Bà Hứa bước ra khỏi phòng, trên khoé mắt còn vương vấn chút lệ. Trong lòng còn phảng phất nhói đau. Bà đến nhà bếp uống chút nước. Thoáng
thấy con mình đang ở đại sảnh, bà Hứa bỗng chốc ngạc nhiên:
“ Con ngồi đây làm gì!”
Nhất Băng như người bị bắt quả tang, cô giật mình quay lại. Giọng nói có phần lúng túng:
“ Con định…xuống lấy đồ ăn!”
“ Con còn khóc sao?” – Mẹ cô nheo mắt nhìn, giọng bà phảng phất nét lo lắng.
Nhất Băng thoáng kinh người, bấy giờ cô mới phát hiện ra. Thì ra cô đang
khóc. Nhất Băng đưa tay lau nước mắt, trầm mặc không nói gì. Bà Hứa cũng bất lực đi xuống bếp.
Nhìn dáng mẹ mình,
chẳng hiểu sao cô lại thấy thương cảm. Một người phụ nữađã từng mang
nặng đẻ đau đứa con trong bụng. Sinh ra lại phải bỏ nó mà đi vì gia cảnh thê lương. Hỏi có tấm lòng người mẹ nào có thể cam chịu nổi. Cô không
dám tưởng tượng ra những lúc mẹ cô nhớ Đình Hạo, lại không dám nghĩ đến
những lúc mẹ cô phải đau lòng vì cô – đứa con đã yêu chính anh trai của
mình. Có lẽ đó là một câu chuyện nực cười nhất, đau đớn nhất mà mẹ cô đã từng trải.
Nhất Băng thoáng chốc lại rơi lệ
***
Hơn 20 năm về trước…
Lục Thiên Tâm – Một cô gái đang tuổi xuân mơn mởn với nhan sắc khó ai sánh
bằng chuẩn bị kết hôn với một người cô chưa từng quen biết. Khỏi phải
nói cô đã cãi nhau với bố mẹ bao nhiêu lần về cuộc hôn nhân vô lý này.
Nhưng kết quả thì vẫn công cốc. Hôn lễ tổ chức vẫn tổ chức. Có chồng thì vẫn phải có chồng.
Hứa Mạc Hùng – Người
đàn ông được biết bao con người say mê như điếu đổ thế nhưng lại miễn
dịch với cái thứ gọi là tình yêu. Bởi vậy, cho đến cập tuổi 30 anh vẫn
chưa có mảnh tình nào vắt vai. Ngay lập tức, bố mẹ của Mạc Hùng phải tìm cho anh một nàng dâu môn đăng hộ đối để vừa rạng mặt dòng họ lại vừa có hi vọng có cháu ẵm bồng. Theo nguyện vọng đó, cuộc hôn nhân giữa hai
nhà Lục – Hứa đã diễn ra.
Hôn lễ tổ chức hoành tráng, thu hút nhiều báo chí và dư luận quan tâm.
Hai con người bất đắc dĩ phải hứng chịu sự sắp đặt “trời ơi đất hỡi” này chính thức bước vào cuộc sống vợ chồng đầy mới lạ.
**
Ngày đầu làm dâu Hứa gia…
Tiếng đồng hồ báo thức reo inh ỏi, Lục Thiên Tâm mệt mỏi ngồi dậy, quơ tay
tắt chế độ báo thức. Xong, cô bước xuống giường, đầu óc vẫn “treo ngược
cành cây”.
“ A!”- Tiếng rên khe khẽ của “vật mềm mềm” dưới chân làm cô thoáng giật mình.
“Cô làm ơn hãy chú ý chút đi.”- “Vật” ấy lên tiếng.
Trầm mặc vài giây, cô bỗng ngộ ra.
“A!!!”
**
T
hiên Tâm vội chạy ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Hai tay cô để lên lồng ngực,
cố điều hoà hô hấp của mình. Ngớ ngẩn thế nào cô lại quên được mình đang ở cùng phòng với người khác, hơn nữa còn là chồng mới cưới của mình.
Thiên Tâm lắc đầu không thể tin nổi, khẽ liếc mắt như muốn nhìn xuyên
qua cánh cửa để xem người con trai trong đó đang làm gì. Mặt cô bỗng đỏ
ửng, cũng chẳng hiểu tại sao cô lại có cảm giác như vậy.
Lát sau, Thiên Tâm từng bước đi xuống lầu, tay gõ nhịp nhịp lên cái lan can bằng gỗ bóng loáng. Vừa đến đại sảnh, cô đã thấy bố mẹ chồng đang ngồi
xem ti vi. Thiên Tâm vội đứng thẳng, cúi người chào:
“ Bố mẹ buổi sáng tốt lành ạ!”
Nhận ra sự có mặt của con dâu mới, ông bà Hứa liền quay lại, ánh mắt đầy vui vẻ. Nhưng sự vui vẻ đó tồn tại không lâu thì lại chuyển sang thái cực
cảm xúc khác. Thậm chí khuôn mặt bà Hứa còn có nét ửng đỏ. Thiên Tâm
thoáng nhận ra được điều ấy nhưng cô nhanh chóng cho qua, vội đi xuống
bếp thực hiện công việc của một nàng dâu thảo.
Đang loay hoay mở bếp ga, cô bỗng nghe hai cô người làm bàn tán. Bản tính tò mò không đổi, Thiên Tâm liền đi đến nghe trộm.
“ Này! Cô có để ý vợ của cậu chủ mình không? Cũng xinh xắn ấy nhở.”
Người làm kia cũng gật gù, mở miệng tiếp chuyện:
“ Thiếu gia mình trước giờ không để ý cô gái nào, tôi cứ sợ cậu ấy cứ
mang cái mặt đẹp trai ấy mà ở giá đến già ấy. Không ngờ cũng có ngày cậu Hứa có vợ. Tôi thân là người làm cũng thấy vui mừng.”
Thiên Tâm nghe mà ngớ ngẩn. Thiếu gia – tên chồng mới cưới của cô thật là như vậy sao? Thế thì số cô sau này đến khổ rồi. “ Người mang khuôn mặt đẹp ở giá đến già không phải là thiếu gia mấy người đâu mà là tôi đây này!”.
Hai cô người hầu tám chuyện cười thích thú.
“ Thiếu gia mình thật là biết cách mê hoặc người khác ấy. Không biết đêm
qua thiếu gia phu nhân được sủng ái thế nào mà sáng nay còn mặc luôn đồ
ngủ xuống chào ông bà chủ đấy!”
Một tràng cười nữa lại vang lên.
Thiên Tâm sững sờ, khuôn mặt bỗng chốc nóng ran. Bấy giờ cô mới suy nghĩ kỹ
lại thái độ của bố mẹ mình. Đúng là sai lầm! Sai lầm khi vào cái nhà này mà! Lục Thiên Tâm ôm mặt xấu hổ, ngồi chổm xuống nền nhà. Lòng cô khao
khát mãnh liệt có một cái lỗ nào đó xuất hiện để cô có thể chui vào “tá
túc”.
Bà Hứa từ đại sảnh nói vọng xuống:
“ Thiên Tâm ơi! Con chuẩn bị đồ ăn sáng xong chưa?”
Lục Thiên Tâm khẽ giật mình, vội đi đến tiếp tục công việc của mình. Thao
tác cô nhanh thoăn thoắt, trong lòng thấp thỏm cầu nguyện đồ ăn chín
thật nhanh, mẹ cô sẽ không xuống bất thình lình. Cái đầm ngủ này! Đây là lần cuối cùng mọi người thấy nó!
**
Bữa sáng xong xuôi, Hứa Mạc Hùng cùng bố anh đi làm. Mẹ chồng cô cũng lên
chùa làm công đức. Lục Thiên Tâm đi ra sân, tiễn chồng cũng bố mẹ đi.
Trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Ngày làm dâu đầu tiên, oái oăm, mới lạ.
Nhưng lại kích thích sự khám phá của cô.
**
Tại văn phòng tổng tài ở Hứa thị..
Cô trợ lý đi vào, trên tay là một tập tài liệu. Dáng đi cô ta uyển chuyển
như rắn nước, đôi chân sải bước khéo léo phô diễn đường cong nóng bỏng.
Đây vốn là công việc thường ngày của một cô gái trợ lý như cô, hỗ trợ
tổng tài và kiêm luôn quyến rũ người đàn ông lịch lãm và phong trần
trước mặt.
Trời sinh cô ta có khuôn mặt mê
người, đường cong chuẩn xác. Trước giờ, bao nhiêu đàn ông qua tay cô đều luôn say như điếu đổ, cung phụng mọi điều. Người ta nói: “Được voi đòi
tiên”, cô cũng là hạng người như vậy, luôn luôn thử thách khả năng của
mình. Thế rồi, như là duyên số, cô được là trợ lý của Hứa Mạc Hùng, một
vị tổng tài mà bao nhiêu cô gái đều khát khao sở hữu, mong muốn chiếm
được trái tim của anh. Cô cũng vậy, nhưng cô biết, khả năng thành công
của mình cao hơn họ. Vì cô là ai chứ ? La Như Vân – Là cô gái hấp dẫn
nhất đại lục này. Là người phụ nữ thành công, tài giỏi trên mọi mặt. Kể
cả việc hấp dẫn đàn ông.
Bước đi của Như Vân
vẫn tự tin, cô đưa ánh mắt mê hồn đến Hứa Mạc Hùng, chiếc lưỡi khẽ liếm
đôi môi anh đào đỏ mọng. Cô đi đến bàn, để tập tài liệu xuống, giọng nói trong trẻo khẽ cất lên:
“ Thưa Tổng giám đốc, tài liệu anh cần đã đến.”
Hứa Mạc Hùng không buồn ngẩng mặt, anh cất giọng nói nhẹ như không:
“ Được rồi. Cô có thể ra ngoài.”
Trán Như Vân lộ rõ ba vạch đen. Lại một ngày nữa cô thất bại. Nhưng cô ta vẫn tươi cười mở miệng:
“ Anh còn cần gì nữa không, tổng tài?”
Vừa nói, cô ta vừa vòng ra ghế của Mạc Hùng, đổ thân người mềm mại như nước vào khoảng lưng của anh. Người cố ý cọ sát vòng một căng tròn vào lưng
của Hứa tổng. Ngón tay thon dài của cô ta khẽ xoa lồng ngực rắn chắc của anh.
Mùi nước hoa Pháp nồng nặc sộc vào mũi Mạc Hùng. Anh khẽ nhăn mặt, cất giọng nói lạnh như băng:
“ Cô La! Xin cô tự trọng! Đây không phải là phòng ngủ của cô, tôi cũng không phải là loại đàn ông ham sắc mà cô hay quyến rũ.”
Người La Như Vân bỗng chốc cứng đờ, cô ta vội rời khỏi người anh. Bước đi
không nghoảnh mặc lại. Tên đàn ông đáng chết! Dám hạ nhục cô! Nhưng cô
lại cảm thấy thú vị, thái độ của anh như đang kích thích cảm giác chinh
phục của cô.
**