Mặc cho những người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, người phụ nữ trung niên vẫn
cầu khẩn không thôi, tay bà túm chặt nhất quyết chẳng buông. Có lẽ bà túm chặt
quá, cô gái kia đau tới mức chảy cả nước mắt “Cháu không quen bác”.
Một người đi cùng cô ấy không thể kiên nhẫn được hơn, giơ tay ra đẩy, người
phụ nữ trung niên bị đẩy lùi về phía sau mấy bước, sững lại, miệng gào khóc gọi
tên “Nhạn Lam” rồi lao về phía trước.
Trong nháy mắt, trái tim Khánh Đệ nhói đau, liền lao đến kéo người phụ nữ
lại: “Cô Diêu”.
Người đang vùng vẫy trong lòng cô lúc này chẳng phải mẹ của Nhạn Lam sao?
Có thể nhìn thấy bà được chăm sóc khá tốt, quần áo sạch sẽ, hai má đỏ hồng,
chỉ có thứ duy nhất trông khác người thường là đôi mắt. Đôi mắt với những tia
sáng hoảng loạn, nhìn chằm chằm cô gái có đuôi tóc buộc cao xa xa phía trước,
tướng mạo rất giống Nhạn Lam.
Đối phương có lẽ bị làm cho sợ hãi, lùi về phía sau mấy bước, một người đứng
bên cạnh cô gái đó lại lên tiếng chỉ trích Khánh Đệ: “Phiền cô, nhà có người
điên thì giữ cho kỹ, đừng để người ta trốn ra ngoài dọa người khác”.
Khánh Đệ chẳng thèm để ý tới anh ta, miệng liên tục nói: “Xin lỗi”, tay ôm
chặt mẹ Nhạn Lam đang chực nhảy vọt ra ngoài, tay kia cuống cuồng lục tìm di
động trong túi áo.
Số điện thoại ấy sớm đã khắc sâu trong đầu cô, vừa bấm gọi một giây đã thấy
đối phương trả lời, Khánh Đệ chưa kịp nói gì, miệng hét lên một tiếng, mẹ Nhạn
Lam cắn vào tay cô một cái, gào thét: “Nhạn Lam”, rồi lao vào đám người phía
trước ôm lấy cô gái kia.
Khương Thượng Nghiêu có lẽ cũng đang đi tìm người., nghe tiếng gọi thảng thốt
“Nhạn Lam” vọng vào điện thoại, chỉ hỏi cô: “Đang ở đâu?”.
“Cửa Cung Văn hóa Đường sắt.” Khánh Đệ vừa trả lời vừa cất bước chạy đuổi
theo.
“Anh sẽ đến ngay, em đừng ở gần cô ấy quá.”
Khánh Đệ chạy qua quán trà sữa và cửa hàng kẹo, theo sát mẹ Nhạn Lam. Mất dấu
cô gái giống con gái mình, mẹ Nhạn Lam càng lúc càng đau lòng, ánh mắt thất
thần, dáo dác nhìn về phía trước, từng bước, từng bước đến chỗ quầy bán vé.
Chỗ bán vé bây giờ không còn giống như hồi bà còn làm nữa. Bên trong là một
dãy máy tính, trên màn hình hiện Iên số ghế và hàng ghế còn trống. Bà nhìn xung
quanh, sau đó ngồi xổm xuống phía dưới cửa sổ, lục tìm trong thùng rác bên cạnh,
sau đó kinh ngạc như phát hiện ra thứ gì đó. Khánh Đệ tiến sát lại nhìn, thì ra
là mấy tấm vé đã bị xé nát.
“Mua vé à?” Mẹ Nhạn Lam đột nhiên quên mất cô là người vừa ngăn cản bà, nhìn
Khánh Đệ cười hiền hòa: “Hihi, đây, đây”.
Khánh Đệ dùng tay che nửa mặt, nước mắt chảy qua các kẽ ngón tay, một tay run
run đưa ra, thận trọng cầm lấy mấy tấm vé nghẹn ngào: “Cảm ơn”.
Di động đổ chuông, Khương Thượng Nghiêu hỏi: “Đang ở đâu? Anh đến rồi”.
“Đang ở chỗ bán vé, em trông đây rồi.”
Đầu dây bên kia ngập ngừng vài giây, rồi khẽ hỏi: “Có phải cô Diêu đánh em
không?”.
Khánh Đệ khịt khịt mũi, lắc đầu nói: “Không, em không sao”.
Khi tìm thấy họ, Khánh Đệ đang lục tìm thùng rác cùng mẹ Nhạn Lam. Người ngồi
xổm, người ngồi bệt, họ thỉnh thoảng nhìn nhau phá lên cười, khiến những người
xung quanh phải ngoái đầu nhìn lại. Khương Thượng Nhiêu nhìn quanh một lượt thấy
mấy người bảo vệ đi về phía họ, Đại Lỗi không đợi anh lên tiếng, đưa hai người
anh em bước lên cản lại.
Khương Thượng Nghiêu chầm chậm đi tới, cũng ngồi xổm xuống, cười khúc khích
hỏi: “Đang làm gì thế?”.
Nụ cười rạng rỡ của anh thân thuộc như ngày nào, Khánh Đệ khẽ sững lại: “Bán
vé mà”.
Không đợi anh nói, mẹ Nhạn Lam đưa cho anh đống giấy vụn trên tay: “Nào, vé
đây”.
“Cô Diêu, hết giờ làm rồi, về nhà nấu cơm thôi.” Khương Thượng Nghiêu nhẹ
nhàng dỗ dành.
Mẹ Nhạn Lam khẽ khựng lại, sau đó như nhớ ra điều gì đứng phắt dậy phủi quần,
vội vội vàng vàng nói: “Trình Trình đi học về, chắc là đói rồi”, nói xong liền
gạt hai người ra, lao về phía trước.
Khương Thượng Nghiêu giơ tay kéo cô lại, “Cô Diêu, Cảnh Trình hôm nay ở lại
lớp rồi. Đừng vội, cháu đưa cô về”.
Dỗ dành đưa mẹ Nhạn Lam vào ghế sau xong, Khương Thượng Nghiêu lên phía trước
một bước: “Anh ngồi giữa. Cô ấy lúc hiền dịu lúc hung hăng, không biết khi nào
sẽ nổi cáu”.
Khánh Đệ do dự một lát, rồi cũng lên xe theo.
Mẹ Nhạn Lam vui vẻ đập vào cửa kính xe, reo lên: “Về nhà nấu cơm cho Cảnh
Trình thôi”. Khương Thượng Nghiêu liên tục vâng dạ, cuối cùng cũng dỗ dành cho
bà yên lặng trở lại.
Lúc này anh mới quay đầu sang, nói với Khánh Đệ: “Vừa rồi làm em sợ phải
không?”.
“Không, có điều lúc đầu em cứ nghĩ em nhận lầm người.”
“Hai năm nay cô ấy nếu bình thường thì lại hung hăng hơn trước nhiều, còn khi
nghiêm trọng, cô ấy sẽ nhớ tới tất cả những chuyện ngày xưa. Cô ấy đã lén ra
ngoài mấy lần rồi, lần trước gặp ở cổng khu tập thể đường sắt, vừa rồi nhận được
điện thoại của viện điều dưỡng, anh cũng đoán là cô ấy ở gần nhà, vừa mới đến
nhận được điện thoại của em.” Anh vừa nói vừa lật tìm trong túi, không tìm thấy
khăn giấy, đành dùng tay áo vest lau nước mắt trên mặt Khánh Đệ: “Mặt lem nhem
hết rồi”.
Không kịp đề phòng, Khánh Đệ quay sang nhìn anh, sự quan tâm ân cần quen
thuộc trong đôi mắt ấy khiến trái tim cô nhói đau, cố vội vàng cúi đầu lau quệt
những vết nhọ trên mặt che giấu nói: “Nhớ lại được có nghĩa là cô ấy đang chuyển
biến tốt, từ từ sẽ ổn, anh đừng lo”.
Trầm mặc vài giây, sau đó anh nói tiếp: “Không vội. Bình thường anh cũng
chẳng quan tâm được tới cô ấy. Chỉ có thể thuê thêm hai hộ lý đặc biệt để chăm
sóc riêng thôi. Hôm nay thật không may, cuối năm rồi nên một người nghỉ phép,
một người ra ngoài có việc…”.
Lời chưa dứt, di động báo có tin nhắn, Lưu Đại Lỗi ngồi phía trước quay đầu
xuống nhắc: “Anh Khương”.
Khương Thượng Nghiêu mở tin nhắn: “Lão đại, anh nói chuyện của người khác ít
thôi, nói chuyện của mình đi. Dù chỉ hỏi xem hai năm qua chị ấy sống thế nào
cũng được, không hỏi chuyện đó thì cũng nên hỏi thăm chị dâu một câu, giờ chị ấy
đang yêu ai? Tên pêđê hay tên trần như nhộng kia?”.
Nhị Hóa ngồi bên ghế lái phụ mặt mày nghiêm túc, nháy mắt với anh qua gương
chiếu hậu, Khương Thượng Nghiêu cụp mắt xuống.
Nếu tình yêu là sợi dây thừng, thì trái tim anh lúc này đang giăng trong sự
rối loạn của sợi dây ấy. Càng nhớ nhung, sợi dây đó lại càng thắt chặt hơn,
khiến lồng ngực ngột ngạt, cổ họng nghẹn ngào.
Anh không thốt nên lời, dù là giải thích chuyện quá khứ hay kể lại những gì
xảy ra trong hai năm xa cách, hoặc thăm dò tình hình của cô bây giờ.
Cho đến khi đưa mẹ Nhạn Lam đến viện điều dưỡng, lại đưa Khánh Đệ về khách
sạn, sau khi tạm biệt, tiếng đóng cửa vang lên bên tai như tiếng sấm nổ, mọi ý
thức của anh mới được đánh thức. Anh ngập ngừng đứng trước cửa phòng cô, sau đó
quyết định bước lên gõ cửa.
Đúng lúc Khánh Đệ mở cửa ra, anh cố gắng len vào trong, thì bắt gặp ánh mắt
ngơ ngác và kinh ngạc của cô, anh hỏi: “Không vì sự chìm nổi của thế sự mà thay
đổi niềm vui nỗi buồn của bản thân, câu này em nói phải không?”.
Khánh Đệ lùi lại phía sau một bước, cả mắt và miệng đều mở to. Không đợi cô
trả lời, Khương Thượng Nghiêu tiến lại gần rồi ép cô nhìn thẳng vào mắt mình,
hỏi: “Trong những tấm ảnh mà em gái em gửi tới có viết câu này, anh không tin Ái
Đệ khi viết giấy nhắn cũng tỉnh táo rõ ràng giống em như thế”.
Câu đó đúng là cô nói trong điện thoại. Và nó cũng chính là suy nghĩ của cô.
Khi nói câu đó, cô đã sắp xếp lại mười năm tuổi xuân của mình, chuẩn bị đóng gói
và treo nó lên cao.
Không cần một lời nào, Khương Thượng Nghiêu nhìn thấu câu trả lời trong mắt
cô.
Đã từng có thời, đôi mắt trong veo ấy nhìn đăm đăm như thấu vào tận tim anh,
nói “Em thích”.
Bây giờ, vẫn là đôi mắt với sự khẳng định đó nói với anh rằng: “Thà đừng gặp
lại”.
Lời nói như con dao nhọn đâm thẳng vào ngực, khoét sâu vào da thịt anh.
“Sao em có thể nhẫn tâm như thế?” Miệng anh như cười,song nước mắt chỉ chực
rơi xuống.
Khánh Đệ mấp máy, nhưng rồi lại cắn chặt môi vì giọt nước nơi khóe mắt của
anh. “Em nghĩ…”
Anh đột nhiên tiến thêm một bước, giơ tay kéo cô vào lòng, giơ tay giữ chặt
cằm cô, hơi thở nặng nề, bộ dạng buồn thảm chán ghét lại pha chút giảo hoạt, tức
giận: “Em làm được thật rồi đấy, không nói không rằng, biến mất như làn
khói”.
“Anh bỏ tay ra.” Khánh Đệ hít thở khó khăn, nhả từng chữ cũng chẳng dễ dàng,
“Buông tay!”.
Khương Thượng Nghiêu làm như cô muốn, nhưng thuận thế đẩy cô ngã lên giường.
Khánh Đệ áp sát vào thành giường hoảng sợ, giật lùi về bên kia, nói với giọng
cảnh cáo: “Khương Thượng Nghiêu, anh mà dám động vào tôi…”.
Sự ác ý sai khiến anh đập vụn vẻ kiêu ngạo của mình, xé nát bộ mặt lạnh lùng
kia của cô, để cô lại dịu dàng nằm dưới thân hình run rẩy của anh như trước. Mỗi
lần anh tiến thêm một bước, suy nghĩ độc ác đó lại tăng thêm một phần. Khi áp
sát vào người cô, ánh mắt trừng trừng nhìn cô bỗng dịu dàng hơn, những hoài niệm
bị giam chặt trong ký ức như được giải phóng. Ngồi xổm xuống giữa hai đầu gối
cô, rất lâu sau, anh khàn giọng nói: “Anh không dám”.
Ngay đến câu “Em có nhớ anh không?”, anh cũng chẳng dám mở lời.
“Khánh Đệ, em cũng thấy rồi đây, mẹ Nhạn Lam giờ thành ra thế này, em thử
nghĩ xem, dưới suối vàng tâm trạng hai chị em Nhạm Lam sẽ ra sao. Năm đầu tiên
khi mới ra tù, anh đã thề rằng, những kẻ đã hại cả gia đình cô ấy tan cửa nát
nhà đều không thoát khỏi sự trừng phạt. Bản thân anh phải ngồi tù chịu tội, anh
có thể cho qua, nhưng những chuyện bọn chúng làm với họ, anh không thể bỏ qua.
Trước kia em thường nói anh ngủ không yên giấc, đó là vì em không hiểu, thỉnh
thoảng vừa nhắm mắt lại, bộ dạng toàn thân máu me be bét của Cảnh Trình lại hiện
lên trước mắt anh.” Dòng máu đó cứ tràn ra khắp giấc mơ của anh, liếm láp lương
tâm anh. Khương Thượng Nghiêu hít một hơi thật sâu: “Anh có trách nhiệm. Những
việc cần làm nhất định phải làm, bất kể mọi giá. Em oán trách anh, giận anh,
được, nhưng đừng tàn nhẫn như thế, hoàn toàn phớt lờ tháng ngày hai năm chúng ta
bên nhau”.
Sau khi Khánh Đệ bỏ lại tất cả ở Vấn Sơn, sau khi em gái cô được lệnh xé nát
những bức ảnh cưới và gửi kèm câu nói tàn nhẫn đó cho anh, sau khi biết cô đang
sống chung với người khác, anh cũng muốn học theo cô làm như thế, từng bước,
từng bước nhanh chóng quên đi muôn vàn ký ức đẹp đẽ. Nhưng có đôi lần, dù xung
quanh yên tĩnh hay ồn ào tiếng cười nói, anh đều dâng lên cảm giác không hiểu
mình đang ở đâu, rồi cả cảm giác lạnh lẽo đau khổ nữa, chỉ bởi không có cô bên
cạnh.
“Em nghĩ, khi đi em đã nói rất rõ ràng rồi.” Sự gần gũi thân mật như thế
khiến tim cô đập nhanh hơn. Anh vẫn có sức ảnh hưởng nhất định đối với cô, dù
chỉ là ánh mắt cầu xin sự tha thứ. Khánh Đệ cắn chặt răng, không kìm được đưa
tay lên chạm vào má anh: “Em nghĩ anh cũng có thể hiểu. Từ trước tới nay em chưa
từng ngăn cản anh chuyện gì. Mặc dù em thường xuyên nhắc nhở anh, phải cẩn thận,
phải bảo vệ bản thân. Nhưng việc em bỏ đi tuyệt đối không phải vì chuyện đó, mà
vì anh đã không còn là anh nữa. Nói cách khác, anh không còn giống người mà em
đã yêu. Mẹ anh nói anh chỉ vì một phút lầm đường lạc lối, không phải thế. Con
người nếu đã sống, không thể không có tín ngưỡng của riêng mình, kiên định,
không bao giờ hối hận. Loại tín ngưỡng này là chính nghĩa dẫn đường, đưa ta tiến
về phía trước theo hướng tích cực. Chẳng phải anh không có, nhưng thứ tín ngưỡng
của anh tiêu cực, hỗ trợ cho hận thù, cho lòng ham muốn trong anh. Khi anh xoay
xở vất vả để xử lý mối quan hệ giữa em và người phụ nữ đó, anh có thể tưởng
tượng được em thất vọng thế nào không? Anh có tin vào tình yêu không? Anh không
tin, anh chỉ đang hưởng thụ”.
“Khánh Đệ!” Anh vội vàng nắm chặt tay cô, hoảng hốt giải thích: “Không phải
như những gì em nói. Có lẽ anh đã phụ lòng tin của em, nhưng anh chưa bao giờ
muốn làm tổn thương em. Anh biết em có ý nghĩa thế nào với mình…”.
“Em hiểu, anh mang trong lòng tâm lý đầu cơ, anh muốn dùng mưu mẹo, muốn đạt
được lợi ích nhiều nhất trong sự cân bằng chung.” Cô mím chặt môi, cố gắng nén
những giọt nước mắt chực trào ra: “Chưa bao giờ em nghĩ, sau khi cho đi tất cả,
em vẫn là đối tượng được lựa chọn của anh. Anh trước kia không như thế, em rất
thất vọng khi anh biến thành một người mà em hoàn toàn chẳng quen biết, theo
đuổi tiền tài danh vọng, nhưng bị nó cắn lại. Tình không nặng, ý chẳng vững, thì
sao có thể yêu nhau?”.
Tình không nặng, ý chẳng vững. Lời trách móc đó khiến anh run rẩy, ngẩng lên
nhìn đôi mắt ướt nhèm của cô, tình yêu và sự không cam chịu thiêu đốt lồng ngực
anh. “Khánh Đệ, anh sai rồi.Không chỉ sau khi em đi, thậm chí ngay cả trước khi
em phát hiện ra, anh cũng biết mình đã sai. Việc anh lừa dối em, cũng vì sợ em
phát hiện ra, em sẽ thất vọng. Nhưng, anh là một người đàn ông, anh có trách
nhiệm không thể lẩn tránh, nếu anh không cố gắng vượt lên, anh sẽ chẳng có cơ
hội để hoàn thành tâm nguyện. Nếu lời thề trước mộ chị em Nhạn Lam không thực
hiện được, cả đời này anh chẳng thể sống yên. Khánh Đệ, xin em hãy hiểu cho anh.
Khi anh sa cơ lỡ bước em đã ở bên anh, giờ…” Giọng anh mỗi lúc một nghẹn
ngào.
Khương Thượng Nghiêu cứ nghĩ rằng mình đã đi đủ xa trên đường, nhưng không
ngờ vẫn còn loanh quanh dưới cầu thang. Cái giá mà anh phải trả quá lớn, và thứ
tốt đẹp nhất anh đã mất chính là cô.
“Em có thể hiểu.” Khánh Đệ khẽ nhắm mắt, song không sao khép lại được cảm
giác nghẹt thở đang ào ào ùa tới. Trách nhiệm nặng nề, nhưng cũng khiến tình yêu
gắn kết tương lai của hai người càng thêm nặng nề. Vì vậy, cô tác thành cho anh,
một mình lên đường. “Em không đẩy anh xuống địa ngục, ngược lại, sự ra đi của em
có thể giảm bớt gánh nặng trên vai anh, khiến anh tiến được xa hơn. Đối với em,
nó cũng là việc tốt, em có thể đi tìm cái mà em muốn.”
Anh đã không còn được cô cần đến nữa. Khương Thượng Nghiêu đón nhận sự thật
ấy lần nữa, trái tim vẫn đau đớn tới khó thở.
Ánh mắt anh nhìn xuyên qua ký ức, Khánh Đệ đang vẫy tay tiễn bọn trẻ khi tan
học, ánh nắng chiều nhảy nhót trên tóc cô. Cô ngước nhìn anh khi anh lắp xong
chiếc chụp đèn, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc. Cô nâng niu chiếc lá đỏ nhận từ tay
anh. thận trọng như đang cầm báu vật, nước mắt khẽ rơi, nói trong niềm vui sướng
“Em thích…”.
“Lẽ nào nói… thế là hết rồi?”
Khánh Đệ quay mặt đi, mím chặt hai môi, không dám nỏi dù chỉ một từ. Chỉ cần
mở miệng lúc này, trái tim như sắp nhảy khỏi lồng ngực của cô, từ lâu vẫn luôn
chìm đắm trong tình yêu của anh kia, sẽ nhảy vọt ra ngoài, và nhanh chóng vỡ tan
thành trăm nghìn mảnh.
Thế là, cô nhìn anh, lẳng lặng gật đầu.
Mấy ngày sau, Khương Thượng Nghiêu sai Tiểu Đặng và Đại Lỗi đưa Khánh Đệ
về.
Trước khi lên xe, cô quay đầu nhìn lại thành phố phủ sương mù, như nhìn thấy
mình thời thiếu nữ đang bước đi trên con đường thân thuộc ấy. Yêu say đắm một
thời, tuổi thanh xuân coi như đã không lãng phí. Mắt Khánh Đệ dần mờ đi, cuối
cùng mỉm cười, buồn và cảm khái.
Trên đường quay về, Lưu Đại Lỗi không ngừng kể lể về cuộc sống và những việc
mà Khương Thượng Nghiêu trải qua trong hai năm qua, muốn cố cứu vãn lần cuối
cùng, nhưng sự buồn bã của cô cùng với quê hương đang lùi dần về phía sau, rồi
từ từ chìm xuống.
Trước khi đi, Lưu Đại Lỗi vẫn thấy không cam tâm, bèn nói: “Chị dâu, anh
Khương như thế… Chị cũng thật nhẫn tâm quá”.
Nhẫn tâm, đây là từ đánh giá về mình lần thứ hai cô nghe
Trời đất làm chứng, tình yêu của họ, ngay từ khi bắt đầu đã không công bằng
rồi. Anh có quyền lựa chọn yêu hoặc không yêu cô, còn cô, chỉ có lựa chọn yêu
nhiều hay yêu ít mà thôi. Nhẫn tâm với anh, ai biết cô còn tàn nhẫn hơn với
chính bản thân mình.
“Đừng gọi tôi là chị dâu nữa.”
Bị cô trả lời như thế Đại Lỗi vô cùng tức giận, đá chân bỏ đi.
Khánh Đệ nhìn bộ dạng giận dỗi trẻ con của cậu ta, bất giác bật cười. Hơn
mười năm trước, cô vốn nghĩ tình yêu thật nhẹ nhàng, chỉ cần nhớ tới nụ cười của
người ấy thôi cũng khiến mình vui sướng. Nhưng, không phải thế, trong tình yêu
có quá nhiều hiện thực, hai người sống gần ba mươi năm trên đời này, áp lực lớn
vì thế mà chìm.
Đi chưa đến một tuần, tòa nhà cũ trên đường Song Hòe Thụ vẫn thế. Dưới lầu,
những cửa hàng đồ nướng, thịt xiên nướng bày cùng các quầy rau trên đường, rất
đỗi thân quen.
Cảnh tượng bình an nơi đây chẳng thể khiến cô bớt chán nản. Khánh Đệ ngồi
trước quầy gọi một bát canh, đột nhiên cảm thấy bản tính của mình giống mấy mầm
rau được cậu cắm bừa xuống đất, không cần phải chăm bón quá nhiều, chỉ cần có
ánh nắng mặt trời, nó sẽ mạnh mẽ vươn lên.
Lên trên lầu, cô mang tất cả những đặc sản quê nhà vào bếp, mở tủ lạnh ra
xem, vốn nghĩ nó sẽ thảm thiết tới mức chỉ còn lại vài lon bia, nào ngờ đủ loại
rau xanh và thức ăn đập thẳng vào mắt cô.
Cô gọi điện cho Đàm Viên Viên, hẹn cô ấy chủ nhật đến lấy đặc sản, sau đó mở
máy tính. Vừa lên WangWang (1), tin nhắn tới tấp hiện ra, ngoài mấy tin hỏi số
đo thì đa phần đều là tin giục giao hàng.
Thời gian đầu khi đến thành phố Tứ Cửu, cô chỉ có hai người bạn, một là Đàm
Viên Viên, người nữa là chị Chu đã liên lạc qua thư từ lâu. Khi Khánh Đệ chưa
tìm được phòng trọ vừa rẻ vừa phù hợp, còn đang sống trong căn hộ dưới tầng hầm,
qua một lần chị Chu mời đi ăn cơm, cô đã quen Chu Quân, em trai của chị ấy, mở
cửa hàng bán đồ nam trên mạng Taobao, đồng thời là nhiếp ảnh gia của tạp chí
thời trang.
(1) WangWang là cửa sổ Chat trên kênh bán hàng qua mạng Taobao.
Lúc đó, Khánh Đệ đã quyết định thi nghiên cứu sinh, đang định xin nghỉ việc
để tìm một công việc văn phòng gần thôn Trung Quan, vừa tiết kiệm thời gian đi
lại để viết văn, vừa có thời gian rảnh để chuẩn bị cho kỳ thi.
Chu Quân nói nhân viên kinh doanh của cửa hàng trên mạng Taobao vừa xin nghỉ
việc, đồng thời căn hộ anh ta thuê còn trống một phòng, Khánh Đệ đột nhiên nảy
ra suy nghĩ.
Sau khi xin nghỉ việc, như lên phải thuyền giặc, Khánh Đệ hối hận vô cùng.
Cửa hàng quần áo ở Taobao của Chu Quân đâu phải công việc chính của anh ta, rõ
ràng anh ta chỉ coi nó là nghề tay trái. Ngoài chạy xuống xưởng kiểm tra đơn
hàng, những việc khác anh ta chẳng buồn quan tâm. Bốn người phụ trách việc bán
hàng trên mạng là Song Nhi, Tiểu Chiêu, A Châu, A Bích, một mình cô phụ cả bốn
vùng.
Bên ngoài ban công đã được quây kín thành văn phòng làm việc, hai chiếc máy
tính đặt ở một đầu, đầu kia làm thành kho chứa đồ. Khánh Đệ căn cứ vào đơn đặt
hàng, ngồi xổm dưới đất bận rộn hơn một tiếng đổng hồ, đối chiếu mã hàng và màu
sắc xong, gọi điện cho bên chuyển phát nhanh, sau đó sắp xếp lại số hàng chuẩn
bị chuyển đi cho gọn gàng, đến khi ngẩng lên đã hơn bốn giờ rồi. Trên WangWang
vẫn có mấy người đang đặt hàng, còn phải dùng lời lẽ để thuyết phục một khách
hàng chuyển từ đồ trung bình sang mua đồ cao cấp, sau đó cô bắt đầu thu dọn
phòng.
Khi Chu Quân trở về, Khánh Đệ đang lau sàn phòng thứ hai.
“Về mà không gọi điện báo một tiếng, để anh mua thêm ít thức ăn.” Chu Quân
đặt thẳng chân lên chỗ sàn nhà cô vừa lau.
“Này…” Khánh Đệ quay đầu lại, “Sao chân anh bẩn thế?”.
Cô vòng chổi lau lại, Chu Quân vội nhảy vào bếp tránh: “Xem kìa, lại bắt đầu
nổi nóng rồi. Anh đã sớm biết mà, quá trình tự tu dưỡng và khai phá bản thân là
một quá trình gian khổ”.
“Anh có thể không lên cơn không? Nhị sư huynh, em hỏi anh, nhà cửa sao thối
thế này?”
“Mấy hôm trước nhà vệ sinh bị tắc.”
“Thế còn cửa hàng của anh thì sao? Năm ngày chẳng gửi hàng đi gì cả, bao
nhiêu người hủy đơn hàng, anh có vào xem không? Rốt cuộc anh kiếm tiền hay em
kiếm tiền?”
Tiếng túi nilon sột soạt, Chu Quân cao giọng: “Mở cửa hàng ảo đó là để tồn
tại, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, người ta phải chú trọng vào cuộc sống,
trân trọng cuộc sống!”. Anh ta kéo tấm rèm cửa màu xanh ra, thò đầu qua cửa bếp
chật hẹp, đắc ý nói: “Hôm kia vừa nhận được một đơn hàng chụp ảnh cưới, ngoại
cảnh, thế là vui vẻ rồi”.
Nhiếp ảnh gia hạng hai như Chu Quân thì lương không cao, chụp các trang nội
dung trong tạp chí chỉ được vài trăm tệ một tấm, đành phải dựa vào các mối quan
hệ để làm thêm kiếm sống bên ngoài. “Bao nhiêu tiền?”
Chu Quân “ồ” lên một tiếng, rồi nhanh chóng quay vào trong bếp.
Khánh Đệ đuổi theo vào bếp truy hỏi, anh ta bất lực trả lời: “Bạn bè giới
thiệu, nghĩa vụ thôi”. Thấy sắc mặt Khánh Đệ sầm xuống, anh ta vội vàng giải
thích: “Đều là những người quen trong nghề, chỉ chụp ngoại cảnh ngay ở công viên
phía trước, đến đèn chiếu sáng người ta cũng mượn được mang tới, anh còn mặt mũi
nào mà hỏi tiền nong nữa?”.
Danh ngôn sống mà Chu Quân thường xuyên nói chính là: “Người sống theo tiếng
gọi của tâm hồn không phải kẻ điên, mà xuất thần”. Có điều, với người không có
tài năng thực sự như ta thì đương nhiên cả đời nỗ lực cũng khó xuất thần được.
Nhưng, cho dù là kẻ điên đi nữa, tiền vẫn chẳng quan trọng, quan trọng là cơ
hội.
Khánh Đệ ôm chổi thở dài, nhắc nhở: “Sắp Tết rồi, ra Tết phải trả tiền thuê
nhà. Nửa phần em, em vẫn đang tích cóp, còn anh?” Tiền thuê nhà nửa năm nộp một
lần, sống ở thành phố thật chẳng dễ dàng, tiền thuê nhà cũng khiến người ta phải
kinh ngạc.
“Người sống vẫn có thể bị ngạt thở vì nước tiểu?” Chu Quân hoàn toàn không
quan tâm, “Dọn cơm ăn, chút nữa sẽ nói chuyện nghiêm túc với em. Bành Tiểu Phi
tan sở sẽ đến ăn cơm đấy”.