Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Quyển 2 - Chương 13: Toàn năng



Quá trình đến thăm hỏi
nhà Nám Nám của Ninh Hạo Nhiên tiến hành rất chậm chạp, lề mề, từ khi đưa ra ý
định đến lúc chính thức đến mất đúng hai tháng trời. Anh dường như hoàn toàn
biến mất, lấy lí do với giáo vụ là vết thương cũ tái phát để xin nghỉ phép.
Dương Nám Nám phải tiếp nhận lại tất cả các tiết Thể dục mà anh phụ trách, còn
anh từ lúc đó trở đi không hề thấy lộ diện ở trường bất cứ lúc nào.

Hai tháng dài đằng đẵng, đủ để Nám Nám sắp sẵn một cây gậy Lang Nha trước cửa,
một cây roi Cửu Tiết trong bếp, rảnh rỗi cô còn vác cây đao của bố ra lấy đá
mài mài đi mài lại, vẫn cảm thấy chưa đã, cô còn mài thanh kiếm Xích Long Hộ
Thủ của bố năm nào đã cất ngay ngắn dưới gầm giường bố mẹ.

Tóm lại, đồng chí Ninh Hạo Nhiên không tới thì thôi, hễ tới thì sẽ chết là cái
chắc, không còn phải nghi ngờ gì nữa.

Ban đầu, khi cô chuẩn bị cây gậy Lang Nha trước cửa, Dương Tiêu và Mạc Sầu còn
đặc biệt mở cuộc họp gia đình thứ 678 về hành động kì lạ của Dương Nám Nám,
kiểu họp gia đình này 677 lần trước đây đều được kết thúc bằng hoạt động thể
dục trên giường của hai người, chỉ duy có lần này cả Dương Tiêu và Mạc Sầu đều
không có nhã hứng đó, không chỉ không có, mà là cực kì không có.

“Mình này, Nám Nám đã mài đi mài lại gậy Lang Nha đến nhọn hoắt ra rồi, con bé
hận ai mà đến dộ nghiến răng nghiến lợi như thế? Oa Oa nói, đêm nào ngủ con bé
cũng nghiến răng kèn kẹt…”. Giọng Mạc Sầu run run.

“Không sao đâu, bà xã, chẳng phải đã mùa đông rồi ư? Nám Nám nhất định là sợ
cây gậy cùn nên mới mài đấy thôi, còn chuyện nghiến răng, bảo Oa Oa chịu khó
bịt tai lại chút là được”. Dương Tiêu trả lời qua loa.

“Ông xã, lẽ nào mình không hiếu kì muốn biết rốt cuộc kẻ nào đã chọc tức Nám
Nám sao?”. Mạc Sầu nhìn Dương Tiêu với ánh mắt sùng bái.

“Anh không tò mò, bà xã ạ, anh chỉ đang nghĩ, Nám Nám chưa chắc đã biết sử dụng
gậy Lang Nha đúng cách, liệu có nên dạy cho nó trước một ít không nhỉ?”. Dương
Tiêu suy nghĩ vấn đề theo một hướng khác.

Rất nhanh sau cuộc họp, Mạc Sầu lại tiếp tục phát hiện cái roi Cửu Tiết được
giấu trong ngăn kéo nhà bếp. Mạc Sầu từ trong bếp thần thần bí bí vẫy Dương
Tiêu, đợi khi Dương Tiêu mở cờ trong bụng xông lại mới lẩy bẩy báo cáo: “Ông
xã, em phát hiện Nám Nám giấu roi Cửu Tiết dưới ngăn kéo bếp.”

“Không sao đâu, bà xã, chúng ta quan sát thêm vài ngày nữa. Em đừng nói cho nó
biết là cây roi Cửu Tiết ấy có một mấu bị hỏng rồi, con bé ngốc này có thế cũng
không phát hiện ra, IQ như thế còn đòi chuẩn bị dánh trộm người khác, thật
không còn biết nói gì nữa, haizz…”

“Mình này, mình thật sự không quan tâm đến con gái bảo bối của chúng ta sao?”.
Trong khi Mạc Sầu sốt ruột lo lắng, Dương Tiêu dáng ghét lại chẳng mảy may lo
lắng chút nào, quả nhiên chỉ có mẹ mới thương con gái.

“Bà xã, anh không lo vì anh nghĩ, Nám Nám nhà mình đến cái roi hỏng cũng đem
giấu thì không dáng để bận tâm, có quậy cũng không xảy ra chuyện lớn đâu”.
Dương Tiêu vỗ vai Mạc Sầu, nỗ lực xoa dịu bà xã.

Sau đó, trong một lần quét nhà, Oa Oa đứng bên ghế sô pha phòng khách kinh ngạc
hét lớn: “Ai nhét côn nhị khúc vào chậu hoa của người ta thế này? Gỉ hết cả
rồi!”

Mạc Sầu và Dương Tiêu đồng loạt quay lại: “Xùy, con nhỏ tiếng thôi, bố mẹ đã
phát hiện ra từ lâu rồi. Ngoan nào, đừng làm bù lu bù loa lên! Ngày mai, bố sẽ
mua cho con một chậu hoa xương rồng khác!”

Cho đến ngày cuối cùng, cũng chính vào lúc Ninh Hạo Nhiên lễ mễ xách giỏ hoa
quả tới nhà, Nám Nám cũng đã tìm ra nơi cất dao chặt thịt, đang mài dao thì
nghe thấy tiếng chuông cửa, liền lập tức nhét dao vào bên eo, ánh mắt đằng đằng
sát khí.

Chuông cửa reo, Mạc Sầu hào hứng ra mở. Bình thường, lúc mọi người đều ở nhà,
hiếm có người hàng xóm nào dám sang chơi. Bà vừa mở lớp cửa kính chống đạn đã
thấy một anh chàng đẹp trai, khôi ngô cười tươi rói với mình: “Cháu chào cô,
cháu đến tìm Dương Nám Nám ạ.”

Nghe thấy thế, Dương Nám Nám hốt hoảng đến nỗi nhảy cẫng lên, cô quay đầu lại
đã thấy bố và Oa Oa cũng thò đầu ra nhìn cùng một lúc từ phòng khách. Không hay
rồi, ân oán cá nhân vướng sang cả bố mẹ và Oa Oa tuyệt đối chẳng phải là chuyện
gì tốt dẹp! Ý nghĩ đầu tiên của cô chính là trước khi cả nhà kịp động thủ phải
xử lí dứt điểm Ninh Hạo Nhiên.

Đẹp trai thật! Mạc Sầu tự đáy lòng không giấu nổi xúc động, đồng thời cũng cảm
thấy e ngại cho chàng trai này: Đẹp trai thì cũng đẹp thật, nhưng không biết chịu
được mấy phút ẩu đả với Nám Nám đây.

Xuất phát từ lòng đồng cảm với anh chàng đẹp trai còn chưa biết tên, Mạc Sầu
nhanh chóng mở cửa đón lấy giỏ hoa quả rồi vội vàng lánh người. Dương Tiêu và
Oa Oa đường hoàng từ phòng khách bước ra, không kiêng nể gì, sỗ sàng quan sát
khách mới đến. Oa Oa vừa nhìn đã nhận ra Ninh Hạo Nhiên, cười cười quay sang bố
giới thiệu: “Anh ta là thầy giáo hồi trước của Nám Nám, và bây giờ là đồng
nghiệp với em ấy. Đây cũng chính là người lần trước làm Nám Nám bị trật vai dấy
ạ.”

Mạc Sầu và Dương Tiêu bừng tỉnh, đưa mắt nhìn nhau năm giây trao đổi cùng một
thông diệp: À ra thế, hóa ra gậy Lang Nha là để chuẩn bị cho người này, đã hiểu
rồi!

Dương Tiêu hắng giọng, cố ý nghiêm mặt lại: “Nám Nám, bạn con đến rồi này, ra
chào hỏi đi!”

Đang giấu gậy Lang Nha nên Nám Nám chỉ có thể ngồi trên ghế sô pha, lập tức bày
bản mặt con-không-quen-biết-hắn: “Bố đừng hàm hồ bắt quàng, con và anh ta không
có quan hệ gì hết.”

Ninh Hạo Nhiên nhìn Dương Tiêu, mỉm cười biết lỗi: “Hai tháng trước, cô Dương
có chút xích mích với cháu, vẫn còn tức đến bây giờ nên cháu chỉ đành phải đến
tận nhà xin lỗi. Làm phiền đến bác trai, bác gái, cháu thật có lỗi quá!”

Dương Tiêu không nói không rằng, lạnh lùng ra hiệu cho Ninh Hạo Nhiên ngồi
xuống. Bên cạnh, Mạc Sầu đang đồng cảm vô hạn vừa xem xét một lượt Ninh Hạo
Nhiên vừa nghĩ: Một cậu thanh niên hoàn hảo thế này, đẹp trai là thế, tốt tính
là thế, sao lại để ý đến Nám Nám ngốc nghếch nhà mình nhỉ?

Oa Oa hoàn toàn vô cảm trước ánh mắt uy hiếp của Nám Nám, vẻ mặt vô cùng nịnh
bợ trực tiếp bám lấy Ninh Hạo Nhiên: “Thầy Ninh, hai người vì sao mà xích mích
thế? Nám Nám từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ tức quá được một ngày, thầy có thể làm
nó tức lâu như thế, chứng tỏ thầy đã làm điều gì rất rất rất quá đáng với nó…
Lẽ nào…”

Nám Nám biết ngay thể nào Oa Oa cũng sắp liên tưởng đến mấy chuyện scandal giật
gân, lập tức nhướn mày cười gằn uy hiếp: “Dương Oa Oa, chị còn hỏi thêm một câu
nữa thì từ tháng sau, đừng mong có tiền tiêu vặt!”

Oa Oa mím môi, quả là giá của scandal thật sự rất đắt, vì chuyện tiền tiêu vặt
mà thú vui này đành phải bỏ thôi! Vậy nên, cô chỉ có thể cực kì khí khái, cực
kì nghiến răng nghiến lợi rời xa Ninh Hạo Nhiên, dùng bản mặt vô tội nhất ngồi
xuống một góc sô pha, tố cáo sự ngược đãi phi nhân đạo của Nám Nám đối với
mình. Nám Nám, Mạc Sầu và cả Dương Tiêu đều cố ý coi như không thấy bộ dạng
đáng thương của Oa Oa. Hơn hai mươi mấy năm nay đều thế, hầu như là Nám Nám
khuất phục Oa Oa Oa Oa quen bắt nạt Nám Nám rồi, nhưng khi Nám Nám bùng nổ thì
tình thế lại xoay chuyển hẳn, Oa Oa thể nào cũng sẽ bày ra bộ dạng dáng thương
để mọi người đồng cảm. Sức miễn dịch của cả nhà đối với vẻ mặt vô tội của Oa Oa
đã được nâng cao đến cấp miễn dịch quốc gia, khả năng chống chọi hoàn toàn đã
ăn sâu vào trong xương rồi.

Tuy nhiên, với người mới đến như Ninh Hạo Nhiên, chiêu thức này của Oa Oa vẫn
có thể phát huy hiệu quả.

Không hiểu đây là thủ đoạn thường dùng của hai chị em, Ninh Hạo Nhiên hơi
nhướng mày quan sát ám hiệu giữa Nám Nám và Oa Oa, vừa định nói giúp Oa Oa vài
câu để Nám Nám không thể ỷ mạnh hiếp yếu: “Dương Nám Nám…”

Anh còn chưa nói hết câu đã bị Nám Nám chặn họng: “Tôi làm sao?”

Thế là Ninh Hạo Nhiên rất biết thời thế không nói gì thêm, sự im lặng đúng lúc
cộng thêm dáng vẻ tội nghiệp lập tức khiến Mạc Sầu và Dương Tiêu dấy lên lòng
thương cảm. Hai vợ chồng họ đã quá quen với vẻ mặt vô tội của Oa Oa, nhưng đây
là lần đầu thấy một người lạ bị Nám Nám uy hiếp thế này. Dương Tiêu vì thế mà
thay dổi thái độ nghiêm nghị thường ngày, hiền từ hòa nhã nói: “Thầy Ninh, thầy
đừng để bụng! Mà thầy vẫn chưa nói hôm nay đến tìm Nám Nám nhà chúng tôi có
chuyện gì.”

Ninh Hạo Nhiên nhận thấy trên người phụ thân Dương Nám Nám toát lên một vẻ
khiến người khác khó lòng xem nhẹ, tuy ông ngoài miệng rõ ràng đang cười nhưng
trong mắt lại ẩn giấu một hàm ý cực kì sâu sắc. Xem ra trước đây, người đàn ông
có vẻ nhã nhặn này nhất định không đơn giản, anh bỗng nhiên nhớ tới cây đao Nám
Nám từng nhắc đến.

Phong đao?

Hình thức bảo vệ nghiêm ngặt?

Lẽ nào dây ỉà…?

“Dương Nám Nám có rất nhiều hiểu nhầm đối với cháu, bất luận cháu giải thích
thế nào thì cô ấy cũng không chịu tin. Trước đây không lâu, cháu lại bị thương,
thành ra để lỡ mất thời điểm thích hợp để giải thích với cô ấy, thế nên, cháu
muốn đến tận nhà bày tỏ thành ý”. Ninh Hạo Nhiên lễ phép, nho nhã trả lời, hết
câu còn nhìn Dương Tiêu mỉm cười biết lỗi. Dương Tiêu thầm khen ngợi, cậu chàng
này cá tính dường như trái hẳn với Nám Nám. Có cậu ta tôn thêm, hành động gác
chân lên sô pha của Nám Nám càng trở nên vô cùng thô lỗ.

“Cậu có phiền nếu tôi hỏi một chút về chuyện ân oán giữa hai đứa không?”. Dương
Tiêu lại cười hỏi.

Nám Nám lia vèo ánh mắt sắc như dao qua, nhắc nhở ai đó cẩn thận mà trả lời.
Ninh Hạo Nhiên liếc trộm vẻ căng thẳng của cô, trong lòng như mở cờ.

“Đương nhiên không phiền ạ, cháu nhất định biết một nói một, biết hai nói hai.
Thực ra, cháu và Nám Nám đã quen nhau từ năm năm trước. Lúc đó, ấn tượng của
cháu với cô ấy rất… tốt, không ngờ sau khi tốt nghiệp lại có thể cùng công
tác, cháu nghĩ đây chính là cái duyên cái số ạ.”

“Là nghiệt duyên ư?”. Nám Nám nghe đến đây không còn khống chế nổi nộ khí đang
bốc lên phừng phừng, lập tức lạnh lùng hỏi vặn. Cô trừng mắt nhìn Ninh Hạo
Nhiên, thật không thể nuốt nổi bộ dạng ra dáng quân tử đạo mạo của anh ta, rõ
ràng ở ngoài không từ mọi cách để bắt nạt cô, thế mà vừa gặp bố mẹ cô đã ra vẻ
đạo đức, đúng là vô sỉ đến cực điểm.

Dương Tiêu nhìn Nám Nám và Ninh Hạo Nhiên đấu mắt như gà chọi, không thể không
cảm thán thêm lần nữa, sự trái ngược giữa hai người việc này quả thật khiến
người ta đau khổ.

Nếu người con trai thế này chịu lấy Nám Nám…

Đây đúng là chuvện đại hỉ khiến người dân cả nước vỗ tay chúc mừng.

“Á!”. Trong bếp dột nhiên vọng ra một tiếng kêu kinh hãi làm ai nấy nổi da gà,
ngoại trừ Ninh Hạo Nhiên. Dương Tiêu cùng hai con gái chạy thẳng vào bếp: “Bà
xã, em làm sao thế?”

“Làm cá sốt cà mà em lại không mua tương đậu rồi! Rõ ràng em đã viết trong giấy
mua hàng, sao lại không có trong túi đồ chứ?”. Mẹ Mạc Sầu không ngừng chùi tay,
đi đi lại lại trong bếp. Nám Nám đau khổ bò lên quầy bếp: “Mẹ, đấy là vì mẹ
quên mua rồi.”

“Nhưng rõ ràng mẹ đã cầm rồi…”. Mạc Sầu bị Nám Nám nói, cảm thấy vô cùng tủi
thân.

“Vậy thì đổi cách chế biến đi là được”. Dương Tiêu an ủi vợ. “Đối với bố con
anh, chỉ cần là em làm thì có là cà luộc cũng thấy ngon”. Vừa nói, ông vừa
không quên phát đi ánh mắt cảnh cáo về phía hai cô con gái đang ôm miệng giả
nôn.

Ninh Hạo Nhiên thoáng nghe thấy lí do hét thất thanh của mẹ Nám Nám, bèn đứng
dậy đĩnh đạc đi tới cửa bếp: “Bác gái, thực ra làm cá sốt cà có thể không dùng
tương đậu, bác để cháu làm thử xem.”

Ngoại trừ Nám Nám, cằm Dương Tiêu và Oa Oa đều bắt đầu rơi tự do. Dương Tiêu
trấn an lại Oa Oa rồi cũng tự chỉnh đốn lại mình: “Thầy Ninh, việc này sao có
thể để khách làm được? Để mẹ Nám Nám làm là được rồi.”

“Bác trai đừng khách sáo ạ, bố mẹ cháu thường xuyên không ở trong nước, vì vậy
trước nay, cháu luôn tự vào bếp, cháu đã quen rồi ạ”. Ninh Hạo Nhiên xắn tay
áo, bước thẳng vào bếp, nhận xoong chảo từ tay Mạc Sầu, rất nhanh đã tường tận
vị trí để mắm muối tương dầu, thành thạo cho cà đã cắt mỏng dính vào chảo đảo.
Chưa đợi cà thơm lên, Mạc Sầu đã dứng bên cạnh vỗ tay khen tới tấp.

Nám Nám sa sầm mặt mày, lạnh sống lưng. “Mẹ có nhất thiết phải phấn khích thế
không? Con giúp mẹ rán cá cũng chưa thấy mẹ khen con bao giờ”. (Mạc Sầu: “Thế
mà gọi là rán cá à? Rán thành bột mì thì có, dùng hết cả lít rưỡi dầu trám mới
ép của mẹ, con vẫn còn mặt mũi mà nhắc đến sao?”)

Dương Tiêu đứng sau lưng con gái khẽ trả lời: “Đúng đấy. Mẹ con cả đời chưa
thái cà được lần nào cho ra hồn, giờ bà ấy tận mắt chứng kiến một người bằng
xương bằng thịt thái cà hoàn chỉnh như thế, cũng khó trách bà ấy.”

Oa Oa còn đứng phía sau hai người tán thưởng: “Đừng nói là mẹ bị thầy Ninh
chinh phục, đến chị đây còn nhận thấy thầy Ninh đúng là người đàn ông hiếm có,
cách anh ấy nấu ăn mới thu hút làm sao!”

“Chị bị anh ta thu hút, thế còn Tổng giám đốc của chị thì làm thế nào?”. Nám
Nám thấy Oa Oa khen ngợi Ninh Hạo Nhiên trong lòng rất không vui, bèn quay sang
đả kích.

Oa Oa đã quá quen với việc bị đả kích nên vẫn tiếp tục: “Tổng giám đốc thích ăn
thanh đạm, chị có thể hi vọng anh ta vào bếp chắc? Nhỡ đâu luộc ra cả nồi rau,
chị ăn hay là không ăn đây?”

“Ăn chứ, cho tiền là ăn hết!”. Nám Nám chẳng buồn đảo mắt, chăm chú nhìn Ninh
Hạo Nhiên đang trổ tài làm bếp.

Dương Tiêu đưa tay ôm lấy con gái: “Nám Nám ngoan của ta thật giỏi, chuyện gì
cũng khiến ta lo lắng, riêng chọn bạn trai thật không khiến ta phải bận lòng
chút nào. Chàng trai này ta nhìn thấy thuận mắt hơn con nhiều đấy. Tốt quá, tốt
quá!”

Trong lúc nói chuyện, cà cũng đã xào xong, Ninh Hạo Nhiên rắc lên cà nào thịt
trộn ngồng tỏi, nào mộc nhĩ, nào đậu Hà Lan, sau cùng phủ lên một lớp nước sốt
cà, rồi bưng đĩa đưa đến trước mặt Mạc Sầu: “Bác gái, thức ăn đã xong rồi đây,
còn món gì cần làm nữa không ạ?”

Mạc Sầu lập tức rưng rưng nước mắt, bưng dĩa thức ăn tới trước mặt Dương Tiêu,
thì thầm: “Ông xã, chính là cậu này rồi, mau đi giấu gậy Lang Nha phía sau cửa
đi!”

Bên trong vẻ ngoài cao lớn của Ninh Hạo Nhiên ẩn chứa vô số những điều thần kì.
Đường dây điện hỗn loạn nhà Nám Nám được anh tách riêng từng cái rồi lắp lại
ngay ngắn, từ giờ tạm biệt tình trạng ngày ngày chập điện. Cơm trưa và cơm tối
cũng cũng do một mình anh đảm nhận, bữa trưa sáu món mặn một món canh, bữa tối
lại dùng đủ các thể loại cá tích trữ trong tủ lạnh làm thành một bữa tiệc toàn
cá. Giữa buổi, anh còn đem cây xương rồng gần chết của Oa Oa đắp thuốc, đổi
chậu, cuối cùng đưa ra trừ tắm nắng. Ngoài việc đan nốt đống len mẹ Mạc Sầu
đang đan dở, tất cả mọi việc trong nhà Nám Nám đều được Ninh Hạo Nhiên một mình
hoàn thành, đương nhiên cũng mua chuộc được luôn cả Dương Tiêu và Mạc Sầu.

Nám Nám mấy lần định lôi dao róc xương ra xử lí tên chết dẫm này! Tội đẹp trai
ngời ngời thôi thì cho qua, nhưng lại còn thập toàn thập mĩ, cái gì cũng biết,
tội thập hạng toàn năng thôi cũng cho qua, nhưng lại còn cái tội là thần tượng
của nam nữ trung niên thì không thể chấp nhận được. Cô khổ sở dứng cạnh tuôn ra
những nhận xét lạnh lùng làm sụp đổ hình tượng của hắn đều bị bố mẹ dùng ánh
mắt lạnh lùng bỏ qua, thậm chí đến Oa Oa cũng đứng một bên kích động hét hò:
“Bán đi, bán đi, lần này nhà chúng ta kiếm được món hời rồi!”

Đây… đây là những lời một người chị song sinh nên nói ư?

Nám Nám thất bại rồi, thất bại triệt để rồi. Cô một bên ruột đau như cắt, một
bên cố dùng vẻ đau khổ khơi dậy sự hổ thẹn ẩn sâu trong trái tim người nào đó,
nhưng rõ ràng tên Ninh Hạo Nhiên đang đường hoàng ăn cơm tối kia căn bản không
biết hai chữ “hổ thẹn” nên viết như thế nào.

Mẹ gắp thức ăn cho anh ta, anh ta vui vẻ nhận hết, anh ta kính rượu cho bố, bố
cũng không hề từ chối; Oa Oa kể chuyện dưa lê, mặt anh ta không chút biến sắc
mà còn nghiêng đầu chăm chú lắng nghe. Tuy Nám Nám biết rõ anh ta tuyệt đối
không thích mấy chuyện kiểu ấy nhưng anh ta vẫn kiên trì ngồi nghe đến cùng.

Nếu nói anh ta không có ý gì với cô thì đúng là thần kinh chập mạch rồi. Tuy lờ
mờ đoán được mục đích đáng sợ của anh ta rốt cuộc là gì nhưng điều khiến Nám
Nám phẫn nộ hơn cả là thái độ thay đổi nhanh chóng của cả nhà.

“Nếu cậu thích Nám Nám nhà chúng tôi thì nói thẳng ra đi, đừng vòng vo nữa!”.
Dương Tiêu đột ngột nghiêm sắc mặt, đập bàn một tiếng, ánh mắt lạnh giá nhìn
chằm chằm vào Ninh Hạo Nhiên, đợi câu trả lời.

Ninh Hạo Nhiên trước thái độ thay đổi bất ngờ của bố Nám Nám có phần khó hiểu,
nhìn sang Nám Nám và Oa Oa như đang có gì mắc vào cổ họng, ra sức ho sặc sụa.

Anh suy nghĩ hồi lâu, nói một cách cực kì nghiêm túc: “Đúng thế ạ, bác trai
thật có con mắt tinh tường. Cháu rất thích Nám Nám, cháu thấy Nám Nám là người
con gái rất trong sáng, rất đáng yêu ạ.”

Nám Nám vẫn còn đang sặc sụa lập tức thất kinh đến trợn tròn mắt, Oa Oa bên
cạnh cũng bàng hoàng tròn mắt ngạc nhiên.

“Vì vậy cháu muốn có thể cùng với cô ấy… Cháu mong có thể nhận được sự cho
phép của hai bác”. Ninh Hạo Nhiên lại làm vẻ trang trọng.

Mạc Sầu lập tức gật đầu. “Được chứ! Được chứ!”

Nám Nám khóc ròng, mẹ… mẹ cô thật quá mất quan điểm!

Ninh Hạo Nhiên khách sáo cảm ơn sự chấp thuận của mẹ Nám Nám. Dương Tiêu tiếp
tục làm mặt lạnh: “Nếu đã như vậy, đừng trách tôi không cảnh báo cậu, Nám Nám
từ nhỏ tính cách đã rất khoáng đạt, trước nay chưa từng làm việc nhà.”

Ninh Hạo Nhiên không cần suy nghĩ, đáp: “Cháu biết làm là được rồi, không cần
cô ấy phải làm ạ.”

“Nám Nám là bảo bối trong mắt tôi, không cần biết trong tương lai nó sẽ gây sự
với ai, phạm phải lỗi gì, dù thế nào tôi cũng đều cho là nó đúng hết”. Dương
Tiêu nhìn chằm chằm vào Ninh Hạo Nhiên, muốn quan sát thấu đáo người thanh niên
này từ trong ra ngoài.

“Nếu Dương Nám Nám có phạm lỗi gì, cháu nhất định không dung túng cho cô ấy mà
cháu sẽ giúp cô ấy sửa đổi. Nhưng cháu nghĩ dù cô ấy có làm sai, cháu vẫn thích
cô ấy như thường ạ”. Ninh Hạo Nhiên nói đến đây còn quay sang nhìn Nám Nám một
cách chan chứa tình cảm.

Nám Nám vừa xấu hổ vừa uất hận không màng mọi người đang nhìn mình, đập đầu
binh binh binh xuống bàn mấy cái.

Oa Oa xoa xoa vai Nám Nám, cố nhịn để khỏi cười phá lên: “Đừng đập nữa, vốn đã
ngốc rồi, đập nữa là ngốc chết đấy!”

Vốn đã cảm động trước màn tỏ tình của Ninh Hạo Nhiên, lại quen tính làm chủ gia
đình, Mạc Sầu đập bàn một cái rồi phát biểu đầy hào sảng: “Cứ thế mà định đi,
Nám Nám của chúng ta sẽ kết hôn trước, Oa Oa vẫn chưa tìm được đối tượng thích
hợp cũng không sợ, chị em sinh đôi không phân lớn bé.”

Nám Nám lúc này chỉ cảm thấy bầu trời mờ mịt trước mắt, ngoài việc lấy con dao
đang giắt bên eo ra, cô không còn nghĩ được cách nào tốt hơn để giải quyết tình
trạng nguy khốn trước mắt. Quỷ không biết, thần không hay, cô dưa tay sờ lên
eo…

“Dao dâu rồi?”. Nám Nám đột nhiên dứng bật dậy, chiếc ghế đằng sau cũng theo cử
chỉ kinh động của cô mà đổ lăn ra đất.

Dương Tiêu điềm tĩnh nhìn Nám Nám, mỉm cười đầy ẩn ý.

Mạc Sầu nghi ngại nhìn Nám Nám đặt dấu chấm hỏi.

Oa Oa đồng cảm nhìn Nám Nám, không biết làm thế nào cho phải.

Ninh Hạo Nhiên nghiêng đầu nhìn Nám Nám hết sức điềm nhiên.

Thế là con dao róc xương lưu truyền bao năm của nhà họ Dương đã biến mất thần
bí như thế. Nó biến mất lúc nào, làm sao biến mất, bị ai lấy mất, đều không ai
biết rõ. Điều duy nhất mọi người biết đấy chính là Dương Nám Nám từ giờ đừng
mong thoát khỏi móng vuốt của Ninh Hạo Nhiên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.