Tối "Manh" Xuyên Qua

Chương 41: Đi thôi đi thôi, đi nhanh đi



“Đinh Luân
vì sao đột nhiên ly khai? Ngươi cùng hắn nói chuyện gì?” Nhiễm Nhượng Hà lười
nhác ngồi ở bên cạnh bàn, còn Trấn Nam Vương phi chỉ chuyên chú vào việc
châm cứu, tựa hồ như đang cố ý trốn tránh câu hỏi.

“Nga… Người
ta là quốc vương, đương nhiên là có nhiều việc phải làm…” Cổ Tiếu Tiếu hàm hồ
ứng thanh, nhưng lại áy náy cúi thấp đầu, Tây Bằng Đinh Luân đi rất kiên quyết,
vội vàng đến ngay cả một câu tái kiến cũng không kịp nói.

“Ngươi này
đúng là nữ nhi nhẫn tâm, cư nhiên cô phụ Đinh Luân một mảnh thiệt tình” Nhiễm
Nhượng Hà bộc tuệch kết luận, lại còn khoa trương dang rộng hai tay như
đấng cứu thế, “Ai, nữ nhân đúng là không đáng tin cậy, vẫn là để hảo bằng
hữu như bổn vương anh minh thần võ, cao lớn uy mãnh này đi an ủi thương tâm
của hắn đi…”

Cổ Tiếu
Tiếu cũng không bị chọc cười, nàng lấy vĩnh hằng chi tâm từ trong lòng ra
định đặt vào trong tay hắn, “Vậy ngươi thuận tiện đem vòng cổ này trao lại
cho hắn, đã nói ta không có quyền lợi giữ vòng cổ quý báu như vậy “

Nhiễm
Nhượng Hà nhìn chăm chú vĩnh hằng chi tâm, không khỏi giật mình… Cư nhiên đem
chi bảo gia truyền của gia tộc Tây Bằng tặng cho Trấn Nam Vương phi, xem ra
Đinh Luân lần này là thật lòng yêu thương, ai…”Nếu Đinh Luân đã đưa ngươi ,
kia liền thuộc về ngươi, trừ phi chính hắn yêu cầu thu hồi, bằng không ta
cũng mặc kệ chuyện nhàn rỗi này”

Cổ Tiếu
Tiếu cầm củ khoai lang phỏng tay này không biết nên làm cái gì bây giờ, “Nếu
vậy, ta mang đi bán lấy tiền mua kẹo ăn”

Nhiễm
Nhượng Hà cười mà không nói, lại còn thật sự đánh giá Cổ Tiếu Tiếu một
phen… Nếu nói về tướng mạo thôi, cũng coi như thanh tú hơn người, làn da trắng
nõn so với nữ nhân nam bộ càng có vẻ xuất chúng, tâm địa thiện lương là ưu điểm
của đại đa số nữ nhân, nhưng những phương diện khác cũng không có đi? …”Ta thừa
nhận ngươi có chút đặc sắc không giống người thường, bất quá, cư nhiên có thể
mê hoặc Đinh Luân tới đầu óc choáng váng, bổn vương không thể không bội phục
mị lực của ngươi”

“Ta chẳng
qua là cái người mù, ngay cả chính mình có bộ dạng gì đều không rõ ràng lắm,
muốn nói tới đặc điểm của ta…” Cổ Tiếu Tiếu đắc chí chớp mắt một cái,
“Có phải bởi vì ta nói thực ngọt hay không nha?”

Nhiễm
Nhượng Hà không dám gật bừa nhún nhún vai, “Ta đã phát hiện ngươi cùng với hắn
có chỗ nào bất đồng, muốn biết không?”

Cổ Tiếu
Tiếu cẩn thận nhướn mi, “Ta như thế nào lại có cảm giác ngươi sẽ không
nói ra được lời hay a? Ngươi hay là đừng nói nữa”

Nhiễm
Nhượng Hà nhẹ giọng cười, tự mở tự kết nói, “Khi có người nói chuyện,
người mù bình thường đầu tiên sẽ nghiêng tai lắng nghe, còn ngươi, lại
dùng ánh mắt tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, biểu tình trên mặt còn thực biểu
cảm, nhiều lúc, có khi đã quên ngươi là người mù.”

“…” Cổ
Tiếu Tiếu khóe miệng khẽ nhếch, đó là vì nàng căn bản bị mù chưa được
bao lâu.

“Ta với
ngươi thương lượng chuyện này đi, nếu thấy khó thì coi như ta chưa nói” Cổ
Tiếu Tiếu hai tay tạo thành chữ thập, một bộ tình thế bắt buộc muốn nhờ
vả.

“…” Nhiễm
Nhượng Hà trầm tư một lát, nhưng vẫn sảng khoái nói, “Ngươi đã mở miệng , xem
như nể mặt mũi Đinh Luân, bổn vương liền bồi Tĩnh Huyền Phong đi Đông Thấm Quốc
một chuyến”

Cổ Tiếu
Tiếu trợn mắt há hốc mồm giơ lên ngón tay cái, “Nhiễm quốc vương quả thật là
anh minh thần võ cao nhân không gì không làm được a! Giống như con giun trong bụng
ta a, hắc hắc…”

Nhiễm
Nhượng Hà bất đắc dĩ thở dài, “Nói vậy thực có điểm vũ nhục trí tuệ bổn
vương, còn không phải do tư tưởng ngươi quá mức đơn giản đi?”

“Phải
không? Kia lần sau ta sẽ giãy dụa một lát mới mở miệng” Cổ Tiếu Tiếu tâm
tình tốt, “Có ngươi bồi Vương gia đi ta an tâm, ngươi người này tuy là một bộ bất
cần đời, kỳ thật ý thức trách nhiệm rất mạnh, lại còn nặng tình nghĩa “

Nhiễm
Nhượng Hà nhất thời giật mình, nàng tuy là người mù lại nhìn thấu tâm chính
mình? … Nhiễm Nhượng Hà ngẩn ngơ một lúc lại giật mình, không đúng,
nàng là vì Tĩnh Huyền Phong mới nịnh nọt , “Uy ! Bổn vương cùng Trấn Nam Vương
chẳng có tình nghĩa gì cả, ngươi đừng loạn chắp nối có được không?” (xin
ca, đừng có mak đổ Tiếu tỉ, đừng có nói đây là giai đoạn *giãy dụa*
trước khi nhận ra tình yêu a)

Cổ Tiếu
Tiếu không thèm cãi lại cười cười, “Ta chủ yếu là giúp ngươi ôm mỹ nhân về,
ngươi coi như đi trêu hoa ghẹo nguyệt thuận tiện giúp Tĩnh Huyền Phong, bất
quá, các ngươi trăm ngàn lần đừng để chưa tới Đông Thấm Quốc đã đánh nhau
rồi a “

Nhiễm
Nhượng Hà không cho là đúng thổi thổi đầu ngón tay, “Bổn vương vốn có giáo
dục, ngươi vẫn là đem lời này nói cho tên Tĩnh Huyền Phong tính tình táo bạo,
không coi ai ra gìkia nghe đi “

“…” Những lời
này! Chính là đang tìm chết!

“Ách! …”
Nhiễm Nhượng Hà đau vội rút chân về, “Lương tâm thầy thuốc ở đâu hả,
ngươi cư nhiên thi bạo đối với người bệnh vô tội?”

Cổ Tiếu
Tiếu không biết hối cải dương dương tự đắc, “Như thế nào? Ta chính là đại
phu thường ngày không có đạo đức nghê nghiệp đấy!”

“Chậc chậc,
bổn vương mới nói xấu Tĩnh Huyền Phong một câu, ngươi liền trở mặt nhanh như
vậy, tục ngữ nói, đắc tội tiểu nhân không thể đắc tội nữ nhân… Ách! … Lại cố ý
đâm ta, tấu ngươi a” Nhiễm Nhượng Hà cười tủm tỉm uy hiếp nói, hắn quả thật đối
với Trấn Nam Vương phi quả thực có một phần bao dung cùng nhường nhịn, chỉ
vì câu kia —— muốn giúp hắn chữa bệnh, để cho hắn có thể ngủ ngon hơn. Với
Trấn Nam Vương phi có lẽ chỉ là tiện tay giúp đỡ, nhưng đối với hắn mà nói
chính là cứu trợ một cái sinh mệnh đang bị dày vò trong thống khổ, hắn đáp
ứng giúp Tĩnh Huyền Phong, chỉ vì báo đáp nàng.

※※ ※

Nămngày
sau, Cổ Tiếu Tiếu rốt cuộc cũng châm cứu trị liệu xong cho Nhiễm Nhượng
Hà, nàng vỗ ngực cam đoan đã trị tận gốc, tuyệt đối sẽ không tái đau đớn
khi trời trở lạnh, Nhiễm Nhượng Hà mặc dù ngoài miệng nói còn phải xem
hiệu quả thế nào đã rồi mới nói được, nhưng kỳ thật trong lòng đã tuyệt
đối tin nàng.

Tĩnh Huyền
Phong lần này đi chỉ dẫn theo hai ba tùy tùng cùng quân y, hắn ngồi ở trên
lưng ngựa thờ ơ lạnh nhạt, nhìn hai người ngươi một câu ta một câu tán gẫu rất
vui vẻ cũng mặc kệ, âm thầm giận dỗi, tiểu manh nhi cư nhiên không thèm
quan tâm tới sự tồn tại của hắn. Nếu không phải tiểu manh nhi kiên trì
luyên thuyên, lải nhải vài ngày, hắn cũng sẽ không thỏa hiệp, bất quá, hắn
cũng đã cân nhắc lợi hại, có lẽ cùng Nhiễm Nhượng Hà đồng hành thật sự có thể
rút ngắn được thời gian lấy giải dược, đây mới là chuyện hắn quan tâm nhất.

“Các ngươi
trăm ngàn lần đừng cãi nhau a, có chuyện gì nhớ rõ hảo hảo bình tĩnh nói
với nhau” Cổ Tiếu Tiếu hướng Nhiễm Nhượng Hà cười nói.

Nhiễm
Nhượng Hà vừa lên tiếng trả lời vừa liếc liếc mắt nhìn vẻ mặt Tĩnh Huyền
Phong không kiên nhẫn một cái, cố tình ngấm ngầm hại người nói, “Người không
động đến ta, ta không động đến người “

Tĩnh Huyền
Phong tức giận lườm hắn một cái, lại càng buồn bực liếc Cổ Tiếu Tiếu một
cái, muốn nói lại thôi, “Bổn vương xuất phát “

Cổ Tiếu
Tiếu mâu trung cả kinh, không cần nghĩ ngợi sờ soạng đến lưng ngựa giữ đùi
hắn, tức giận bất bình hô, “Ta còn chưa kịp nói riêng với ngươi cái gì đâu,
hơn mười ngày không gặp nhau, ngươi như thế nào lại nhẫn tâm nói đi là đi như
vậy a? !”

Tĩnh Huyền
Phong khóe mắt giương lên, trong miệng thản nhiên hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu
nói, “Bổn vương chẳng qua đi mấy ngày thôi, cũng không phải sẽ không trở về,
lề mề làm gì?”

Cổ Tiếu
Tiếu ủy khuất chu miệng lên, “Hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú, đi thôi đi
thôi” nói xong, nàng tức khắc lệnh nha hoàn Linh Đang đưa mình trở về phòng.
Cái tên cầm thú không bằng, một chút lãng mạn cũng đều không hiểu!

“…” Tĩnh
Huyền Phong bị xấu hổ, hắn tìm cớ quên cái này cái kia muốn quay lại lấy
nên lập tức xuống ngựa, hai ba bước đã vào trong viện, nhìn thấy thân ảnh
Cổ Tiếu Tiếu, hắn nhoẻn miệng cười, rón ra rón rén đuổi kịp, hướng nha hoàn
một ánh mắt “Trước tiên lui xuống”, rồi mới ôm lấy nàng từ phía sau, Cổ
Tiếu Tiếu tự nhiên bị hoảng sợ, nhưng nàng rất nhanh ý thức được người tới
là “kẻ xấu” .

Cổ Tiếu
Tiếu khóe miệng lộ vẻ tươi cười, đợi nửa ngày lại không nghe thấy Tĩnh Huyền
Phong nói gì, không kiềm chế được liền mở miệng trước chất vấn, “Ngươi làm gì
vậy? Quay lại đây lại không nói lời nào?”

Tĩnh Huyền
Phong như trước trầm mặc không nói, hắn đem Cổ Tiếu Tiếu xoay người lại đối
mặt với mình, gắt gao ôm vào trong ngực, vì không muốn đê tiểu manh nhi phải
miên man suy nghĩ, bọn họ mọi người đều thầm nhất trí, ngoài mặt nói
chuyện lấy được giải dược dễ như lấy đồ trong túi, kỳ thật việc này lành
ít dữ nhiều.

“Nếu ta mười
ngày sau chưa kịp quay về, nhớ rõ lời ta dặn dò, một chữ cũng không được
phép quên” trong thanh âm của hắn không khỏi mang theo vài phần trầm thấp,
“Nhất định phải chiếu cố mình thực tốt, người ta tối lo lắng, chính là ngươi

Cổ Tiếu
Tiếu nghe vaayj hốc mắt có chút ươn ướt, nàng dùng sức kìm nén lại, tựa đầu
thật sâu ở trong ngực hắn, còn chưa có rời đi một phút đã bắt đầu tưởng niệm hắn,
này nếu đi hơn mười ngày, nàng còn nhớ tới mức nào đây? … Nghĩ vậy, nàng
lại ai cầu, “Ngươi dẫn ta cùng nhau đi đi, ta có thể chịu khổ, sẽ không gây
thêm phiền toái cho ngươi, nếu ta trên đường phạm phải sai lầm, ngươi liền đem
ta vất ở ven đường cho rắn ăn”

Tĩnh Huyền
Phong ẩn nhẫn đau lòng, cố gắng cười, “Nha đầu ngốc, cũng không phải sinh ly
tử biệt, chỉ cần ngươi nghe lời ta nói ngoan ngoãn đợi ở trong vương phủ, ta
liền không phải lo lắng nữa”

Lời tuy nói
như vậy, nhưng Cổ Tiếu Tiếu vẫn là không nhịn được rớt xuống nước mắt, “Ân,
ta nửa bước cũng không ra khỏi vương phủ, chỉ chờ ngươi trở về, nhất định phải
bình an vô sự trở về, mục đích của ngươi là lấy giải dược, vô luận Độc Thấm Tâm
có yêu cầu vô lý gì, trước hết chịu ủy khuất một chút đáp ứng nàng, coi như
vì ta, được không? …”

Tĩnh Huyền
Phong vuốt tóc nàng, kiên định hứa, “Nàng bất quá là muốn Vân thành, bổn
vương cho nàng cũng được, sau này lại dẫn quân đến chiếm lại a” (lời
này mak cũng nói ra đc =’=)

Cổ Tiếu
Tiếu bị chọc cho cười, “Đúng vậy đúng vậy, quân tử báo thù mười năm
không muộn, huống chi là đối phó với tiểu nhân gian trá, quân tử nhất ngôn tứ
mã nan truy, không cho ngươi nuốt lời a”

Tĩnh Huyền
Phong nhợt nhạt cười, cúi người hôn lên cánh môi của nàng, nhớ nhung là
chuyện đáng sợ tới nhường nào a… Nếu có thể, hắn một khắc cũng không
muốn rời xa tiểu manh nhi, thích nhìn nàng ngây ngô cười, nhớ cái cách
nàng lải nhải luyên thuyên, chỉ vậy thôi cũng bất tri bất giác quên hết phiền
não.

Cổ Tiếu
Tiếu kiễng chân, đón nhận nụ hôn vương vấn hương vị mằn mặn của nước
mắt, trong lòng như trước không yên, nàng chỉ cần hắn mang theo giải dược bình
an trở về, những việc khác, người khác đều không quan trọng.

Tĩnh Huyền
Phong ôm Cổ Tiếu Tiếu ở trong viện bước chậm, sớm quên mất chờ mấy người
liên can đang chờ ở ngoài cửa, Cổ Tiếu Tiếu ôm cổ hắn, mềm nhẹ nhưng cũng
kiên định nói, “Ta chờ ngươi hai mươi ngày, qua thời gian này, nếu ngươi
không về ta sẽ đi tìm ngươi”

“Không
được!” Tĩnh Huyền Phong quả quyết phủ định, sau khi nói xong, hắn mới phát hiện
ngữ khí có điểm quyết liệt, dừng một chút lấy lại bình tĩnh nói, “Lỡ
dọc đường đi trì hoãn, hoặc là lỡ Độc Thấm Tâm không giao ra thuốc giải, ta
cũng cần có thời gian đi tìm thuốc giải”

Cổ Tiếu
Tiếu tán thành gật gật đầu, “Được rồi, nhiều nhất cho ngươi ba mươi ngày, đừng
thương lượng, nơi này lại không điện thoại di động gì cả, ta sẽ không khống chế
được mà miên man suy nghĩ “

Tĩnh Huyền Phong
nghe giọng nói của nàng thực kiên quyết, đành phải lệnh quân sư hết sức
chú ý, vạn nhất hắn ba mươi ngày sau cũng chưa về, kia chỉ còn một cách là
giam lỏng nàng lại.

Hắn giơ
cằm còn chút râu nhỏ vụ lên cọ ở trên mặt Cổ Tiếu Tiếu, “Chậc chậc,
ngươi cái tiểu manh nhi, thực không để bổn vương bớt lo một chút sao”

Cổ Tiếu
Tiếu nhe răng trợn mắt đẩy hắn ra, “Đi nhanh về nhanh, nếu không ta sẽ biến
thành hòn vọng phu mất”

Tĩnh Huyền
Phong trong lòng ấm áp, lại hôn nàng một chút, “Ai? Hai ta cảm tình từ khi nào
trở nên tốt như vậy?”

Cổ Tiếu
Tiếu hai tay hoàn ngực, cố ra vẻ thở dài, “Ai với ngươi cảm tình tốt đẹp? Do
ngươi đơn phương yêu mến ta, ta là miễn cưỡng phối hợp một chút thôi”

“…” Thực
là chiều quá sinh hư mà!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.