Thái độ của Mộ Phong Triệt với Lạc Vi Vi sau buổi hôm đó đã có chuyển biến rõ rệt, không còn lạnh nhạt thờ ơ với cô như lúc mới tỉnh lại. Nhưng thay vào đó lại là sự thưởng thức, tôn trọng và đối với một người có tài, có lẽ anh thật sự muốn giữ cô lại để làm việc cho mình.
Nhưng điều này càng làm Lạc Vi Vi thêm buồn bã, cô vốn đã quen với sự cưng chiều, yêu thương của anh, sự việc thay đổi đột ngột đến vậy làm cô khó chút không chịu nổi.
Việc cô xâm nhập được vào máy chủ dữ liệu của Jack hôm đó đã giúp Mộ Phong Triệt thuận lợi lấy được toàn bộ thông tin cơ mật của lão cáo già đó, chỉ bằng vài hành động đơn giản đã có thể ép lão đi vào đường cùng. Lần này Mộ Hiếu đã không còn can thiệp bênh vực cho lão ta, ông chỉ đứng một bên quan sát mọi hành động của con trai mình, việc này đã thể hiện ý tứ để anh tự cầm quyền rất rõ ràng.
Mộ Phong Triệt không phải là người lương thiện, lại càng không bao giờ lương thiện với kẻ địch. Chỉ vài ngày sau khi Jack bị trục xuất khỏi Death, thi thể hắn đã được phát hiện ở một khu vực hẻo lánh với vài chục phát súng trên bụng.
Mọi việc rắc rối ở đây cuối cùng cũng đã khép lại, Mộ Phong Triệt theo đúng kế hoạch như lúc trước là tạm thời tiếp quản Mộ thị ở Đại Lục, dĩ nhiên là Lạc Vi Vi sẽ đi cùng anh. Khi biết cô còn là trợ lý của mình, Mộ Phong Triệt có chút không ngờ tới, nhưng khi thấy năng lực làm việc của cô thì vô cùng hài lòng, quả không hổ là thiên tài.
Vào ngày cuối ở New York, Lạc Vi Vi nói với Mộ Phong Triệt rằng muốn đi ra ngoài, anh vẫn như trước kia không hề hỏi cô sẽ đi đâu mà chỉ bảo cô mang theo tài xế và vệ sĩ đi cùng, nhưng chỉ có điều, giọng điệu và thái độ của anh giờ đã khác hoàn toàn rồi.
Mọi người xung quanh ai cũng nói với Mộ Phong Triệt rằng Lạc Vi Vi là người phụ nữ của anh, còn bảo chính anh cũng từng mở miệng thừa nhận điều đó, hơn nữa, anh còn vô cùng chiều chuộng, nâng niu cô, thậm chí là đến mức hận không thể thu nhỏ cô lại để có thể mang theo mình mọi lúc mọi nơi. Đây là điều mà ai ai cũng thấy được, chỉ có điều, anh chả nhớ gì hết, cũng không có ý định tiếp tục nhận định một người mình vừa gặp qua vài lần là bạn gái. Chỉ là anh không nói ra miệng, nhưng thái độ kia đã đủ để Lạc Vi Vi hiểu.
Lạc Vi Vi vừa về đến cổng ngoài khu biệt thự nhà mình thì đã bảo tài xế cho xuống xe. Dù Mộ Phong Triệt bảo cô dùng tài xế của anh nhưng cô không hề muốn. Nếu là trước kia, cô có thể sẽ rất vui vẻ kéo anh đi cùng, để anh quen hơn với gia đình mình, nhưng giờ đây, Lạc Vi Vi lại không muốn nói thật với anh về thân thế của mình. Cô hiểu gia đình mình trong giới hắc đạo là lớn mạnh nhất, với cách đối xử của Mộ Phong Triệt bây giờ với cô, nếu anh biết, liệu có thể nào anh sẽ càng trở nên khách sáo, xa cách với cô hơn, thậm chí là không cần cô ở bên cạnh mình nữa.
Chính vì không biết Mộ Phong Triệt sẽ làm thế nào nên cô không dám đánh cuộc, cô rất sợ, sợ anh sẽ xa lánh cô, sợ anh lại một lần nữa rời xa mình.
Lạc Vi Vi cũng có một phát hiện thú vị trong vài ngày gần đây. Dường như từ lúc kích động gây gổ với Quân Hạo, chứng sợ người lạ của cô đã thuyên giảm đi không ít, dù không phải là cởi mở hòa đồng như người bình thường nhưng ít ra cô đã có thể bình tĩnh đối diện với người lạ mà không có những triệu chứng như sợ hãi, toát mồ hôi lạnh, buồn nôn, … như trước.
Nghĩ ngợi linh tinh một lúc, cô đã đi đến cổng chính của nhà mình. Cô vừa đưa tay nhấn chuông đã nhanh chóng có giọng nói phát ra từ máy liên lạc trên tường : “ Ai đó?”. Nếu Vi Vi không nhầm, hình như đây là giọng của bà quản gia đã làm việc lâu năm ở gia đình cô. Lạc Vi Vi đột nhiên cảm thấy mình chưa bao giờ thực sự hòa nhập với thế giới bên ngoài như lúc này, cô đưa tay ấn vào nút trả lời : “ Cháu là Vivienne.”
Đầu kia của máy liên lạc phát ra một tiếng “bịch” rõ kêu, giống như có gì nặng nề vừa rơi xuống đất. Tiếp đó là một loạt những tiếng động lạ nối tiếp nhau, rồi lại đến giọng nói hấp tấp, lắp bắp của bà quản gia : “ Tiểu thư…tiểu thư, xin lỗi đã thất lễ, tôi lập tức cho người đi mở cửa.”
Lạc Vi Vi đưa tay che miệng cười khẽ một tiếng, thất lễ gì chứ? Sao cô cảm thấy như bà ấy rất sợ cô nhỉ, rõ ràng là cô còn chưa bà ấy thì thôi.
Cổng lớn nhanh chóng tự động mở ra, Lạc Vi Vi vừa bước vào thì đã thấy cha đi rất nhanh về phía mình, vẻ mặt vốn luôn nghiêm nghị, uy vũ giờ này tràn ngập ý cười ấm áp, hai tay giang về phía cô. Lạc Vi Vi đột nhiên thấy sống mũi cay cay, dù cuộc sống này là do cô lựa chọn nhưng vẫn không tránh khỏi tủi thân, dù gì đi chăng nữa cô cũng là công chúa bảo bối của cả nhà được nâng niu từ nhỏ tới giờ.
Lạc Vi Vi chạy nhanh tới lao vào lòng cha mình, giọng cô có chút nghẹn ngào : “Daddy…” Daniel ôm con gái vào lòng, cười dịu dàng vỗ vỗ đầu cô. Cả nhà ai cũng yêu thương, nâng niu Lạc Vi Vi nhưng cha cô là đặc biệt coi cô quan trọng hơn tất cả, chỉ cần nhìn vào đôi mắt trong veo của con gái, ông lại muốn đem tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này về cho cô, cho cô tất cả những gì cô muốn.
Nhưng con gái bảo bối của ông lại không cần gì cả, ngoài một tên đàn ông tên Mộ Phong Triệt. Vậy nên, kể cả tên đó có không muốn, chỉ cần con gái bảo bối vui, chắc chắn Daniel sẽ thực sự bắt Mộ Phong Triệt đem về. Nhưng may thay, tên đó có vẻ rất yêu thương con gái ông, đối xử cũng rất tốt với Viv, từ khi cứu được con gái về, ông chưa từng thấy cô có nụ cười tươi tắn, ngọt ngào đến vậy bao giờ.
Nhưng giờ đây, nghe giọng nói nghẹn ngào như muốn khóc của Lạc Vi Vi, Daniel nhạy bén phát hiện ra có điểm không đúng, chả nhẽ tên kia bắt nạt con gái ông ? Nếu thế thật thì, hừ…
Daniel ôm vai con gái đi vào trong nhà, ngoài này gió lớn, cô sẽ ốm mất. Vào trong nhà, ông sai người chuẩn bị chút đồ ăn rồi ngồi xuống hỏi ngọn ngành của sự việc kia.
“ Ennie, con sao vậy, có phải tiểu tử chết tiệt kia bắt nạt con không…” nói đến đây, ông cố ý dừng một chút, quan sát sắc mặt Lạc Vi Vi. Quả nhiên thấy môi cô cong lên, nước mắt lại dâng đầy hốc mắt. Daniel liền hiểu, ông tức giận đập mạnh một cái vào bàn đứng bật dậy : “ Ta phải đi giết hắn.”
Vừa nói đến đây, liền nghe thấy oa oa một tiếng, Lạc Vi Vi đã trực tiếp khóc to rồi. Daniel lúng túng dỗ dành con gái, vừa vỗ nhẹ đầu cô vừa nói : “ Được rồi, được rồi, cha không đi nữa, con mau nói cho cha nghe đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy ?” Giọng nói nhỏ nhẹ như vỗ về một đứa trẻ con.
“ Daddy, anh ấy quên con rồi.” Nói rồi cô lại khóc lên.
Daniel ngẩn ra, quên? Hắn thế nhưng lại dám quên con gái bảo bối của ông, dám quên công chúa bé nhỏ của nhà Anderson ? Vẻ tức giận lại một lần nữa tràn ngập trong mắt Daniel, tiểu tử chết tiệt, giỏi lắm, giỏi lắm…
Daniel dỗ dành một lúc nhưng vẫn không làm cho Lạc Vi Vi nín được. Bình thường khi công chúa nhỏ khóc, Lạc Tố sẽ là người âu yếm dỗ dành cô nín, nhưng hôm nay bà không có ở nhà, Ryan cũng đã đi làm. Daniel luống cuống tay chân một hồi không biết làm thế nào đành nhấc điện thoại gọi vợ về.
Khi Lạc Tố về đến nhà, Lạc Vi Vi đã khóc đến mức hai mắt sưng đỏ, bà đau lòng đến ôm con gái vào lòng, nhẹ giọng vỗ về cô. Một lúc sau, Lạc Vi Vi mới nín, mệt mỏi xụi lơ trong lòng mẹ.
“ Mommy, Triệt mất trí nhớ rồi, anh ấy quên mất con rồi.” Tay Lạc Vi Vi bám chặt vạt áo Lạc Tố giống như cố ôm lấy cái phao cứu mạng cuối cùng.
Lạc Tố ngạc nhiên nghe con gái nói, Mộ Phong Triệt mất trí nhớ rồi sao ? Bà vội vàng tiếp tục hỏi chuyện cô. Cuối cùng , bà thở phào một tiếng, thì ra là như vậy. Tiểu tử kia cũng thật có chút dũng cảm, dám hi sinh vì Viv nhà bà như vậy. Bây giờ mất đi ký ức cũng là điều không ai mong muốn nhưng có lẽ con gái bà sẽ phải chịu uất ức khi ở bên cạnh hắn. Nhưng cuối cùng vẫn là chấp nhận cho cô trở về bên hắn.
Nhìn bóng con gái mình đi xa khuất, bà thở dài một tiếng, Daniel đến bên cạnh ôm lấy eo bà : “ Tố, anh không yên tâm.” Lạc Tố thuận thế ngả vào vai chồng mình : “ Em cũng thế.” Nhưng… thật sự là không còn cách nào khác.