Khi tỉnh dậy.
Mỏi mệt quá !!
Đầu óc Uyên dường như vẫn đang quay cuồng . Vết rạch trên má vẫn còn rát mặc dù đã được ai đó băng bó cẩn thận lại. Nó khó nhọc nhấc 2 hàng mí mắt lên, chợt nhận ra có rất nhiều người đang ở bên cạnh nó. Có bác Lan, anh Quang, chị Linh, chị Linh và cả cậu bạn khó ưa , Kent nữa. Sao lại có nhiều người thế này . Chuyện gì đã xảy ra??? Ai…ai đã đưa nó về đây …
– Cháu tỉnh rồi à? – Bác Lan dịu dàng hỏi.
– Bác. Cháu ổn ạ.
– Nhìn mặt cháu kìa . Sao lại ra nông nỗi nàu chứ, may mà thằng Kent…
– Kìa bác… – Kent huých tay bác Lan.
– Là Kent? Cám …cám ơn…cậu…
– Ko có gì. Tôi chỉ tình cờ đi qua thôi.
– Ai đã đánh em thế . Nói đi Uyên. – Thư sốt sắng.
– Mày yên đã. Để cho em nó nghỉ ngơi đã chứ. – Linh trách.
– Ừ nhỉ? Quên. Thôi, em nghỉ đi nhé . Chị ra ngoài đây.
– Này, bố mẹ cô ấy đâu.???- Kent ghé tai Thư, hỏi nhỏ.
– Con bé tội nghiệp lắm. Bố mẹ nó chỉ lo kiếm tiền thôi. Ko quan tâm gì cả. Sáng thì đi làm sớm. Tối mịt mới về. Có bố mẹ mà cũng như ko…Hầu như con bé chỉ có 1 mình thôi…
– Thế à . Kent quay lại nhìn Uyên, nét mặt có vẻ khá hơn nhiều. Con bé…đáng thương thật…
– Uyên này…
– Dạ ???
– Là ai đã đánh em vậy ? – Quang hỏi.
– À…Em ko biết. Các chị ấy ko nói tên.
– Xinh lắm đấy anh Quang. – Giọng Kent chen vào. Nhưng mắt vẫn tập trung vào chiếc Ip 6plus.
– Vậy tại sao họ lại đánh em. Em biết ko ?
– À…em…
Uyên ngập ngừng. Ko, nó ko thể nói cho anh Quang biết cái lý do ấy được. Làm sao có thể nói rằng các chị ấy đánh nó là vì nó… thích thầm…anh Quang chứ.
Nó ko muốn anh biết. Bởi …người mà anh Quang thích ko phải là nó. Mà là người ấy, nó…mãi mãi ko thể bằng chị ấy được. Ko thể thay thế vị trí của chị ấy trong trái tim anh.
Nó…chỉ có thể… âm thầm thích anh mà thôi.
Và…nó cũng chỉ mong có vậy. Nhìn thấy anh vui, với nó là quá đủ. Được anh quan tâm. Thế là đã rất hạnh phúc rồi…
– Sao?
– À…chỉ là xích mích nhỏ thôi ạ.
– Vậy à…Thế tại sao lại ra tay độc ác như thế chứ. – Thư từ trong bếp đi ra, nói giọng bất bình.
– Ừ. Lúc đầu tao cứ tưởng là đánh ghen cơ đấy. Dám rạch mặt ngươì ta. Bọn này ghê thật. – Nhỏ Linh nói thêm vào.
– Không…không phải đâu chị…. đánh ghen gì chứ…- Uyên giật mình.
– Ờ..thì chị có bảo người ta đánh em vì ghen đâu nhóc. Ngốc ạ. Lần sau đừng dại mà gây sự với những loại người như thế nữa nhé. Nguy hiểm lắm. May mà lần này có thằng Kent… Kent nhờ ..
– Chị ko phải đá đểu em nhớ chị Linh. Tình cờ thôi mà.
– Đá đểu á. Oh no no. Nhóc đẹp trai…bà chị hiền lành tốt bụng là chị đây đâu nỡ nào làm thế. hì …
– Hiền lành cơ đấy….- Thư bĩu môi với cái câu nói hoàn toàn sai sự thật của nhỏ bạn.
– Chứ sao.
– Y hệt bà chằn Thư. Anh Quang nhờ .
– Ê…nói gì đấy…. – Thư gầm gừ.
– Anh đồng ý cả 2 tay 2 chân.
Nói xong, 2 anh em cười ha hả khoái chí. Còn 2 mụ sư tử hà đông kia thì …khói bốc nghi ngút…
Tới số rồi nhá …2 thằng kia…
Grrrrrrr…!!!
….
– Bọn chị về nhá, vào nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi rồi mai còn đi học.
– Vâng. Em cám ơn anh chị nhiều lắm.
– Thôi, vào nhà đi.
Uyên lặng lẽ nhìn 4 bóng dáng bé nhỏ ấy, chợt thở phào nhẹ nhõm. May mà mọi người ko biết cái lí do chết tiệt ấy.
…
“Hãy để em âm thầm thích anh…cho đến lúc em…tìm thấy hoàng tử thật sự của đời em, anh nhé…”
…
– Quang này…
– Gì ???
– Cậu có thấy cái lý do “xích mích” của cái Uyên hơi vô lý ko?.
– Tại sao?
– Uyên vốn rất trầm tính. Ít nói thì…gây sự với ai được chứ. Con bé vốn rất hiền lành mà.
– Tớ cũng ko biết được. Nhưng cũng có nhiều lý do mà, đâu cần phải nói nhiều thì mới xảy ra xích mích đâu.
– Cậu…chả hiểu gì cả … – Nó cau có vì cái vẻ mặt ngây thơ vô số tội của cậu bạn rồi quay sang phía thằng nhóc Kent, nãy giờ vẫn câm như hến, chẳng nói câu nào. Bình thường, thằng nhỏ đâu có thế.
– Này, cậu có nhìn thấy mặt lũ đánh Uyên ko?
– Có.
– Như thế nào?
– Chị hỏi làm gì nhiều thế?
– Tôi muốn…biết thôi. Xem bọn người đó như thế nào… để mà tránh.
– À. Đúng rồi. hè hè …- Kent cười vô cùng đểu.
– Grrrrr……..
– Xinh. Model. Tóc đỏ. Cao. Da trắng.
– Cứ như hot girl ý nhỉ?
– Đúng rồi đấy. Xinh nhưng ác.
– Ờ…
Vừa đi. Nó vừa tiếp tục suy nghĩ. Tóc đỏ ư? Chẳng nhẽ…
Đúng rồi. Trường nó vốn ko cho nhuộm tóc, nhất là những màu rực lửa như thế. Duy…chỉ có 1 ngươì…. nhờ vào thế lực gia đình nên được tự do.
Nhưng tại sao…Uyên lại giây vào con nhỏ đó chứ ….
…
– Thư…
– hả …???
– Cậu suy nghĩ cái gì thế. Gọi mãi từ nãy đến giờ mà mặt cứ đơ đơ ra.
– Nghĩ gì đâu… Mà cậu bảo gì?
– Cậu đã đăng ký văn nghệ rồi hả?
– Ừ. Độc tấu piano. Nhưng tớ ko rõ là mình còn có thể đàn sau ngần ấy năm ko tập luyện ko nữa…
– Ko sao đâu. Tớ tin là cậu vẫn sẽ làm được thôi.
– Mong là thế. Nhưng hiện giờ …tớ làm gì có đàn. Cây đàn cũ bị tớ phá tan tành rồi. Mà giờ chắc cũng chả đủ tiền mua cái mới. Piano đắt lắm. Đành phải tập ở trường thôi.
– Tôi đã nói là sẽ giúp chị rồi mà . Yên tâm đi. – Kent nói chắc nịch.
…