Sự giao tiếp của tâm linh, sự trao đổi của hai linh hồn, niềm vui sướng của
cảm giác chạm nhẹ vào nhau như hoa lửa bừng nở khi ấy giờ rất đỗi xa xôi, chẳng
thể chạm tới được nữa.
Gắn kết và yêu thương chẳng qua chỉ là bắt đầu. Có thể giữ vững được tình yêu
trên dòng sông thời gian mới là việc đáng nói.
Tiếng động cơ xe vang lên, xé tan màn đêm yên tĩnh. Khánh Đệ vẫn đứng ở hành
lang, chỉ trông thấy bóng dáng liêu xiêu vì say rượu của lão Lăng. Cô quyết định
quay về phòng đứng trước cửa sổ lặng lẽ chờ đợi, đợi tới tận nửa đêm mới nhận
được điện thoại của người yêu.
Khương Thượng Nghiêu hỏi cô đã ngủ chưa? Cô vờ rằng anh làm mình tỉnh giấc.
Anh cười, nói không ngủ được vì nhớ cô, rồi bảo phải đón người ngày mai về Vấn
Sơn họp, vì vậy mới ở lại Nguyên Châu. Lúc này, dù anh có nói ngàn lời hay vạn ý
đẹp, Khánh Đệ cũng không tin. Cô thậm chí còn thầm mong câu chuyện sẽ phát triển
theo những tình tiết cô đã đọc trong tiểu thuyết, vô tình nghe thấy tiếng con
gái vọng qua điện thoại. Nhưng đầu dây bên kia hết sức yên tĩnh khiến cô nảy
sinh ảo giác, anh đang làm gì? Hoặc, họ đang làm gì?
Đố kỵ và hận thù, tâm trạng chôn sâu trong trái tim bấy lâu nay bỗng chốc
cuồn cuộn trào dâng cùng nỗi nghi hoặc và sự phát triển của trí tưởng tượng,
chúng như đang không ngừng giày vò cô, châm chích vào trái tim mềm yếu của cô
bằng cách dã man nhất. Khánh Đệ nhìn chằm chằm vào những ngón tay đang run rẩy
của mình, cắn chặt môi, biết là chỉ cần mở miệng, thì mọi ấm ức phẫn nộ sẽ tuôn
trào.
Cô run run nhắn tin cho Đàm Viên Viên: “Mình nghĩ cậu nói đúng. Mình đã vì
yêu mà đánh mất bản thân rồi”.
Đã nửa đêm, nhưng không lâu sau Đàm Viên Viên gọi lại cho cô. Nói đến việc
Khương Thượng Nghiêu vứt cô lại một mình ở studio ảnh cưới, bỏ đi giữa chừng,
rồi trên đường quay về khu mỏ cô nhìn thấy anh ngồi bên ghế lái phụ trong chiếc
xe Saab màu đỏ, nói nói cười cười với cô gái bên cạnh, đi cả đêm không về, giọng
Khánh Đệ nghẹn lại, không thể nói tiếp được nữa. Sau hồi lâu im lặng, Đàm Viên
Viên nói: “Chỉ dựa vào việc ấy thì chứng cứ không đủ thuyết phục. Khánh Đệ, đừng
vì những ấn tượng trước đó mà ảnh hưởng tới khả năng phán đoán cũng như kết
quả”.
Khánh Đệ lại như được chỉ đường dẫn lối trong cơn hoang mang, trái tim đố kỵ
và lòng hận thù đã lèo lái cô đi sai hướng.
“Còn nữa, nếu đúng như những gì cậu nghĩ, thì kết cục cậu có thể chấp nhận là
gì? Cậu muốn kết thúc hay tiếp tục? Mong muốn cuối cùng của cậu sẽ quyết định
đến việc lựa chọn phương pháp xử lý, cái này rất quan trọng.”
Khánh Đệ suy nghĩ mông lung, bàn tay cầm điện thoại áp bên tai khẽ run rẩy,
rất khó mở lời, khó ngay cả khi nuốt, cuối cùng đành buông xuôi: “Mình không
biết, mình phải suy nghĩ đã”.
Đặt di động xuống, bình tĩnh hơn một chút, cô thậm chí còn cho Phúc Đầu ăn
nửa bát thức ăn dành cho chó nữa.
Cô nghĩ, thứ mình cần hơn cả lúc này chính là chân tướng sự việc, còn lựa
chọn ư? Hơn hai mươi năm qua, những thứ mà ông trời ban tặng, cô chưa một lần từ
chối. Những gì cần tự mình đưa ra sự lựa chọn, cô cũng không bao giờ hồ đồ. Lần
này, sự lựa chọn của cô liên quan tới hạnh phúc nửa cuộc đời còn lại, nhưng cũng
chỉ khác biệt giữa đường A và đường B, chỉ cần nhìn rõ điểm kết thúc, không có
nhiều khác biệt về bản chất so với trước kia.
Nghĩ thông tất cả mọi chuyện thì trời đã hửng sáng. Nhớ tới một người bạn học
cùng cấp ba trước kia giờ đang làm cảnh sát giao thông ở Vấn Sơn, cô dò hỏi bạn
cũ số di động của cậu ta. Trong lúc nói chuyện, không ít lần nghe thấy bạn bè
nhao nhao nhắc nhở “Kết hôn nhớ mời bọn mình tới uống rượu mừng”, cô chỉ cười
không nói.
Những gì Khánh Đệ có không nhiều, biển số xe chỉ nhớ được mấy số, cũng may
thường xuyên đi cùng một anh chàng to mồm hay nói như Đại Lỗi, nên trong lúc lơ
đãng cô vẫn biết chiếc xe đó là của hãng Saab.
Khi anh bạn kia tìm được thông tin và gửi lại, trời đã ngả chiều. Biết tên
chủ xe, cô đi vào văn phòng của lão Lăng.
Khánh Đệ bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thái độ trịnh trọng khiến lão Lăng
thấp thỏm. Anh ta húng hắng ho một tiếng, rồi cười che giấu sự lúng túng của
mình: “Chị dâu, hôm nay không ra ngoài sao?”.
“Hôm nay chẳng có chuyện gì quan trọng cả.” Thấy anh ta đứng dậy định đi pha
trà, Khánh Đệ vội ngăn lại: “Tôi chỉ nói vài câu thôi”.
Thấy cô vẫn cười như ngày thường, lão Lăng bình tâm lại đôi chút.
“Tôi muốn biết, anh Khương quen Trạch Trí bao lâu rồi?”
Hai từ “Trạch Trí” vừa lọt vào tai, trước mắt lão Lăng như hiện ra hình ảnh
hai người họ quấn quýt nồng nhiệt như lửa, ngay sau đó là cái bạt tai trời giáng
của Trạch Trí, vang tới mức chính mình cũng cảm thấy đau rát.
“Cái này, tôi cũng không rõ lắm. Hỏi Đại Lỗi thì hợp lý hơn, thời gian cậu ta
ở cùng anh Khương nhiều.”
Phản ứng gặp chuyện liền đẩy sang cho người khác của lão Lăng nằm trong tiên
đoán của Khánh Đệ, cô chỉ cười: “Thế sao? Hôm qua mọi người còn cùng đi ăn cơm,
tôi cứ nghĩ đã quen lâu lắm rồi”.
Những sợi gân trên trán lão Lăng giật giật. Tối qua sau khi ăn xong, bác sĩ
Trạch cố tình ép Khương Thượng Nghiêu đưa về Nguyên Châu, Khương Thượng Nghiêu
lại đồng ý ngay, lúc ấy lão Lăng đã cảm thấy sự việc bắt đầu rắc rối, chỉ không
ngờ một người dịu dàng ít lời như Khánh Đệ lại phát hiện ra chân tướng sớm như
thế. Theo những gì tận mắt chứng kiến, Khương Thượng Nghiêu mạo phạm Trạch Trí,
mặc dù đổi lại bằng cái bạt tai như trời giáng, nhưng việc hai người đầu mày
cuối mắt với nhau rõ ràng là có tình có ý. Nửa đêm Khương Thượng Nghiêu đi một
quãng đường xa như thế đưa Trạch Trí về Nguyên Châu, càng chứng thực suy nghĩ
của lão Lăng.
Dưới góc độ một người đàn ông, nắm được Trạch Trí trong tay, xét về mọi
phương diện đều không thiệt. Nhưng, Khương Thượng Nghiêu sắp kết hôn, vợ chưa
cưới lại là một cô gái tốt như thế… Nụ cười bất lực trên môi Khánh Đệ khiến
lão Lăng có chút do dự trong lòng. Mùa xuân hai năm trước, lần đầu gặp cô, lão
Lăng đã thầm khen Khương Thượng Nghiêu tốt số, cô con gái tính tình hướng nội
của anh ta cũng rất yêu quý Khánh Đệ.
Chỉ có điều đi cùng Khương Thượng Nghiêu cho tới ngày hôm nay, từng bước,
từng bước tiếp cận được mục tiêu, tình bạn mấy năm trong ngục không đáng nhắc
tới trong lúc này, huống hồ, lão Lăng chịu ơn Khương Thượng Nghiêu, nên chẳng
muốn can thiệp vào cuộc sống riêng của anh.
Lăng Vạn Cường thầm than một câu đáng tiếc.
“Trước kia ở Dã Gia Sơn, có một năm chúng tôi lên mỏ làm việc và xảy ra tai
nạn, anh Khương đưa người bị thương tới bệnh viện của trại giam, bác sĩ Trạch
khi ấy đang làm việc tại đó, rồi họ quen nhau. Bình thường mang thuốc vào các
phòng giam đều là tù nhân cải tạo lao động làm, trước đó tôi cũng chỉ gặp bác sĩ
Trạch một lần. Năm nay bác sĩ Trạch và anh Khương gặp lại nhau, mối quan hê của
nhà cô ta có thể giúp được anh Khương, vì vậy họ mới qua lại với nhau nhiều như
thế. Chị dâu, chị đừng lo lắng quá.”
Khánh Đệ không để ý đến hai bàn tay đang nắm chặt của mình, dùng toàn bộ sức
lực lắng nghe từng câu từng chữ mà Lăng Yạn Cường nói. Thoạt nghe có vẻ rất
thành khẩn, nhưng giả sử sự thật là như thế, thì ở studio hà tất anh phải lừa cô
nói cần lập tức quay về Nguyên Châu? Đại Lỗi sao phải đưa cô đi vòng vòng Vấn
Sơn không biết bao nhiêu lâu như thế? Huống hồ…
Lăng Vạn Cường thấy thần sắc cô lãnh đạm, đột nhiên nhận ra sơ hở của mình,
vội vàng bổ sung thêm: “Tôi nói không biết họ đã quen nhau bao lâu là muốn nói
tới thời gian họ gặp lại nhau sau này”.
“Xem ra tôi thật sự phải đi hỏi Đại Lỗi rồi.” Khánh Đệ trầm ngâm.
Tên Lưu Đại Lỗi mồm to đó. Lăng Vạn Cường vừa nghe đã giật thót, nhưng hậu
quả thầm dự đoán khiến anh ta phải đắn đo suy nghĩ, vẻ mặt bối rối bất lực, cuối
cùng đành mở miệng khuyên giải cô: “Chị dâu, tình cảm anh Khương dành cho chị
chúng tôi ai cũng biết, chị đối với anh Khương cũng thế, chẳng gì sánh kịp. Hai
người có thể bên nhau đã là phúc phận mấy đời mới tu được. Con người sống vốn
rất khó khăn, tìm được hạnh phúc lại càng khó khăn hơn, hà tất phải cố chấp
quá?”.
Lời nói đầy ẩn ý cộng với nỗi xót xa trong ánh mắt kia, lòng Khánh Đệ hiểu,
không cần phải có thêm bất cứ câu trả lời nào nữa.
Cô lẳng lặng chờ đợi Khương Thượng Nghiêu tìm đến mình, mặc dù không dám chắc
rằng anh của bây giờ sẽ để ý tới sự dằn vặt trong tình cảm của cô khi anh còn
đang bận rộn cho sự nghiệp tương lai của mình.
Gần tối, Khương Thượng Nghiêu quay về khu mỏ. Khánh Đệ đang ngồi cặm cụi viết
bên cửa sổ, ánh chiều tà rải xuống mái tóc dài của cô, càng tô thêm vẻ cô
đơn.
Cô rất thích chép thơ mỗi khi nhàn rỗi, viết ngẫu hứng, nhớ gì viết nấy, như
thế cô thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Khương Thượng Nghiêu đi tới cầm tờ giấy trên mặt
bàn, “Tôi đã nghe thấy tiếng buồn đau rơi xuống đất, xuống sàn gỗ bóng loáng và
lăn vào một góc… “. Câu này thật thích hợp với tâm trạng của anh lúc nhận được
tin vào chiều hôm nay, khi lão Lăng gọi điện tới, sự đắc ý thỏa mãn sau cuộc họp
của anh lập tức trở nên lạnh ngắt.
Khánh Đệ viết xong nét bút cuối cùng, ngẩng mặt lên, bất giác lại nhớ tới mấy
câu khác, “Trong bóng dáng khe khẽ lay động, em đã tìm thấy anh rồi, đôi mắt
thâm sâu khó dò đó”. Cô nở nụ cười, bởi ánh mắt anh không thể che giấu được niềm
yêu thương.
Bị nụ cười ấm áp của cô soi sáng, anh thoáng ngạc nhiên, lập tức cũng mỉm
cười, nhưng nụ cười khá yếu ớt.
“Phúc Đầu đâu?” Anh nhìn xung quanh.
“Có lẽ nó ra ngoài chơi rồi.” Khánh Đệ thu dọn giấy bút trên bàn. “Anh ăn cơm
chưa?”
Thái độ như không có chuyện gì ấy khiến vẻ điềm tĩnh của Khương Thượng Nghiêu
sụp đổ, ngẩn ngơ đứng trước bàn một lúc, rồi từ từ ngồi xuống: “Khánh Đệ, nhìn
anh này”.
Cô quay đầu lại, bình tĩnh nhìn anh.
Sự im lặng kéo dài, nuốt chửng cả những lời anh đã chuẩn bị trên đường tới
đây, cho đến khi cảm giác của anh trở nên nghẹt thở. “Bác sĩ Trạch, anh quen
trong thời gian ở tù. Năm ngoái anh đến Nguyên Châu, tình cờ gặp lại cô ấy ở
sảnh khách sạn…”
Không đợi cô hỏi gì, anh nói tiếp: “Bố cô ấy là lãnh đạo của tỉnh, bản thân
cô ấy cũng quen biết rất nhiều người có sức ảnh hưởng lớn, có thể nói, trong dự
án tập đoàn năng lượng, cô ấy đóng vai trò rất quan trọng. Để cảm ơn sự giúp đỡ
ấy, anh đã nhượng cho cô ấy 15% cổ phần của khu mỏ. Có điều, suy nghĩ đến những
ảnh hưởng tiêu cực, anh đã không làm theo trình tự pháp lý. Trên thực tế, hiện
tại cô ấy là đối tượng hợp tác của chúng ta, cũng là cổ đông lớn nhất”.
“Là người hợp tác của ‘anh’.” Khánh Đệ thở dài, “Em đang suy nghĩ lại về
chuyện kết hôn, nên em đã không còn đủ tư cách và quyền lợi nhắc đến hai từ
‘chúng ta’ nữa”.
Mặc dù trước khi đến đây, anh đã suy đoán tới rất nhiều hậu quả khác nhau,
nhưng nghe cô nói định hủy hôn, anh vẫn bị chấn động mạnh. “Khánh Đệ, anh và cô
ấy không như em nghĩ đâu…”
“Không phải vấn đề ở cô ấy.” Cô im lặng. Người phụ nữ đó người như thế nào,
có quan hệ gì với Khương Thượng Nghiêu, tất cả không phải vấn đề quan trọng
nhất. Quan trọng nhất là niềm tin cô dành cho sự hợp tác giữa họ đã xuất hiện
vết rạn.
“Từ đêm Giao thừa cho tới bây giờ, em vẫn luôn sống trong mơ, lấy anh, nấu
cơm cho anh, giặt quần áo cho anh, sớm tối bên nhau. Nhưng bước ra khỏi giấc mơ,
thật sự phải đối mặt với hiện thực, em bỗng phát hiện ra giữa mơ và đời thực là
một khoảng cách quá lớn. Em gần như có thể dự đoán được những ngày sắp tới trong
tương lai, ngày nào cũng phải ngồi đợi anh về, thỉnh thoảng cũng đợi được, nhưng
đa số là sẽ thất vọng. Còn anh, những bữa tiệc chiêu đãi triền miên, đàn ông có,
đàn bà có. Em bắt đầu lén lút kiểm tra xem trong túi áo vest của anh có sợi tóc
dài nào không, trong di động có tin nhắn tình cảm nào không, cổ áo có mùi nước
hoa lạ không. Nếu có, em sẽ vui mừng và cảm thấy may mắn vì cuối cùng cũng tìm
được cái cớ để cơn giận dữ bùng nổ, không có, em lại tiếp tục tích lũy những
đắng cay. Và anh sẽ dần dần chán ghét việc chờ đợi ngày này qua ngày khác của
em.”
Khánh Đệ như đang bị trí tưởng tượng của mình làm cho sợ hãi, ánh mắt hoang
mang hoảng hốt. Khương Thượng Nghiêu nghe xong những lời ấy, không kìm được cầm
tay cô đặt trong lòng bàn tay mình, “Khánh Đệ, anh đảm bảo sẽ không như thế đâu,
anh hứa lo xong việc này sẽ ở bên em. Là anh sai, anh cứ nghĩ em có thể hiểu
được, anh cứ nghĩ sau khi chúng ta kết hôn rồi, ngày rộng tháng dài, chỉ cần qua
được khoảng thời gian này là sẽ ổn. Anh đã bỏ qua cảm giác của em, mọi áp lực
đều dồn lên một mình em…”.
“Anh có cần phải lảng tránh sang chuyện khác như thế không?” Khánh Đệ nhìn
anh với ánh mắt khó tin.
Nhìn ánh mắt oán trách ấy, Khương Thượng Nghiêu bỗng thấy hít thở thật khó
khăn, lòng lạnh buốt như bị dao đâm: “Anh đã nói với em rồi, quan hệ của anh và
Trạch Trí không phải như em nghĩ đâu, em cứ loanh quanh mãi vấn đề này cũng
chẳng có ý nghĩa gì cả! Chính vì sợ em suy nghĩ lung tung, anh mới giấu giấu
giếm giếm không muốn để em biết rồi lại suy nghĩ nhiều…”
“Vì vậy em nên cảm kích ý tốt của anh, tiếp tục vờ hồ đồ, giả bộ như không
nhìn thấy ánh mắt thương hại của người khác, vờ như chưa nghe thấy những lời bàn
tán đồn thổi, cho dù anh lừa dối em, nói rằng có chuyện phải về Nguyên Châu
ngay, bỏ mặc mình em ở lại studio.” Cô hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Em không
hiểu giữa hai người là loại quan hệ trong sáng thuần khiết gì mà khiến anh phải
bỏ qua cảm giác của em như thế”.
Khương Thượng Nghiêu im lặng không nói, cúi đầu nghịch nghịch mấy ngón tay
người yêu, lúc lâu sau mới nhìn thẳng vào mắt cô, nói rõ từng chữ, từng chữ một:
“Lừa dối em là anh sai, nhưng Khánh Đệ, em đã đồng ý với anh rồi, dù anh có làm
những việc mà em không thích”.
Nước mắt bỗng chốc ầng ậng, cô cười tự giễu: “Đúng, cho dù việc đấy là việc
anh lừa dối em”.
Khương Thượng Nghiêu giơ tay định lau nước mắt trên khuôn mặt người yêu, cô
vội vàng quay mặt sang hướng khác. Hành động né tránh này khiến cảm giác thất
vọng trong lòng anh càng lúc càng nặng nề, cộng thêm nỗi đau bị từ chối, bị phủ
định, anh không sao gạt bỏ được cơn nhói buốt trong tim. “Khánh Đệ…” Anh gọi
tên cô với giọng cầu khẩn tới mức cô phải quay lại nhìn anh, bốn mắt chạm nhau,
lời như bị mắc kẹt trong cổ họng, ngoài gọi tên người con gái mình yêu thương,
bất kỳ lời giải thích nào cũng đều vô ích: “Khánh Đệ”.
Từng có thời, cô đã tin tưởng vào tình yêu một cách vô điều kiện như thế.
Nhưng, sự thật chứng minh, hiện thực đè nặng từ trên cao xuống vạn vật, có những
vết nứt và những vết rạn mà tình yêu không thể lấp đầy được.
“Em và anh tựa như hai người tình cờ gặp nhau trong cuộc hành trình của chính
mình. Cùng ngắm một phong cảnh, cùng lưu giữ một hồi ức, vì vậy rất thân thiết.
Nhưng, anh có tiền đồ của anh, em cũng có nơi mà em phải đến. Miễn cưỡng bắt anh
thay đổi lịch trình, anh sẽ không cam tâm. Yêu cầu em phải thay đổi phương
hướng, em cũng thấy bất bình, chẳng công bằng… Thà cùng nhau nói một lời trân
trọng, cùng chúc đối phương sớm đạt được nguyện vọng. Vì vậy, em nghĩ, đám cưới
này tốt nhất nên dừng lại thôi.”
Khương Thượng Nghiêu lặng lẽ nâng cằm cô lên quan sát.
Vẻ mặt cô bình tĩnh nhường ấy, giọng điệu đều đều tựa như là tập luyện rất
nhiều lần.
Ngay cả khi ngồi tù, nhận được tin Nhạn Lam gặp nạn, anh cũng không giống như
bây giờ. Lúc ấy, cảm giác đau đớn, thương xót và căm hận cứ đan xen, tràn ngập
trong lòng anh. Nhưng, lúc này đây, anh như bị tống trở lại phòng biệt giam
trong trại tạm giam ngày nào, ngoài nỗi đau đớn không thể chịu đựng ra, anh còn
thấy hoảng sợ sâu sắc.
“Em muốn chúc anh sớm đạt được điều gì? Và muốn anh cầu chúc em điều gì?”
Khương Thượng Nghiêu cố gắng kìm nén cơn giận, “Anh phải nhắc lại bao nhiêu lần
nữa? Anh và cô gái đó không có quan hệ gì”.
“Em hiểu anh sâu sắc như hiểu chính bản thân mình vậy.” Thứ mà anh muốn chính
là tình yêu có thể bao dung, sưởi ấm cho anh, song thứ mà cô muốn là một tình
yêu trong sáng không vẩn đục. Tâm ý Khánh Đệ trong sáng, tất nhiên cô có thể
thay đổi nguyên tắc của mình và làm theo ý người khác, nhưng rồi sẽ đến một
ngày, sau khi tình yêu phai nhạt, quỹ đạo của hai người sẽ lại phân tách rạch
ròi. “Chân thành là nền tảng của hôn nhân. Kỳ vọng của chúng ta về hôn nhân
không giống nhau, điều khó tránh khỏi là sẽ đến một ngày chúng ta thất vọng về
nhau. Hãy tha thứ cho sự bi quan của em.”
… “Khương Thượng Nghiêu, anh không cảm thấy anh quá ngụy biện, quá giả tạo và
biết cách làm bộ làm tịch sao? Dùng đạo đức làm vũ khí, hí hửng miệt thị tôi,
đồng thời cũng hào hứng vui vẻ chơi trò mèo vờn chuột với tôi. Nói thẳng ra, anh
không dám động vào tôi, chứ chẳng phải không muốn động vào tôi. Đúng không? Nếu
gánh được hậu quả của việc ngủ với tôi, tôi không tin anh có thể nhịn lâu như
thế.”
Tối qua, khi đưa Trạch Trí về, dừng xe bên hồ, ánh đèn đường rọi qua những
tán lá chiếu thẳng vào mặt, cô ta đã nói với anh như thế bằng giọng hết sức coi
thường.
Lúc ấy anh chỉ cảm thấy người phụ nữ này thật thiếu giáo dục, bây giờ nhớ lại
những lời đó, sự thẳng thắn kia kết hợp với vẻ sắc sảo của Khánh Đệ chẳng khác
nào mũi tên nhọn đâm sâu vào tim khiến anh toát mồ hôi.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không vui của Khánh Đệ, trong lòng đủ mọi
tâm trạng đang giằng xé, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt. Anh chỉ
muốn xé rách da thịt để đổi lấy chút không khí, xúc động tới khó lòng kiềm chế
được. Cuối cùng, anh đành nhích về phía trước một chút, gục đầu vào bụng cô, ôm
chặt lấy eo cô, thấp giọng khẩn cầu: “Anh đã khiến em thất vọng, Khánh Đệ… Hãy
cho anh một cơ hội nữa”.
Đi tiếp, sẽ là một tương lai bi quan, chịu đựng từng chút một. Lùi lại, sẽ
khiến trái tim đột nhiên mất đi chỗ dựa như bây giờ. Khánh Đệ giơ tay lên, có
chút do dự, có chút mâu thuẫn, muốn vuốt mái tóc đen của anh, nhưng vội vàng rụt
tay, đặt khẽ lên vai anh.
Bốn bề yên ắng tĩnh mịch, cô khuyên anh: “Đi ngủ trước đã, có gì ngày mai
nói”.
Nửa đêm trằn trọc khó ngủ. Khi đi tắm, nghe thấy tiếng đóng cửa, Khánh Đệ
biết anh đã ra ngoài. Đây chẳng phải là kết quả cô mong muốn ư? Nhưng sao lòng
cô nặng trĩu, những giọt nước mắt chua xót cứ thế lăn dài trên gò má.
Khánh Đệ vùi đầu trên gối, cố gắng gạt bỏ những cảm xúc tiêu cực, ra sức đưa
trái tim mình nhìn theo hướng tích cực về con đường trước mắt. Phải làm sao giải
thích với bà, với hai mẹ để xin họ tha thứ? Cũng may, thiệp mời còn chưa gửi đi,
phải lập tức hủy ngay tiệc cưới đã đặt ở khách sạn Vấn Sơn, còn phải bắt đầu tìm
việc. Có lẽ, cô sẽ lại chuyển về trường tiểu học ở làng Vọng Nam…
Bao nhiêu suy nghĩ cứ quấn lấy Khánh Đệ. Cô sững người ngắm nhìn chiếc chụp
đèn bằng rơm do anh tự tay làm, nỗi đau đớn, xót xa mọc nhanh như cỏ ngoài vườn
hoang.
Trời hửng sáng, tiếng bước chân của Khương Thượng Nghiêu ngập ngừng ngoài
cửa, đánh thức Phúc Đầu, rồi khẽ mở cửa bước vào.
Cảm nhận cơ thể anh nặng nề nằm sát vào mình, Khánh Đệ nhắm chặt mắt vờ như
đã ngủ say. Giác quan thứ sáu mách bảo cô, ánh mắt anh đang dừng trên khuôn mặt
mình, như hàng ngàn hàng vạn năm trôi qua, anh lặng lẽ thở dài, sau đó nói một
câu khiến toàn bộ ý chí của cô muốn sụp đổ. “Khánh Đệ, anh không thể tưởng tượng
nổi cuộc sống thiếu vắng em.”
Quả nhiên, ngày hôm sau anh đã dùng hành động chứng minh cho lời nói của
mình. Khánh Đệ vừa mở cửa, Nghiêm Quan đã mang ở đâu về một chiếc ghế dài, ngồi
ngoài hành lang, mặt không biểu cảm: “Anh Khương nói hai ngày nữa anh ấy sẽ
về”.
Vậy là, cô bị giam lỏng rồi.
Khánh Đệ hiểu ra, bất giác bật cười. Khi cô còn đang tự vấn lương tâm rằng
liệu có phải mình đã quá khắc nghiệt với anh, thì anh lại tát thẳng vào mặt cô
một cái như thế.
Cô thả Phúc Đầu ra, rồi nói với Nghiêm Quan: “Vậy hôm nay dắt chó đi dạo, cho
nó ăn, anh làm hết đi”. Không buồn nhìn những thớ thịt trên mặt tên “Diêm vương”
đó giật giật liên hồi, cô đóng cửa “rầm” một tiếng.
Một lần nữa cô cầm tờ giấy anh để lại trên bàn lên đọc: “Anh không thể chấp
nhận việc em đơn phương hủy bỏ cam kết. Khánh Đệ, ngày kết hôn vẫn như cũ”. Chữ
“cũ” anh ấn mạnh tới mức nét bút hằn cả sang mặt sau, như càng hiện rõ tâm trạng
của người viết lúc ấy.
Khánh Đệ từ từ ngồi xuống, bấm máy gọi cho anh nhưng lại hủy rồi gọi cho Đại
Lỗi, di động của anh chàng này luôn trong tình trạng tắt máy. Cô nhếch miệng
cười khổ, nếu đã điều một môn thần (1) đến canh cửa, thì việc thu lại di động
của Đại Lỗi là hết sức bình thường. Lẽ nào sau hai ngày nữa quay lại, Khương
Thượng Nghiêu định sẽ vác thẳng cô tới Cục Dân chính?
(1) Môn thần là biểu tượng thần linh của văn hóa dân gian và Đạo giáo
Trung Quốc. Ngày xưa, người ta thường cho đắp hai vị thần ở bên trái và bên phải
cửa ra vào, với mong muốn nhờ cậy hai vị đó bảo vệ gia đình, trừ ma trừ quỷ
giáng phúc lộc thọ.
Cô nhìn lên bầu trời xa xa bên ngoài cửa sổ, không sao ngăn được những giọt
nước mắt lăn dài xuống má. Là thứ tình yêu gì? Ngày xưa lúc anh gặp nạn, cô đã
kiên trì ở bên anh quyết không từ bỏ. Lại là thứ tình yêu gì? Cho tới hôm nay,
khi mất đi sự tôn trọng và lòng tin tưởng, cô vẫn chẳng thể vứt bỏ được anh.