“Dùng việc đổ thừa .” Cô hừ nhẹ một tiếng.
“Dùng việc đổ thừa?” Đầu lông mày hắn kinh ngạc nhíu lại.
“È hèm, anh trừ việc chỉ biết đánh nhau ở ngoài, luôn lấy sự tự ái làm lá
chắn, không cho phép em vượt qua dù chỉ một bước, em chỉ có thể gạt qua
một bên, mà lấn tới.” Không tệ, chính là lấn tới.
“Đánh nhau? Nghe tựa hồ anh rất tệ?” Mày kiếm hắn bất giác nhíu lại.
” Đúng rất tệ! Luôn thích dùng nắm đấm để nói chuyện, trốn học đánh nhau
là chuyện thường như cơm bữa, còn thích làm lão đại.” Cô liền hừ hai
tiếng.
“Oa, thật sự tệ như vậy sao? Tệ như vậy cũng có thể làm
cho học sinh nổi trội như em động lòng sao?” Hắn nhớ lại lúc mình ở
trong phòng khách của cô, từng nhìn thấy trên tường có rất nhiều huy
chương, còn có vô số cái cúp.
“Không có biện pháp,em chỉ là không may mắn, xui xẻo nhìn thấy anh vẫn còn chưa đến nổi mất lương tâm.”
“Chỉ như vậy thôi sao?” Hắn cảm giác giống như là đại tiểu thư yêu lưu manh một dạng? !
“Tình yêu của em rất đơn giản, yêu liền yêu, em sẽ không tự dối lòng mình,
chỉ biết dũng cảm tiến tới. Ở trong mắt mọi người anh là người xấu nữa
nhưng trong mắt em anh không phải như vậy, em biết anh rất tốt, dù anh
có cúp cua đi nữa, nhưng vẫn thi đậu các môn.
“Em tin mình có thể thay đổi anh . . . . . . Ừ, có một câu tục ngữ thường dùng để hình dung khuyết điểm của phụ nữ, khi thích một người đàn ông thì sẽ trăm phương
ngàn kế muốn nắm lấy tư tưởng của hắn trong tay. Ngay lúc đó em chính là hùng tâm tráng chí như vậy.”( Hùng tâm tráng chí: tâm chí mạnh mẽ)
“Như vậy em đã làm được chưa?” Với tình yêu của mình, hắn nghĩ rằng ở thời
điểm đó họ tiếp tục cố gắng dũng cảm bất chấp với mọi khó khăn. . . . . . Hắn cho là vậy.
“Không có. Thời giờ của em không đủ, nên làm còn chưa nhiều. . . . . .” Cô khe khẽ thở dài, để đũa xuống, ngẩng đầu
nghênh hướng tới hắn.”Anh mất tích. Thay đổi anh không phải là em, mà là nhờ vào khi anh mất trí nhớ.”
Không tệ, mất trí nhớ làm cho hắn
trở thành một người hoàn toàn khác, biến thành một người đàn ông thượng
lưu mà đám danh môn thục nữ đều muốn giành được tình cảm .
Cái
tên Lý Hạo này cô cũng đã từng đọc qua một lần ở trên tạp chí, lúc ấy
mấy cái tựa đề màu đỏ bắt mắt, trên đó bảo rằng ── Chủ tịch tập đoàn
Đường Trù Lý Hạo đang tranh thủ tình cảm cùng tiểu thư hoàng kim.
Còn có tấm hình kia cũng được chụp nhưng lại không rõ, hơn nữa chỉ chụp
được gò má của hắn, mà cô căn bản không nghĩ tới Lý Hạo lại là Đường
Chính Hạo. . . . .
” Vì cái gì nhanh như vậy anh liền tin tưởng
em?” Đối với sự mất trí nhớ của hắn mà nói, cô chỉ có thể coi là một
người xa lạ.”Em tin nhất định sẽ có không ít phụ nữ rất muốn vì việc anh mất trí nhớ mà có mưu tính.”
” Đúng là không thiếu” Vai rộng rãi của hắn đứng thẳng.”Nhưng là họ lại không để cho anh có cảm giác kia.”
Cô nháy mắt, không hiểu.
“Lần đầu tiên gặp em, trực giác của anh liền nói cho anh biết ” Anh có thể
tin tưởng em “, chính là như thế.” Hắn bưng tách cà phê lên, khẽ nhấp
miệng.
“Trên người em làm anh có cảm giác rất quen thuộc, anh
nghĩ nếu như mình chưa từng gặp qua nhau, anh làm sao có thể chỉ lần gặp đầu tiên mà có cảm giác rung động mãnh liệt? Mặc dù anh mất trí nhớ,
nhưng đối với những người mà anh đã từng gặp, hoàn toàn không có cảm
giác đó, dĩ nhiên cũng là do dáng dấp của anh cùng Tư Hạo cơ hồ là rất
giống nhau, đó cũng là một điểm rất quan trọng.”
Ý tứ của hắn nói là. . . . . . Coi như hắn có mất trí nhớ, nhưng trong tiềm thức hắn vẫn còn có bóng dáng mơ hồ của cô? !
Kiệt An cảm thấy trái tim mình một hồi lay động, chóp mũi đau xót, hốc mắt
đỏ lên. . . . . Xem ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu của cô đang chuẩn bị
bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ .
Lý Hạo thấy cô có gì đó không đúng, sắc mặt khẩn trương tái nhợt ──
Oa, tại sao lại như vậy?Hắn đã tự tay mình nấu mì cho cô rồi, khó khăn lắm
mới để cho cô lấy lại tinh thần đã mất từ hai ngày qua, cô và hắn chỉ
mới nói chuyện với nhau chỉ có 20’ngắn ngủn. . . . . .
Hắn tuyệt đối không cho phép nửa giọt nước mắt của cô quấy nhiễu tâm trí của mình nữa!
“Đợi chút, em đã quên vài phút trước mình đã nói những gì rồi sao?”
“Em?” Hơi nước ở vành mắt cô hơi đọng lại .
“Em cam kết qua em sẽ cùng anh hảo hảo nói chuyện, sẽ không động một tí liền rơi lệ!”
“Nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . .” Nhưng là thật vất vả khi nghe được câu cuối của hắn, cô có chút cảm động !
“Không có nhưng nhị gì hết! Ông trời, chẳng lẽ chúng ta nói chuyện từ buổi
sáng kéo dài đến tối, thậm chí ngày mai, ngày kia? !” Hắn thề, mỗi lần
cô rơi một giọt lệ, tuổi thọ của hắn liền hụt một giây đồng hồ; nước mắt cô là độc dược xuyên qua tim hắn, làm hắn giống như bị bệnh tim một
dạng, cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo!
“Anh đã chán ghét nói chuyện với em!”Cô lập tức liên tưởng đến bài báo trong tạp chí,hắn cùng cô gái đó thật ở bên nhau .
“Anh không phải có ý đó!” Haizz ~~ Người phụ nữ này đang cố ý vặn vẹo ý tứ của hắn!
“Anh chính là có ý đó!”
“Đáng chết!Em có thể nói đạo lý hay không? !”
A, trời ơi! Không lẻ hắn phải luôn cùng cô nói về đạo lý hay sao? Rõ ràng
là hắn đã chịu đủ nỗi khổ mất trí nhớ,mà hắn cũng là người bị hại a!
Lý Hạo vừa hô xong, lập tức liền hối hận, hắn ảo não nhìn hai hàng nước
mắt trên mặt cô, vô lực rên rỉ, hắn tiến về trước, đem người phụ nữ khóc sướt mướt nhẹ nhàng ôm vào lòng ──
“Được rồi, anh đầu hàng, anh
xin lỗi, anh không nên la em! Bất cứ lúc nào em muốn nói chuyện cùng
anh, anh sẽ luôn sẳn sàng. Em đừng khóc. . . . . . Đừng khóc, có được
hay không. . . . . .”
Haizz, chẳng lẽ trước kia hắn đã bị cô gái
này ăn sít sao? Nếu không thật sự không có biện pháp, làm tim của hắn có thể đau đến như vậy!
Ở một bên phòng ăn, một bóng dáng tiến cũng không được lùi cũng không xong, thấy tình hình này không thể làm gì
khác hơn là ôm điện thoại, lén lén lút lút trở về phòng khách.
”
Alô,hiện tại tổng giám đốc sợ rằng không thể nghe điện thoại. . . . . .
Không phải, tổng giám đốc hiện tại đang bận an ủi người, cho nên không
thể nghe điện thoại của cậu. . . . . . Người nào à, chính là Tạ tiểu thư a. . . . . . Tạ tiểu thư chính là mẹ củaTiểu Tiểu Tỷ . . . . . . Tiểu
Tiểu Tỷ chính là con gái tổng giám đốc a. . . . . . Cậu nói thử coi tổng giám đốc lúc nào thì đã kết hôn, hơn nữa còn có đứa trẻ? Tôi đây cũng
không rõ ràng, cậu có thể hay không thuận tiện thay tôi hỏi một tiếng?”
☆ ☆ ☆
Trời quang phía chân trời, bầu trời không mây, ánh mặt trời như mị, xinh đẹp vô cùng.
Lòng của Lý Hạo tựa như khí trời ngoài cửa xe một dạng, đối với lần đi này, trong lòng hắn cảm thấy thấp thỏm cùng mong đợi.
Chỉ là. . . . . . Hắn không nghĩ tới kết quả mình tốn hơn hai giờ chạy xe
đến,lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng uể oải và thất vọng.
Khu xã Yên tĩnh ── không, trước mắt đâu còn có bóng dáng khu xã cũ kia nữa ! Hắn chỉ nhìn thấy một mảng thanh thép lớn đứng sừng sững phía chân
trời, miếng sắt, đi qua hỏi thăm hắn mới biết khu xã cũ này vào một năm
trước đã bị một tập đoàn thu mua, thì ra là những hộ gia đình ở đây một
năm trước cũng đã sớm di chuyển đi.
Làm cho người ta thất vọng
không chỉ nơi này, ngay cả tiệm đá bào tràn ngập hồi ức của hai người,
hôm nay cũng trở thành một sân chơi nhỏ.