Anh nghĩ người có
thể gửi tin nhắn này chắc chắn là không lớn tuổi lắm. Không nên gọi là đàn ông,
có lẽ gọi là chàng trai sẽ hợp hơn. Đàn ông có dễ dàng bày tỏ tình cảm của mình
như vậy không? Sự việc đã đến mức này thì kết thúc rồi. Dù có ăn năn hối lỗi
thế nào cũng chẳng ích gì. Hơn nữa, nếu phải kể hết nỗi khổ của mình cho cả thế
giới nay nghe thì thà im lặng còn hơn.
1.
Đến cuối tuần, Tiểu Quân đang
định thu dọn đồ đạc về thì Chí Hào gọi điện đến.
Điện thoại di động của cô để chế
độ rung. Nhìn thấy số điện thoại, cô cầm chiếc điện thoại rất lâu mà cũng không
ấn ngắt. Cô nhìn dãy số đó như thể nhìn xuyên qua màn hình.
Hôm đó, sau khi rời khỏi căn hộ
chung cư của anh, cô quyết tâm không liên lạc. Tất cả quá rõ ràng. Thời gian
mấy năm nay của cô đã chẳng còn gì. Còn có thể thế nào chứ? Người bạn trai mà
bạn yêu suốt ba năm qua không muốn lấy bạn. Chẳng lẽ lại đi khóc lóc, treo cổ
tự tử sao? Con người cũng phải có thể diện của mình. Cô không làm được.
Mọi người đều trưởng thành cả
rồi. Tất cả chỉ là do bản thân lựa chọn. Việc bị lừa giống như giẫm phải vũng
bùn bẩn, cái gì nhịn được thì cố nhẫn nhịn, cái gì không nhịn được thì cũng cố
mà im lặng. Càng ít người biết càng tốt. Tốt nhất là đến cả bản thân cũng coi
như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Việc gì phải tỏ ra buồn khổ sầu não trước
người ta. Việc đó chỉ làm cho người khác cười nhạo mình cả đời mà thôi.
Điện thoại di động trong tay cô
vẫn không ngừng rung. Cuối cùng cũng ngắt. Bỗng nhiên, nó lại rung lên báo có
tin nhắn. Vẫn là Chí Hào. Chỉ một câu thôi.
– Tiểu Quân, anh muốn gặp em.
Cô nhắm mắt lại, cầm túi, xoay
người bước ra ngoài. Vừa bước ra tiền sảnh thì có tiếng gọi. Lâm Đạt đang nghe
điện thoại gọi cô:
– Tiểu Quân, bảo vệ dưới lầu gọi
điện tìm cô. Có người đang đợi cô ở dưới lầu. Anh ấy bảo cô mau xuống vì xe
không thể đỗ ở đó lâu được.
Tiểu Quân sững sờ. Lâm Đạt đã gác
máy. Cô ấy nhìn cô có vẻ khó hiểu nhưng mọi người ra ngoài làm việc cũng nhiều,
điều khó hiểu trong mắt cô cũng chỉ là thoáng qua.
Tiểu Quân không để ý mà cô cũng
chẳng còn thời gian mà để ý. Nghe Lâm Đạt nói xong, cô bàng hoàng, tâm trạng
rối bời.
Có người đợi cô dưới lầu. Ai đợi
cô vậy nhỉ? Ngoài Chí Hào ra thì làm gì có ai đợi cô chứ?
Ba năm yêu nhau, Chí Hào chưa bao
giờ quang minh chính đại đỗ xe dưới sảnh công ty cô, càng không bao giờ nhờ bảo
vệ gọi điện đến quầy lễ tân như vậy. Cô còn vì chuyện này mà oán hận, chỉ có
điều là không nói ra thôi.
Tuy cô không thích đàn ông đến
đón người con gái của mình mà lần nào cũng phải khua chiêng gõ trống nhưng ít
nhất cũng đừng để cô cảm thấy quan hệ giữa hai người mãi mãi không có ai hết. Không
ngờ đến ngày hôm nay, khi họ đã bước đến giai đoạn chia tay thì Chí Hào thay
đổi tính cách, lại chủ động như vậy. Cô chưa kịp suy nghĩ thì điện thoại di
động trong tay cô lại bắt đầu rung. Vẫn là Chí Hào. Cô hít một hơi thật sâu rồi
nghe máy.
Trước khi nói, Chí Hào thở phào
một tiếng như trút được gánh nặng. Anh nói:
– Tiểu Quân, cuối cùng em cũng
nghe điện thoại.
Đã mấy tuần rồi cô không nghe
thấy giọng anh, tim đập loạn nhịp, nói không nên lời, chỉ cầm điện thoại im
lặng.
Không thể trách cô ngại ngùng
được. Bố mẹ Tiểu Quân đều là công nhân viên chức, từ nhỏ bà ngoại đã nuôi cô
khôn lớn. Tuy bà ngoại sinh ra không gặp thời, nhưng rốt cuộc cũng là con nhà
gia giáo. Vì vậy, bà dạy cô rất nghiêm. Từ quy tắc nhỏ trở thành thói quen, cô
chịu ấm ức cũng không dám phản kháng, chửi mắng hay vặn hỏi tới cùng mà chỉ
biết khóc. Cách thể hiện nỗi tức giận chỉ có im lặng và lạnh lùng mà thôi. Cũng
vì vậy mà cô chưa từng được người khác tôn trọng.
Không nghe thấy Tiểu Quân trả
lời, Chí Hào chậm rãi nói những lời thật dịu dàng:
– Bây giờ anh đang ở công ty em
đợi em. Em có thể xuống được không?
Giọng anh rất nhẹ, ẩn chứa trong
đó một chút cầu xin, Tiểu Quân lại là mẫu người dễ mủi lòng. Nghe xong, cô cảm
thấy có nơi nào đó trong lồng ngực mình sụp xuống, một khoảng trống khó chịu. Cô
không kìm nén được thở dài.
Khi nghe điện thoại, cô vẫn không
hề dừng bước. Công ty ở trên tầng cũng không cao lắm. Cô cũng không muốn mọi
người trong thang máy nhìn thấy cô nói chuyện với anh nên cuối cùng, cô đã đi
cầu thang bộ cho yên tĩnh. Cô xúc động muốn mở miệng nói, muốn hỏi anh còn gì
để nói nữa và cũng muốn nói cách nghĩ của cô sẽ không thay đổi. Nếu tất cả vẫn
quay về điểm ban đầu thì phiền anh hãy quên đi.
Những lời đó đã ở sẵn trong miệng
nhưng cuối cùng, cô chẳng nói gì. Gặp nhau rồi nói. Cuối cùng, cô tự nhủ với
bản thân như vậy. Tình cảm ba năm, cô không phải thần thánh mà chỉ là một người
bình thường, không thể rũ sạch được, quay đi cũng phải nhẹ nhàng, chia tay cũng
phải rõ ràng.
Thời tiết khá nóng nực! Không khí
trong tòa nhà mát lạnh nhưng ở cầu thang bộ thì nhiệt độ cao hơn. Sau khi gập
điện thoại, tự nhiên chân cô bước nhanh hơn. Cuối cùng cũng xuống tầng trệt.
Cửa ngách khá chặt nên cô phải cố sức mới đẩy được. Không khí mát lạnh ở đại
sảnh phả vào. Đúng vào lúc tan ca, bước chân của mọi người trước mắt đều vội
vàng. Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cổng, có rất nhiều xe xếp hàng ngay ngắn. Ánh
nắng vẫn gay gắt, màu vàng phản chiếu khắp nơi nơi, trước mắt cô chỉ cảm thấy
thật mơ hồ.
Rất nhiều người ở cửa ra vào, ai
cũng vội vàng. Khi sắp bước ra cửa lớn, Tiểu Quân suýt nữa đâm phải một người. Dừng
lại để xin lỗi, cô ngẩng đầu lên thì bỗng thấy bàng hoàng, cô biết người đàn
ông trước mặt. Đó là Khởi Trung.
2.
Hôm nay, Khởi Trung ăn mặc rất
giản dị: áo sơ mi sẫm màu và quần bò, cầm một chiếc cặp, chân đi giày thể thao
rất trẻ trung. Thấy cô ăn mặc như vậy, anh cũng bàng hoàng. Phòng Kế hoạch
không yêu cầu nghiêm khắc đối với chuyện ăn mặc của nhân viên. Khi đi làm, Tiểu
Quân thường mặc khá thoải mái, chiếc áo váy màu trắng có đeo dây thắt lưng. Chiếc
váy rộng bị gió thổi qua càng tôn thêm vẻ lúng liếng đáng yêu của cô. Dáng vẻ
đó khác hoàn toàn với cách ăn mặc lấp lánh ánh vàng lần trước.
Sau một giây thẫn thờ, anh lại
cười với cô để lộ hàm răng trắng ngần, một nụ cười thật rạng rỡ. Anh gọi tên
cô:
– Tiểu Quân!
Cô đáp một tiếng mà không hiểu
tại sao anh lại xuất hiên ở đây, cũng không biết nên nói hay là đi tiếp. Anh
nhìn nét mặt cô, lông mày hơi rung rung, chỉ giải thích đơn giản:
– Tôi đến đón cô. Tối nay, mọi
người cùng đi hát. Vừa rồi điện thoại của cô bận. Thái Quân và Mỹ Mỹ không nói
gì với cô sao?
Đi hát ư? Suýt nữa thì cô quên
mất. Tiểu Quân chau mày:
– Mỹ Mỹ không nói là anh đến đón
tôi. Anh đến từ lúc nào thế?
Anh hơi ngại ngùng nhưng vẫn trả
lời cô:
– Tôi vừa đến. Hôm nay đông
người, tôi lái xe đưa mọi người cùng đến. Họ đều đã đi trước rồi. Tôi nghĩ công
ty cô cũng không xa, lúc này bắt xe không tiện lắm nên tôi đến đón cô. – Nói
xong, anh chỉ ra ngoài. Chiếc xe Excelle đỗ ngay ngắn ngoài cửa lớn, chiếm tới
nửa con đường nhỏ làm cho chiếc xe phía sau phải chậm lại, có vẻ tắc nghẽn.
Tiểu Quân cũng cảm thấy tắc
nghẽn. Vừa rồi tâm trạng hơi phức tạp đó còn làm trái tim cô đập rộn ràng thì
bây giờ đã biến thành đá cứng, từng hòn đá sắc nhọn đâm vào tim khiến cô không
thể nào thở được. Nhìn ra xe của anh, cô chỉ cảm thấy mình thật buồn cười.
– Đây là xe của anh à?
Anh gật đầu rồi lại lắc đầu:
– Xe của công ty đấy. Tôi vẫn
chưa mua xe.
Nếu công ty không phát xe thì anh
cũng không định mua. Nơi ở của anh rất gần công ty. Trước đây anh đều đi tàu
điện ngầm đi làm. Đi làm thêm còn có thể báo phí đi lại. Anh sống có một mình,
ngày nghỉ rất ít khi ra ngoài nên cũng không cảm thấy cần thiết phải mua xe. Ở
Thượng Hải, ai lái xe cũng phải chuẩn bị chỗ đỗ xe ngoài trời hay là những chỗ
cố định không được di chuyển. Hôm nay, nếu không phải là mọi người cùng đi thì
anh thà ngồi tàu điện ngầm còn hơn.
Cô nghe xong cũng không có phản
ứng gì. Hít một hơi thật sâu, cô lại nói:
– Vừa rồi, anh gọi điện cho tôi ở
quầy lễ tân đúng không?
Cửa ra vào quá đông người, anh
dẫn cô ra ngoài và giải thích:
– Không phải tôi. Là nhân viên
bảo vệ vừa nãy đấy. Tôi nói là đến đón cô thì anh ta liền đi gọi điện.
Người anh nói chính là anh Vương
bảo vệ. Lúc đó, anh ta đang đứng hướng dẫn xe đi theo tuần tự, bên cạnh là cậu
Trương bảo vệ đứng ở cửa lớn.
– Này, sao anh lại đỗ chiếc xe đó ở cửa. Tắc đường bây giờ.
– Anh ta đến đón Tiểu Quân, cậu biết không? Tiểu Quân ở tầng năm ấy.
– Người chuyên đến sớm về muộn ấy hả? Biết rồi, xinh đẹp nhưng không ai
theo đuổi.
– Ở đây không phải có người theo đuổi sao?
– Ôi giời! Lái chiếc xe Excelle thì ăn nhằm gì chứ? Những cô gái xinh
đẹp như vậy bình thường đâu có để ý đến Excelle. Toàn là Mercedes Benz hay BMW
thôi.
– Cậu đừng coi thường người ta. Đi xe Excelle cũng theo đuổi được cô gái
xinh đẹp nhất ở đây rồi. Vậy mới giỏi chứ. –Người bảo vệ cười khì khì nhìn Khởi
Trung từ xa với ánh mắt hàm ý: Người anh em, là đàn ông thì hãy cố lên.
Tiểu Quân đâu có biết anh bảo vệ
đó nghĩ gì. Cô vốn không ngờ người đợi cô ở cửa là Khởi Trung. Tiểu Quân nhất
thời bối rối, lòng cô lại thấy khó xử, đứng bên xe anh mà nghĩ mãi không ra bèn
nói lời xin lỗi:
– Tôi xin lỗi. Bỗng nhiên tôi có chút việc cần phải làm. Hay anh đi trước đi. Lát
nữa tôi sẽ gọi điện cho Mỹ Mỹ. – Nói xong, cô xoay người bước đi.
– Tiểu
Quân!
Khởi Trung đứng phía sau gọi tên cô. Tiểu Quân dừng
bước quay đầu lại nhìn anh.
– Cô vội lắm ư? Cô định đi đâu? Tôi đưa cô đi nhé. –
Dưới ánh mắt trời, anh nhìn cô thật lòng hỏi.
Cô vội vàng lắc đầu:
– Không cần đâu. Ở ngay đây thôi.
Anh suy nghĩ một chút rồi lại nói:
– Tôi đợi cô rồi chúng ta cùng đi nhé.
Không biết tại sao anh lại kiên trì như vậy, Tiểu Quân
nhất thời bối rối không biết trả lời thế nào, cô quay đầu nhìn về hướng khác.
Khởi Trung cũng nhìn theo hướng cô nhìn. Nơi đó, những
chiếc xe đi qua đi lại, anh cũng không biết cô nhìn gì nữa.
Bên tai anh nghe tiếng Tiểu Quân rất nhẹ nhàng. Cô chỉ
nói:
– Cũng được. Vậy anh đợi tôi một lát.
Chí Hào không hề nhìn thấy cảnh xảy ra ở cửa.
Anh dừng xe bên ngõ hẻm như mọi lần. Trước đây, chỉ
một lát sau là Tiểu Quân sẽ xuất hiện bên xe anh. Nhưng lần này, anh đã đợi
trong xe rất lâu.
Thời gian của anh rất quý giá! Rất ít khi anh phải đợi
lâu như vậy, đặc biệt là đợi một người con gái. Trong lòng cảm thấy khó chịu,
bỗng nhiên anh muốn xuống xe lên lầu tìm cô. Anh lại muốn gọi điện cho cô lần
nữa nhưng cuối cùng cũng kìm nén được. Đêm hôm đó, Tiểu Quân giận dữ bỏ đi, anh
không hề đuổi theo. Thực tế là tâm trạng của anh hôm đó cực kì tồi tệ! Rốt cuộc
Tiểu Quân muốn gì chứ? Anh biết nhưng anh càng biết bản thân mình không thể cho
cô ấy được.
Cho thế nào đây? Vì kết hôn với cô mà gây căng thẳng
với gia đình ư? Bỏ hôn ước với Văn Tâm, phá hủy những hợp đồng hợp tác giữa nhà
anh và nhà Văn Tâm ư?
Chắc chắn là cuộc hôn nhân chỉ có tiền mà không có
tình yêu sẽ không hoàn hảo nhưng cuộc hôn nhân chỉ có tình yêu mà không có tiền
thì hoàn hảo sao được? Thật nực cười!
Tuy anh không phải là kẻ chỉ biết tiêu tiền của gia
đình nhưng sự nghiệp của anh là sự nghiệp của gia tộc. không có cây đại thụ này
phía sau thì anh có thể làm được gì chứ?
Kinh doanh công nghiệp hay giải trí đều cần kiếm ra
tiền. Anh chưa từng đi làm kiểu chín giờ sáng đến năm giờ chiều mới về. Anh vốn
không thể tưởng tượng được cuộc sống đó. Chẳng trách mà Tiểu Quân lại muốn anh
giống như cô, hằng ngày sáng sớm đến công ty cùng những nhân viên bình thường
bận rộn để kiếm những đồng lương ít ỏi, tối đến mệt mỏi kiệt sức trở về căn hộ
chung cư chật hẹp như chiếc lồng chim, xem ti vi trong thời gian còn lại ư?
Cuộc sống đó, anh chỉ cần tưởng tượng cũng cảm thấy
lạnh toát mồ hôi hột rồi. Hơn nữa, nếu thật sự có ngày đó thì liệu Tiểu
Quân còn yêu anh nữa không?
Phụ nữ luôn miệng nói là vì tình yêu nhưng thứ họ yêu
là gì nhỉ? Là núi tiền của anh ư? Là chiếc ô tô sang trọng ư? Hay là cùng anh
hưởng cuộc sống giàu sang? Không có những thứ đó, anh còn là người đàn ông
trong lòng cô không?
Hoặc là Tiểu Quân khác những người khác. Cô thật sự
cho rằng hai người cùng ăn một bát mì rẻ tiền mà có tình yêu thì mới là người
phụ nữ hạnh phúc. Hai năm nay, cô hoàn toàn thờ ơ với những món quà xa xỉ mà
anh tặng. Nếu không phải là anh nhắc thì rất ít khi cô dùng đến chúng. Anh đã
vô số lần bảo cô thôi việc nhưng cô không nghe mà lại còn làm việc càng ngày
càng chăm chỉ hơn. Cô cố chấp chỉ có một chuyện. Đó là kết hôn. Cô sợ anh nghi
ngờ nên đã chủ động đề nghị anh chứng minh tài sản. Cô không cần một đồng nào
của nhà anh cả.
Nhưng bất luận cô làm thế nào thì kết cục vẫn vậy. Gia
đình anh là những người kinh doanh. Cái gì cũng đều có thể tính ra giá trị
được. Hôn ước giữa anh và Văn Tâm không những không làm thất thoát tài sản ra
ngoài mà còn làm cho thực lực gia đình tăng lên gấp bội. Mối làm ăn tốt như vậy
thì ai bỏ được chứ?
Đi một vòng rồi lại quay về đường cụt, Chí Hào đau
đầu. Anh đã làm hết sức có thể, chỉ cần cô muốn thỏa hiệp, anh có thể làm vừa
lòng cô mọi thứ. Cô còn muốn thế nào nữa chứ? Nếu đổi là một người phụ nữ khác,
anh tin rằng phản ứng của họ sẽ là ngây ngất, vui mừng đón nhận. Duy chỉ có
Tiểu Quân, cô vẫn giận như vậy.
Mấy ngày nay, Tiểu Quân từ chối liên lạc với anh. Anh
cũng biết đây là lúc cô tức giận nhất. Ban đầu, anh muốn cô có vài ngày để suy
nghĩ lại, hy vọng sau khi bình tĩnh lại thì có thể hiểu rõ hiện thực. Thật
không ngờ, lần này cô lại giận lâu như vậy. Mấy tuần liền bặt vô âm tín. Những
cuộc điện thoại và tin nhắn của anh đều như đá ném xuống biển, chẳng có tăm hơi
gì. Cuối cùng, anh không đợi được nữa nên đành phải trực tiếp đến tìm cô.
3.
Cửa xe có tiếng gõ nhẹ. Chí Hào quay đầu lại thì nhìn
thấy Tiểu Quân. Đây là nơi họ thường xuyên gặp nhau, con ngõ nhỏ rất hẹp, bình
thường ít người qua lại, hai bên đường là bóng cây rậm rạp, giữa tháng Tư mà
tưởng như trời đã tối. Ở đây vẫn có ánh mặt trời hoàng hôn màu cam đỏ. Ánh nắng
xuyên qua kẽ lá chiếu lốm đốm lên người, lên mặt cô lấp lánh.
Lúc trước định nói gì, anh hầu như quên sạch. Anh đẩy
cửa xe, nắm lấy tay cô, kéo vào xe.
Tiểu Quân đang định nói, không kịp đề phòng, đã bị anh
kéo vào xe. Vóc dáng cô nhỏ bé nhưng không quá gầy, nắm vào cổ tay cô như nắm
vào chiếc kẹo bông vậy, mềm mại, rất dễ chịu! Chí Hào bỗng phát hiện ra mình
nhớ cảm giác này biết mấy. Không kìm nén được, anh lại nắm chặt hơn.
Cô đang định nói thì bị anh chặn lại, nhẹ nhàng
nói.Tay anh nắm
chặt tay cô, cảm giác da thịt tiếp xúc làm cho tâm trạng anh khá lên rất nhiều.
Lúc này, anh chỉ nhìn cô cười:
– Em sao thế?
Cô cũng nhìn anh. Ánh sáng phản chiếu ở khoảng cách
gần. Anh cảm thấy trước mắt mình mờ đi, không nhìn rõ ánh mắt của cô, cũng
không cảm thấy gì.
Trời nóng! Tiểu Quân buộc tóc lại để lộ cái cổ trắng
ngần. Vì bị anh kéo vào nên áo cô cũng có chút xộc xệch, cổ áo sơ mi phía bên
anh gấp ngược lên, cái nốt ruồi đen ở sâu trong cổ lúc ẩn lúc hiện.
Không khí trong xe đủ mát nhưng anh bỗng cảm thấy
nóng. Không kìm được, anh cúi đầu hôn lên cổ cô. Tiểu Quân co rúm người lại.
Đương nhiên, cô đã quá quen với những động chạm của anh nhưng cô bây giờ giống
như một con nhím cuộn tròn người giương lông cứng, rụt cổ, lạnh lùng nói:
– Anh
đừng như vậy. Tôi có chuyện muốn nói.
– Em
muốn nói gì? – Anh ngẩng đầu lên cười hỏi lại cô. – Về nhà rồi nói được không?
Bên cạnh có người đi qua, cô giằng tay anh ra tỏ thái
độ nghiêm túc. Bị cô làm cho giật mình, anh từ từ ngồi ngay ngắn lại. Trước mắt
là khuôn mặt của người đàn ông quen thuộc, một người giàu có, Chí Hào trẻ trung
tuấn tú, lịch lãm sang trọng, nhìn gần càng hài lòng hơn nhưng lần này cô nhất
quyết từ chối. Trước mắt cô toàn là hình ảnh của chiếc xe đỗ ở ngoài cửa chính
lúc nãy – chiếc xe đã khiến cô thất vọng.
Anh nhìn cô rất lâu rồi thở dài:
– Tiểu Quân, sao em vẫn không hiểu nhỉ?
Tiểu Quân hít một hơi thật sâu. Cô cảm thấy nỗi đau
khổ của hai năm qua đúng là nực cười, những chú hề từ bốn phương tám hướng nhào
tới.
Nghĩ mà đau lòng, hai người qua lại lâu như vậy, cô
cũng không phải là người thứ ba nhưng muốn một kết quả thì cuối cùng sự thực đã
chứng minh, tất cả đều là do cô mơ tưởng hảo huyền, cô luôn sống trong sự hoang
tưởng của bản thân, không thực tế chút nào.
Cô thì đáng là gì chứ? Gia đình bình thường, công việc
bình thường, một người kém cỏi, chẳng hề có gì, đã vậy lại còn nâng cao bản
thân, bị như vậy là đáng đời.
– Bỏ đi. Là tôi đã sai. Chúng ta
chia tay nhau nhé. – Không muốn nghĩ ngợi nữa, Tiểu Quân thở dài một tiếng.
Anh bàng hoàng, nắm lấy cổ tay
cô, thật không ngờ Tiểu Quân còn nhanh hơn anh. Cô rụt tay lại đẩy cửa bước
xuống xe.
Tiểu Quân ư? Cô ấy nói gì? Chia tay ư?
Cả đời này, anh chưa từng nghe đến hai từ đó. Anh nghi ngờ mình nghe nhầm.
Cô quay đầu lại nhìn anh, lạnh lùng nói:
– Xin
lỗi. Tôi có hẹn. Tối nay, tôi còn có việc. Anh đi trước đi. – Anh mất cảnh
giác, không kịp phản ứng gì, giương mắt nhìn cô bỏ đi. Vài giây sau, anh mới
xuống xe thì đã thấy cô đi về hướng tòa nhà rồi.
– Tiểu
Quân! – Anh gọi cô.
Cô hạ quyết tâm, bước những bước dài hơn, coi như
không nghe thấy gì.
Lòng rối bời. Thật không ngờ lần này cô lại cứng đầu
như vậy. Vì câu cuối cùng của cô mà lông mày anh dựng ngược lên. Anh bước nhanh
vài bước giữ cô lại, giọng điệu nặng nề:
– Tiểu Quân! Em hẹn ai?
Cô không trả lời mà giằng tay anh ra rồi lại đi tiếp:
– Tiểu Quân! – Anh vừa gọi vừa thở hổn hển.
Cô đã bước đến trước tòa nhà. Giờ tan ca, cửa ra vào
rất đông người, ai cũng vội vã, xe cũng vậy, chiếc nọ nối tiếp chiếc kia ra
khỏi con đường. Duy chỉ có chiếc Excelle vẫn đỗ ở ngoài cùng. Anh chàng mặc
quần bò không hề ngồi ở trong xe mà đứng một mình ở bên ngoài.
Chí Hào vốn không hề để ý đến người và xe như vậy
nhưng Tiểu Quân vẫn cứ bước về phía người đó. Cuối cùng, cô dừng lại, quay đầu
nói với anh.
– Anh đừng hỏi nữa. Tôi hẹn anh ấy.
4.
Tối hôm nay, Tiểu Quân và Khởi Trung không hề xuất
hiện ở nơi tụ tập. Mỹ Mỹ gọi điện cho Tiểu Quân, cô cũng không nghe. Chỉ có
Khởi Trung gọi điện cho Thái Quân nói anh đã đón được Tiểu Quân, họ đang ở bên
nhau và mọi người không cần phải lo.
Thái Quân thấy lạ, anh định gọi điện thoại giục thì bị
Mỹ Mỹ ngăn lại:
– Giục gì
chứ? Hai người bọn họ muốn làm gì thì làm.
– Không
phải chúng ta đã nói là cùng nhau đi hát sao? – Trong phòng hát có rất nhiều
người, mấy người hát rất hay, Thái Quân đành phải hét lớn lên, Mỹ Mỹ giận dỗi
lườm anh một cái:
– Mục
đích của đi hát là gì? Sao loáng một cái mà anh đã quên ngay thế?
Mục đích của đi hát đương nhiên là để Tiểu Quân và
Khởi Trung có cơ hội phát triển tình cảm rồi. Thái Quân nhìn bộ dạng mất hứng
của bạn gái mà không nói nên lời. Cuối cùng, anh đặt điện thoại xuống, lặng lẽ
thở dài trong lòng.
Trưởng nhóm và cô gái xa xỉ đó… lẽ nào quan hệ của họ
thật sự có thể phát triển thuận lợi đến thế ư? Lần thứ hai gặp nhau mà đã thấy
ưng ý rồi. Anh thật sự không thể ngờ tới.
Không thể trách Thái Quân khó hiểu, sau này Tiểu Quân
nghĩ lại tình cảnh hôm đó, đến bản thân cô cũng cảm thấy kỳ quặc.
Cô nói mình có hẹn, đương nhiên là Chí Hào hoàn toàn
không tin mà chỉ nghĩ lúc đó vì Tiểu Quân tức giận nhất thời nên mới nói như
vậy thôi. Thật không ngờ một giây sau, cô lại kéo Khởi Trung ngồi vào chiếc xe
đó. Khởi Trung không có gì bất ngờ, lúc đó còn ngoái lại nhìn Chí Hào và gật
đầu với anh coi như lời chào, cực kỳ chu đáo.
Thực ra, anh muốn không có ai đi cùng Tiểu Quân cũng
không được, thế nên cuối cùng, cũng đành phải gật đầu. Cơn giận của Chí Hào bốc
lên ngùn ngụt, mắt anh đỏ lên.
Anh có ấn tượng với người đàn ông này. Không phải là
bề ngoài của Khởi Trung khiến người khác khó quên mà chủ yếu là trong mấy năm
nay, anh ta là người đàn ông đầu tiên xuất hiện bên Tiểu Quân. Hơn nữa, không
phải là một lần mà còn là nhiều lần. Khởi Trung lại là người có phong độ và ôn
tồn thế nên việc duy nhất Chí Hào muốn làm là đấm cho anh một quả.
Nhưng sức kiềm chế của nhiều năm giáo dục đã chiếm thế
thượng phong. Trước cửa tòa nhà thương mại, người xe qua lại, vừa rồi trong
nháy mắt đã có người để ý nên Chí Hào đành nắm chặt nắm đấm mà đứng yên tại chỗ
chau mày nhìn họ rời khỏi đó. Cơn giận sôi lên sùng sục trong lồng ngực, người
anh cứng đơ như tượng.
Tiểu Quân không hề ngoái đầu lại nhìn nên cô không
biết phản ứng của Chí Hào thế nào? Thực ra cô đã cố gắng kìm nén lắm mới không
ngoái đầu lại. Vừa ngồi lên xe, cô vẫn còn khả năng trấn tĩnh, sau đó xe dừng
trước đèn đỏ, cuối cùng cô đã không kìm được mà ngoái đầu lại.
Tuy Khởi Trung lái xe không nhanh nhưng lúc này đã đi
qua hai con phố nên tòa nhà công ty đã sớm ở tít phía sau rồi. Ánh hoàng hôn mờ
mờ nên làm sao có thể nhìn rõ được chứ? Cũng như những ngày đêm cô và Chí Hào ở
bên nhau, chẳng còn nhìn rõ được nữa.
Trái tim cô thắt lại, nỗi buồn bỗng tràn ngập trong
lòng, nước mắt cứ thế ứa ra. Cô cúi đầu, bỗng nhiên một chiếc khăn tay xuất
hiện. Làn nước mắt khiến cô không nhìn rõ, cô dụi mắt nhìn lại, đúng là chiếc
khăn tay thật. Năm nay, số lần cô nhìn thấy khăn tay còn ít hơn cả số lần có
người khỏa thân chạy trên phố. Cô nhất thời choáng váng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh cũng nhìn cô. Khi ánh mắt chạm nhau, anh nhanh
chóng quay đi, tiếp tục nhìn về phía trước và vờ như không thấy vẻ xấu hổ của
cô.
Khởi Trung thật sự không ngờ rằng, lần thứ hai gặp mặt
Tiểu Quân, cô đã thành một con người khác. Sau đó, anh càng không thể ngờ rằng, cô lại
khóc lóc một cách thương tâm như vậy bên cạnh anh.
Anh mới chỉ gặp cô có một lần, lúc đó cô lấp lánh ánh
vàng bước đến trước mặt anh và Thái Quân. Sau khi ngồi xuống, cô mới đẩy cặp
kính đen lên chào họ một tiếng cụt ngủn: “Hi!”. Khi uống trà, nói về
chiếc túi của cô, cô đã nói cho mọi người nghe cái giá khủng khiếp của nó mà vẻ
mặt vẫn thản nhiên như không. Sau khi ra khỏi quán trà, dưới ánh mặt trời, cô
đã thay đổi, lạnh lùng bảo anh không cần phải tiễn. khi nói chuyện, đầu cô hơi
ngẩn lên, người tỏa ra hương kẹo dâu ngọt ngào. Rất đặc biệt!
Cuối cùng, anh đưa cô về nhà, cô ngồi trên xe trợn
tròn mắt nhìn anh hoài nghi:
– Anh đưa tôi về thật à?
Anh gật đầu. Cô nghĩ một chút rồi mới nói thêm:
– Cảm ơn anh. – Sau đó, cô cười giống như ánh vàng lộ
ra sau tầng mây đen.
Đó chỉ là những chi tiết rất nhỏ nhưng anh mới chỉ gặp
cô có một lần mà thôi. Hai người không quen nhau nên anh cũng không có cơ hội
thấy quá nhiều phong cách khác nhau của cô.
Hôm đó, khi chào tạm biệt, đương nhiên anh có thể cảm
nhận được là cô chẳng hề chú ý gì đến anh. Trên đường về, anh còn thầm nghĩ. Bỏ
đi, quên chuyện này đi. Nhưng sau hôm đó, anh lại luôn nghĩ đến vóc dáng của
cô, nghĩ đến hương kẹo dâu ngọt ngào trên người cô, nghĩ đến đó anh lại không
kìm nén được mỉm cười. Thế nên khi Thái Quân đề nghị buổi gặp mặt này, anh
không vờ suy nghĩ mà đồng ý ngay.
– Cảm ơn anh! – Mặt đầy nước mắt, biết mình đáng
thương hại, cuối cùng Tiểu Quân cũng nhận lấy chiếc khăn tay, áp lên che mắt và
che luôn hình bóng lờ mờ của tòa nhà ở phía xa xa dưới ánh hoàng hôn.
Chiếc khăn tay rất sạch, mềm mại và mát dịu. Cô còn
cảm giác như có ánh sáng chiếu ở trên ở trên đầu. Nhiều năm trước, bố cô cũng
dùng chiếc khăn tay như vậy bọc chiếc cốc men đem về nhà mở ra, hân hoan mở nắp
cốc. Sau đó, ông mỉm cười cô reo vui khi thấy que kem mát lạnh trong cốc sắp
tan.
Lúc đó, niềm vui đến dễ dàng biết mấy. Bây giờ thì
sao? Hồi ức càng làm cô thấy buồn hơn. Cô không muốn ai thấy bộ dạng này của
mình. Cô dùng hai tay áp lên chiếc khăn tay đó, dường như bây giờ, đó là thứ
duy nhất cô có thể giữ lại.
Cuối tuần, đường rất hay tắc, đèn đỏ sáng liên tục, xe
nhích từng tí một. Đáng lẽ phải cảm thấy lo lắng nhưng Khởi Trung hoàn toàn
không bận tâm. Thấy cô đau buồn vậy, anh có cảm giác bất lực.
Tuy lớn lên cùng với máy vi tính nhưng rốt cuộc anh
cũng không quá ngốc. vừa thấy tình hình như vậy, tuy không rõ ngọn ngành nhưng
anh cũng đoán ra phần nào. Nghĩ đến chuyện đó mà anh thở dài. Khó khăn lắm, anh
mới đủ dũng cảm bước thêm một bước, thế mà giờ lại gặp cô trong hoàn cảnh đáng
thương thế này.
Đèn đỏ lại nhấp nháy, cuối cùng đoàn xe cũng bắt đầu
từ từ nhúc nhích. Anh nắm chặt vô lăng nhìn về phía trước. Đấu tranh tư tưởng
mãi cuối cùng cũng mở miệng. Anh dùng giọng điệu bình thường như thể tất cả
những điều vừa xảy ra lúc nãy chỉ là ảo ảnh.
– Cô đi ăn chút gì nhé. Hôm nay, tôi phải hoàn thành
dự án nên bỏ bữa trưa. Bây giờ, cũng thấy hơi đói.
Cô không nghĩ là anh có thể nói như vậy nên kéo khăn
tay che trên mặt xuống một chút để lộ đôi mắt long lanh ngân ngấn nước mắt.
Khởi Trung đang nhìn hướng đối diện với mắt cô nên tay anh cũng run run, suýt
nữa thì rẽ nhầm hướng.
5.
Kết quả, hai người đi ăn thịt nướng ở tầng một trung
tâm thương mại gần đó. Buổi tối cuối tuần rất đông khách nên chỉ còn một bàn
duy nhất ở trong góc gần sát bếp. Mỗi lần có người phục vụ đi ra đi vào thì
cánh cửa nhỏ màu bạc lại mở ra mang theo một luồng khói hỗn tạp.
Vẻ ngoài của Tiểu Quân rất dịu dàng nhưng tính cách
thì lại không giống với những cô gái đài các hễ gặp chuyện gì đau lòng là sẽ
khóc lóc thảm thiết. Từ nhỏ, cô đã quen tự mình giải quyết vấn đề, ngoài việc
biến đau thương thành sức mạnh ra, cô có một cách giải quyết vấn đề nữa là hễ
không vui là vùi đầu vào ăn uống và đi chơi. May mà vóc người của cô nhỏ bé nên
có mập một chút cũng không bị béo quá mà chỉ giống như một chiếc kẹo bông vừa
trắng vừa mềm. Lúc này, tâm trạng của cô đã rơi xuống vực thẳm, thật đáng để ăn
uống cho thật đã. Anh chàng phục vụ đẹp trai mặc áo trắng bước ra. Mỗi lần, anh
ta đều đặt trước mặt cô một chiếc đĩa sứ đầy thịt nướng. Cô không hề từ chối mà
cấm đầu ăn rất lâu. Cuối cùng, khi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Khởi Trung đang
tay dao tay nĩa, không biết anh đã nhìn cô bao lâu rồi.
Có lẽ anh bị khiếp sợ vì khả năng ăn uống của cô. Tiểu
Quân dừng lại nghĩ bây giờ cô có giả vờ thục nữ từ tốn cũng không kịp nữa rồi.
Cô chưa bao giờ mất mặt như vậy trước Chí Hào. Đương
nhiên, anh cũng rất ít khi đưa cô tới những chỗ chật hẹp như thế này. Trước khi
đến làm việc ở Trung Quốc, anh thường sống ở nước ngoài nên đã quen ăn đồ Tây
và cũng rất cầu kỳ trong việc tiêu pha. Nơi hẹn của họ đều là những nhà hàng
cao cấp, ánh đèn lung linh và âm nhạc du dương. Cô luôn muốn giữ thể diện trước
mặt anh. Mỗi lần đi ăn đều rất lịch sự nữ tính. Hơn nữa, khi cô và anh đi ăn,
tất nhiên là tâm trạng của cô rất vui nên làm gì có chuyện ăn uống thục mạng
như bây giờ chứ? Nghĩ đến Chí Hào mà lòng cô lại nhói đau. Cô ép bản thân mình
phải gạt ngay hình bóng ấy đi, sau đó mới mở miệng nói:
– Thật ngại quá! Khi tâm trạng của tôi không vui thì
đều như vậy đấy. Thực ra bình thường tôi ăn cũng không nhiều lắm…
Anh cười và hỏi cô:
– Cô có ăn nữa không?
Thật không ngờ Khởi Trung lại thấu hiểu người khác như
vậy. Anh không hề hỏi gì nhiều về chuyện trước đây. Tiểu Quân thầm cảm ơn anh.
Cảm ơn xong, cô lại thở dài, lắc đầu. Bị người đàn ông này bắt gặp lúc mình đau
khổ nhất, rồi lại được anh ra tay giúp đỡ, giờ này phút này, cô cảm thấy anh
thật thân thiết. Khi mở miệng nói, cô không hề để ý gì:
– Ăn no rồi nên tôi cũng cảm thấy khá hơn một chút.
Anh nghĩ rồi hỏi:
– Cô buồn lắm à?
Cô gật đầu:
– Đương nhiên là buồn rồi. Chia tay mà lại không đau
khổ sao? Anh chia tay bao giờ chưa? Không đúng. Anh đã yêu bao giờ chưa?
Câu nói này khiến cho lông mày của Khởi Trung dựng
lên. Anh không phải là người sống trong hang động hay trên núi, sao lại chưa
từng yêu chứ?
Khởi Trung có học thức, công việc ổn định, thu nhập
cũng khá cao, chị gái anh lấy chồng bên Canada, bố mẹ qua bên đó chăm sóc cho
con của chị ấy nên để anh ở lại Thượng Hải một mình. Nhà anh vốn là một căn hộ
nhỏ ở khu phố Đông. Sau khi đi làm, anh mua một căn hộ ở phố Kim Kiều. Tuy xa
một chút nhưng cũng có thể coi là có nhà có cửa. Chỉ là vì nơi làm việc và hoàn
cảnh làm việc khiến cho anh ít có cơ hội giao lưu kết bạn với con gái. Nhưng
cho dù như vậy thì vẫn có người giới thiệu, mai mối cho anh. Không những có mà
lại còn không ít nhưng không biết là số anh không may mắn hay là vì nguyên nhân
gì? Mỗi lần đi xem mặt đều gặp những tình huống ngoài ý muốn.
Lần đầu tiên, anh được giới thiệu cho một cô gái làm ở
bộ phận tài chính của một ngân hàng. Khi đó, công ty của anh vẫn chưa có xe.
Lúc gặp mặt, anh thường phải đạp xe tới. Khi đi ăn và nói chuyện đều rất ổn
nhưng không ngờ, vừa ra khỏi cửa, cô ấy nhìn thấy anh lần tìm chìa khóa xe, cô
ấy chau mày và nói một câu bằng giọng Thượng Hải:
– Em không đi xe nào cả. Em gọi taxi về đây. – Từ đó,
cô ấy bặt vô âm tính.
Người giới thiệu cảm thấy rất ngại. Hơn nữa, người ta
thấy anh rất tốt nhưng tính cách không được hợp lắm. Anh nghe xong cười nhưng
cũng chẳng hề để bụng chuyện đó. Chống bị sốc là một trong những tố chất tâm lý
của đàn ông. Anh luôn tự mình điều chỉnh như vậy.
Buổi hẹn thứ hai là một cô giáo tiểu học. Cô ấy mũi
nhỏ, đôi mắt nhỏ giống như búp bê Nhật Bản. Họ đi lại với nhau vài tháng. Có
lần đi xem phim, gặp một cảnh rất khủng khiếp. Trong bóng tối, cô ấy lấy tay
bịt mắt nhưng rồi lại không nén nổi tò mò nhìn qua kẽ tay. Sau đó, cô ấy sợ quá
ôm chầm lấy anh. Anh cảm thấy cô rất đáng yêu và thật sự muốn tiếp tục. Thật
không ngờ,
vài tháng sau, cô ấy bỗng hẹn anh ra ngoài, sắc mặt rất khổ sở, cô ấy nghẹn
ngào nói:
– Em thấy anh rất tốt nhưng mẹ em nói, nhà anh ở phố
Kim Kiều, nhà em ở công viên Trung Sơn, cách nhau quá xa. Mẹ em không muốn sau
này, em sống ở xa như vậy thì mẹ em sẽ không thể chăm sóc cho em…
Anh nghĩ về câu nói của cô ấy rất lâu, cuối cùng cũng
hiểu ra. Thôi vậy, ngôi nhà không có chân, anh muốn chuyển nó đến gần nhà mẹ cô
ấy cũng khó.
Sau hai lần thất bại, sau này, khi gặp đối tượng thứ
ba, anh không đầu tư như thế nữa. Cô gái này là thư ký. Cô ấy rất xinh đẹp. Vừa
gặp là anh đã cảm thấy không có hứng thú gì nhưng không ngờ, cô ấy lại rất có
cảm tình với anh. Lúc đó, anh vẫn chưa có xe. Mỗi lần đi chơi với cô ấy, anh
đều đưa cô ấy về nhà rồi lại đi tàu điện ngầm về. Có lúc, cô ấy còn nấu cơm cho
vào cặp lồng mang đến cho anh nên sáng hôm sau, anh cũng không cần ra ngoài mua
đồ ăn sáng mà có thể ngủ thêm một lát.
Tự nhiên, anh thấy rất cảm động và bắt đầu nảy sinh
tình cảm với cô ấy. Không ngờ, một năm sau, công ty cử anh đi New
York tập
huấn. Đây là một cơ hội hiếm có nên đương nhiên là anh đi ngay. Mới đầu, ngày
nào cô ấy cũng gửi tin nhắn nói rằng cô ấy nhớ anh, anh cũng cảm thấy rất có
lỗi. Dù bận rộn đến mấy, anh cũng dành thời gian gọi điện. Mỗi khi có cơ hội ra
phố là anh đều mua quà cho cô ấy và cất chúng ở trong vali. Nhưng sau đó, cô ấy
ít liên lạc với anh hơn. Anh gọi điện cho cô ấy thì đều báo bận hoặc là không
có người nghe. Cuối cùng, hoàn thành công việc, anh trở về nước, cô ấy đến sân
bay đón anh. Cô ấy mở miệng nói với anh thật khó khăn:
– Khởi Trung, em xin lỗi. Thực ra anh…
Anh đã hiểu rõ mọi chuyện, với nụ cười méo xệch, anh
nói nốt câu của cô:
– Anh biết rồi. Thực ra anh rất ổn! Được rồi. Em đi
đi.
Nghe xong, cô ấy bật khóc. Lau nước mắt, cô ấy quay
người bước lên một chiếc xe đang đỗ ở ngoài cửa. Trong xe có người đàn ông đã
đợi cô ấy từ lâu. Cửa xe đóng lại và chiếc xe cứ thế lăn bánh đi xa dần khuất
khỏi tầm mắt.
Từ đó về sau, Khởi Trung không còn hứng thú với chuyện
giới thiệu làm quen nữa. Đàn ông con trai lo gì không có vợ chứ? Cái gì là của
bạn thì rồi sẽ là của bạn. Cái gì không phải là của bạn thì dù bạn có cố giành
giật cũng vô ích. Thời gian anh thà dành cho công việc còn hơn. Tuy anh không
phải là người có dã tâm nhưng sự nghiệp luôn phải là của mình.
Hơn nữa, lúc đó, anh cũng cảm thấy rất mơ hồ vềbản
thân hoặc là cố ý không nhớ. Một buổi tối, khi lái xe, anh nghe thấy phát thanh
viên nói về chuyện thất tình. Với một giọng nhẹ nhàng, người phát thanh viên
nói, bây giờ tôi sẽ kể về cảm giác thất tình của một người đàn ông. Anh ấy nói
thất tình giống như bị một lưỡi dao đâm vào mạng sườn mình. Không giống, giống
như một quả bom nổ “bùm” một tiếng trong trái tim.
Anh nghĩ người gửi tin nhắn này chắc chắn là vẫn còn
trẻ, không nên gọi là đàn ông, gọi là chàng trai sẽ tốt hơn. Đàn ông mà lại dễ
dàng kể lể tình cảm của mình như vậy sao? Sự việc đã xảy ra và cũng đã kết
thúc, dù có ăn năn hối lỗi thế nào thì cũng chẳng có ý nghĩ gì. Hơn nữa, tâm sự
đau xé lòng như vậy mà lại đem kể cho cả thế giới nghe thì thà im lặng còn hơn.
Anh thuật cho Tiểu Quân nghe đoạn tâm sự trên đài đó
với giọng rất bình thản rồi sau đó nhìn cô nói:
– Cô thấy thế nào?
Cô không ngờ lại có người có thể nói một câu bình tĩnh
như vậy khi thuật lại câu chuyện xúc động đến thế. Sự phản cảm khiến cô không
kìm nén được nhếch mép cười.
Anh cũng nhớ đến câu nói đó, có ánh sáng sau đám mây
đen, rồi cũng mỉm cười vì nụ cười của cô.
Lúc này, không khí tạm thời trở nên dễ chịu hơn. Sau
đó, họ bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện. Cuối cùng, Tiểu Quân ăn đến mức không thể
nhúc nhích được nữa. Không ổn rồi, cô phải về nhà. Lần này, không biết tại sao
anh không trả lời mà chỉ nhìn cô. Tiểu Quân bị nhìn như vậy nên cảm thấy rất
lúng túng. Cô cúi đầu tự nhìn lại mình rồi lại nhìn bàn ăn trống trơn trước
mặt. Xấu hổ quá!
– Khởi Trung, tôi đã nói rồi, bình thường tôi không
như vậy. Hơn nữa, đây là bữa ăn buffet, dù có ăn nhiều hơn nữa thì cũng vẫn
ngần đấy tiền. Hôm nay tôi mời. Anh đừng nhìn tôi nữa được không?
Anh cười và nói:
– Ăn nhiều một chút, cô cũng không bị béo đâu.
Lần này, cô thật sự thở dài. Cô bỏ dao nĩa xuống nhìn
anh nói:
– Anh Trần, anh giả vờ đúng không? Thực ra còn đề tài
khác để nói, anh cố tình châm chọc, khiêu khích tôi phản bác lại đúng không?
Anh nghe xong cũng không phản bác mà chỉ cười giơ tay
đầu hàng cô.
Sau này, Tiểu Quân nghĩ kỹ cũng cảm thấy con người
thật sự cần có thời gian và không gian để hiểu nhau. Khởi Trung không nói nhiều
nhưng lại rất hài hước. Khi cười, lông mày anh giãn ra, khóe miệng bên trái còn
lúc ẩn lúc hiện một cái lúm đồng tiền nhỏ. Rất hấp dẫn! Lúc trước, tâm trạng
của cô cực kỳ tồi tệ nhưng sau khi ăn cùng anh một bữa thì tự nhiên cảm thấy dễ
chịu đi nhiều, dần dần cảm thấy lòng mình không còn đau đớn nữa.
Cũng phải, chỉ là chia tay thôi mà. Trái đất vẫn quay,
mặt trời vẫn mọc. Đó lại chẳng phải là động đất sóng thần, trời long đất lở.
Nhìn vào mắt người khác, biết đâu chuyện này cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Hơn
nữa, cho dù thực tế thế nào thì hai chữ chia tay cũng đã phát ra từ miệng cô
rồi. Dù có xấu hổ đến mấy, ít nhất cô cũng đã rút lui để giữ thể diện cho mình.
Như vậy cũng đáng để chúc mừng.
Cô phục vụ mang hóa đơn đến, Tiểu Quân móc ví ra.
Nhưng khi cô ngẩng đầu lên thì Khởi Trung đã trả tiền xong rồi. Đương nhiên,
Tiểu Quân từ chối. Sở dĩ bữa cơm hôm nay, họ ăn ở đây là vì cô. Cô ngồi trước
mặt người đàn ông vừa bị cô lợi dụng một lần, anh không nói một lời mà hoàn
toàn phối hợp, hơn nữa lại còn rất phong độ, không hỏi thêm một câu nào. Tuy
ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng cô rất cảm kích, vì vậy bữa cơm này
nên để cô mời mới đúng.
Không ngờ Khởi Trung quay đầu lại thật thà nói với cô:
– Nên như vậy. Tôi là đàn ông mà.
Được thôi. Tiểu Quân không thể không thừa nhận. Khi
nói câu này, trông anh rất đẹp trai.