Bầu trời chẳng biết
lúc nào đã hiện dầy đặc mây đen, mưa như một loại tơ rơi xuống trên cửa
sổ xe, trên đường đến đây, trong lòng Lý Hạo tựa như khí trời ngoài cửa
sổ một dạng, tràn đầy đen tối. ☆
Thất vọng của hắn, cô nhìn thấy.
Hắn như đưa đám cùng oán giận, cô cũng đều nhìn thấy
Hôm nay, toàn bộ chặn đường cô vẫn ở bên cạnh hắn, đối với kết quả làm
người ta kinh ngạc này, tâm tình của cô so với hắn cũng không tốt hơn
bao nhiêu. Vốn là cô cho rằng lần đi này đối với hắn mà nói, có lẽ sẽ
giúp hắn nhớ lại một chút gì đó, nào ngờ kết quả lại không phải như vậy. . . . . .
Kiệt An đưa mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, hắn tự giam mình ở trong thư phòng, đã nhiều canh giờ.
Trong khoảng thời gian này, cô trừ lần đưa bữa ăn tối cho hắn, bởi vì cô biết hắn cần một chỗ yên tĩnh, cho nên cô cũng không có quấy rầy hắn nữa;
nhưng là bây giờ cách lúc cô đưa bữa ăn tối cho hắn, cũng đã qua hai ba
tiếng, một mình hắn ở bên trong. . . . . .
Cô chần chừ chốc lát, rốt cuộc vẫn không yên tâm gõ cửa tiến vào.
Trong thư phòng yên lặng, chỉ có duy nhất ánh sáng từ cây đèn trên cái bàn
kiếng, ánh đèn lấp lánh, lúc cô đưa bữa ăn tối tới lúc đó ánhsáng đã uốn éo đi, về phần bữa ăn tối cô đưa tới ── cô phát hiện nó vẫn còn như vậy không chút thay đổi nào.
Cô lo lắng nhìn tới bàn sách thấy hắn
đưa lưng về phía cô, bóng lưng của hắn xem ra rất đang chuyên chú, cổ rủ thấp xuống, giống như đang ngủ một dạng, ngay cả khi cô đến gần đều
không thể làm kinh động hắn.
Đột nhiên, cô nhìn thấy hắn đang
nâng niu cái gương trong tay, trong nháy mắt cô cảm giác ngực mình giống như bị một cái gì đó nhéo thật đau!
Trong cái gương tròng mắt đen của hắn, có vẻ như vô hồn, trong con mắt chỉ còn tối tăm cùng một tương lai mờ mịt.
Cô không cần hắn như vậy!
Cắn môi, cô chậm rãi quỳ gối trước người hắn, nhẹ nhàng từ trong tay hắn rút đi cái gương.
Cô dùng hơi tay lạnh nâng khuôn mặt anh tuấn vô tri vô giác của hắn,cô
nhìn con mắt của hắn, trầm mặc không nói, chờ đợi đến khi trong con mắt
hắn có bóng hình cô.
Cô nhìn thấy đôi mắt vô hồn của Lý Hạo,cô
dùng đầu ngón tay hơi lạnh chạm lấy hai gò má của hắn, sau đó đôi mắt
hắn dần dần có tiêu cự, hắn thấy khuôn mặt cô đang lo lắng .
“Đừng như vậy,anh chính là anh, coi như anh mất trí nhớ, anh chính là anh a!” Giọng nói cô mang chút khản, đối với hắn chân thành tha thiết thành
khẩn nói nhỏ.
Ngực Lý Hạo chấn động.”. . . . . . Em không để ý sao?”
Cô lắc đầu một cái.”Không, nói không để ý là gạt người; nhưng là bác sĩ
cũng đã nói là không sao không phải sao? Anh có thể khôi phục trí nhớ
bằng vận may mà.”
“Xem ra vận may của anh chưa đủ tốt.” Hắn chua chát nói.
“Đừng như vậy. . . . . . Coi như những cảnh vật trước đây không thay đổi, có
lẽ anh cũng sẽ cảm thấy xa lạ mà thôi, đối với anh mà nói có trở lại đó
hay không thì căn bản cũng sẽ không giúp được bao nhiêu. . . . . .” Cô
chỉ có thể vụng về mà an ủi hắn.
Sự an ủi của cô làm hắn lâm vào trầm mặc.
“Em biết không?” Chốc lát, hắn khàn khàn mở miệng, gương mặt hắn ở trong
lòng bàn tay mềm mại của cô nhẹ nhàng cọ xát.”Trừ 1~2 năm đầu tiên kia,
anh đã thật lâu không hề đối với chuyện mình mất trí nhớ cảm giác như
ngày hôm nay . . . . . . Anh cảm gíac rất thất vọng. . . . . . Cũng rất
tức giận. . . . . .”
“Em biết. . . . . .” Từ trước đến giờ khí
phách của hắn phi phàm, vẻ mặt tuyệt vọng yếu ớt thật giống như không
chịu nổi đả kích!Trái tim cô cảm giác đau nhói, không nhịn được đứng
dậy, đem hắn ôm vào lòng, ngẹn ngào cúi đầu xuống.
“Chờ anh!” Hắn kích động ở trong lòng cô nói nhỏ, hai cánh tay thật chặt ôm cô.”Cho
anh thời gian! Có một ngày. . . . . . Có một ngày anh sẽ nhớ lại tất cả, em. . . . . . Em chờ anh có được không!”
“Đứa ngốc!” Bàn tay
trắng nõn của cô nâng mặt của hắn lên, cô mỉm cười trong mắt ngấn lệ
chấn động.”Em không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng em đều nguyện ý
chờ anh rồi, huống chi là hiện tại.”
“Kiệt An. . . . . .” Hắn vòng chắc hai cánh tay của cô kích động co rụt lại.
“Em chờ anh. . . . . . Cả đời cũng nguyện ý!” Chỉ cần trong lòng anh có em.
Tựa như muốn chứng minh lời của mình là thật,cô không chút nghĩ ngợi cúi
đầu, hôn người đàn ông cô yêu để bày tỏ sự cam đoan của mình.
Giống như là thiên lôi địa hỏa, càng không thể thu thập, Tạ Kiệt An thế nào
cũng không nhớ đến mình mới vừa hôn, sao lại biến thành hai người trần
truồng ở trên giường ôm hôn.
“Ưmh. . . . . .” Cô thở dốc, lưỡi toàn tâm toàn ý cùng hắn dây dưa,nắm lấy tay của hắn giống như kích tình mãnh liệt dâng lên.
Cô không kìm hãm được than nhẹ một tiếng, cảm giác mình bị hắn ôm như
vậy,cùng cảm giác ấm áp quen thuộc của hắn, liền một lần nữa trở lại
trong sinh mệnh của cô. Cô cực kỳ yêu thích mùi của hắn, sự ấm áp của
hắn luôn là điểm tựa của cô!
Hắn cùng cô giống nhau không kềm chế được!
Ở trên trời rung động xoay chuyển,ở bên trong, bên trong hắn tìm được cảm giác quen thuộc, tìm được sự cảm động, giống như hắn và cô là cùng một
khối bùn, nên là ở cùng nhau.
Nhưng làm hắn cảm động là nụ hôn nóng bỏng cô, cơ hồ không cách nào hô hấp.
“Anh. . . . . .” Cô hô hấp dồn dập thở hổn hển, gian nan thấp hỏi: “Cái môi này đã từng hôn qua người phụ nữ khác chưa?”
Cho dù bị hôn đến không biết trời trăng gì, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có gì đó ghen ghét ức chế được nói ra.
Vấn đề của cô làm hắn hơi run sợ, sau đó hắn cười nhẹ.”Em muốn nghe anh nói thật hay nói dối?”
Lòng của cô rung động, nhìn cái mũi thẳng tắp của hắn một hồi lâu, lắc đầu một cái nói.”Thôi.”
“Nhưng là anh muốn nói cho em biết.” Hắn mỉm cười đem mũi chôn ở tầng mồ hôi
mỏng bên cổ tuyết trắng của cô, ngửi lấy mùi hương nữ tính của cô.
“Anh. . . . . .” Bị chóp mũi của hắn trêu chọc chạm đến nơi nhạy cảm, làm cô không khỏi khẽ run.
“Trên thực tế, mấy năm qua cuộc sống của anh trôi qua quả thật cùng hòa thượng không có khác biệt.”
“Gạt người!” Cô thở gấp không nhịn được phản bác.
“Thật,em không tin?” Hắn không có gạt cô, từ khi hắn được nhận về nuôi, hắn liền không ngừng học tập, mấy năm qua căn bản không có thời gian rảnh đi làm những chuyện tình cảm nam nữ, huống chi còn có chuyện mất trí nhớ này
quấy nhiễu hắn.
“Không tin. . . . . . Ưm!” Bên gáy chợt có một cảm giác bị gặm nhắm, cô không khỏi thở hốc vì kinh ngạc.
“Em rồi sẽ tin tưởng .” Ngọn lửa nóng bỏng trong mắt Lý Hạo bừng lên, tựa
như một con mãnh thú ngủ đông đã vẹn toàn chuẩn bị, tấn công con mồi!
Tạ Kiệt An bỗng dưng miệng đắng lưỡi khô,cô hiểu rất rõ ánh mắt kia là nghĩa gì!
Một hồi trời đất quay cuồng, một giây kế tiếp, cô phát hiện mình đã bị thân thể to con của Lý Hạo đè xuống dưới.
Phía trên người đàn ông tà mị cười một tiếng.”Chờ em hiểu thân thể của anh đói khát em nhiều như thế nào, rồi em sẽ tin.”
Lưỡi hắn nhạy bén, không chút trở ngại nào xâm nhập vào khoang miệng mềm mại của cô, đầu lưỡi hai người quấn quít, bọn họ truyền đạt khát vọng lẫn
nhau cùng vội vàng.
Nhiệt độ theo thân thể cọ sát lẫn nhau, kịch
liệt lên cao, dục vọng như nước thủy triều lãng đánh thẳng vào thân thể
đang đổ mồ hôi lẫn nhau. . . . . .
Cuối cùng, khi hắn dùng phái
nam của mình thúc thẳng vào nơi u nguyệt của cô, triệt để chế phục linh
hồn của cô, một loại cảm giác thỏa mãn trước đây hắn chưa từng có làm
hắn gầm ra tiếng.