Khương Thượng Nghiêu quay đầu lại, vẻ mặt thoáng chút phẫn nộ. Khánh Đệ ngồi
thẳng dậy rời khỏi vòng tay anh, mắt vẫn sáng lấp lánh, ngượng ngùng nghịch mái
tóc ngắn. Lưu Đại Lỗi căm hận, chỉ muốn cho mình hai cái bạt tai, nhưng đây là
việc nghiêm túc, cậu ta khom người, mặt nhăn mày nhó, nói, “Anh Khương, không
thể trách em, cái số điện thoại mà anh nói gọi đến rồi”.
Ngay lập tức, Khương Thượng Nghiêu lấy lại vẻ điềm tĩnh, nhận di động và nói
với Khánh Đệ, “Anh ra ngoài nghe máy”.
Ra khỏi con hẻm nhỏ, anh bấm máy gọi lại, đối phương chỉ nói ngắn gọn một
câu, “Lộ diện rồi, có người nhìn thấy ở thị trấn gần quê hắn ta. Chắc chắn là
Tang Cẩu”.
Khương Thượng Nghiêu ngẩng đầu nhìn ánh trăng trong màn đêm mịt mờ, lặng lẽ
châm một điếu thuốc và trầm ngâm hồi lâu, sau đó bấm máy gọi về Vấn Sơn, hỏi:
“Nghiêm Quan, người trong ảnh còn nhớ không?”.
Nghiêm Quan đáp, “Nhớ”.
“Vậy tốt, mấy điểm tôi dặn trước kia, anh cho người qua đó canh chừng, tóm
được hắn đưa ngay đến căn nhà ấy. Phải tỉnh táo, đừng gây ồn ào quá.”
Nghiêm Quan kiệm lời như kiệm vàng lại một lần nữa đáp gọn lỏn, “Vâng!”.
Khương Thượng Nghiêu cúp máy.
Anh quay vào trong ngồi xuống, Khánh Đệ quan sát và suy đoán nỗi lo lắng
trong lòng anh. “Ở Vấn Sơn có việc gấp, anh phải về à?
“Không vội.” Khương Thượng Nghiêu khẽ vỗ vào cánh tay cô an ủi. Qua lớp vải
mỏng, anh vẫn cảm nhận được sự mịn màng của làn da ấy. “Chuyện ở đây quan trọng
hơn, hai hôm tới làm xong, anh mới về được.”
“Cũng muộn rồi, nghe xong bài này chúng ta về thôi.” Dù vẻ mặt anh bình thản,
song lưng áp sát ngực anh, Khánh Đệ mẫn cảm nhận ra sự cứng lên của những thớ
thịt.
“Mới ngồi một lúc mà” Anh lưu luyến.
Mặc dù ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để an ủi nhũng cảm xúc tệ hại của anh. Nếu
trong cuộc đời thỉnh thoảng có những phút giây khiến người la phải chờ đợi như
thế, thì cuộc đời còn gì phải tiếc nuối nữa?
Ba ngày sau, trời vừa tối, trên con đường dành cho khách VIP ở sân bay Nguyên
Châu, một chiếc xe màu đen đến đón Lưu Đại Lỗi và Khương Thượng Nghiêu vừa từ
Bắc Kinh về, chạy thẳng tới Vấn Sơn.
Còn chưa ngồi vững, Lưu Đại Lỗi đã nói chuyện về xe cộ với người lái xe được
điều từ khu mỏ tới. Lần này ở Bắc Kinh cậu ta đã tận mắt nhìn thấy chiếc
Rolls-Royce Phantom dài sáu mét chuẩn của chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn
Kim An. Giống như tiếng sét ái tình, lão Tạ cũng là người thích xe, hai người
trò chuyện rất tâm đầu ý hợp. Lão Tạ liền nói “Anh Đại Lỗi, thế nào, anh cũng
muốn mua một chiếc à?”.
“Thôi đi.” Lưu Đại Lỗi vò đầu thở dài, “Cái xe này giống hệt phụ nữ, đẹp thì
đẹp thật, nhưng luận về tình cảm và độ dễ chịu, thì vợ mình vẫn hơn”.
Khương Thượng Nghiêu ngồi ghế sau bất giác phì cười. Lưu Đại Lỗi tính cách
vui vẻ, tiếp xúc với nhau lâu, anh không cảm thấy phiền phức, mà ngược lại còn
thấy mỗi lúc Nhị Hóa ở bên rất có hiệu quả làm dịu thần kinh. Ví như lúc này
chẳng hạn.
Ba ngày nay, anh không chỉ giới thiệu Diệp Thận Huy và Mạnh Thời Bình làm
quen với nhau, mà còn cùng Diệp Thận Huy quyết định tỷ lệ vốn đầu tư cùng những
công việc trong tương lai. Buổi tối, ăn cơm với bạn của Khánh Đệ xong, anh vội
vội vàng vàng đáp chuyến bay đêm về Vấn Sơn. Càng gần Vấn Sơn, cảm xúc trong
lòng càng không thể kìm được, giống hệt như tháng trước bày binh bố trận để bẫy
Nhiếp Nhị vậy. Nhưng thần kinh bị câu chuyện cười này của Lưu Đại Lỗi làm cho
giãn ra nhiều, anh dựa người vào ghế, từ từ thả lỏng cơ thể.
Khánh Đệ từng nói, “Những quá khứ buồn đau nặng nề kia, trong tương lai mà vô
số khả năng có thể xảy đến với cuộc đời một con người, chỉ là chút mảnh vỡ thời
gian không đáng kể”.
Tang Cẩu đối với anh bây giờ, chẳng qua chỉ là một trang sách sắp được lật
qua.
Sắp rồi.
Trên thượng lưu sông Tích Sa, ở một ngôi làng gần bờ sông, tay chân Tang Cẩu
đang bị trói, ném trong một chuồng lợn bỏ hoang.
Nóc chuồng lợn bị thủng, có thể nhìn thấy một mảng trời đầy sao, xung quanh
ngoài tiếng ếch nhái kêu thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác, thỉnh thoảng
những cơn gió mang hơi nước từ bờ sông xuyên qua những ngọn đồi, qua cánh đồng
hoang dã thổi tới, trong cái chuồng lợn rách nát bừa bãi, cỏ chất hàng đống liền
dậy lên một thứ mùi hôi thối, khiến người ta muốn nôn.
Tang Cẩu lần mò dưới đống cỏ mình nằm lên, tìm xem có thứ vũ khí nào sót lại
không, đáng tiếc hắn không phát hiện được bất cứ thứ gì. Chỉ khẽ động đậy, lập
tức xung quanh hắn sẽ có một ánh mắt như dao liếc tới, một hảo hán cao lớn trầm
mặc ít lời, đầu tiên là đạp cho hắn một cái vào ngực, sau đó kiểm tra kỹ càng
cái dây đang trói quanh người hắn có dấu vết nới lỏng hay không.
Sau khi bị lôi ra khỏi cái xe cũ rách và bị trói ném vào chuồng lợn bỏ không
này, Tang Cẩu nằm nghiêng như thế đã một ngày một đêm, không hạt cơm nào vào
bụng, cứ mỗi tiếng đồng hồ trôi qua, người kia lại mang nửa thùng nước dội thẳng
vào người hắn.
Hắn đã thăm dò quan sát nhiều lần, dù trong bóng tối có lập lòe bao nhiêu ánh
lửa phát ra từ đầu lọc thuốc lá, thì vào chuồng lợn xử lý hắn cũng chỉ một người
này. Sau hơn hai mươi tiếng đồng hồ, Tang Cẩu vẫn không biết lai lịch của đối
phương
Dù đã phiêu bạt giang hồ bao nhiêu năm, hắn cũng không thể không lo lắng.
Những tên đệ tử vì nghĩa quên mạng hắn gặp nhiều rồi, nhưng một tên đồ đệ vì
nghĩa quên mạng có kỷ luật nguyên tắc thế này, hắn mới gặp lần đầu.
Song, giữa nơi nông thôn đồng không mông quạnh thế này, cho dù có gào thét
cầu cứu chắc cũng chẳng ai đáp lại. Huống hồ, sợi dây thừng to bằng ba ngón tay
chụm lại đang chặn ngang giữa hai hàm răng hắn, thắt ngang má vòng ra sau lưng,
hai tay bẻ ngoặt ra phía sau, hai chân thì gập lại, trói chặt. Cách trói này
không giống với những cách thức đơn giản khác, càng giãy thì các khớp lại càng
đau nhức.
Điều khiến hắn hoảng sợ nhất là đối phương sau khi ném hắn vào đây bèn tỏ
thái độ không thăm không hỏi, màn đêm tĩnh mịch, không khí nặng nề, rõ ràng đang
đợi một nhân vật quan trọng hơn xuất hiện.
Gần tới hoàng hôn, Tang Cẩu đã từ bỏ ý định chạy trốn. Hắn dằn lòng lại lặng
lẽ nằm nghiêng chờ đợi trong đống cỏ, cố gắng điều hòa hơi thở, tích lũy sức
lực, để đổi phó với mối nguy hiểm có thể đến bất kỳ lúc nào khi màn đêm
xuống.
Nhắm chặt hai mắt, hắn bắt đầu điểm lại từng người, từng người mà hắn đã đắc
tội trong suốt hơn hai mươi năm lưu lạc giang hồ của mình.
Hơn mười tuổi, Tang Cẩu từ quê lên thành phố, từng làm thợ xây, sửa đường ống
nước. Hai mươi tuổi vì đánh bạc và cướp của, hắn phải vào tù. Năm 1998 là năm
vượng nhất đời hắn, cả nửa thành phố Vấn Sơn này có ai gặp hắn mà không cúi đầu
kéo miệng lên cười gọi một tiếng “Anh Cẩu”? Ai ngờ năm 1999 gặp biến lớn, hắn
cướp số tiền khổng lồ của sòng bạc rồi chuồn đi nơi khác.
Lần trốn chạy này cũng mất mấy năm, có điều người trong giang hồ tiêu tiền
như nước, tiền vào tay trái lại ra tay phải, chẳng mấy chốc đã sạch bách, hắn
liền quay về nghề cũ, mở một sòng bạc ngầm ở tỉnh bên cạnh. Đáng tiếc hắn không
gặp thời, sau khi gian lận bị người ta phát hiện, hai bên lập tức cãi cọ, lần đó
Tang Cẩu dã dùng dao đâm chết người ta, một lúc hai người.
Thế là, lệnh truy nã Tang Cẩu được in thẳng lên những lá bài.
Tang Cẩu chạy trốn, nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng quyết định chạy về quê. Đã
hơn bốn mươi tuổi rồi, cũng thấy nhớ quê hương, hơn nữa ngày trước lúc thịnh
vượng hắn cũng tự tạo đường lui cho mình, chôn trên núi sau nhà không ít “hàng
khô”. Số tiền này là chỗ dựa cuối cùng của hắn.
Sau khi quay lại Vấn Sơn, hắn lo lắng sợ kẻ thù xung quanh, bèn giấu biệt
tung tích, làm thuê làm mướn sống qua ngày, thế mà cũng được hai tháng, cho đến
tận khi nghe tin Nhiếp Nhị bị bắt. Tin Nhiếp Nhị chính thức bị bắt truyền tới,
Tang Cẩu có chút không tin, bởi mấy năm gần đây Nhiếp Nhị nổi tới mức hắn trốn
tít ở tỉnh bên cạnh xa xôi mà vẫn còn nghe thấy danh tiếng của vận tải Đắc
Thắng. Lặng lẽ đợi thêm hơn một tháng, không còn nghe thấy tin tức gì từ Vấn Sơn
nữa, lúc ấy hắn mới quay về quê mình.
Ai ngờ đêm đó, khi vác xẻng đi về phía núi sau nhà, liền có người bám theo
hắn. Đợi hắn đào mấy cái dây truyền vàng to và nửa bao tải tiền cất giấu hơn
mười năm nay lên, người kia cầm bao tải chụp vào đầu hắn từ phía sau.
Hắn suy nghĩ, có lẽ chiều hôm đó trên thị trấn, nhất thời buồn chân buồn tay,
hắn vào quán trà làm hai ván mạt chược, nên mới bị lộ hành tung.
Đang mải nghĩ lại, xung quanh vắng lặng bỗng vọng tới tiếng bước chân. Không
lâu sau, năm sáu thanh niên cao thấp không đều khom người đi vào, dẫn đầu là
người đã trông coi hắn. Người đó vừa hất cằm, hai người phía sau tiến tới khiêng
Tang Cẩu lên. Tang Cẩu đang định quan sát xung quanh, thì hai người khác bước
lại, chiếc bao tải trong tay họ lại lần nữa chụp xuống đầu hắn.
Giãy giụa và phản kháng rõ ràng chỉ khiến hắn phí sức. Tang Cẩu để mặc họ
khiêng mình lên xe. Trong bóng tối, hắn lẩm nhẩm đếm thời gian, khoảng một hai
khắc (1) gì đấy, xe dừng lại.
(1) Một khắc bằng mười lăm phút.
Cửa xe vừa mở, hắn thấy gió lạnh lùa vào, thấp thoáng còn nghe thấy cả tiếng
nước chảy, nghĩ có lẽ đang ở bờ sông.
Tang Cẩu lo sợ phập phồng, lưng toát mồ hôi lạnh. chiêu thức thủ tiêu người,
hắn rõ hơn ai hết, nước trên thượng nguồn sông Tích Sa, đeo theo một tảng đá vào
cổ hắn, ném cả hắn lẫn bao tải xuống sông, khó lòng mà sống nổi. Nghĩ tới đây,
cửa đị ngục như bật mở trước mắt, nỗi kinh hãi cùng ham muốn được sống tiếp bất
chợt trỗi dậy, Tang Cẩu bắt đầu điên cuồng giãy giụa trong chiếc bao tải.
Năm sáu người kia dọc đường chỉ im lặng, lúc này cũng thế. Hai người đặt bao
tải xuống, người đi đầu đạp cho hắn một cái, trúng ngay vào gáy Tang Cẩu, hắn
đột nhiên im bặt.
Cả đoàn người xuống chiếc thuyền sớm đã đợi bên bờ sông từ lâu. Bầu trời tối
đen như mực, ánh trăng lấp lánh tựa vãi bạc trên dòng sông thỉnh thoảng lại dập
dềnh. Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng nước, thuyền chầm chậm rời bên ngược
dòng.
Khi tỉnh lại, Tang Cẩu mừng phát khóc. Ngay lập tức hắn cảm thấy phía dưới
hơi rung lắc, nhận ra mình đang ở trên thuyền, bất giác tim lại nhảy vọt lên tới
tận cổ họng. Ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện dưới chân, sau đó chiếc bao tải được
rút khỏi đầu hắn.
Hắn mở bừng mắt nhìn khắp xung quanh một lượt, chỉ thấy mình đang nằm trên
sàn một con thuyền chở cát. Bán kính ba mét từ chỗ hắn nằm, mấy thanh niên lực
lưỡng đứng canh, trong ca bin hình như có bóng người đi đi lại lại. Lúc hắn đang
chuẩn bị nhìn cho rõ, thì hai người khác bước tới, dùng một chiếc dây thừng to
trói chân hắn, đầu dây thừng kia, rõ ràng vẫn gắn ở máy cuốn cáp đầu thuyền.
Gió sông hiu hiu, lòng Tang Cẩu sợ hãi, khổ là không thể hét ra được, cố họng
chỉ có thể rên ư ử mà thôi. Hắn không ngừng giãy giụa, chỉ nghe tiếng bước chân
chầm chậm vọng tới từ ca bin.
Hắn run rẩy, ngẩng đầu nhìn tới, một đôi giày da bóng loáng xuất hiện ngay
cạnh mặt hắn. Chủ nhân của đôi giày ấy dùng một chân nâng cằm hắn lên, đạp cho
mặt hắn ngửa ra, Tang Cẩu nhìn vào đôi mắt lạ lẫm đó.
Người ấy khoảng chừng ba mươi tuổi, tóc ngắn trán rộng, mày rậm mũi cao, càng
khiến đôi mắt thêm sâu hút, thần thái điềm tĩnh. Khi Tang Cẩu quan sát người lạ
mặt này, người đó cũng chăm chăm nhìn vào hắn, sau đó nở nụ cười thỏa mãn. “Anh
Tang Cẩu, lăn lộn bên ngoài mười năm rồi, thật vất vả cho anh.”
Nghe kiểu nói như thế có lẽ là người quen, nhưng trong ký ức của Tang Cẩu
hoàn toàn không có hình dáng này. Không đoán dược thân phận của đối phương, hắn
lại càng thêm hoảng hốt. Giãy giụa mấy lần, thấy đối phương hình như rất thích
thú, hắn cố gắng nhẫn nhịn nỗi đau đớn nơi cơ bắp, hít một hơi thật sâu, rồi
dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn trừng trừng đối phương.
Người kia cười, nhìn lại hắn, nói: “Những trò có thể chơi trên sông không ít,
mùa đông thì mút kem, mùa hè lại ném bánh chưng. Anh Tang Cẩu, lần đầu tiên
chính thức gặp mặt, lễ ra mắt không thể thiếu”. Nói rồi anh phớt lờ nỗi sợ hãi
hiện lên trong đôi mắt mở to của Tang Cẩu, lặng lẽ quay người. Bên cạnh sớm đã
có kẻ đứng đợi lệnh. Họ vác Tang Cẩu bị trói chặt không thể nhúc nhích đi về
phía mạn thuyền, sau đó thuận thế ném hắn xuống. Tang Cẩu rơi xuống, nước bắn
lên tung tóe, hắn dần chìm nghỉm
Thuyền chở cát dừng ở thượng nguồn sông Tích Sa, một nơi hoang vu hẻo lánh.
Khương Thượng Nghiêu đứng ở đầu thuyền nhìn ra xa, thấy bờ sông tĩnh lặng, sóng
nước lăn tăn, đám lau sậy xanh rì rậm rạp khẽ lay động trong gió.
Một lúc sau, anh ra hiệu cho Nghiêm Quan kéo Tang Cẩu lên. Máy cuốn cáp bắt
đầu từ từ chuyển động, dây thừng thu về, Tang Cẩu ướt như chuột lột vừa chạm sàn
thuyền, thở được mấy hơi lại lập tức bị đá xuống.
Như thế mấy lần, Tang Cẩu chẳng khác nào con chó nhà họ Tang bị ném xuống
nước rồi đánh, ánh mắt vô hồn, vai run bần bật. Hắn thấy có người bước lại chỗ
mình lần nữa, ánh mắt sợ hãi. Nghiêm Quan kiệm lời lúc này không nhịn được cười,
bèn vẫy thuộc hạ. Người kia liền kéo hắn như kéo một con chó chết ném xuống dưới
chân Khương Thượng Nghiêu.
Dây thừng được nới lỏng, Tang Cẩu chân tay tê cứng, há miệng hít đầy không
khí vào lồng ngực, rất lâu sau mới khó khăn ngẩng đầu lên, từng từ, từng từ một,
hỏi: “Mày là ai?”.
Khương Thượng Nghiêu lờ như chẳng nghe thấy, quay đầu ra hiệu cho người đứng
cạnh. Lưu Đại Lỗi nhanh chóng đưa cho anh một cái túi da bò màu đen. Anh nhận
lấy rồi mở ra, rút vài sợi dây chuyền to, chọn một chiếc trong số đó, lặng lẽ sờ
vào mặt ngọc của sợi dây chuyền vàng, trầm ngâm hồi lâu rồi gí mặt ngọc đó tới
trước mặt Tang Cẩu. “Trong bảy thôn bốn trấn của Vấn Sơn, năm 1994 Vương Phú
Bình mua mỏ than ở thôn Tam Táo, năm 1998 bị bắt cóc đòi tiền chuộc. Nghe nói
khi bị bắt cóc trên cổ có đeo một sợi dây chuyền mặt ngọc thế này, đằng sau còn
khắc chữ Vương.”
Năm 1997, 1998 gần Vấn Sơn, các ông chủ hầm mỏ liên tục bị bắt cóc, sau khi
bị ép nói ra mật mã của thẻ tín dụng thì bị giết và vứt xác. Mấy vụ án này tới
nay vẫn chưa tìm ra tung tích hung thủ. Mỗi từ Khương Thượng Nghiêu nói ra như
búa đập, Tang Cẩu cố gắng trấn tĩnh, nhưng vẫn không tránh được hai hàm răng va
vào nhau. Khương Thượng Nghiêu dừng lại một lúc, mới nói tiếp, “Anh Tang Cẩu,
rốt cuộc có bao nhiêu mạng người đã chết trong tay anh?”.
Tang Cẩu chân mềm nhũn, cả người run lẩy bẩy, ngồi không vững dưới đất, “Mày
là ai?”.
“Tao hỏi mày, mày đã bán mạng cho Vu béo, tại sao còn chơi với Đức đường
tàu?” Thấy ánh mắt Tang Cẩu lóe lên khác thường, Khương Thượng Nghiêu khinh bỉ
cười một tiếng, “Mùa xuân năm thứ hai sau khi Vương Phú Bình chết, tên Vu béo đã
mua lại mỏ than của ông ta với giá rẻ như bèo, hai mỏ than cách nhau một quả núi
hợp lại thành một. Chuyện này căn bản không cần cân nhắc”.
Sau khi tên Vu béo bị phán tù chung thân, Nhiếp Nhị lại mua hai mỏ than của
hắn từ tay vợ hắn, có thể nói là lấy của người này rồi lại mất vào tay kẻ khác.
Khương Thượng Nghiêu than thầm trong bụng, giang hồ hung hiểm, ai biết sau lưng
người kia giấu bao nhiêu con dao?
Hơn hai mươi tiếng đồng hồ, Tang Cẩu dằn vặt không thôi. Hắn nghĩ hành hạ hắn
tới chết cũng chỉ mình Khu Đức là người có khả năng nhẫn nhịn đó, nhưng nghe ý
của người này, đối phương dường như không cùng một đường với Khu Đức. Trong lòng
hắn thầm tính toán, do dự không biết nên nói hay không.
Khương Thượng Nghiêu chẳng buồn kiên nhẫn chờ đợi, khẽ lắc đầu ra hiệu cho
Nghiêm Quan tiếp tục.
Hắn lạnh lùng nhìn Khương Thượng Nghiêu: “Tao nói ra thì có lợi gì?”.
“Đế tao nghĩ xem giờ thứ mày cần nhất là gì…” Thấy Tang Cẩu nghe vậy thì
mắt lóe sáng như vớ được phao, Khương Thượng Nghiêu suy nghĩ, “Có lẽ muốn tiếp
tục sống?”.
Tang Cẩu nhìn anh chằm chằm, đánh giá thành ý trong lời nói vừa rồi.
Khương Thượng Nghiêu đột nhiên mặt lạnh như nước, ánh mắt băng giá nhìn xoáy
Tang Cẩu, hỏi: “Mày có thứ gì để mặc cả sao?”.
Tang Cẩu thở hắt ra, lại liên tiếp nuốt nước bọt nghẹn mấy lần, một lúc lâu
sau mới từ từ nói: “Khi ra tù, tao có đi theo Vu béo, cùng ra với tao lúc ấy còn
có người của Đức đường tàu. Từ năm 1997 đến 1998, hai bọn tao cùng nhau, vụ
Vương Phú Bình cũng là do bọn tao cùng làm”.
“Chính là anh Hổ bị chết trong vụ cướp của giết người ở căn hộ chung cư nhỏ
năm 1999 phải không?”
Rõ ràng đối phương biết rất rõ nội tình, nhưng Tang Cẩu lại không biết gì về
lai lịch của người này. Trái tim hắn lạnh toát, chỉ sợ điều mình đưa ra không
khiến người kia hài lòng, “Chính hắn ta. Là hắn đã giới thiệu mấy người bạn cho
tao làm vài vụ lớn, cũng chính hắn giới thiệu Khu Đức cho tao”.
“Cho mày được cái gì?”
Thấy đối phương chầm chậm ngồi xuống, chớp nhoáng đã nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tang Cẩu hiểu đến chỗ quan trọng rồi, có thể sống được hay không chính là lúc
này đây. “Khu Đức nói chỉ cần làm cho tên Vu béo và Nhiếp Nhị đấu nhau, bất luận
ai chết, thì mọi lợi ích thuộc về tao.”
Thế chân kiềng ở Vấn Sơn khi ấy, Vu béo có mỏ than, Nhiếp Nhị nắm các cơ sở
kinh doanh ban đêm, Khu Đức bao việc vận chuyển. Bất luận chân nào gãy trước,
thì đều khiến người ta phải ghen tỵ bởi sự béo bở của nó. “Vì vậy mày mới kéo em
trai Nhiếp Nhị vào cuộc, chuẩn bị dùng hắn làm mồi nhóm lửa?”
Tang Cẩu sững người gật đầu.
“Vậy Nhiếp Tiểu Tứ chắc chắn phải chết?” Chẳng trách lúc đó rõ ràng có thể
kéo dài thời gian đợi cảnh sát tới, nhưng anh Hổ đột nhiên gây hấn, cuối cùng
dẫn tới cái chết oan của Cảnh Trình.
Câu nói này của Khương Thượng Nghiêu nghe thì như chất vấn, nhưng thực tế lại
đang trần thuật, Tang Cẩu tiếp tục gật đầu.
“Tao hỏi mày, tại sao khi ấy mày lại phải gọi Diêu Cảnh Trình đi?”
Tang Cẩu hoang mang, “Diêu Cảnh Trình?”.
Biểu hiện của hắn không phải là giả, Khương Thượng Nghiêu bỗng dậy lên nỗi
thê lương vô hạn. Vốn chỉ là một âm mưu, kẻ chủ sự sớm đã quên con tốt mình thí
ra.
“Diêu…” Tang Cẩu lẩm bẩm nhắc lại, cố gắng lục lọi trí nhớ, “Mày muốn nói tới
cái thằng vẫn còn đang đi học ấy hả?”.
Khương Thượng Nghiêu khẽ gật đầu.
“Đó là Khu Đức chỉ đích danh nó phải đi.”
Dứt lời, không khí trên thuyền bỗng chìm trong tĩnh lặng. Khoáng ba giờ sáng,
gió thổi từ mặt sông lên lành lạnh. Tang Cẩu đang ướt rượt nhìn chằm chằm đối
phương, đột nhiên rùng mình. Hắn không chắc có phải mình đã nói sai điều gì đó
không, mà ánh mắt người kia nhìn hắn lạnh tới thấu xương.
“Tại sao?” Đối phương lạnh lùng buông một câu.
Tang Cẩu do dự hồi lâu, cuối cùng thành thật đáp, “Đại ca, em thật sự không
rõ lắm, đại ca nói xem lúc ấy em lớn gan tới mức dám nuốt cả voi, hơi đâu mà
quan tâm mấy chuyện vặt vãnh ấy? Có lẽ Khu Đức thấy thằng nhóc kia không thuận
mắt, hoặc nó lén lút qua lại với con gái Khu Đức, ai biết được chứ? Khi đó Khu
Đức chỉ nói, khi đi đòi tiền để nó đi là được, còn cuối cùng lên thiên đường hay
xuống gặp diêm vương, phải xem số nó”.
Khương Thượng Nghiêu đứng ở đầu thuyền, cơ thịt dưới cằm căng cứng, hai mày
nhíu chặt, ánh mắt bỗng chốc trở nên hoang dại. Anh đang cố dùng hết sức để
khống chế sự dao động trong lòng, rất lâu sau mới quay đầu lại, nhìn lướt qua
một chân bị đá thâm cả lại của Tang Cẩu, đến phía Hoàng Mao đang bò từ trong
khoang tàu ra.
Hoàng Mao chầm chậm tới cạnh Tang Cẩu, ngồi xuống quan sát hồi lâu, rồi
nghiêng đầu chăm chú nhìn Khương Thượng Nghiêu, trầm giọng nói, “Thêm một bớt
một, em thế nào cũng được”.
Dù không hiểu lắm ý nghĩa của những lời ấy, dù bình thường trời có sụp xuống
cũng chẳng thèm để ý, nhưng Lưu Đại Lỗi biết hôm nay không giống như vậy, cậu ta
bèn cụp mắt im miệng đứng nép bên cạnh. Nghiêm Quan vẫn trầm mặc, dưới ánh mắt
ra hiệu của anh ta, những huynh đệ khác đang đứng cạnh mạn thuyền, toàn bộ quay
người nhìn về phía bờ sông, chiếc áo phông màu đen bó chặt vào người như hòa làm
một với màn đêm, đến hơi thở cũng không nghe thấy.
Trong không khí tĩnh lặng, Khương Thượng Nghiêu liếc mắt nhìn Tang Cẩu trên
sàn tàu, vẻ mặt vui buồn khó định, cuối cùng lắc đầu nói: “Hoàng Mao, tay hắn
dính quá nhiều máu, người mà hắn nợ không chỉ chúng ta”.
Nói xong cũng không buồn quan tâm tới ánh mắt thất vọng của Hoàng Mao, Khương
Thượng Nghiêu quay đầu dặn dò Nghiêm Quan, “Cho hắn ăn một chút rồi đưa hắn đi,
trên đường đến Tế Thành chú ý đừng để hắn tỉnh dậy”.
Sau Tết, Nghiêm Quan đã đơn phương nhận được lệnh của anh, bắt đầu chuẩn bị
lên kế hoạch. Khi mục tiêu lộ diện, Khương Thượng Nghiêu dặn dò anh ta qua điện
thoại rất cặn kẽ. Tang Cẩu nếu đã dùng thân phận giả gây án ở tỉnh lân cận dẫn
đến bị truy nã, đương nhiên hắn phải quay về tỉnh Tế Tây. Còn việc lão đại dặn
dò có bị ảnh hưởng bởi những nhân tố khác hay không, thì đấy không phải việc
Nghiêm Quan cần nghĩ.
Lưu Đại Lỗi cầm chiếc túi da màu đen trong tay ném cho Nghiêm Quan, cười nói:
“Thêm cái này nữa, bên công an tỉnh bạn chắc sướng lắm, một lúc phá được mấy vụ
án lớn, tiền thưởng không biết lớn thế nào. Đáng tiếc làm việc tốt mà chẳng thể
lưu danh, nếu không chúng ta chắc chắn cũng có phần”.
Khương Thượng Nghiêu cười thầm, rồi khuyên Hoàng Mao đang ngồi thần ra ở đó,
“Về mỏ đi, thế nào cũng có kết quả, không vội”.
Thuyền chở cát lại xuôi dòng, dừng ở một bến, Khương Thượng Nghiêu vỗ vào vai
Hoàng Mao như an ủi, sau đó xuống thuyền ngồi lên chiếc Jetta cũ đi trước.
Xe tới Dã Nam, dừng ở cổng trường tiểu học thôn Nam, rồi anh chầm chậm cho xe
trờ tới, chưa đến gần, đã thấy hoa mơ nở đầy cây, sương sớm đọng long lanh.
Anh ngồi trên phiến đá dưới gốc cây hút thuốc, nhìn về cánh cửa ký túc xá nơi
trước kia Khánh Đệ từng ở. Chẳng lâu sau, Lưu Đại Lỗi bước lại đưa điện thoại
cho anh. Anh nhận điện thoại, im lặng không nói, đầu dây bên kia cũng không lên
tiếng.