Nhưng mà sự vui vẻ của Lan Sơ cũng không kéo dài quá lâu.
Vào sáng sớm tuyết rơi như lông ngỗng, Lan Sơ cãi nhau với chú đầu bếp thích nhất.
Lan Sơ một lòng muốn đi ra ngoài nghịch tuyết, nhưng là nói gì chú đầu bếp đều cũng không đồng ý. Ngăn ở cửa trước, mặc cho Lan Sơ nói toạc miệng lưỡi cũng không chịu nhượng bộ. Vì vậy hai người cứ giằng co như vậy, ai cũng không chịu nghe đối phương, ai cũng không chịu nhường cho đối phương trước. Tranh chấp tới tranh chấp đi, cứ như vậy tranh chấp một buổi sáng.
Cuối cùng, Lan Sơ thật sự là mệt mỏi, thở phì phò xoay người ở trong phòng khách ngồi xuống. Lại giận dỗi không chịu ăn điểm tâm. Mặc cho chú đầu bếp dụ dỗ, dẫn dụ thế nào, cô chính là không ăn.
Chú đầu bếp không có biện pháp, chỉ có thể giấu diếm Lan Sơ gọi điện thoại cầu cứu Đông Lí Lê Hân. Không nghĩ tới, Đông Lí Lê Hân không chút do dự đáp ứng. Nhưng điều kiện tiên quyết là Lan Sơ không thể ở bên ngoài nghịch tuyết, chỉ có thể đến nhà hắn chơi.
Cúp điện thoại, chú đầu bếp vội vàng từ trong phòng bếp đi ra. Chen đến bên người Lan Sơ, khuyên bảo: “Được rồi được rồi, đừng nóng giận, chú vừa mới hỏi Đông Lí tiên sinh, cậu ấy nói cháu có thể nghịch tuyết. Chỉ là, phải chơi ở nhà cậu ấy. Được không?”
“Tại sao đến nhà hắn mới có thể chơi?” Lan Sơ cau mày, vẻ mặt không hiểu. Tại sao cô muốn nghịch tuyết, cũng bị ép buộc đến nhà Đông Lí Lê Hân mới có thể chơi? Chẳng lẽ tuyết nhà anh ta quý báu hơn một chút?
“Cháu đi thì biết.” Chú đầu bếp cười thần bí, không tình giải thích. Ông bưng đĩa lên lần nữa, giống như hấp dẫn giơ giơ trước mặt của Lan Sơ, cười mị mị nhìn cô.
Lan Sơ cũng không còn suy nghĩ nhiều, dù sao được chơi là được. Giải quyết vấn đề rồi, cô thật vui vẻ liền ăn sạch sẽ bữa ăn sáng tương đối phong phú chú đầu bếp làm.
Lan Sơ ăn xong bữa ăn sáng không bao lâu, Uông Tĩnh Phong kịp thời chạy tới nhà trọ cô. Đón chú đầu bếp và Lan Sơ cùng đến nhà Đông Lí Lê Hân.
Thời điểm còn chưa tới nhà Đông Lí Lê Hân, Lan Sơ liền hiểu ra. Khó trách Đông Lí Lê Hân sẽ nói ra yêu cầu kỳ quái như vậy, độ dầy tuyết đọng trong thành phố và ngoại thành rõ ràng không giống nhau. Hơn nữa, tuyết đọng trong thành phố phần lớn đã bị công nhân bảo vệ môi trường quét dọn. Căn bản là không có cái gì để chơi. Nhưng ngoại thành lại bất đồng, trừ tuyết đọng trên đường lớn sẽ bị dọn dẹp sạch sẽ, tuyết đọng hai bên đường đi hoàn toàn không có người để ý. Nếu chơi cái này đương nhiên vẫn là ngoại thành càng đã ghiền hơn một chút.
Trong nháy mắt khi Uông Tĩnh Phong chậm rãi lái xe vào nhà Đông Lí Lê Hân, Lan Sơ lập tức vui mừng trừng lớn cặp mắt.
Không nghĩ tới bão tuyết rơi xuống, vườn hoa nhà Đông Lí Lê Hân lập tức thay đổi thành một bộ dáng khác. Tuyết đọng dầy cộm nặng nề, chẳng những che giấu cuối mùa thu mênh mông, trắng xóa vô tận còn làm nổi bật nhà Đông Lí Lê Hân. Mà thú vị nhất chính là, không có bất kỳ người nào tới phá hư tầng tuyết dày này. Ngay cả nhiệt huyết sôi trào như Lan Sơ cũng không nhịn được có chút không muốn đi phá hư.
Thấy Lan Sơ từ khi xuống xe, thủy chung cũng không nhúc nhích, chú đầu bếp không nhịn được khe khẽ đẩy đẩy bả vai của cô, hỏi: “Thế nào? Không phải là cháu muốn nghịch tuyết sao? Thế nào ngây ngốc bất động à?”
Lan Sơ chống đôi mắt sáng lóng lánh, cảm khái vô hạn trả lời: “Quá đẹp! Cháu không nỡ.” Tuyết như vậy, chỉ vì có bầu trời, nhân gian kia được nhìn mấy lần? Xinh đẹp làm cho cô cũng không biện pháp đi hạ độc thủ rồi.
“Ha ha. . . . . . Không có sao, chơi đi, tuyết rơi xuống, lại dầy gấp đôi được rồi. Trên núi không thể so với trong thành phố, nơi này nhiệt độ thấp hơn một chút, tuyết cũng sẽ càng nhiều hơn một chút.” Chú đầu bếp sáng tỏ cười cười, quả thật, tuyết đọng ở nhà Đông Lí Lê Hân so với trong thành phố xinh đẹp hơn. Chỉ là, tuyết đẹp đến nữa, cũng vẫn là muốn mau chóng chơi đùa. Nếu không, đợi đến thời điểm tuyết đọng tan ra thì cái gì cũng không có.
“Chú, cám ơn chú.” Lan Sơ vẻ mặt cảm kích nhìn về phía chú đầu bếp, trong lòng đối với ông kính yêu lại thêm mấy phần. So với mẹ dạ xoa của nàng mà nói, vẫn là chú đầu bếp đáng yêu hơn một chút.
Chú đầu bếp vuốt vuốt cái mũ Lan Sơ trả lời: “Muốn cảm ơn phải đi cảm ơn Đông Lí tiên sinh, nếu anh ta không đồng ý, cháu cũng không thể tới đây.” Đông Lí Lê Hân trừ tính tình quá lạnh một chút, thật đúng là không có vấn đề gì khác. So với những đại thiếu gia cả ngày an chơi lu bù mà nói, Đông Lí Lê Hân quả thực là tốt hơn rất nhiều.
“A.” Lan Sơ gật đầu một cái. Điểm này không cần chú đầu bếp nhắc nhở, cô cũng sẽ nhớ.
“Chú đi làm cho cháu chút canh nóng, cháu và Uông tiên sinh chơi trước đi, phải cẩn thận một chút.” Chú đầu bếp cười cười, nhấc chân vào phòng. Loại khí trời này, uống canh nóng là thoải mái nhất rồi.
Lan Sơ giống như hạ quyết tâm vậy, dùng sức nắm tay. Tiếp đó, cô cẩn thận, cực kỳ quý trọng, từng bước từng bước, nhẹ nhàng, đi từ từ đến trong hoa viên. Tuyết đọng nhà Đông Lí Lê Hân rất dầy, so với trong thành phố dầy chỉ bằng một phần tư mức này. Cô một cước đạp lên, tuyết đọng cũng có thể đến bắp chân của cô.
Uông Tĩnh Phong mặc một cái áo lông màu đen, mặt buồn bực đứng ở trước xe hắn, nhìn chằm chằm Lan Sơ chậm rãi chơi đùa ở trong hoa viên. Hắn vốn suy nghĩ vì sao Đông Lí Lê Hân lại tốt như vậy đột nhiên cho hắn nghỉ một ngày, thì ra là vì bảo hắn đi làm bảo mẫu cho mẹ đứa con của cậu ta. Nếu như cậu ta không yên lòng thì tự mình sang đây xem a. Làm gì sai khiến người trợ lý cực kỳ hoàn mỹ như hắn tới làm bảo mẫu? Quả thật chính là lãng phí tài nguyên, lãng phí nhân tài.
Nhưng mà, bất luận Uông Tĩnh Phong có bao nhiêu không muốn, nhưng hành động vẫn làm đến nơi đến chốn. Trợn to hai mắt, giống như máy theo dõi vẫn nhìn chằm chằm Lan Sơ, chỉ sợ tay chân cô cồng kềnh ngã xuống bị thương.
Rất mừng là trong vườn hoa tuyết đọng rất dày, cũng không trợt. Cho nên, Lan Sơ thận trọng chơi nửa ngày, cũng không có xuất hiện bất kỳ tình huống nguy hiểm nào. Huống chi cô lại thấp, lại có tuyết đọng giảm xóc. Coi như cô có ngã xuống cũng sẽ không có chuyện gì.
Nhưng là ông trời không tốt, Lan Sơ mới chơi một lúc, bão tuyết lại bắt đầu bồng bềnh rơi xuống như là lông ngỗng nhẹ bay. Đối mặt với bông tuyết càng rơi xuống càng dày đặc, Lan Sơ chỉ có thể bất đắc dĩ vào nhà trước.
Lúc này, chu đầu bếp lập tức săn sóc bưng tới một chén canh cá nóng hổi thơm ngào ngạt tới cho cô. Lan thổi vài hớp liền uống toàn bộ.
Thấy thế, Uông Tĩnh Phong bất mãn tới cực điểm. Tại sao Lan Sơ có canh nóng uống thế nhưng hắn lại chưa? Nếu không phải là hắn một mực bên ngoài gió thổi, nhìn chằm chằm Lan Sơ, không chừng Lan Sơ đã xảy ra chuyện gì. “Tại sao không có phần của cháu? Chau cũng muốn như vậy!”
“Ha ha. . . . . . Được được được, tôi lập tức đi làm cho cậu.” Chú đầu bếp cười ha hả gật đầu một cái, liền vội vàng xoay người đi vào phòng bếp múc canh cho Uông Tĩnh Phong. Nhiều người, chính là náo nhiệt. Nhiều người, ăn cơm mới ngon. Việc nấu com này của ông, cũng sẽ thêm bận rộn.
Lan Sơ sau khi một hơi uống hai chén canh cá lớn, lập tức chạy tới trong đại sảnh chờ đợi. Cô hi vọng tuyết có thể sớm ngừng một chút, để cô có thể có nhiều thời gian ở bên ngoài chơi tuyết hơn một chút.
Vậy mà, ông trời vẫn không tốt như cũ. Tuyết chẳng những không có chút dấu hiệu nào muốn dừng lại, ngược lại càng rơi xuống càng lớn, càng rơi xuống càng nhiều. Mặc dù ở bên trong phòng xem cảnh tuyết, tâm tình cũng không tệ, nhưng Lan Sơ vẫn còn kỳ vọng có thể hòa mình vào trong cảnh tuyết. Cô thích mùa tinh khiết này, thích loại màu sắc tinh khiết này hơn.