Lần này là Tần Nghiễn An chủ động thả ra cánh dơi, lần này ý thức của hắn rõ ràng, chỉ là có chút hành vi không thể khống chế mà thôi.
Ban đêm Thanh Giang thị cũng không bình tĩnh như trong căn cứ, tuỳ ý thấy được cuồng thi cùng quái vật bộ dạng quái lạ, ngẫu nhiên còn nghe được tiếng người sống sót kêu thảm thiết.
Tần Nghiễn An thu lại cánh dơi đứng trên tòa lầu cao nhìn xuống cả Thanh Giang thị, nơi này cảm xúc sợ hãi càng đậm dày càng nhiều hơn trấn Bạch Loan, buổi tối hắn đã ăn no, hiện tại lại phi thường đói khát, hắn nhìn thấy những tòa nhà phát ra cảm xúc sợ hãi tràn ngập, mạnh mẽ dời tầm mắt.
Quý Hủ nói qua không thể làm cho mình hãm trong cảm xúc như vậy, không thể làm những điều mà chỉ có quái vật mới làm, nếu không sẽ càng lún càng sâu, không thể quay đầu lại.
Cánh dơi run lên, Tần Nghiễn An biến mất trên nhà cao tầng.
Trong bóng đêm, mèo dị hóa đang săn mồi trong đống hoang tàn đột nhiên kinh hãi nhảy dựng lên, một bóng đen từ trên không trung bay vút xuống đã đến trước mặt chúng nó.
Nhìn thấy xuất hiện chính là ai, mèo dị hóa lạch cạch buông rơi chuột dị hóa mới bắt được, chuột dị hóa lớn cỡ con mèo trưởng thành trước kia lật người muốn trốn, đồng tử màu vàng dựng thẳng nhìn qua, con chuột dị hóa lập tức chân mềm phịch ngay tại chỗ, lạnh run không dám tiếp tục chạy trốn.
Tần Nghiễn An rất nhanh rời đi, cũng chưa quay về trấn Bạch Loan mà là đi thành phố bên cạnh.
* * *
Quý Hủ nghỉ ngơi một đêm, tinh thần bổ trở lại, Bố tể nằm trên người hắn còn đang ngủ gà ngủ gật.
Quý Hủ đi xuống thang lầu, nhìn thấy một cái túi lớn đặt trong đại sảnh, hắn tò mò nhìn thoáng qua, là một túi thạch anh tràn đầy!
Quý Hủ:
– !
Tần Nghiễn An đi vào phòng:
– Tỉnh rồi?
Bố tể giật mình tỉnh lại, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn Tần Nghiễn An, meo ô chui vào lòng Quý Hủ, tiểu thân thể còn đang run lên.
– Anh tựa hồ không được mèo yêu thích?
Tần Nghiễn An:
-.
.
– Không có biện pháp, có chút người trời sinh sẽ không được mèo yêu thích, có lẽ do khí tràng không hợp.
Quý Hủ cũng không dây dưa.
– Đây là có chuyện gì? Chỗ nào tới?
Tầm mắt Tần Nghiễn An dừng trên chuỗi thạch anh trên cổ tay Quý Hủ:
– Tôi xem cậu thật thích thạch anh, nên cho đàn mèo giúp tôi nhặt trở về.
Nhưng thật ra là hắn nổi điên chạy tới thành thị bên cạnh, nhặt được một túi thạch anh khiêng trở về, lúc đó hắn cũng không hiểu hành vi của mình, chỉ cảm thấy Quý Hủ sẽ thích.
Chờ khi hắn tỉnh táo lại mới ý thức mình không thể giải thích một túi lớn thạch anh đột nhiên xuất hiện, chỉ đành nghĩ biện pháp nói cho qua.
Quý Hủ biết Tần Nghiễn An đã phát hiện cách sử dụng thạch anh, nhưng không phải toàn bộ tinh thần dị hóa nhân đều có thể kích thích được năng lượng thạch anh.
– Tôi quả thật thích thạch anh.
Thạch anh làm cho hắn có cảm giác an toàn.
– Anh nói đây là mèo nhặt? Mèo đâu?
Tần Nghiễn An:
– Ở trong khu hòa hoãn xung đột.
Quý Hủ dừng một chút, nhìn hắn:
– Mèo dị hóa?
– Là mèo dị hóa, chuyển nhà lại đây, hình như là muốn đi nhờ vả cậu.
Quý Hủ:
– !
Quý Hủ lập tức bước nhanh ra ngoài.
Tần Nghiễn An lái xe của Trương thúc đưa Quý Hủ đi ra ngoại căn cứ.
Cửa lớn mở ra, nhìn thấy đàn mèo đang đợi trong ngoại căn cứ, Quý Hủ há hốc mồm.
Mèo dị hóa cường tráng một tay nhấc lên một con gia cầm dị hóa, mèo hơi gầy nhỏ thì chỉ cầm một con, gia cầm làm ầm ĩ dữ dội, mèo dị hóa giơ lên miêu miêu quyền, một quyền toàn bộ đánh ngất xỉu.
Quý Hủ:
-.
.
Trên lưng đàn mèo đều vác theo hành lý, toàn bộ đều mặc quần áo, nếu không phải còn khuôn mặt mèo lông xù cùng cái đuôi lộ bên ngoài, chỉ nhìn bóng dáng thật giống nhân loại.
.