Tối "Manh" Xuyên Qua

Chương 42: Không phải Trấn Nam Vương không thể thú



Ba ngày
sau, lo lắng bao phủ khắp hoàng cung Đông Thấm Quốc.

Tĩnh Huyền
Phong cùng Nhiễm Nhượng Hà ngồi ở trong phòng tiếp khách, thong thả nhìn
chung quanh đánh giá, ngẫu nhiên bắt gặp một ánh mắt liền tức khắc đem
ánh mắt chuyển qua hướng khác, nói, bọn họ ba ngày nay coi như bình an vô sự,
nguyên nhân là gì sao? Vì hai người căn bản không có nói chuyện với nhau.

Mấy con rắn
đuôi chuông lười biếng ở trên bệ cửa sổ thong thả bò qua bò lại, Tĩnh Huyền
Phong không được tự nhiên thay tư thế ngồi… Trong hoàng cung Đông Thấm Quốc,
toàn bộ từ cổ thụ cho tới độc trùng, độc hoa, độc diệp liếc mắt một cái
liền bày ra ở trước mắt, khiến người ta cảm thấy cực kì không khoẻ, mà ở
đây ba ngày, hắn tổng cộng đã ngất năm lần, bệnh trạng trúng độc tựa hồ càng
ngày càng thường xuyên, mà chuyện tìm ra giải dược thực sự là tình thế bắt
buộc, vì phụ hoàng, mẫu hậu yêu thương hắn, và vì cả nữ nhân hắn yêu, một
mạng này sớm không còn chỉ thuộc về một mình hắn.

Nhiễm
Nhượng Hà nhìn về phía Tĩnh Huyền Phong biểu tình cẩn thận, không khỏi vụng
trộm cười, Trấn Nam Vương trên chiến trường dũng mãnh vô địch giờ phút này lại
một bộ bất an đứng ngồi không yên, hắn nhấp ngụm trà rồi dựa lưng vào ghế
tựa…

Đây là lần
thứ hai hắn đến Đông Thấm Quốc, mà gặp qua Độc Thấm Tâm cũng chỉ có hai lần,
lần đầu tiên là mười năm trước khi tứ quốc tụ hội, khi đó Độc Thấm Tâm vẫn còn
là một tiểu cô nương, nhưng dung mạo cũng đã trổ mã có vài phần yêu mị, lần
thứ hai là khi tứ quốc liên thủ đàm phán cùng Tĩnh Huyền Phong, hồi tưởng lại
ngày đó, trong khi tứ quốc hội đàm, Tĩnh Huyền Phong chỉ đưa ra một yêu cầu,
bốn nước yên ổn, quân Hán tuyệt không xâm phạm, nếu có chút ý nghĩ khác, tất
sẽ ngồi yên.

Mà Tĩnh Huyền
Phong lúc ấy thái độ kiên quyết khí thế bức nhân, bởi hắn có được lực lượng
quân sự cường đại, khiến cho tứ quốc không thể kháng cự chỉ có thể cúi đầu
xưng thần, huống chi, đối với tứ quốc mà nói, phản kháng bạc nhược hiển nhiên
là hành động thừa thãi. Đương nhiên, Tĩnh Huyền Phong xác thực hết lòng
tuân thủ lời hứa, bốn năm liền bình an vô sự, không can thiệp chuyện của
nhau, hơn nữa tứ quốc hàng năm đều nộp lên trên cống ngân, quân Hán cũng công
khai bảo hộ tứ quốc không để kẻ thù bên ngoài xâm phạm, kỳ thật lợi hại nửa
này nửa nọ.

Bất quá,
trong bốn nước tối ủy khuất chính là Tây Bằng Đinh Luân, lúc trước khi Tĩnh
Huyền Phong tiến vào biên cương liền coi trọng ưu thế địa hình Vân thành,
thình lình tiến công chiếm đất, mà phụ thân Tây Bằng Đinh Luân còn chết ở
trong lúc hỗn chiến, nhưng vớ vẩn hơn là, thâm cừu đại hận này giữa Tây Bằng
Đinh Luân cùng Tĩnh Huyền Phong, cư nhiên lại vì một Trấn Nam Vương phi cam
nguyện từ bỏ ý niệm báo thù trong đầu… Yêu – thứ này, quả nhiên thâm ảo.

Mà trong
bốn nước yên phận nhất là Chúc Nam Điệp quốc, nói quốc vương Nam Điệp quốc
đã hơn năm mươi tuổi, có lẽ mấy người lớn tuổi đều chán ghét chiến tranh đi.
(liệu ta có thể hi vọng cái nước này đừng xảy ra chuyện j với vk ck
nhà nài đc ko? 4 nước đã dính tới 3 rồi ;__;) Tóm lại, Nhiễm Nhượng Hà
suy nghĩ rất đơn giản, nếu hoàng triều Nhiễm gia tạm nhân nhượng vì lợi ích
toàn cục để đổi lấy quốc thái dân an, hắn cũng không thèm so đo, làm tiểu quốc
vương khoái hoạt, an nhàn cũng không tệ.

“Nữ vương
giá lâm ——” theo tuyên cáo ngoài cửa, Độc Thấm Tâm diễm lệ xinh đẹp, một
thân quần áo đỏ tươi bên ngoài quần lụa mỏng tao nhã đi vào, quần lụa mỏng
đem dáng người linh lung vẽ thành nổi bật động lòng người, từng bước chân
thanh tú đi giữa hai hàng thị vệ, mái tóc đen mềm mại như thác nước phi
tán trên lưng, vương miện nữ vương được thiết kế hình xà ngọc quang thực
chói mắt.

Nhiễm
Nhượng Hà thu hồi mâu quang trầm tư nhìn về phía Độc Thấm Tâm… Còn không giữ
lễ tiết nhìn đến vài lần, giờ đây Độc Thấm Tâm đã xem như là nữ nhân đầy
đủ mùi vị nhuần nhuyễn, đúng là vưu vật giữa phàm trần.

Độc Thấm
Tâm bước đi về phía trước nhưng cũng trộm liếc Tĩnh Huyền Phong một cái,
khóe miệng cũng cong lên nhiễm một tầng hương diễm… Khi nàng biết tin Nhiễm
Nhượng Hà đi cùng Tĩnh Huyền Phong thì trong lòng cũng biết rõ là có
người phải làm thuyết khách, nhưng nàng cũng sẽ không để cho Nhiễm Nhượng
Hà như ý .

Độc Thấm
Tâm đi lên ghế chủ tọa, sau lại hướng Tĩnh Huyền Phong gật đầu thi lễ, ” Độc
Thấm Tâm bái kiến Trấn Nam Vương” nói xong, nàng nghiêng đầu cười nhạt với
Nhiễm Nhượng Hà coi như xã giao, lúc này mới thản nhiên ngồi xuống, mệnh
lệnh cung nô trong sảnh toàn bộ đều lui ra ngoài cửa.

Nếu nói
đến địa vị của ba người, Tĩnh Huyền Phong đương nhiên có quyền thế cao nhất,
còn Độc Thấm Tâm cùng Nhiễm Nhượng Hà có thể nói là tư thế song song.

Độc Thấm
Tâm thấy hai người đều không mở miệng, thong thả nhấc một ly thủy tinh có
chất lỏng màu lục nhạt lên nhấp môi một chút, tươi cười như hoa nói, “Nhị
vị đi đường mệt nhọc, không bằng trước tiên thử “nước giải nhiệt” ta vừa
nghiên cứu pha chế ra một chút, thanh hỏa an thần rất tốt” (trà Dr.Thanh??)

“…” Nhiễm
Nhượng Hà cầm lấy ly rượu trên bàn trái ngắm phải ngắm, nguyên lai là
để uống , hắn còn tưởng rằng ai để độc dược bừa bãi đâu.

Tĩnh Huyền
Phong nhìn chăm chú Độc Thấm Tâm, đối với ly chứa chất lỏng quái dị kia
chạm cũng không thèm chạm vào.

Độc Thấm
Tâm nhận thấy được mâu trung mang theo lửa giận của Tĩnh Huyền Phong, nàng ra
vẻ trấn định mân mím môi, biết rõ còn cố tình hỏi, “Trấn Nam Vương, Nhiễm quốc
vương không biết nhị vị đích thân tới Đông Thấm Quốc ta là có chuyện gì sao?”

Nhiễm
Nhượng Hà tự biết giờ phút này không phải là thời cơ khuyên bảo tốt nhất, biết
điều đứng lên, “Các ngươi nói chuyện phiếm, bổn vương thấy hơi mệt”

Mặc dù Độc
Thấm Tâm cùng Nhiễm Nhượng Hà quen biết nhiều năm, nhưng cơ hội gặp mặt lại
rất ít, càng không hiểu biết nhiều về hắn, bất quá, nàng luôn luôn có hảo cảm
với những người có quan sát sắc bén, “Như vậy đi, ta sai người trước đưa
Nhiễm quốc vương đi nghỉ ngơi, chúng ta đến tiệc tối lại ôn chuyện”

Nhiễm
Nhượng Hà hướng Độc Thấm Tâm nháy mắt xấu xa, “Không vội, còn nhiều thời
gian tán gẫu” nói xong, hắn bước ra khỏi cửa theo đi thị nữ.

“…” Độc Thấm
Tâm hơi hơi nhíu mi, nếu nàng không nhớ lầm, tâm tính Nhiễm Nhượng Hà sao
lại vẫn như hài tử thế kia?

Đợi sau
khi cửa chính đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người Tĩnh Huyền Phong
cùng Độc Thấm Tâm.

Tĩnh Huyền
Phong bỗng nhiên đứng lên đi về phía Độc Thấm Tâm… Độc Thấm Tâm thấy hắn
hùng hổ tiến tới, không khỏi giật mình, nàng theo bản năng xê dịch thân thể
về phía sau, giờ phút này, chỉ thấy Tĩnh Huyền Phong từng bước tiến lên, hai
tay chống ở hai bên ghế dựa chế trụ động tác Độc Thấm Tâm, hắn mặt không chút
thay đổi nhìn chăm chú nàng, “Bổn vương thân mang kịch độc vì kim sí cửu cửu
quy, giải dược ở ngay trên ngươi tay, mau nói điều kiện đi “

… Độc Thấm
Tâm cùng hắn mặt đối mặt, cách nhau không đến một thước… Độc Thấm Tâm tựa hồ
bị khí thế bá đạo mười phần của hắn làm cho kinh sợ có chút trì độn, nàng
không tự chủ được di chuyển tầm mắt qua chỗ khác, hơi khiếp đảm nhẹ giọng
hỏi, “Trấn Nam Vương… Lời này là có ý gì?”

Tĩnh Huyền
Phong trong trẻo nhưng lạnh lùng cười, ” Độc Thấm Tâm, đừng vòng quanh với bổn
vương, ngươi hẳn là rõ bổn vương cũng không có nhiều kiên nhẫn, ngươi mất thời
gian bốn năm để nuôi một cái độc trùng, sẽ không chỉ vì thỉnh bổn vương đến
làm khách đi?”

Độc Thấm
Tâm giật mình, nàng sớm biết được Tĩnh Huyền Phong là kẻ cực kì ngoan độc
không thể coi thường, nhưng không ngờ đến hắn có việc cầu xin người khác lại
vẫn giữ thái độ cao ngạo như vậy, nàng cắn cắn môi dưới, công bằng nói, “Giải
dược đúng là ở trong tay ta, nhưng Trấn Nam Vương cũng quá vô lễ “

“Vô lễ?
Ngươi phóng độc trùng cắn người, muốn dồn bổn vương vào chỗ chết, chẳng lẽ
còn muốn bổn vương cảm tạ ngươi?” Tĩnh Huyền Phong trừng mắt hỏi lại,
đồng thời rút cánh tay về đứng thẳng dậy.

Độc Thấm
Tâm tự nhiên không thể nào phản bác, nàng mặc dù bề ngoài lãnh diễm, khôn khéo,
kỳ thật, nàng lại không giỏi biện luận, càng không có tâm cơ đùa giỡn, nếu
không nàng cũng sẽ không nghĩ đến chuyện để để Tĩnh Huyền Phong làm quốc
vương Đông Thấm Quốc.

Tĩnh Huyền
Phong thấy nàng tâm hoảng ý loạn cúi đầu không nói, không biết nữ nhân này lại
đang giở thủ đoạn đùa giỡn gì đây, hắn hai tay hoàn ngực khinh thường nói, “Bổn
vương cũng đã đến đây, muốn vật gì không cần ngại cứ nói thẳng đi”

Độc Thấm
Tâm phát hiện chính mình quả thật có điểm sợ hắn, nàng đứng dậy đi đến bên cửa
sổ đứng lặng trầm tư… Cả thế gian này cũng chỉ có Tĩnh Huyền Phong vừa
mới gặp đã khiến nàng khiếp sợ, trong lòng nàng thực mâu thuẫn, thích hắn
dùng cường thế thống trị quốc gia, nhưng không thích hắn dùng thái độ cứng
nhắc đó đối đãi với mình, dám cùng nàng nói chuyện như vậy, chỉ có một mình
Tĩnh Huyền Phong, nếu hắn có thể hơi ôn nhu một chút, liền trở thành mẫu
người lý tưởng trong lòng nàng… “Ta chỉ muốn một người, Trấn Nam Vương nếu
đáp ứng, giải dược ta nhất định sẽ hai tay dâng lên”

“Người?”
Tĩnh Huyền Phong không rõ cho nên nhíu mi, lại chậm rãi đi đến phía sau Độc
Thấm Tâm, chất vấn, “Một người hay là một quân đội”

Độc Thấm
Tâm quay người lại thấy hắn đứng lặng phía sau, giật mình lui từng bước, “Vì
sao Trấn Nam Vương luôn dọa một nữ nhân như ta?”

“Mau nói
cho rõ ràng, muốn người nào” Tĩnh Huyền Phong không hiểu ra sao lại hơi lên
giọng hỏi, không biết vì sao, hắn tổng cảm giác được Độc Thấm Tâm đang tránh
né mình, đã có lá gan hại hắn, này còn muốn diễn trò như thế nào nữa?

Độc Thấm
Tâm hạ mi mắt, cố lấy hết dũng khí nhẹ giọng nói, “Không cần quân đội, lại
càng không muốn Vân thành, chỉ cần một người nam nhân… Trấn Nam vương “

Tĩnh Huyền
Phong bất động thanh sắc chờ đợi câu dưới, căn bản không nghĩ tới ba chữ “Trấn
nam vương” cuối cùng kia chính là người Độc Thấm Tâm nghĩ muốn.

Độc Thấm
Tâm thấy hắn trầm mặc không nói, lại hít vào thật sâu, mở mắt ra, nhắc lại,
“Ta muốn ngươi “

“…” Tĩnh
Huyền Phong sửng sốt, theo bản năng chỉ vào mình, “Ngươi… Muốn bổn vương làm
gì?”

Độc Thấm
Tâm chậm rãi gật đầu, “Ta muốn ngươi làm quốc vương Đông Thấm quốc, thực không
dám dấu diếm, một mình ta thống trị một quốc gia tới mấy vạn người, quả thật
cảm thấy có chút quá sức, nếu đem Đông Thấm Quốc giao phó cho người khác cai
quản, ta lại sợ vương quốc tổ mẫu vất vả tạo dựng sẽ bị hủy trong tay ta,
cho nên, ta cần một nam nhân có năng lực bảo hộ an nguy của Đông Thấm Quốc, mà
Trấn Nam Vương ngài… Là uy hiếp lớn nhất của Đông Thấm Quốc ta, nhưng cũng là
lựa chọn tốt nhất cho vị trí quốc vương”

… Tĩnh Huyền
Phong trong nháy mắt rốt cục cũng tiêu hóa hết mấy lời nói kia… Độc Thấm
Tâm dụng tâm lương khổ nuôi độc trùng hãm hại hắn, cư nhiên đều không phải vì
muốn chiếm Vân thành, mà là để buộc hắn thú nàng? !

Độc Thấm
Tâm ngượng ngùng từng bước tới gần bên người hắn, “Nếu Trấn Nam Vương đáp ứng
việc này…”

“Nếu bổn
vương không đáp ứng?” Tĩnh Huyền Phong bình tĩnh như nước đánh gãy.

“Nếu không
đáp ứng… Vậy khó được giải dược” Độc Thấm Tâm ngẩn ra, tức giận quay đầu qua
một bên, nàng đem chính mình cùng quốc gia đều đưa hắn , vì sao hắn một chút
phản ứng cũng không thấy, từ khi còn bé nàng liền được công nhận là mỹ nữ,
chẳng lẽ Tĩnh Huyền Phong một chút cũng không động tâm sao?

Tĩnh Huyền
Phong không giận lại còn cười lớn, chậm rãi ngồi xuống chỗ cũ, “Bổn
vương đã thú thê, hơn nữa cũng không muốn có tam thê tứ thiếp, ngươi có
thể nói điều kiện khác, tỷ như phái thêm binh lực bảo hộ Đông Thấm Quốc, hoặc
là bổn vương sẽ gửi tới vài đại thần có khả năng hiệp trợ ngươi trị quốc,
tóm lại, mạng của bổn vương đều nằm ở trên tay ngươi, ngươi nghĩ kĩ rồi
làm đi “

“Trấn Nam
Vương thú là thê tử ở bổn quốc, còn đây là Trấn Nam Vương gả cho Đông Thấm
Quốc “

Tĩnh Huyền
Phong thất thanh cười, “Lời này có ý tứ là, ngươi cưới bổn vương?”

“…” Độc Thấm
Tâm vội ho một tiếng, “Đại khái như thế, Trấn Nam Vương hẳn là biết được, Đông
Thấm Quốc là quốc gia nữ quyền”

Tĩnh Huyền
Phong thấy nàng nói thực đúng lý hợp tình, bất đắc dĩ cố lấy chưởng, “Ngươi
không thèm hỏi bổn vương có nguyện ý hay không, liền an bài bổn vương đến ở
rể tại Đông Thấm Quốc, khổ công nữ vương ngươi trăm mưu nghìn kế, bổn
vương là nên khen ngươi tự tin, hay là nên cười nhạo ngươi luôn tự cho mình
đúng?”

Lời này vừa
nói ra, Độc Thấm Tâm liền thấy lòng tự trọng chịu nhục, mặt nàng bỗng chốc
tối sầm xuống, chất vấn, “Hảo, chúng ta có thể không nói chuyện quốc gia,
nhưng Trấn Nam Vương cảm thấy ta không đủ xinh đẹp sao?”

Tĩnh Huyền
Phong nhướn mày, thản nhiên nói, “Rất đẹp, nam nhân nhìn thấy ngươi đều sẽ
động tâm”

“Một khi đã
như vậy, vì sao còn muốn nhục nhã ta?”

Tĩnh Huyền
Phong thở dài đứng lên, “Nữ nhân chia làm hai loại, một loại đủ xinh đẹp, nam
nhân tự đáy lòng nhìn thấy sẽ đều ca ngợi, nhưng loại nữ nhân này giống
như một loài hoa kiều diễm nhưng có độc, chỉ có thể thưởng thức không
thể chạm, một loại nữ nhân khác, có lẽ tướng mạo dáng người bình thường,
nhưng lại là lựa chọn tốt nhất làm thê tử, ngươi trước tiên cứ từ từ suy
nghĩ đề nghị của bổn vương, lúc sau cho ta một câu trả lời thuyết phục ”
nói xong, hắn hướng ngoài điện đi đến ——

“Có phải
Trấn Nam Vương phi chính là loại người thứ hai?” Độc Thấm Tâm ở phía sau hắn
phát ra nghi vấn.

Tĩnh Huyền
Phong dừng chân một chút, khóe miệng nhếch lên một mạt tươi cười hạnh
phúc, “Cũng không phải, nàng chình là nữ nhân đẹp nhất bổn vương từng thấy,
, ở trong mắt nàng, không có một Trấn Nam Vương, quyền cao chức trọng, khôn
khéo quỷ quyệt mà chỉ có một mình phu quân của nàng, cho nên, vô luận
là xuất phát từ nguyên nhân gì, bổn vương quyết không phụ nàng” vừa dứt lời,
Tĩnh Huyền Phong đã đi ra đại môn, để lại một mình Độc Thấm Tâm cái hiểu cái
không đứng ngẩn ngơ trong sảnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.