Khánh Đệ lại tự ti về tài nghệ nấu nướng của mình, không đủ giỏi để ra mặt
biểu diễn, nên đành phải tìm cách khác. Cô hẹn Đàm Viên Viên sáng sớm cùng đến
Ung Hòa Cung (1).
Lúc dâng hương, miệng Chu Quân lầm rầm không ngớt khấn. Ra khỏi cửa, Đàm Viên
Viên lém lỉnh truy hỏi anh ta cầu điều gì. Bị ép tới không còn đường tránh, Chu
Quân bất lực đáp: “Tôi cầu tình duyên, thì sao nào?”.
Đàm Viên Viên nghiêm túc hỏi: “Anh đoán xem tôi cầu gì?
(1) Thời nhà Thanh (1662-1911) có một vị hoàng tử tên là Dận Chân. Năm
1694 Dận Chân cho xây một cung điện, về sau, năm 1723 Dận Chân lên ngôi hoàng
đế, hiệu là Thế Tôn Ung Chính, về trị vì tại Tử Cấm Thành. Từ đó cung điện cũ
của hoàng tử Dận Chân mang tên Ung Hòa Cung và không ai được vào đó ở. Sau này,
nhà vua Thế Tôn tặng cung Ung Hòa cho Phật giáo Tây Tạng, thời đó được gọi là
Lạt-ma giáo.
Biết rõ Đàm Viên Viên đào hố sẵn chờ mình sa chân xuống, một lúc sau Chu Quân
vẫn không kìm được lên tiếng hỏi: “Thế cô cầu gì?”.
“Vì muốn ăn những món Tứ Xuyên chính thống do đại đầu bếp Chu làm, tôi cầu
cho Bành Tiểu Phi nhanh chóng quay về.”
Chút tâm tư nhỏ nhoi ngày mong đêm nhớ cố giấu kín trong lòng mà vẫn bị người
ta bóc mẽ, Chu Quân đỏ mặt, vờ như chẳng nghe thấy gì, sải bước đi trước. Trình
Húc không rõ nội tình, bẹo mũi Đàm Viên Viên trách cô ăn nói chẳng biết kiêng nể
gì cả, mấy cái mụn trứng cá trên trán phập phồng lên xuống.
Đàm Viên Viên ngoan ngoãn nghe mắng mỏ, quay đầu lại nhìn Khánh Đệ nháy
mắt.
Đêm Giao thừa, Khánh Đệ và Viên Viên thì thầm trò chuyện, Chu Quân và Bành
Tiểu Phi là một trong những nội dung bàn tán ưa thích của họ. Đàm Viên Viên dùng
khả năng suy đoán cùng mớ logic mạnh mẽ của mình buông lời bình phẩm: “Bành Tiểu
Phi không điên cũng chẳng bất mãn với xã hội, sao lại từ bỏ con đường công danh
thênh thang, đâm quàng vào bụi rậm đường cong mà đi nhỉ?”.
Khánh Đệ bổ sung: “Còn nữa, Bành đại ca giữ thân như ngọc, không gần nữ
sắc”.
Đàm Viên Viên nghiêm túc đưa ra kết luận: “Tên ngốc kia thì không cần nói
rồi, mình thấy Bành Tiểu Phi cũng chắc đến 80% là… Có lẽ hiện tại anh ta còn
đang trong giai đoạn đấu tranh giữa đạo đức và sự công nhận của xã hội”.
Nhớ đến những lời này, Khánh Đệ bỗng trào dâng nỗi đồng cảm, bèn vỗ lưng Chu
Quân, an ủi: “Nhị sư huynh, yêu là nhẫn nại chờ đợi”.
Chu Quân đang ngượng ngùng, di động bỗng đổ chuông, Bành Tiểu Phi gọi. Anh ta
nhảy cẫng lên mừng rỡ, mặt mày hớn hở.
Một lúc sau, anh ta chạy đuổi theo ba người kia, nói: “Bành cách cách hỏi
chúng ta hôm nay có tiết mục gì mà gọi về điện thoại bàn không ai nghe máy”.
Trong lúc nói chuyện, những người bạn được mời cũng đã tụ tập đầy đủ tại nơi
hẹn, có bạn thân Phùng Thiếu Hàng của Chu Quân và trợ lý của anh ta, có hai cô
bạn Khánh Đệ quen trong học viện, họ cùng nhau đi vào sân trượt băng Thập Sát
Hải. Đang nhao nhao nghiên cứu giá cả của những đôi giày trượt, thì di động của
Khánh Đệ đổ chuông.
Số máy lạ rất đẹp, đầu dây bên kia lên tiếng trước, tự giới thiệu, “Tôi là
Tần Thạnh, chúc mừng năm mới”.
Giọng nói rất đỗi điềm tĩnh tự tin, bên tai Khánh Đệ bất giác như vang lên
tiếng của một người khác, cô hơi thất thần. “Chúc mừng năm mới.”
“Không về quê ăn Tết sao?”
Giọng điệu hỏi han tự nhiên chẳng khác nào bạn bè thân thiết từ lâu. Khánh Đệ
bỗng nhớ lại lần đầu gặp Tần Thạnh, vẻ mặt anh khi nói đồng ý mua lại bức ảnh đó
thật thản nhiên. Người như vậy, nếu không phải cuộc sống quá thuận lợi thì cũng
là quá tự tin, cô mỉm cười đáp, “Không”.
Đối phương sững lại giây lát, dường như không quen lắm với cách nói chuyện
ngắn gọn cụt lủn của cô. Lát sau, anh hỏi: “Giờ cô đang ở đâu? Có tiện ăn cùng
tôi bữa cơm rau không?”.
“Đang ở sân trượt băng Thập Sát Hải.” Trực giác phụ nữ mách bảo cô về ý nghĩa
lời mời vừa rồi, nhớ lại những tin tức của người đàn ông ấy do Đàm Viên Viên
cung cấp, Khánh Đệ bất chợt quay đầu nhìn lại, Viên Viên đang vòng tay ôm eo
Trình Húc, rúc rích thì thầm, hoàn toàn chẳng quan tâm gì tới xung quanh. Cô suy
nghĩ, rồi khéo léo từ chối, “Tôi đã hẹn bạn rồi, vì vậy…”.
Khánh Đệ cố ý nói “bạn” chứ không phải “các bạn”, hy vọng Tần Thạnh biết khó
tự rút nào ngờ anh ta chẳng chút nhụt chí, “Đông người càng vui, tôi sẽ tới chỗ
các cô”, nói xong không đợi câu từ chối, lập tức cúp máy.
Khánh Đệ đứng dựa vào lan can sắt, nới lòng chiếc khăn lớn quấn quanh cổ. Mặt
băng bằng phẳng, gió rít như dao khiến cô đỡ bối rối hơn. Cô đi tới nói với Đàm
Viên Viên, “Tần Thạnh sẽ đến”.
Viên Viên mở to mắt, quay sang nhìn bạn trai mình, Trình Húc lại như chưa
hiểu, ngây ngốc hỏi: “Ai?”.
“Sếp anh”, Đàm Viên Viên cười hi hi, bộ dạng háo hức chờ xem trò vui.
Tần Thạnh lúc này không còn mặc quá nghiêm túc như lần trước nữa. Chu Quân tỏ
ra thèm muốn chiếc khăn quàng màu cam quấn ngoài áo vest màu nâu sẫm của anh,
miệng lại tìm chuyện để nói. “Đây là muốn gửi lời chào tới phong cách thời trang
của tôi sao?”, nói rồi cụp mắt xuống chỉnh chỉnh cổ áo.
Khánh Đệ dùng dùng khuỷu tay huých Chu Quân một cái, Tần Thạnh đã đi đến, mỉm
cười cất tiếng chào: “Tôi phải tìm mãi, quên mất không hỏi mọi người đang ở sân
băng lớn hay sân băng nhỏ”.
Những người khác đã vào trong chơi, chỉ còn lại bốn người bon họ đứng chờ
ngoài lan can. Khánh Đệ giới thiệu Trình Húc với giọng không được tự nhiên lắm,
“Những người khác anh đã gặp rồi, không giới thiệu nữa, vị này là Trình Húc, bạn
trai của Viên Viên”.
Lúc nghe tin Tần Thạnh sẽ tới, Trình Húc đột nhiên muốn rút lui, kết quả là
bị Đàm Viên Viên túm chặt, giáo huấn một trận,
“Anh tốt nghiệp mấy năm rồi? Không nói tới chuyện đi làm, nhưng ít nhất cũng
chẳng còn là học sinh nữa, đúng không? Sao vẫn như thế? Em mặc kệ, anh đứng đây
đợi cho em, phải nói thì nói phải cười thì cười, anh ta đâu thể ăn thịt
anh”.
Hồi còn đi học, Đàm Viên Viên chọn Trình Húc vì tính tình lương thiện suy
nghĩ đơn giản, nhưng sau khi đi làm lại lo người yêu suy nghĩ quá giản đơn. Còn
Trình Húc, sao anh ta có thể không biết cơ hội này rất hiếm chứ?
Mặc dù nói ở bất cứ nơi đâu, Tần Thạnh cũng tác phong điềm tĩnh, thái độ ôn
hòa, nhưng gia thế nhà anh thực sự khiến người khác phải kinh ngạc, chức vụ lại
cao hơn Trình Húc mấy bậc, bình thường gặp nhau chỉ gật đầu chào, không chừng
người ta còn chẳng thèm nhớ Trình Húc tên họ là gì. Cố gắng trụ tới bây giờ, đột
nhiên thấy Tần Thạnh tươi cười nhìn mình và giơ tay ra, sau vài giây ngẩn người,
Trình Húc vội vàng dùng cả hai tay bắt tay Tần Thạnh, lắc lắc nói: “Sở trưởng
Tần, chúc mừng năm mới”.
Biểu hiện của Tần Thạnh có vẻ không chút ngạc nhiên, gật đầu cười đáp: “Chúc
mừng năm mới, Tiểu Trình. Bố cậu vẫn khỏe chứ?”.
Bố Trình Húc chẳng qua chỉ làm chức nhỏ trong một cơ quan sự nghiệp của nhà
nước mà thôi, năm trước mới tiến hành phẫu thuật nối mạch tim. Không ngờ Tần
Thạnh lại hiểu rõ hoàn cảnh gia đình mình đến thế Trình Húc há hốc miệng, cho
đến khi bị Đàm Viên Viên giật gấu áo, anh ta mới nhớ buông tay ra, vội nói: “Rất
khỏe, rất khỏe, cảm ơn anh quan tâm”.
Đàm Viên Viên đẩy người yêu, rồi lại nháy mắt với Chu Quân: “Chúng tôi đi
thuê xe trượt băng, hai người cứ từ từ nói chuyện”.
Sau khi ba người rời đi, tâm trạng Khánh Đệ rất kỳ lạ, vừa gượng gạo lại vừa
hoảng hốt, bối rối, không biết nên nói gì.
“Đổi kiểu tóc rồi?” Tần Thạnh quả rất ghi nhớ hình ảnh cô với mái tóc màu bạc
và đôi môi đỏ mọng, Khánh Đệ trước mặt lúc này và Khánh Đệ khi trang điểm vẫn có
những nét tương đồng, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác. Anh bỗng hoài nghi,
không biết bộ mặt nào mới đại diện cho tính cách thật của người con gái này.
Khánh Đệ vuốt vuốt mấy sợi tóc mai lòa xòa bên má, đáp lại một tiếng.
Tần Thạnh lại hỏi: “Cô biết trượt băng?”.
“Năm ngoái tôi thử qua, có thể đứng khoảng mười phút không bị ngã.” Khánh Đệ
thật thà thừa nhận.
Tần Thạnh khẽ cười, “Tôi chơi trò trượt băng này hơn mười năm rồi. Đi thuê xe
trượt thôi, rất đơn giản”.
Xe trượt là kiểu hai chiếc ghế sắt gắn với nhau, một cao một thấp được hàn
chặt. Sau khi hai người ngồi vững, đầu gối Tần Thạnh chạm vào eo cô, Khánh Đệ
ngượng ngùng ngẩng đầu tìm quanh, sân băng rộng như sân bóng này sớm đã chẳng
thấy bóng dáng Đàm Viên Viên đâu nữa.
Một nhóm người chân đeo giày trượt lướt qua, để lại hơi gió lạnh buốt quanh
người họ. Khánh Đệ hít một hơi thật sâu, thử đẩy hai thanh sắt trong tay, chân
chống làm lực, xe trượt mới từ từ tiến về phía trước, chậm như một con rùa
đen.
Tần Thạnh ngồi phía sau tay cũng đẩy hai thanh sắt, “Đừng vội, nào, tôi bắt
đầu hô một hai ba, đến ba thì chúng ta cùng dùng sức”. Quả nhiên sau tiếng hô
thứ ba, xe trượt đã bắt đầu lao đi khá nhanh.
Trên sân băng, già trẻ lớn bé nam nữ đều có cả, Khánh Đệ thậm chí còn nhìn
thấy một con chó giống Corgi chân ngắn ngồi ghế trước của một xe trượt. Những
tiếng cười lớn vui vẻ không ngớt theo gió vọng tới, tràng cười đó như có lực
truyền dẫn, sự căng thẳng ban đầu dần dần tan biến, hai người phối hợp càng lúc
càng ăn ý, tốc độ lao về phía trước rất đều, mỗi lúc một nhanh.
Thỉnh thoảng lại có những nghệ sĩ trượt băng “nửa vời” lao tới, miệng la bai
bải “Tránh đường, tránh đường”. Có lần tránh không kịp, họ đã đụng vào nhau.
Trong tiếng cười phá lên hào hứng, Khánh Đệ và mấy cô gái kia tranh nhau nói
“xin lỗi”, nằm chống hai tay về phía sau cười nghiêng cười ngả.
Đột nhiên, một bàn tay đưa ra, Khánh Đệ ngẩng đầu lên nhìn Tần Thạnh, anh
cười vui vẻ, rất đỗi trẻ trung, ánh mắt sáng lấp lánh. Khánh Đệ do dự vài giây,
rồi nắm lấy bàn tay ấy đứng dậy. Bọn Viên Viên cũng vừa lúc trượt tới gần, năm
sáu xe trượt tập trung lại một chỗ, nhìn rất hoành tráng. Viên Viên từ xa đã hét
lên: “Khánh Đệ, móc lại với nhau cùng trượt”.
Khánh Đệ nhìn Tần Thạnh như muốn hỏi ý, anh háo hức nói: “Hiếm khi thoải mái
một lần”. Nói xong anh liền đẩy xe trượt của họ nối vào sau xe của Viên Viên, cả
đội kết thành một chiếc tàu hỏa. Họ hô khẩu hiệu rồi hùng dũng tiến về phía
trước, khí thế bức người.
Ra khỏi sân băng mới nhận ra tay chân đã tê cóng hết cả, nhưng trong lòng ai
cũng vui vẻ háo hức lạ thường.
Trời tối đen, Tần Thạnh nhìn đồng hồ, nói muốn mời mọi người tới Hậu Hải ăn
cơm. Trình Húc chớp lấy cơ hội đẩy xe trượt của anh đi trả, Tần Thạnh cũng chẳng
từ chối, bèn theo ngay bên cạnh Trình Húc, cùng nhau rời đi.
Đàm Viên Viên nhìn theo bóng hai người, rất lâu sau mới Iên tiếng khen ngợi:
“Dù có phải làm bộ làm tịch hay không, chỉ riêng việc anh ta không có ý sai
khiến Trình Húc nhà mình như nhân viên dưới quyền, mình bỏ cho anh ta một
phiếu”.
“Nói gì thế?” Khánh Đệ vừa dứt lời thì di động đổ chuông.
Đàm Viên Viên thấy cô chần chừ nhìn màn hình hồi lâu mà không nghe máy, lập
tức biết ngay người gọi là ai, bèn khẽ tiếng than thở, “Mình đi tìm Trình Húc,
cậu cứ từ từ nói”.
Từng âm thanh của nhạc chuông tựa như đang đóng đinh vào trái tim cô, không
chịu buông tha, khiến người ta vừa đau vừa hận.
Định cứ để mặc nó reo cho tới khi tự ngắt, nhưng vào giây phút cuối cùng,
Khánh Đệ lại bất đắc dĩ bấm nút nghe.
Cô giận bản thân không có dũng khí, định chỉ nghe mà Không nói, nhưng sau hơi
thở dài của đối phương, một tiếng “Khánh Đệ” trầm thấp vọng tới, chỉ thế thôi
cũng phá vỡ sự trấn tĩnh trong lòng cô.
“Anh còn gọi điện đến làm gì?”
Dường như hơi sốc trước câu chất vấn hiếm thấy của cô, hồi lâu anh mới nói:
“Vì nhớ em”.
Chỉ ba từ ngắn gọn nhường ấy cũng đủ khiến mắt cô lệ nhòe, Khánh Đệ khịt khịt
mũi, cố gắng kìm nén để không phát thành tiếng.
“Anh uống rượu nên bạo gan.” Ngữ điệu chầm chậm, giọng khản đặc, rất đỗi yếu
ớt “Nếu không, anh làm nhiều việc sai như thế, chẳng có gan nói với em là anh
nhớ em”.
“Uống nhiều rồi thì về nhà ngủ, ngủ một giấc, ngày mai dậy sẽ chẳng có chuyện
gì xảy ra nữa.”
“Ngày mai… còn rất nhiều việc đang đợi, rất mệt, muốn ngủ rồi không dậy
nữa.”
Cô biết tửu lượng của anh không dễ say, nhất định là đang giả bộ đáng thương
để tìm kiếm sự thông cảm nơi mình. Nhưng dù năm lần bảy lượt cảnh cáo bản thân,
trái tim cô vẫn nhũn ra trước giọng nói yếu mềm ấy. “Năm mới, anh nói chuyện đó
làm gì?”
“Không nói nữa.” Anh phì cười một tiếng như tự giễu chính bản thân mình,
“Chúc mừng năm mới, coi như cuộc gọi chúc tết”.
“Chúc mừng năm mới. Anh phải giữ sức khỏe đấy.”
“Em cũng vậy.”
Trên sân băng, đôi tình nhân đang giành nhau đốt pháo hoa, những đốm lửa nhỏ
cùng vụt bắn về phía trước, đôi tình nhân chân đeo giày trượt, cùng ôm và nhìn
nhau. Ngắm nhìn hạnh phúc của người khác với ánh mắt ngưỡng mộ, có lẽ cô rất nhớ
anh.
“Đi ăn tối thôi, tám giờ rồi.”
Khánh Đệ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt quan tâm của Tan Thạnh, không biết anh
đã đứng cạnh bao lâu rồi, cô thoáng ngượng ngùng, cố nặn ra nụ cười, nói
vâng.
Ăn đồ ăn Vân Nam ở Hậu Hải xong, tất cả cùng kéo nhau tới một quán bar trên
đường gần đây. Khánh Đệ và Viên Viên ra ngoài mua cho mọi người mấy xiên thịt
nướng. Trong lúc vừa đợi vừa ăn, Viên Viên ngập ngừng rồi lại thôi, cuối cùng
vẫn quyết đinh nói với Khánh Đệ, “Vừa rồi mình hỏi Trình Húc nhà mình giúp cậu,
anh ta còn có một cô con gái tám tuổi. Làm mẹ kế không dễ đâu, mình thấy, tốt
hơn hết là vẫn nên thôi”.
Hơi tương ớt bỗng chốc xộc thẳng lên mắt cay sè, Khánh Đệ nước mắt vòng quanh
hỏi Đàm Viên Viên, “Mình có ý đó bao giờ?
“Khánh Đệ, lần đầu tiên thử yêu người khác, lần thứ hai hãy thử để người khác
yêu đi. Nếu không cả đời này cậu sẽ rất thiệt thòi. Cậu chẳng cần suy nghĩ đến
trường hợp của Tần Thạnh, nữa, người đến sau bao giờ cũng phải giải quyết một
đống phiền phức, nếu thật sự về với nhau, cậu sẽ chán lắm. Không đáng tin.’
Là bạn, tính thực tế và sáng suốt của Đàm Viên Viên luôn bù đắp cho khuyết
điểm ảo tưởng của cô. Khánh Đệ trầm ngâm hồi lâu rồi bắt đầu nói đùa: “Không
đáng tin nhất là cậu. Hay cậu bàn với Trình Húc xem, bảo anh ấy nhường cậu cho
mình”.
“Nếu thế, ba chúng ta cùng kết hôn là được mà, Trình Húc làm vợ bé của
mình.”
Thế nhưng, buổi tối sau khi đưa họ về, Tần Thạnh đã lập tức gọi điện thoại
tới, lời lẽ trang nghiêm, ngữ khí trịnh trọng, “Ở bên em, lâu lắm rồi anh mới có
cảm giác nhẹ nhõm như thế. Vì vậy, cùng là những người độc thân, anh rất hy vọng
em sẽ suy nghĩ nghiêm túc về anh, và cả khả năng sẽ chính thức tìm hiểu nhau
nữa”.
Lời thổ lộ nghiêm trang như ngôn ngữ dùng trong ngoại giao, kết hợp với phong
thái trác tuyệt của Tần Thạnh nghe rất có thành ý.
Thấy Khánh Đệ có chút do dự, Tần Thạnh nhanh chóng cảm nhận được ý từ chối
trong sự trầm mặc ấy, bèn nói thêm: “Không cần phải trả lời ngay, anh có thể
đợi. Trên cơ sở của tình bạn, có thể phát triển thêm một bước nữa là điều anh hy
vọng nhất”.
Kín kẽ như thế, nếu vẫn kiên quyết dứt khoát từ chối e là hơi cạn tình, Khánh
Đệ trầm ngâm rồi bình tĩnh trả lời: “Em sẽ suy nghĩ”.
Sau khi cúp máy, cô nhớ ra sự xuất hiện khá kỳ lạ của Tần Thạnh ngày hôm nay,
nghĩ đến một chi tiết, trước khi đến sân trượt băng, Chu Quân đã nhận điện thoại
của Bành Tiểu Phi, Khánh Đệ thở dài, lập tức bấm máy gọi cho Bành Tiểu Phi.
Trước Tết, Bành Tiểu Phi trở về Nguyên Châu, sau khi chào hỏi, Khánh Đệ đi
thẳng vào vấn đề: “Là anh cho Tần Thạnh số di động của em phải không?”.
Bành Tiểu Phi im lặng, rồi cũng thẳng thắn nói: “Đúng, anh đã nói cho anh ấy
biết hôm nay bọn em đi đâu”.
“Bành đại ca…” Khánh Đệ thở dài, với tình bạn của hai người, cô không thể
trách đối phương nhiều chuyện, nhưng cách người bạn ấy can thiệp vào cuộc sống
tình cảm của mình thế này khiến cô cảm thấy không vui.
“Con người Tần Thạnh, anh rất hiểu, không có kiểu công tử quần là áo lượt,
lại bình tĩnh thông minh, tiền đồ rộng mở. Có lẽ trong cuộc sống, anh ấy hơi
trầm tĩnh vô vị, nhưng làm bạn thì tuyệt đối tốt. Người vợ trước và anh ấy tính
cách hoàn toàn trái ngược nhau, trước kia vì nghĩ thêm một việc chẳng bằng bớt
đi một việc, nên mới cố sống với nhau gần mười năm…”
“Bành đại ca, em nghĩ anh không hiểu. Chuyện trước em còn chưa hoàn toàn quên
được, em không thể bắt đầu lại. Anh ấy càng tốt, thì càng không công bằng với
anh ấy.”
Biết người mà Khánh Đệ chưa thể quên là ai, Bành Tiểu Phi một lần nữa rơi vào
trầm lặng.
Lần đầu tiên gặp Khương Thượng Nghiêu, Bành Tiểu Phi đã có dự cảm đây là nhân
vật không bình thường. Năm nay về nhà, sau một hồi điều tra tìm hiểu, quả nhiên
sự thật đúng như mình nghĩ. Trong buổi tụ tập ngày hôm nay có Ba Đình Đình con
gái của Bí thư Ba, Trạch Trí, Thư ký Lâm Nhạc của Phó Khả Vi, Tạ Tín Dương em vợ
của chủ nhiệm văn phòng tỉnh… Những người này đã lần lượt chứng thực suy nghĩ
của anh ta, Khương Thượng Nghiêu không chỉ phát triển sự nghiệp ở Vấn Sơn mà còn
đang vươn sang cả Nguyên Châu.
Trong bữa tiệc, lặng lẽ quan sát thấy Khương Thượng Nghiêu nói năng trò
chuyện rôm rả, hành xử thoải mái tự nhiên với đám người con nhà quyền thế, Bành
Tiểu Phi bất chợt lòng sinh cảnh giác.
Nếu suy nghĩ theo logic “Bạn của kẻ thù cũng chính là kẻ thù tiềm năng”, thì
quan hệ thân thiết giữa Bành Ngu và Ngụy Kiệt chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của
Khương Thượng Nghiêu. Mặc dù không có bằng chứng chứng minh Khương Thượng Nghiêu
có mưu đồ, nhưng với ân oán từ chín năm trước, Bành Tiểu Phi tin rằng dù bất kỳ
người đàn ông nào cũng sẽ không thể bỏ qua.
Khi mọi người chuẩn bị đến một cuộc họp kín ở Nguyên Châu, Bành Tiểu Phi chủ
động mời Khương Thượng Nghiêu đi trước nói chuyện.
Khương Thượng Nghiêu nhìn chằm chằm người đàn ông này một hồi, bất chợt cười
thật tươi, nói: “Bành đại ca, lên xe từ từ nói”.
Chiếc xe Bentley Mulsanne kia cũng khiến Bành Tiểu Phi phải kinh ngạc. Nguyên
Châu chỗ nào cũng thấy toàn xe hiệu, Bentley không phải loại hiếm thấy, nhưng
vào khoảng chín năm trước, lúc anh ta sắp tốt nghiệp đại học, Khương Thượng
Nghiêu chỉ là một phạm nhân, bốn năm trước, anh ta học xong bằng thạc sĩ, Khương
Thượng Nghiêu vừa ra tù. Chỉ trong vòng bốn năm ngắn ngủi, dù ông Trời có ban
phát tình thương hay sự may mắn, thì bản thân Khương Thượng Nghiêu cũng phải nỗ
lực rất nhiều.
“Chỉ là xe tôi mượn thôi, bình thường dùng cái này e rằng có chút hơi quá.”
Khương Thượng Nghiêu nhận thấy nỗi nghi hoặc trong lòng người đàn ông bên cạnh.
Bành Tiểu Phi nhớ ra hiện tại anh đang quản lý một công ty trực thuộc tập đoàn
năng lượng của tỉnh, lại rất biết giữ ý giữ lễ như thế, bất giác có cái nhìn
khác về con người này.
“Khương tổng, theo tin tức mà sư huynh tôi, luật sư Nghiêm Hoa Khang cho
biết, hình như anh khá tò mò về tôi. Tôi nghĩ rất lâu rồi, cảm thấy vẫn nên trực
tiếp trả lời những thắc mắc của anh thì hơn.” Ngồi trên xe, Bành Tiểu Phi
nói.
Vẻ mặt Khương Thượng Nghiêu bình tĩnh, chẳng chút lúng túng, chỉ im lặng nhìn
Bành Tiểu Phi, có ý chờ đợi.
“Đúng như những gì anh đã điều tra, năm 1999 tôi thực tập tại văn phòng của
luật sư Vương Cao Hàn ở Nguyên Châu, đảm nhận chức vụ trợ lý pháp luật. Mùa hè
năm đó, Khánh Đệ tới tìm chủ nhiệm văn phòng, tôi may mắn được nghe kể về vụ án
của anh.” Bắt gặp cơn chấn động khẽ thoáng qua trong mắt đối phương, Bành Tiểu
Phi không hề tỏ ra đắc ý, mà bất chợt nhớ tới hình ảnh một cô gái đang ngơ ngác
đứng ở đầu đường nhìn ngó khắp nơi, mồ hôi nhễ nhại, lòng trào dâng cảm giác hối
tiếc.
“Sau đấy thì sao?”
“Lúc đó cô ấy đã tìm tới hai văn phòng luật sư rồi, nhưng họ đều từ chối,
đang chuẩn bị tới văn phòng thứ ba. Có lẽ vì thông cảm với anh, mà cũng có thể
vì khâm phục lòng quả cảm của Khánh Đệ, tôi đã giới thiệu với cô ấy sư huynh
tôi, luật sư Nghiêm Hoa Khang ở Vấn Sơn tiếp quản vụ án của anh. Đại khái như
thế, tôi nghĩ chẳng cần giải thích thêm, phán quyết cuối cùng của Tòa án đủ để
chứng minh thành ý của tôi.”
Lời vừa dứt, không khí trong xe bỗng trở nên tĩnh lặng. Người đàn ông ngồi
bên cạnh Bành Tiểu Phi vẻ mặt không vui, ánh mắt thâm sâu khó dò, rất lâu sau
mới chần chừ nói một câu: “Cảm ơn anh”.
Bành Tiểu Phi nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực đó, biết rằng Khương Thượng
Nghiêu không chỉ hiểu những gì mình vừa nói mà còn hiểu nội dung mà mình chưa
nói – đó chính là, việc Bành Tiểu Phi can thiệp vào vụ án oan của Khương Thượng
Nghiêu xưa chẳng liên quan gì tới bố anh ta cả.
“Bành đại ca?” Khánh Đệ nghi hoặc gọi qua điện thoại.
Bành Tiểu Phi như bừng tỉnh, tiếp tục đề tài: “Thực ra cũng là duyên phận,
sang năm Tần Thạnh sẽ được điều về Vấn Sơn. Trước Tết khi gặp nhau trong bữa
tiệc từ thiện, anh đã nghe anh ấy nói tới chuyện này. Mấy hôm trước lúc nói
chuyện với nhau anh có kể em là người Vấn Sơn, có lẽ vì vậy anh ấy hơi tò mò,
hoặc có cảm giác thân thiết gì đấy. Làm bạn thôi mà, em đừng nghĩ nhiều quá. Nói
thật, với thực lực của mình, anh ấy hoàn toàn có thể chọn một chỗ khác tốt hơn,
chỉ là trong các sự lựa chọn anh ấy lại chọn một hòn đá cứng mà thôi, riêng điểm
này đã không thể khiến người ta không kính phục”.
Sự thực đúng như Bành Tiểu Phi nói. Là người kế nhiệm đời thứ ba, và vẫn là
người kế nhiệm có tiềm lực nhất trong đảng phái của mình, đường dát vàng, Tần
Thạnh hoàn toàn có thể ở lại thành phố nhưng anh lại chọn đến Vấn Sơn, một thành
phố mà thế lực đảng phái của anh tương đối yếu. Nếu tạo được thành tích, các
lãnh đạo sẽ nhìn anh với con mắt khác. Nếu thất bại, tiền đồ của anh sẽ chậm mất
vài năm.
Lựa chọn của Tần Thạnh nếu không xuất phát từ tâm lý thích mạo hiểm, thì
chính là anh đã nắm chắc được thành công.
Có thể thấy rằng, Vấn Sơn tương lai sẽ là thành phố có nhiều biến động đối
với thế cục ở toàn tỉnh Tế Tây.