy tái phát rồi, phải nhanh chóng đưa đi bệnh viện, chúng ta…”, Đỗ An Trác vội vàng giải thích.
“Vậy mau đi đi?”, Âu Ngưng không mảy may tính toán, chủ động lên phía trước đỡ ta, trái ngược lại khiến ba người bọn ta kinh ngạc.
Vừa ra đến cửa thì lại gặp Tiểu Trinh đang đợi xe, cũng đi đến bệnh viện…
Mùi thuốc tẩy không tan đi được, bay khắp các ngóc ngách trong bệnh
viện, bên ngoài Đỗ An Trác và Nghiêm Tuấn hỏi han tình trạng bệnh của ta với bác sĩ vừa làm kiểm tra điện tâm đồ.
“Tiểu Ngưng…”, ta ngồi trên giường bệnh, muốn giải thích với cô ấy.
“Mình biết cậu muốn nói gì”, cô ấy dịu dàng nói, “An Trác bây giờ đối xử với mình rất tốt. Mình sẽ không nghĩ ngợi linh tinh nữa, anh ấy là
của mình, người khác không cướp đi được”, câu nói có vẻ như đang đùa,
nhưng vì sao lại có chút hàm ý sâu xa?
Sau khi Tiểu Ly đến bệnh viện, bọn họ lần lượt từ biệt về trường Đỗ
An Trác trước khi rời đi nói với ta: “Tiểu Phong, sau này có chuyện gì
cứ đến tìm tôi, đừng quên đó, chúng ta là bạn”, khuôn mặt tràn đầy sự
chân thành và quan tâm.
Trên đường về trường, ba người mỗi người ôm một tâm sự của riêng
mình, Nghiêm Tuấn lo lắng Âu Ngưng sẽ vì câu nói đó mà nảy sinh ác cảm
trong lòng, vốn dĩ, hôm nay chính là một ngày đặc biệt.
“Tiểu Ngưng, giữa anh và Tiểu Phong không còn hiểu lầm nữa, anh biết
rất rõ cô ấy không phải là Đinh Linh, cũng không thể nào thay thế được
cho Đinh Linh, hy vọng em…”, Đỗ An Trác thẳng thắn nói.
“Em hiểu, không cần giải thích quá nhiều, Tiểu Phong là bạn của anh, cũng là bạn của em”, Âu Ngưng điềm nhiên cười trả lời.
Trong bệnh viện, ta gõ cửa một phòng bệnh đơn, Tiểu Ly phía sau bất
mãn lẩm bẩm: “Thật thích lo chuyện bao đồng! Lại là một cô gái”, đáng
buồn là cả bảy người bọn họ chưa từng coi Phong Linh là con gái.
“Tiểu Phong, sức khỏe của cậu đã tốt hơn chưa?”, Tiểu Trinh túc trực bên giường bệnh, cầm dao gọt hoa quả cắt một nửa quả táo.
“Đỡ hơn nhiều rồi, mẹ cậu thì sao?”, ta đi đến trước giường.
Một người phụ nữ trung niên sắc mặt vàng vọt, trông già nua hơn nhiều so với tuổi thực tế, một ngọn đèn sinh mệnh đã sắp cạn dầu đang nằm
trên giường.
“Cháu là?”, bệnh nhân hơi hé mắt, hơi thở rất yếu ớt.
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi”, Tiểu Trinh rất nhẹ dìu kề đến bên tai của mẹ, “Đây là bạn học của con, Phong Linh, bọn con gọi cô ấy là Tiểu Phong, người
còn lại là em trai cô ấy, Dạ Ly”.
Bà Hàn rất hiền từ, bờ môi trắng bệch miễn cưỡng nở ra nụ cười mỉm.
“Cháu chào cô”, ta cất tiếng chào hỏi, bảo Tiểu Ly ra ngoài đợi.
“Thời gian của bà ấy còn không đến một tháng, sống chết của mỗi người có số, huynh đừng ôm vọng tưởng có thể thay đổi, thấy chuyện phiền phức của mình còn chưa đủ nhiều sao?” Tiểu Ly nhắc nhở rồi lui ra khỏi phòng bệnh.
Vấn đề của bà Hàn là ở thận, bắt buộc phải làm phẫu thuật, bởi vì thể chất bà ấy quá yếu, chưa mổ được ngay, cần ở bệnh viện theo dõi một
thời gian, rồi mới quyết định phương án phẫu thuật cụ thể. Bệnh nhân có
thể điều dưỡng cơ thể trong thời gian này để thích ứng với điều kiện làm phẫu thuật.
Chỉ sợ qua giai đoạn này, điều chờ đón chúng ta không phải là cuộc phẫu thuật, mà là một tang lễ.
Sau khi bố qua đời, mẹ liền trở thành trụ cột tinh thần và động lực
duy nhất của Tiểu Trinh. Trong ánh mắt an ủi mà cô ấy truyền cho mẹ tràn đầy hy vọng cùng cồ vũ, như thể một tia nắng mặt trời trước bình minh,
nếu như mất đi, thế giới của cô sẽ theo đó mà sụp đổ…
Ta không thể thay đổi số mệnh đã định, nhưng mà có thể tìm cho cô ấy một chỗ dựa mới.