Tôi trầm mặc hồi lâu, rốt cục không nhịn được nữa liền ngoác mồm cười ầm lên.
Kỷ Gia Khiêm hắn thật buồn cười a!
Trên một website chính thức của “Chung ái”, trong một bài viết lên tiếng chúc phúc cho tôi cùng Chung Dịch An, thì có một ID là “Aaron” liên tục bình luận như sau:
“Nhan Khởi Hàm ngây thơ ở chỗ nào? Tôi thấy cô ta rất khiếm nhã a!”
“Chuông Dịch An thuộc chòm sao Sư Tử, Nhan Khởi Hàm lại thuộc chòm sao bọ cạp, bát tự của bọn họ không hợp, nên tuyệt đối không thể ở chung một chỗ ! Nếu không tinh thần của Chung Dịch An sẽ bị rối loạn, nội tiết của Nhan Khởi Hàm sẽ mất cân đối.”
“Sống mũi của Nhan Khởi Hàm bị dẹt, trong mắt ẩn chứa hung quang, rõ ràng có số khắc chồng. . . . . .”
“. . . . . .”
“bla bla bla. . . . . .”
Mà bên góc bên phải, người nào đó quên không Logout, nick ID chính là”Aaron” .
“Aaron” là tên tiếng Anh của nhân vật nam chính trong phim《 Vương quốc hoa hồng 》 . Cho nên tôi có thể khẳng định, người này chính là Kỷ Gia Khiêm.
Không biết tại sao, khi thấy Kỷ Gia Khiêm chửi bới tôi như vậy, thế nhưng tôi lại không hề cảm thấy tức giận, ngược lại cười đến đau cả bụng a. Người này bản tính chiếm giữ cũng quá nặng đi, cho nên nói tôi khắc chồng sao? ! Nếu tôi quả thật có số khắc chồng thì ngay bây giờ tôi sẽ đi cầu hôn với hắn, mặt dày mày dạn gả cho hắn, sau đó khắc chết hắn, nuốt trọn khối gia tài bạc tỷ của hắn, nuôi một đám nam sủng. . . . . .
Vui quá hóa buồn. Thời điểm tôi đang YY rất vui vẻ, “Cạch” một tiếng, cửa mở ra. Kỷ thiếu gia áo ngủ phanh một nửa, có mấy phần mất tự nhiên nhìn vào mắt tôi: “Em ở đây. . . . . . Làm cái gì?”
Nếu như Kỷ Gia Khiêm biết tôi phát hiện ra hắn làm chuyện mờ ám sau lưng tôi chắc chắn sẽ cảm thấy rất xấu hổ, vì sĩ diện nên chắc chắn hắn sẽ không nói gì, nhưng nhất định sẽ âm thầm giở trò sau lưng tôi. Cho nên tôi giả bộ như cái gì cũng không biết, vân đạm phong khinh nói: “Em không ngủ được, định viết kịch bản một lát.”
Anh mắt Kỷ Gia Khiêm đột nhiên khẽ động, tựa hồ muốn nói cái gì, muốn nói rồi lại ngừng. Hắn không đi vào, chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi có xem qua thời gian biểu của em, trước mười giờ sáng ngày mai em không có cảnh diễn nào. Năm giờ em phải thực giấc cho tôi, trước sáu giờ gọi Đồng Ngôn tới đây đưa em đến công ty. Có một hội nghị quan trọng, em nhất định phải tham gia.”
Tôi nhịn cười đến đau cả bụng, sợ mình một không cẩn thận cười thành tiếng. Nghe Kỷ thiếu gia phân phó, tôi chỉ gật đầu liên tục, không dám nói thêm gì nữa.
Kỷ Gia Khiêm lại nghi ngờ: “Tại sao em lại ôm bụng?”
Tôi lau nước mắt tràn ra nơi khóe mắt, khổ sở cau mày nói láo: “Em. . . . . . Dì cả (Kinh nguyệt nha) của em tới rồi!”
Kỷ Gia Khiêm hơi chậm lại, không có nói thêm gì nữa liền đóng cửa lại. Tôi mới vừa thở phào nhẹ nhỏm, đột nhiên cửa lại bị mở ra. Cả người tôi giật mình một cái, cảnh giác nhìn hắn.
Ánh mắt của hắn mơ hồ lộ ra sự nguy hiểm: “Sau này cấm em không được nói dối tôi. Lúc nãy trên xe tôi rõ ràng nhìn thấy……..Chưa đến.”
Tôi: “Anh không hiểu, bà ấy đang đi trên đường. . . . . .”
Kỷ Gia Khiêm: “. . . . . .”
Tôi cảm thấy mình nên trở thành tiên tri thì đúng hơn đó . . . . . . Đều tại cái miệng tôi nói dì cả đang trên đường đến, kết quả sau một đêm, dì cả thế nhưng lại tới thật!
Tôi cảm thấy nếu như tôi cứ như vậy mà rời đi, để lại chiếc ga giường dính máu, Kỷ Gia Khiêm nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống tôi. Vì vậy. . . . . . Năm giờ sáng, tôi quần áo không chỉnh tề, tóc tai bù xù gõ cửa phòng Kỷ Gia Khiêm.
Bất ngờ là, Kỷ gia khiêm đã dậy rồi, lúc này hắn đang ngồi ở mép giường đọc sách.
Hắn ngước mắt nhìn thoáng qua tôi một cái liền thu hồi tầm mắt, tiếng nói lộ ra vẻ lười biếng lúc sáng sớm: “Nơi này không có quần áo cho em tắm rửa, lần sau mang mấy bộ đến đây đi.”
“Em. . . . . .”
Hắn khẽ cau mày, có phần không kiên nhẫn nói: “Quên đi, tôi sẽ gọi người đi mua cho em, nhanh đi gọi Đồng Ngôn tới đón em đi.”
“Em. . . . . .” Tôi cắn cắn cắn môi, ấp a ấp úng nói: “Dì cả của em tới. . . . . . Lần này, lần này là thật!”
Lông mày của Kỷ Gia Khiêm chau lại, để sách xuống nhìn về phía tôi: “. . . . . . Rồi sao?”
Vẻ mặt tôi đau khổ hỏi: “Máy giặt quần áo ở đâu?”
Kỷ Gia Khiêm rất bất đắc dĩ thở hắt ra một hơi, nhấc chăn lên bước xuống giường.”Quên đi, chúng ta đi tắm đi, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.”
Đợi chút. . . . . . Chẳng lẽ lần trước khi tôi cùng hắn…khiến máu bị dính vào ga giường, cũng chính hắn là người đã tắm cho tôi sao? Không phải chứ?
Thấy hắn đã ra khỏi cửa phòng, tôi vội vàng kéo hắn, yếu ớt nói: “Chờ một chút. . . . . .”
Kỷ Gia Khiêm cúi đầu nhìn tôi, hơi híp một cái mắt: “Còn chuyện gì nữa?”
Tôi liếm liếm môi, nhẹ giọng hỏi: “Chỗ này của anh. . . . . .có băng vệ sinh không ?”
Cổ họng của Kỷ Gia Khiêm khẽ động, dáng vẻ giống như đang rất nhẫn nhịn vậy.
Tôi ý thức được mình đang hỏi một vấn đề rất nhạy cảm, vì vậy đổi cách hỏi khác: “Không phải anh rất thân thiết với bà ngoại hay sao? Không phải lần trước anh cũng lấy ra áo lót của người già hay sao? Ý của em là, anh có cất dấu băng vệ sinh của bà ngoại anh hay không thôi? Mặt bông hay mặt lưới không quan trọng, có thể sử dụng được là được rồi!” (Chị này hài hước dã man :3)
Kỷ Gia Khiêm đẩy tôi ra, thanh âm có chút mơ hồ: ” Trước khi bà ngoại tôi qua đời thì đã sớm không còn dùng đến thứ đó rồi.”
. . . . . .
Sáu giờ sáng, tôi chạm mặt chị Đồng Đồng trước cửa nhà Kỷ Gia Khiêm. Vẻ mặt chị Đồng Đồng mập mờ nhìn tôi, bắt đầu trêu ghẹo: “Tối hôm qua ở cùng BOSS có phải rất mất hồn đúng không? Chị không phải đã khuyên em nên cách Chung Dịch An xa một chút rồi đó sao. . . . . .”
Tôi rất nghiêm túc nói cho chị ấy biết: “Em cùng anh ấy cái gì cũng không làm, không tin em cởi quần cho chị xem, cả người em bây giờ toàn là máu a!”
Chị Đồng Đồng không thèm để ý đến tôi quay người thắt dây an toàn, tỏ ý không tin.
Tôi gấp đến độ muốn khóc: “Chị, chị có băng vệ sinh không? Giấy vệ sinh cầm cự không nổi a. . . . . .”
Sáu rưỡi, tôi cùng chị Đồng Đồng bước vào phòng họp. Nhân viên của Tinh Huy làm việc vô cùng chăm chỉ, vì để phối hợp với lịch trình hàng ngày của những nghệ sĩ như chúng tôi mà thường xuyên phải tăng ca. Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là, hôm nay chỉ có một mình tôi tham dự hội nghị này.
Chào hỏi xong, giám đốc Trần phòng kế hoạch dẫn đầu hỏi: “Nhan tiểu thư, nghe nói khi cô học đại học thì ngành học của cô là biên kịch đúng không?”
Tôi sững sờ gật đầu.
Giám đốc Trần hòa ái cười nói: “Lúc trước khi làm kế hoạch cho Nhan tiểu thư tôi tình cờ nhìn thấy tác phẩm của cô, trong đó có một bộ tiểu thuyết là 《 Ham mê vui thích trong khi say 》 tôi cảm thấy rất thú vị. Mấy ngày vừa rồi tôi đã bàn bạc một chút với mọi người, cảm thấy công ty có thể đầu tư vào dự án này, chuyển thể nó thành một bộ phim truyền hình. Về phần người đảm nhận vai nữ chính, thì Nhan tiểu thư là người thích hợp nhất. Nhưng không biết ý của cô thế nào?”
Cả người tôi run lên, giống như bị sét đánh vậy.
Này. . . . . . Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Biến tác phẩm của tôi thành phim truyền hình, còn để cho tôi tự mình đảm nhận vai nữ chính, con mẹ nó đây không phải là mơ ước khi còn trẻ của tôi hay sao!?
Tôi run rẩy nói năng lộn xộn: “Tôi. . . . . . Tôi. . . . . Tôi tôi tôi. . . . . .”
Giám đốcTrần hết sức hòa ái nhìn tôi, kiên nhẫn hỏi: “Hả?”
Tôi kích động cực kỳ: “Giám đốc Trần năm nay ông bao nhiêu tuổi? Đến năm mươi chưa? Tôi, tôi nhận ông làm cha nuôi có được không? ông chính là cha mẹ tái thế của tôi a!”
Nụ cười trên mặt giám đốc Trần cứng đờ.
Dưới gầm bàn chị Đồng Đồng đưa tay hung hăng nhéo vào đùi tôi một cái. Tôi đau đến nỗi hít vào một ngụm khí lạnh, bỗng nhiên chị ấy ghé vào bên tai tôi căm hận nói: “Em nói linh tinh cái gì vậy! Giám đốc Trần người ta tuổi trẻ tài cao, năm nay mới ba mươi lăm tuổi, vẫn còn độc thân a!”
Vì vậy tôi liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Sau đó, chúng tôi bàn bạc kỹ càng về kế hoạch chuyển thể 《 Ham mê vui thích trong khi say 》và sắp xếp lịch làm việc của tôi . Nhưng trước khi《 Dục sắc 》đóng máy thì tôi không có cách nào nhận thêm một bộ mới được, bởi vì dù sao tôi cũng không được đào tạo chuyên nghiệp, đối với công việc đóng phim cũng chưa quen thuộc lắm.
Theo như kế hoạch, thì cuối năm《 Dục sắc 》 sẽ đóng máy, bộ phim sẽ được công chiếu vào dịp năm mới. Sau đó mất hai tháng để quảng bá bộ phim. Bộ phận kế hoạch quyết định trong thời gian này sẽ tìm kiếm dàn diễn viên cho《 Ham mê vui thích trong khi say》 .
Lúc gần chín rưỡi, chị Đồng Đồng tỏ ý chúng tôi phải đến phim trường ngay. Giám đốc Trần tốt bụng bày tỏ hiểu, Nhưng trước khi chúng tôi rời đi, anh ta chợt vỗ đầu một cái lắc lắc đầu nói: “Xem đầu óc của tôi này, có một việc quên chưa nói.”
Tôi nhìn nụ cười vô hại của anh ta, trong lòng chợt sinh ra một cỗ dự cảm bất thường.
Quả nhiên. . . . . .
“Công ty chúng ta kỳ vọng rất lớn vào《 Ham mê vui thích trong khi say 》 . Không chỉ bởi vì đây là bộ phim cổ trang đầu tiên mà công ty đầu tư từ khi thành lập tới nay, mà còn. . . . . . BOSS dự định sẽ tái xuất .”
Chân tôi mềm nhũn, chỉ cảm thấy trước mắt tôi sắp ngất đi: “Cái này…..là có ý gì?”
Nụ cười của giám đốc Trần hiện ra rất chói mắt: “Chính là ảnh đế đại nhân của chúng ta muốn tái xuất, tham gia diễn 《 Ham mê vui thích trong khi say 》!”
Tôi bắt được cánh tay của chị Đồng Đồng, trong lòng ôm một tia may mắn: “Anh ấy muốn góp mặt để tăng tỷ lệ người xem phim sao?”
Giám đốc Trần lắc đầu một cái, trong mắt hiện ra sùng bái: “Lấy thân phận của BOSS chúng ta dĩ nhiên là muốn đảm nhiệm vai nam chính! Hắn chính là mỹ nam chủ hoàn hảo nhất. . . . . .”
“Không muốn!” Trước lúc giám đốc Trần rơi vào thế giới của anh ta, tôi kiên quyết nói: “Tôi là biên kịch, tôi biết người nào thích hợp diễn vai nam chính nhất. BOSS anh ấy mới chỉ diễn qua một bộ phim huyền huyễn, anh ấy không thích hợp để diễn phim cổ trang! Nếu như anh ấy muốn tái xuất, sẽ có tác phẩm tốt hơn thích hợp với anh ấy!”
Giám đốc Trần hết sức kinh ngạc nhìn tôi, sững sờ hỏi: “Kia. . . . . . Nhan tiểu thư cảm thấy người nào thích hợp?”
Tôi đứng thẳng nhìn về phía anh ta, gằn từng chữ nói: “Công ty giải trí Hoa Phong, Mạnh, Thần, Úc.”
. . . . . .
Trên đường tới phim trường《 Dục sắc 》, vẻ mặt chị Đồng Đồng vô cùng u ám, khí thế trang nghiêm giống như “Gió thổi mưa giông trước cơn bão”.
Tôi cũng biết rõ mới vừa rồi mình quá kích động, không nên trực tiếp tỏ vẻ không tin tưởng Kỷ Gia Khiêm như vậy. Nhưng không thể tưởng tượng được khi làm việc cùng Kỷ Gia Khiêm sẽ có cảm giác gì nữa!
Hơn nữa tôi nói cũng không phải là nói láo. Tôi đã xem qua《 Vương quốc hoa hồng 》 , năm đó quả thực tôi cảm thấy Đại Tế Ti một thân áo đen ốm yếu rất tuấn tú, nhưng không có nghĩa là Kỷ Gia Khiêm sẽ thích hợp với vai nam chính này.
Tôi biết rằng, trong đầu Kỷ Gia Khiêm thật ra thì cũng rõ như kiếng, không có người nào thích hợp hơn Mạnh Thần Úc.
Nhưng hắn làm như vậy. . . . . . Đến tột cùng là vì cái gì?
Trầm mặc hồi lâu, chị Đồng Đồng cuối cùng cũng mở miệng: “Tiểu Hàm, chuyện lần này là em không đúng, buổi tối trở về nói lời xin lỗi với BOSS đi.”
Ta mím môi nói: “Nói xin lỗi thì có thể, nhưng em phải khuyên anh ấy một chút, nhân vật này thật sự không hợp với Kỷ Gia Khiêm a!”
Chị Đồng Đồng thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Quên đi, chị đành làm người ác vậy, chị dứt khoát nói cho em biết, cho dù bị mắng chửi hay đánh đập chị cũng nhận. Em thật cho là fan hâm mộ của ‘ Chung Ái ’ thật sự thích em sao? Em có nhớ lần trước ở phim trường fan hâm mộ của ‘Chung Ái’ chửi bới em điên cuồng thế nào không? Thật ra thì những bình luận kia, những bình luận phía trên đều là do BOSS cho người làm, bình luận thật sự của fan hân mộ ‘Chung Ái’ đều bị dồn xuống.”
Trong lòng tôi đột nhiên khiếp sợ.
Chị Đồng Đồng thả chậm tốc độ, giọng nói cũng nhu hòa đi mấy phần: “BOSS sợ em mới xuất đạo dư luận đã gây bất lợi cho em, cho nên tốn rất nhiều công sức tạo điều kiện thuận lợi cho em. Lần này hắn xuất ngoại không phải bởi vì chuyện gì khác, chính là tự mình đi Ai Cập mời đạo diễn phim cổ trang nổi tiếng Trần Dương trở về, cũng chỉ vì muốn thành toàn giấc mơ cho em.”
Tất cả lời nói của tôi đều bị ngăn ở khóe miệng.
Mẹ nó. . . . . . Đây là chuyện gì a? Tại sao chỉ trong một đêm, Kỷ Gia Khiêm từ một đại sắc lang đang chơi trò quy tắc ngầm với tôi, đột nhiên biến thành nam chính dịu dàng trong mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình đây?
Ở đây chắc chắn có gì đó không đúng? !