Lời kết
Một năm sau , đêm thất tịch.
Huyền Diệu Phong đang cầm bó hoa được bọc một cách tinh tế do chính anh tự
mình chọn lựa, nhẹ nhàng bước đến trước cửa Tô gia. Theo chỉ thị của Quế tẩu , anh nhanh chóng đi lên lầu, nhắm thẳng tới phòng của Tô Ái Thanh.
Bàn tay đang định gõ cửa đột nhiên để xuống, anh đưa tay ra chạm vào tay
nắm cửa , sau đó rón rén đi đến gần Tô Ái Thanh, bế bổng lấy cô rồi ôm
chặt vào lòng .
“A ——” Ái Thanh kêu lên một tiếng.”Anh . . . . .”
Tô Ái Thanh quay người lại, Huyền Diệu Phong liền lợi dụng sơ hở này của
cô, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chiếm đoạt lấy cánh môi thơm của Tô Ái Thanh.
Đây là chuyện mà mỗi lần nhìn thấy cô thì nhất định anh sẽ làm.
Ái Thanh chìm đắm trong nụ hôn cùng hơi thở của Huyền Diệu Phong, cô hoàn toàn không có sức lực chống cự.
Bọn họ nhiệt liệt ôm hôn, tham lam đòi lấy lẫn nhau.Cuồng nhiệt mà ấm áp!
Vốn chỉ là nụ hôn theo thói quen mỗi khi gặp mặt, ai mà ngờ diễn biến lại
trở thành sự tiếp xúc mật thiết giữa hai thân thể chứ….
“Bụng của em đang kêu . . . . .” Tô Ái Thanh nũng nịu nói một câu .
“Trước cho anh ăn no đã, rồi anh sẽ để cho em ăn .” Huyền Diệu Phong mê luyến nhìn cô.
“Huyền Diệu Phong . . . . .”
“Em yêu anh. Hư ——”
“Ừ. . . . . .”
Một hồi vành tai và tóc mai chạm vào nhau đi qua, hai người đều đói bụng
đến mức bụng biểu tình kêu vang dữ dội, sau khi rửa mặt qua loa, đôi
tình nhân ngọt ngào như ong với mật này liền tiến về khách sạn đã đặt
trước để dùng cơm.
Bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, bọn họ thâm
tình ngắm nhìn đối phương, dường như đối phương là cả bầu trời, là cả
thế giới của mình vậy.
Kể từ sau khi hiểu lầm được gỡ bỏ, bọn họ
cơ hồ mỗi ngày đều sẽ tìm thời gian để gặp mặt nhau , đền bù cho khoảng
trống chia lìa trong năm năm trời.
Dùng cơm xong, Huyền Diệu Phong chở cô lên núi cùng ngắm cảnh đêm.
Bởi vì là đêm nay chính là đêm thất tịch cho nên khắp nơi chỉ toàn là người và người.May mắn anh vẫn có cách tìm ra một góc yên lặng để bọn họ có
thể cùng nhau ngắm sao.Cả không gian vắng vẻ lấp lánh ánh sáng của những vì sao trên trời , giống như chỉ vì hai người bọn họ mà rực rỡ lóe lên vậy.
“Thật là đẹp ——” Ái Thanh không khỏi mãn nguyện trước vẻ đẹp thiên nhiên tuyệt vời như thế này.
Huyền Diệu Phong nhìn cô, khàn khàn nói: “Em so với những ngôi sao kia đẹp
hơn.” Giờ phút này anh có Ái Thanh là nữ thần của anh cũng không quá
đáng, không ngượng miệng chút nào.
Huyền Diệu Phong vĩnh viễn sẽ
không quên rằng Ái Thanh đã cho anh tất cả, cho anh tình yêu , vì anh mà chịu hy sinh.Chính vì thế anh luôn tự nói với mình rằng anh sẽ không
bao giờ để cho người con gái này phải đau lòng, khóc lóc, khổ sở nữa.
Chỉ cần là điều anh có thể làm được, anh tuyệt không từ chối, không để cho cô thất vọng.
Ái Thanh nhẹ nhàng cười, tiến sát vào trong lồng ngực rộng rãi, cảm thụ nhiệt độ của anh, trong lòng cảm thấy thật ấm áp .
Huyền Diệu Phong hôn lên mái tóc dài mượt của cô, chìm đắm trong mùi thơm nhẹ nhàng, dịu dàng mà cô mang lại cho mình.
“Đời này, anh tuyệt đối sẽ không cho phép em rời xa anh.” Huyền Diệu Phong nói nhỏ nhưng cực kì kiên định.
Ái Thanh nhắm hai mắt, đếm tiếng tim đập trong ngực anh, chóp mũi tràn lên vị chua xót.
Nhớ lại đoạn biệt ly bất đắc dĩ với những hiểu lầm không vui liên tiếp bị
phát sinh , cô cũng biết được sau khi cô rời khỏi, anh từng trải qua
cuộc sống say sưa trong men rượu hàng đêm,còn cả tai nạn xe cộ nguy hiểm đến tính mạng nữa ….Những chuyện đó đều đã qua lâu rồi nhưng nghĩ lại
cô vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Những sai lầm này, không có ai
đúng cũng chả có ai sai —— chỉ là bọn họ mỗi người nhận thức bất đồng,
tạo cho nhau vết thương cùng tiếc nuối trong lòng.
Thế nhưng sau
năm, sáu năm, cuối cùng cũng vẫn được trở lại bên cạnh người yêu, rốt
cuộc ông trời vẫn còn thương bọn họ, vẫn cho bọn họ rất nhiều điều may
mắn, không phải sao?
Có người mất cả đời tìm kiếm thế nhưng cuối cùng cũng không gặp được nếu cái gọi là tình yêu đích thực.
Đây là thử thách của ông trời mà thôi, Ái Thanh trong lòng mang cảm kích, sớm đã không còn oán hận.
“Ái Thanh.” Huyền Diệu Phong nhẹ hô.
“Vâng?” Ái Thanh ngẩng đầu, dịu dàng, si mê nhìn khuôn mặt tuấn dật của người
yêu, trái tim viên mãn ngọt ngào.Huyền Diệu Phong hồi hộp, nghĩ lại nội
dung cuốn cẩm nang 101 lời cầu hôn, lấy chiếc nhẫn kim cương ra ,bao lời cầu hôn hoa mĩ giờ phút này quên sạch sẽ, chỉ còn đơn giản, hàm súc :
.”Lấy anh nhé?”
Bất thình lình, Huyền Diệu Phong quỳ xuống.
Ái Thanh bị hành động này của anh làm cho sợ hết cả hồn, giật mình , sững sờ mất một lúc.
“Nếu như em không đồng ý, anh sẽ không đứng lên đâu.” Huyền Diệu Phong lại mặt dày sử dụng khổ nhục kế.
Người đàn ông này . . . . . . Thật là càng ngày càng giảo hoạt. Ái Thanh dịu
dàng nhìn anh, môi khẽ nở nụ cười, cô vốn là người hay xúc động, giờ
khắc này lại không cẩn thận làm động tới tuyến lệ yếu ớt, những giọt
nước mắt trong suốt khẽ lăn dài , vỡ òa trong niềm hạnh phúc.
Có
lẽ là ánh sao sáng khiến người quá mê say, có lẽ là không khí đêm thất
tịch quá lãng mạn góp phần nên khi anh cầu hôn ,cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng cảm động.
Tô Ái Thanh đã từng bắt gặp sự cường thế , không thỏa hiệp khi anh xử lý công việc, duy chỉ có đối mặt với cô
thì mới sẽ thể hiện ra vẻ mặt nhu tình cùng cưng chiều như thế này .Anh luôn để cho cô biết rằng cô ở trong lòng anh có một vị trí rất quan
trọng, cho dù phải trả giá như thế nào, anh cũng sẽ đem hết khả năng ra
bồi thường những tổn thương đã gây ra cho cô. Một năm này, cô đều là
nhẫn nhịn cự tuyệt lời cầu hôn của anh, chỉ có trời mới biết cô cần huy
động bao nhiêu ý chí cùng quyết tâm mới nói ra lời từ chối.
Ái
Thanh thật sợ hãi có một ngày anh sẽ tuyên bố bỏ cuộc, đến lúc đó, chỉnh người không được, ngược lại lại hại thảm mình, như thế thì có biết bao
nhiêu xấu hổ đây ? !
Chiếc nhẫn kim cương chói lọi rọi vào mi mắt của cô, trong nháy mắt giống như có hàng trăm vì sao rơi vào trong mắt, đánh sâu vào lòng cô.
Ái Thanh không quan tâm kim cương trên nhẫn này là lớn nhỏ, kể cả trong tay anh là một viên đá, cô cũng sẽ vui lòng nhận lấy.
Cô yên lặng, khiến Huyền Diệu Phong chuẩn bị tâm tư thất bại sẵn trong
lòng , chỉ là, anh vẫn còn đang nghiêm túc quỳ dưới mặt đất, quyết định
thực hiện lời hứa của mình ——
Cô không đồng ý, anh cũng không đứng dậy.
Một phút, ba phút trôi qua, Huyền Diệu Phong trong lòng càng nhiều lo lắng
cùng hụt hẫng , đột nhiên có tiếng nói thảng qua trong gió ——
“Em nguyện ý.”
Huyền Diệu Phong sửng sốt một chút, anh không xác định được bản thân có phải
chờ đợi lâu quá nên sinh ra sai lầm hay không . Anh ngẩng đầu, như chiêm ngưỡng nữ thần , mở lời xác nhận lại: “Em. . . . . . Em đồng ý?”