Buổi chiều Lục Côn Sơn trở về, Bảo Châu còn gục xuống bàn nằm ngáy o..o…, Trương lão sư thừa cơ xen vào, đi đến phòng ngoài đối với Lục Côn Sơn nói: “Lục tiên sinh, Vạn đồng học thật sự rất khó dạy, buổi sáng đi học, cô lại ngủ, buổi chiều vẫn tiếp tục ngủ, ngài nhìn một cái, phải nói chuyện với cô ấy cho tốt a.”
Lục Côn Sơn nghe xong nhẹ chân nhẹ tay tiến vào thư phòng, thấy cô vẫn còn ngủ, mà trên người không có vật che chắn, vội vàng đem áo khoác cởi ra choàng lên người cô, sau đó quay đầu rất nghiêm túc đối với Trương lão sư nói: “Cô làm lão sư như thế nào? Nhìn thấy cô ấy mệt, không bảo cô ấy nghỉ ngơi, ngủ gục trên bàn, lại không khoác thêm áo cho cô ấy, vạn nhất cảm mạo thì sao?”
“…” Trương lão sư không thể bình tĩnh nổi, cái này là người nào a!
Côn Sơn thở dài một tiếng nói: “Cô trở về đi! Hôm nay tiền lương bị khấu trừ.”
Trương lão sư nước mắt a! Đều sắp rớt xuống, vì cái gì đi học ngủ gục một chút trách móc đều không có, trái lại cô bị đôi mắt lạnh buốt trừng cho chột dạ.
Sau khi Trương lão sư rời đi, Côn Sơn đi đến trước bàn ngồi xuống, ở trên mặt đỏ rực của cô , vụng trộm ấn xuống một nụ hôn nhẹ, Bảo Châu của hắn thực đáng yêu.
Cũng may không phải buổi tối, nếu không ngủ như vậy sẽ bị muỗi cắn, trên bàn cũng không có gối đầu, sao có thể ngủ thoải mái?
Ngày thứ ba Trương lão sư vào thư phòng thì có xúc động muốn chạy trốn, chỉ thấy Bảo Châu mười phần vui vẻ nằm ở trên một cái giường mềm mại, trên người đang đắp chăn tơ tằm mỏng, một bên nghe lão sư giảng bài, một bên ngủ gà ngủ gật, ngại Côn Sơn trách móc Trương lão sư cũng chỉ có thể tùy cô,
Ngày thứ tư, Bảo Châu nhàn rỗi nhàm chán, bên cạnh giường mang lên một cái bàn thấp, trên bàn bày đầy các loại đồ ăn vặt, Bảo Châu tựa ở trên giường, ăn mệt mỏi thì nghe giảng bài, tỉnh ngủ thì ghi mấy chữ, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua có thể gọi là tiêu dao.
Lần này Trương lão sư muốn báo cáo với Côn Sơn nói: “Vạn đồng học hôm nay khi đi học thì một hồi ngủ gà ngủ gật, một hồi ăn đồ ăn vặt, mười phần vui vẻ.”
Côn Sơn nghe xong về sau rất hài lòng cho Trương lão sư một ánh mắt tôi rất vui mừng : “Trương lão sư, vất vả cho cô rồi, về sau cứ dạy như vậy, cô ấy vui vẻ, cuối tháng tôi tăng lương cho cô.”
Ngày thứ năm, Bảo Châu thuận tiện đem con dế mèn cầm đến chơi, Trương lão sư hữu khí vô lực đứng ở trên đài, sau đó gần mực thì đen cũng học cô bắt đầu lăn lộn, lúc Bảo Châu vui đùa, cô sẽ ngồi ở một bên uống trà đọc tiểu thuyết, lúc Bảo Châu ngủ, cô sẽ may vá thêu hoa.
Ngày thứ sáu, Trương lão sư đã có kinh nghiệm ngồi đối diện Bảo Châu bắt đầu vừa ăn vừa chơi, hai người không can thiệp lẫn nhau, cũng bình an vô sự.
Thẳng đến một ngày Côn Sơn tâm huyết dâng trào muốn kiểm tra thành quả Bảo Châu học tập, mới phát hiện, ngay cả ba chữ ngày đầu tiên nhớ kỹ đều đã quên, chớ nói chi là chữ khác, Côn Sơn yên lặng lén lút núp trong bóng tối nhìn hai người các cô cái gọi là đi học cho tới trưa, thở dài, nghĩ thầm thượng bất chính, hạ tắc loạn, Trương lão sư này quá không được, rõ ràng chủ động mang theo Bảo Châu chơi, như thế nào làm gương sáng cho người khác? Xem ra nên đổi một người.
Côn Sơn nghĩ đến lão cha nhà mình, thường xuyên chơi chữ, nói ông nhanh chóng giới thiệu một lão sư cho Bảo Châu.