Ánh mắt Khánh Đệ không rời khỏi người anh, đợi khi anh quay lại sẽ quay đầu
đi làm như không có chuyện gì nhưng không kịp nữa, nên đành hỏi thẳng: “Nhiếp
Nhị?”.
Khương Thượng Nghiêu nhìn cô cười: “Đừng lo lắng, hắn chỉ dọa thôi, làm thật
chắc bọn chúng không dám, động vào cảnh sát là gây án lớn. Vừa rồi chúng ta đang
nói tới đâu rồi?”.
Nhiếp Nhị trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Đầu những năm 80, khi hắn còn là một tên tiểu tử loắt choắt, theo anh cả hống
hách lộng hành nửa thành phố Vấn Sơn, cho tới tận khi anh hắn phải vào tù, anh
em nhà họ Nhiếp mới chịu im hơi lặng tiếng. Rồi sau này nhờ con mắt tinh tường
và thủ đoạn hơn người, hắn đã bao thầu được xưởng máy tiện, rồi lại đem đất của
xưởng tiện đi cầm cố, sau vài lần trao qua đổi lại, hắn mới gọi là ổn định, bắt
đầu ngóc đầu lên lại ở Vấn Sơn.
Đại trượng phu không thể một ngày không có quyền, tiểu trượng phu không thể
một ngày không có tiền. Trải qua bao thăng trầm hắn đúc kết được một kinh nghiệm
rằng: Đàn ông, không sao thoát khỏi hai chữ quyền và tiền. Mấy năm nay vì kiếm
tiền, hắn cũng phải nhúng một chân vào bùn, rồi lại dùng tiền kiếm được để củng
cố thế lực, cứ một vòng tuần hoàn như thế, hắn đã thiết lập được quyền lực của
mình ở vương quốc dưới lòng đất tại Vấn Sơn.
Nhưng khi chứng kiến cảnh kẻ thù lớn nhất đời này của anh em nhà Nhiếp Nhị,
dần dần thất bại trước sự công phá liên tiếp của hắn, đúng lúc sự sụp đổ không
thể chống đỡ được nữa, thì hắn lại bị hớ lớn trước kế sách của đối phương, không
chỉ phải dừng kế hoạch một cáh không kèn không trống mà thậm chí còn phải tới
gặp đối phương để cúi đầu nhân nhượng. Sự nhục nhã này, bảo hắn phải chịu đựng
thế nào?
Kết quả thương lượng của hắn với lão Đức đường sắt, hai bên tự treo biển xe
của mình, và ở Vấn Sơn việc của ai người ấy làm. Thoạt nhìn thì hắn đâu có thiệt
thòi gì, nhưng người tinh mắt sẽ thấy ngay, hắn đã phải dốc hết sức lực, còn lão
Đức đường sắt lại nhẹ như lông hồng, hắn vừa mất mặt vừa mất thế.
Nhưng hắn thật sự không có khả năng trả đũa. Những ngành có thể kiếm tiền
trong tay hắn thực sự chỉ là những ngành phạm pháp, quán bar không cần phải nói,
đến ngay cả kinh doanh mỏ than cũng phải vô cùng thận trọng. Hắn cứ nghĩ đến
cảnh cả kho thuốc nổ bị người khác cho một mồi lửa, dẫn đến khả năng sập mỏ, là
đã toát hết mồ hôi lạnh. Ngược lại, con rùa già thất Đức kia hơn mười, hai mươi
năm nay, vẫn nắm chặt trong tay quyền điều khiển việc vận chuyển hàng hóa, nguy
hiểm lớn nhất chẳng qua cũng chỉ là phải sửa chữa xe cộ và không có chỗ mua xăng
mà thôi. Nhiếp Nhị cứ nghĩ đến chuyện này, sao có thể không lửa giận bừng bừng
được chứ?
Bọn tay chân cũng giống hệt hắn, cả một cục tức không rủ chỗ nào để xả, có
tên đồ đệ nói muốn dọa tên Hắc Tử của lão thất Đức ấy một trận, hắn cũng chẳng
lên tiếng can ngăn.
Sáu tháng cuối năm đã trôi qua một nửa, bắt đầu từ Trung Thu là liên miên các
loại lễ tết lớn nhỏ, bè phái lớn nhỏ đã bắt đầu đợi đút lót. Từ trước tết Trung
Thu, hắn đã phải chuẩn bị rồi.
Những nhân vật có thân phận địa vị như bí thư Ngụy đương nhiên không thể qua
quýt đơn giản, trước tết Trung Thu vài ngày, cuối cùng hắn cũng hẹn được với
Ngụy Hoài Nguyên, hai người cùng ăn cơm, rồi cùng đi xe đến thư giãn ở sauna
Nhiếp Nhị.
Massage được một nửa, Ngụy Hoài Nguyên liền ra hiệu cho nhân viên massage ra
ngoài. Khi cửa khép lại, anh ta quấn một chiếc khăn rồi ngồi dậy, rút một điếu
thuốc ra. Nhiếp Nhị vừa giúp anh ta châm lửa, vừa thầm cười nhạo con chó nhỏ nhà
Ngụy này thời gian đầu nghèo tới mức ngày nào cũng ăn chực nằm chờ ở chỗ hắn cho
qua ngày đoạn tháng.
“Nhị Ca, sang năm việc làm ăn e là không ổn rồi.”
“Nghĩa là sao?”
Ngụy Hoài Nguyên nhả một hơi khói, nói: “Chuyện tổng công ty năng lượng của
tỉnh đang tiến hành tái cơ cấu, anh biết chứ?” Thấy Nhiếp Nhị gật đầu, Ngụy Hoài
Nguyên nói tiếp: “Chủ tịch hội đồng quản trị mới của tập đoàn năng lượng Phó Khả
Vi, trước kia là cục trường cục than và khoáng sản, ông ta có lẽ không phải là
người của chúng ta, không dễ đâu. Nghe bố vợ tôi nói ông ta tính khí rất khó
chịu và thủ đoạn cũng rắn, rất hợp với tính cách của tỉnh trưởng Ba, cũng có
nghĩa là một thanh kiếm sắc trong tay lão Ba”.
“Mấy công ty than và khoáng sản nhà nước của tỉnh chiếm cứ ở những huyện khác
nhau, thanh kiếm của ông ta chưa chắc đã quét tới Vấn Sơn phải không?” Nhiếp Nhị
mặc dù có cảnh giác, nhưng vẫn tỏ vẻ xem thường, không quan tâm.
“Cái này cũng không chắc được. Theo tin tức mà bố vợ tôi nghe ngóng được công
ty tập đoàn năm nay sẽ chỉnh đốn lại mấy công ty than nhà nước lớn, sang năm bắt
đầu nhằm vào các công ty nhỏ, chủ yếu là mấy công ty có độ an toàn lao động kém
và sản lượng thấp, nhất định sẽ đóng cửa hàng loạt. Đừng đùa, riêng cái khoản
chỉ tiêu an toàn, bao nhiêu người…” Ngụy Hoài Nguyên dùng tay động tác cắt
ngang cổ. “Nhị Ca, chuyện này không thể xem thường”.
“Mẹ kiếp, mới thả có mấy năm?” Nhiếp Nhị nằm xuống suy nghĩ, lúc này hắn cảm
thấy vô cùng may mắn vì đã hòa giải với lão thất Đức. Nếu thất Đức bị ép vào
cảnh chó cùng rứt ném cho mỏ của hắn một mồi lửa, thì chẳng phải tự hắn lao vào
lỗ châu mai rồi sao. “Thế thì phải làm sao? Cậu yên tâm, chứng nhận an toàn gì
gì đó đều có hết. Mẹ nó, tôi lại phải bỏ ra một khoản lớn.”
“Nhị Ca, tôi sớm đã khuyên anh phải làm cho xong mấy thứ giấy phép đấy đi,
anh lúc nào cũng chỉ nghĩ cách tiết kiệm chút tiền đó. Giờ với tình hình này, bỏ
tiền ra mà xong được việc đã là quá tốt rồi”. Ngụy Hoài Nguyên dụi đầu thuốc:
“Thế nào? Tôi nghe nói gần đây không thuận lợi lắm”.
“Đừng nhắc nữa, khốn nạn. Con rùa già thất Đức, bình thường co vai rụt cổ vào
trong mai, thỉnh thoảng thò đầu ra cắn người ta một cái đúng là cũng đau đấy.
Còn cả hai con chó hắn ta nuôi, một tên thì khoác lên người bộ da đen sì khệnh
khạng thị uy. Một tên trốn về tận Dã Nam làm mỏ, mà còn phát tài nữa chứ. Mẹ
chó!”
“Nhị Ca, ý anh muốn nói đến…”
“Chính là nhân tình của cái con sao chổi nhà cậu đấy! Sao? Sợ rồi à?” Nụ cười
ác ý của Nhiếp Nhị ẩn chứa chút hả hê trước cảnh hoạn nạn của kẻ khác. “Sớm biết
sợ, ép một cô gái tốt như thế phải treo cổ. Bảo cậu sớm đưa nó đến chỗ tôi, đảm
bảo cậu chẳng liên quan gì, thỉnh thoảng lại còn được vui vẻ.”
Dưới ánh đèn lờ mờ khuôn mặt gầy đét của Ngụy Hoài Nguyên trở nên đanh lại:
“Giờ hắn đang làm gì?”.
Nhiếp Nhị thu lại nụ cười, ánh mắt gian xảo: “Ở Dã Nam, cũng làm than, chẳng
biết giẫm phải bãi phân chó gì, mà hắn khai thác được than Antraxit ở một cái mỏ
bỏ hoang chẳng ai thèm ngó đến. Mẹ kiếp, sản lượng hằng năm phải đến mấy chục
vạn tấn. Mỏ than được bao vây rất chặt, không lọt được dù chỉ một giọt nước.
Người của tôi mấy lần đến đấy, hắn đều tránh được, đã vậy còn bị bắt giải
về”.
Ngụy Hoài Nguyên châm một điếu thuốc nữa, mượn động tác châm lửa để che giấu
sự khinh bỉ trên nét mặt và nỗi hoang mang kỳ lạ đang dâng lên trong lòng. Anh
ta thầm nghĩ, Nhiếp Nhị cũng chẳng còn gì để lợi dụng nữa, vẫn quen dùng cách
giải quyết vấn đề trước kia, đợi khi thể chế mới ra, sự hung hăng khoác lác lúc
này của hắn chính là những tội trạng mà hắn sẽ bị liệt kê ra sau này. Còn về tên
họ Khương kia… bàn tay châm lửa của anh ta khẽ run run.
Nhiếp Nhị qua khóe mắt liếc thấy vẻ mặt của Ngụy Hoài Nguyên, trong lòng khẽ
run, suy nghĩ một lúc rồi điềm tĩnh hỏi: “Tiểu Ngụy Tử, đừng có giả vờ giả vịt
với anh, có gì cứ nói! Mọi người đều cùng hội cùng thuyền, ai chẳng hiểu ai. Cậu
thật sự không sợ tên tiểu tử kia phát tài rồi, quay về tìm cậu tính sổ
sao?”.
Một câu nói đánh trúng nỗi đau trong lòng Ngụy Hoài Nguyên, khuôn mặt Nhạn
Lam treo lơ lửng cúi xuống nhìn anh ta chợt lướt qua trước mắt, cơ thể vừa được
massage nóng rực giờ lại lạnh xuống vài độ, lạnh tới thấu xương.
Anh ta rùng mình một cái, cố gắng nở nụ cười: “Nhị Ca, anh coi em là người
thế nào chứ? Huynh đệ gặp rắc rối sao em có thể làm ngơ? Em còn đang nghĩ… em
đang nghĩ, dùng cách nào để sang năm đẩy cái mỏ của tên tiểu tử kia vào danh
sách bị chỉnh đốn cải cách đây”.
Khương Thượng Nghiêu biết tin không muộn hơn Nhiếp Nhị, trên thực tế, các
kênh tin tức của chú Đức còn rộng hơn cả Ngụy Hoài Nguyên..
“Nhìn một cách toàn diện thì, việc này có ảnh hưởng tốt cũng có ảnh hưởng
xấu, lợi hại song toàn.” Nghe chú Đức kể xong đầu đuôi câu chuyện, Khương Thượng
Nghiêu suy nghĩ một Iúc rồi bình tĩnh trả lời như thế.
Chú Đức cười tán thưởng: “Nói rõ hơn xem nào, sao lại lợi hại song
toàn?”.
“Chú Đức, điều này chẳng phải rất rõ ràng sao? Chỉnh đốn lại những mỏ có sản
lượng thấp, chỉ số an toàn thấp, thậm chí có thể sẽ đóng cửa hàng loạt các mỏ
kiểu ấy, đây là vì họ đang suy nghĩ tới an toàn và bảo vệ môi trường, còn cả
tiết kiệm tài nguyên nữa. Điều đó có nghĩa sẽ lại phải bỏ một đống tiền để đầu
tư các thiết bị an toàn, có lợi là, đóng cửa một loạt các mỏ than nhỏ thì mức độ
cạnh tranh cũng sẽ giảm bớt. Tóm lại, đại khái là tốt, dù đột ngột đưa ra chính
sách ‘Tài nguyên có giá, quyền sở hữu rõ ràng’, ít nhất thì họ cũng không định
chém một đao dứt khoát, đây là một cách biến tướng để mở một lối thoát cho các
doanh nghiệp tư nhân, cho thấy tư bản tư nhân vẫn rất được coi trọng.”
“Vậy thì cậu tự tin chứ?”
“Chú Đức, mỏ than ở thôn Nam, người dân ở đấy chiếm không ít cổ phần, việc
đóng cửa là không thể. Mà nếu bị đóng cửa thật cũng chẳng cần cháu phải lộ diện,
có khối người muốn xông ra giành lại công bằng. Bọn họ không bì được với những
kẻ có cổ phần ở các mỏ khác, họ cũng chẳng có thân phận quan cách gì, kẻ đi chân
đất không sợ người đi giày. Còn mỏ ở thôn Châu, cháu đã tính rồi, sản lượng bình
quân hằng năm khoảng vài chục vạn tấn, qua ngưỡng bị đưa vào danh sách chỉnh
đốn. Đợi qua đợt chỉnh đốn này, cháu sẽ cho mở cái giếng than thứ hai, sản lượng
bình quân hằng nằm có thể lên đến trăm vạn tấn.” Đã là người nhà Khương Thượng
Nghiêu cũng không giấu giếm nữa.
Quả nhiên hai mắt chú Đức sáng lên: “Trăm vạn tấn…Tiểu tử câu, ta không tin
cậu thật sự gặp may, cả một con chuột lớn như thế bị cậu tóm gọn rồi? Hắc Tử
luôn miệng nói sang năm đổi xe mới, thì ra đều là đốt tiền”.
Vừa nói xong, Hắc Tử lập tức tỏ vẻ không vui, đáp: ‘”Chú, có tiền không tiêu
để mốc ra à? Mà cháu tiêu tiền cũng là để thúc đẩy kinh tế phát triển. Hơn nữa,
Thạch Đầu không thể suốt ngày gặp vận xui được đúng không ạ?”.
Đối với hai từ gặp may, Khương Thượng Nghiêu chưa bao giờ giải thích nhiều về
nó, chỉ cười, đưa câu chuyện về lại đúng chủ đề của nó: “Không chỉ là chuyện
giếng than thứ hai, nếu nói tới trường hợp xấu, lần chỉnh đốn này phá sản là
điều không tránh khỏi, thiết bị an toàn cũng phải đầu tư không ít. Suy nghĩ của
cháu là, sản lượng lớn như thế, bán lẻ chẳng thú vị gì, chi bằng tìm người hợp
tác. Cây to bóng lớn, lại không cần phải suy nghĩ đến chi phí cho kênh tiêu
thụ”.
“Ý của cậu là…” Chú Đức nheo mắt lại: “Tập đoàn năng lượng của tỉnh?”.
Khương Thượng Nghiêu thầm tán dương, quả nhiên gừng càng già càng cay. Anh
ngồi thẳng người lên, trình bày rõ suy nghĩ đã tính toán từ lâu: “Chú Đức, các
xưởng luyện than cốc ở Vấn Sơn đều là các doanh nghiệp đã già nua, bao nhiêu năm
cũng chẳng có gì thay đổi, thiết bị lạc hậu, ô nhiễm vô cùng. Nếu có thể cải tạo
mới lại từ đầu, thì than Antraxit ở mỏ của cháu có thể là nguyên liệu để luyện
cốc tốt. Cháu đang nghĩ, bên cạnh Vấn Sơn nguồn tài nguyên phong phú, hoàn toàn
không cần quan tâm đến vấn đề vật liệu. Nếu tập đoàn năng lượng này có con mắt
nhìn xa trông rộng, đầu tư vào xưởng luyện cốc của Vấn Sơn, công nghiệp hóa
ngành than, khí đốt, đừng nói tới chuyện khác, giờ thị trường thép đang phát
triển như thế, chỉ riêng luyện kim một năm đã phải tiêu hao bao nhiêu? Có điều
cháu cũng chỉ nói thế thôi, chứ nếu làm thật cháu không có bản lĩnh lớn như
vậy”.
Hắc Tử sững người mất một lúc, vỗ đùi kêu lên: “Thạch Đầu, cậu thật là thằng
có dã tâm lớn”.
Khương Thượng Nghiêu lấy lại cách nói trẻ con trước mặt Hắc Tử, liếc mắt nhìn
Hắc Tử một cái rồi phản bác: “Như thế người ta gọi là có chí hướng! Còn như cậu
thì sẽ được gọi ỉn ăn chờ chết”.
Phản ứng bộc lộ bản tính này rõ ràng là muốn mua vui cho chú Đức, chú Đức vui
sướng nhìn hai đứa trẻ đấu khẩu với nhau, rồi sau đó xua tay nói: “Con đường ta
đi những năm trước quả thật quá bảo thủ, chỉ nghĩ cách làm tốt ngành vận chuyển,
không kẻ nào động đến là được rồi, cuối cùng lại để cho Nhiếp Nhị có cơ hội.
Đừng nói tới những chuyện khác, chỉ bàn về vấn đề quan hệ bên trên, có thể làm
được ở những ngành này, thực tế không sao bì được với Nhiếp Nhị”. Chú Đức như
suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt tiếc nuối. Trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên lấy lại
tinh thần, nói “Cũng chẳng phải hoàn toàn không có cách. Có điều, Thạch Đầu này,
chuyện từ từ đâu sẽ có đó, nhìn xa trông rộng là tốt, nhưng, khi bắt tay vào làm
không nên sốt ruột. Trước tiên phải tạo được thế lực đã, rồi kiên nhẫn chờ đợi,
ắt sẽ có cơ hội”.
Khương Thượng Nghiêu suy nghĩ về câu nói này hồi lâu, sau đó im lặng gật
đầu.
“Cậu cứ chuẩn bị đồ đi, trước Tết ta sẽ cùng cậu tới Nguyên Châu một chuyến.
Gặp mấy người bạn cũ.”
Hắc Tử còn đang gãi đầu, Khương Thượng Nghiêu đã phản ứng lại ngay, cung kính
hỏi: “Chú Đức, quà kiểu gì ạ?”.
“Tùy cậu, nhưng phải nho nhã một chút. Chữ hay tranh đều được. Đừng có mua
mấy hàng nhái tới, bạn ta đều là chuyên gia cả đấy”
Khương Thượng Nghiêu nói cháu hiểu, khéo léo cảm ơn ý tốt của chú Đức khi giữ
ở lại ăn cơm. Lúc đi ra cửa, anh đưa mắt nhìn về phía sông Tích Sa đang chảy
không ngừng, vươn vai hít thở, cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng vô cùng như thoát
ra từ mỗi lỗ chân lông, ánh mắt ngời lên đầy ý chí.
Hắc Tử tiễn anh ra ngoài hỏi: “Không ở lại ăn cơm thật à? Về nhà ăn?”.
“Mấy tháng rồi chưa được nói chuyện với mẹ và bà, tết Trung Thu còn không về
nhà ăn cơm nữa, e là sau này không thể bước qua cửa vào nhà mất. Mình phải đến
đường Tiền Tiến, đón Khánh Đệ về cùng.”
“Hôm nay gặp người lớn? Cậu hành động nhanh quá đấy!” Hắc Tử ngoác miệng kêu,
nhưng ngay lập tức vội khép lại, hiếm thấy anh ta nhăn trán nhíu mày bao giờ,
định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
“Người anh em, cậu phải cố gắng lên, đừng để mình vượt mặt.” Khương Thượng
Nghiêu đắc ý vỗ vai bạn, trêu nói.
Vẻ giận dữ của Hắc Tử càng hiện rõ, đợi khi Khương Thượng Nghiêu lái xe chuẩn
bị ra khỏi cửa, Hắc Tử mới hỏi: “Khánh Đệ ở đường Tiền Tiến? Chỗ em gái?”.
Klurưng Thượng Nghiêu không hiểu: “Đúng. Đường Tiền Tiến thì sao?”.
“Không sao, mình cũng chỉ tiện thể hỏi vậy thôi.”
“Vậy mình đi trước đây. Có gì điện thoại.” Khương Thượng Nghiêu khi đánh tay
lái đi không kịp nghe thấy tiếng Hắc Tử lầm bầm đằng sau: “Tiểu nha đầu đó nhỏ
như thế đã sống chung với người khác, hai người là anh chị không chịu quản gì
hết”.
Sau khi lên xe, Khánh Đệ hỏi Khương Thượng Nghiêu: “Cười gì thế? Nhặt được
ngọc à?”.
Khương Thượng Nghiêu nhướng mày: “Ừ, nhặt được ngọc, rất đẹp”.
Dáng người Khánh Đệ cao ráo, có thể nói như một cái mắc quần áo chuẩn, nếu
trang điểm cẩn thận sẽ rất xinh. Vừa rồi nhìn từ xa, cô đứng nơi đầu phố thong
dong như ngọc trong gió, vô cùng bắt mắt.
“Đồ đắt tiền thế này có thể không đẹp sao được?” Khánh Đệ kéo vạt áo, trừng
mắt với anh: “Còn định lừa em! Em gái em là người trong nghề, chỉ vừa nhìn đã
biết bộ đồ này không thế nào mua bằng cái giá mà anh nói”.
“Ăn diện chẳng phải là thứ mà cô gái nào cũng thích sao? Hơn nữa anh đâu đến
nỗi không thể chi số tiền đó, em mặc đẹp, anh nhìn thấy thích là được.” Anh nói
một cách rất tự nhiên.
Khánh Đệ đột nhiên đỏ mặt, thấy cánh tay anh đưa tới, cô không tránh được, bị
anh véo nhẹ tai một cái, ánh mắt cười như muốn trêu cô, nói: “Nhìn xem, tai lại
đỏ lên rồi”.
“Đáng ghét!” Cô hất tay anh ra, lúc này mới thấy động tác của mình giống như
đang tán tỉnh nhau, còn ánh mắt anh rõ rang đang rất đắm say: “Lái xe cẩn thận
đi đừng gây chuyện nữa, nhớ đến siêu thị phía trước thì cho em xuống”.
“Không cần phải mua quà gì đâu, anh đã mua rồi. Để ở phía sau đấy”, nói xong
thấy cô vẫn không phản ứng gì, liền liếc mắt nhìn cô một cái: “Lo lắng phải
không? Trước kia chẳng phải em đã đến nhà anh rồi sao? Bà còn nói có một năm,
Tết em giúp bà chuyển chậu hoa, trước khi đi bà lì xì cho em mà em không nhận.
Đã quen biết nhau cả rồi, còn sợ gì nữa”.
“Nhưng không giống nhau.”
“L0 lắng về thái độ của mẹ anh phải không?” Thấy sắc mặt cô u ám, đã biết bị
anh nói trúng. Anh giải thích: “Tính tình mẹ anh cứng nhắc, giờ chỉ là không
biết làm sao để thay đổi thái độ thôi'”.
Lúc này ở nhà, bà Khương Thượng Nghiêu cũng đang khuyên giải con gái: “Phượng
Anh, sao con có thể không nghĩ thông chứ? Đây là con trai con, lẽ nào con muốn
nó cứ đắm chìm mãi với tình yêu của quá khứ, cả đời không kết hôn lấy vợ sinh
con? Như vậy mới không thấy có lỗi với Nhạn Lam ư? Thích một người, nhớ một
người, không phải là ngày nào cũng phải nhắc tới người ấy. Để dành một góc nhỏ
trong trái tim, cho người đó vào, thỉnh thoảng nhìn lại là được, vẫn phải sống
tiếp chứ. Theo như ý con bây giờ, ngày cha con chết, mẹ không đi theo ông ấy hóa
ra mẹ là người không ra gì ư?”.
“Mẹ, xem mẹ kìa, mẹ nói gì thế?” Khương Phượng Anh bắt đầu thấy giận, nhưng
lại mềm ngay trước ánh mắt của mẹ, cúi đầu che giấu nỗi đau buồn trong mắt: “Mẹ,
hai chị em nó có khác gì con đẻ của con đâu? Nhạn Lam lại càng giống như con gái
con vậy. Hồi nhỏ, mẹ con bé trực ban con phải chăm sóc nó, đặt ở đầu giường, sợ
nó lạnh, cứ ngủ một lúc lại phải mở mắt để trông chừng. Lớn lên một chút, giống
như nụ hoa chúm chím, gặp ai cũng chào chú chào cô. Con may cho nó bao nhiêu cái
quần đan bao nhiêu cái áo len? sắp khôn lớn thành người rồi… Con không phải
thương xót đứa con dâu của mình, mà là thương xót cho chính con gái mình”. Mẹ
Khương Thượng Nghiêu nói xong quay đầu đi lau nước mắt.
“Những chuyện đó cũng chẳng liên quan gì tới Khánh Đệ cả. Lẽ nào con còn muốn
truy cứu cả họ hàng mấy đời? Tội lỗi anh họ nó làm đổ hết lên đầu nó? Sau khi
nhà ta xảy ra chuyện Khánh Đệ đã lo lắng quan tâm thế nào con quên rồi sao?” Đôi
mắt khô khốc của bà cũng bắt đầu nhòe đi: “Chẳng phải một mình nó lén tới Nguyên
Châu tìm bạn, để mời được luật sư Nghiêm cho chúng ta, Nghiêu Nghiêu giảm được
mấy năm tù sao? Nó thật lòng với Nghiêu Nghiêu, Nghiêu Nghiêu cũng thật lòng yêu
nó, thế là đủ rồi. Tại sao cứ phải đem nó ra để so sánh với Nhạn Lam? Theo mẹ,
cái phúc lớn nhất đời này của Nghiêu Nghiêu chính là đã vấp ngã nhưng vẫn có thể
đứng dậy, chuyện này hoàn toàn là nhờ con bé Khánh Đệ đó. Phượng Anh, Nhạn Lam
không còn nữa, ai cũng buồn. Nhưng vẫn phải sống và tiến về phía trước, đừng bao
quay đầu nhìn lại”.
Khương Phượng Anh ngẩn người nhìn chằm chằm xuống nền nhà suy nghĩ, bà cũng
không giục, lặng lẽ ngồi chờ. Một lúc lâu sau, Khương Phượng Anh đột nhiên bừng
tỉnh lại, đặt nửa cái áo len đang đan dở trên tay vào lòng mẹ, nói: “Con đi xem
nồi canh đang nấu, hầm lâu như thế rồi, sao hai đứa vẫn chưa thấy về nhỉ?”
Bà nhìn lưng con gái trộm cười, vừa xếp hoa quả vào đi vừa cằn nhằn: “Con
không mong được bế cháu nội nhưng mẹ mong được bế chắt lắm rồi”.
Lúc này, dưới tầng Khương Thượng Nghiêu khịt khịt mũi, nói chắc chắn: “Xương
hầm củ từ”.
Khánh Đệ mím môi cười, nhận lấy túi đồ anh đưa tới hỏi: “Anh mua gì? Tí nữa
bà và cô hỏi, em biết nói thế nào?”.
“Áo len và thuốc bổ. Được rồi, mẹ anh chẳng hỏi nhiều đâu, cùng lắm là hỏi
bao giờ em về Vấn Sơn để lo chuyện cưới xin.”
“Anh…” Cô muốn cấu anh một cái, nhưng đã bị anh nhanh tay túm lấy, nắm thật
chặt.
Lên nhà Khương Thượng Nghiêu còn chưa kịp gọi cửa, bà anh đã vội vàng ra đón,
nói: “Bà nói là đã nghe thấy tiếng bước chân rồi mà, hai đứa còn trốn dưới tầng
thì thầm gì nữa?”.
Khánh Đệ ngượng ngùng, gọi một tiếng bà rồi vội đưa túi đồ tặng ra. Bà lại
nói một tràng những lời khách sáo, cuối cùng nói “Nếu là người khác, bà sẽ không
dám nhận, Khánh Đệ, nhưng cháu thì khác”.
Khánh Đệ càng không biết nên tiếp lời bà như thế nào, đang bối rối đứng đó
thì mẹ Khương Thượng Nghiêu đi từ bếp ra nói: “Đến rồi à?”.
Khánh Đệ đứng dậy lí nhí chào cô, thấy Khương Phượng Anh chỉ khẽ gật đầu rồi
quay sang nói với Khương Thượng Nghiêu đi rửa tay ăn cơm, cô không giấu được sự
thất vọng trên nét mặt.
Khi Khương Thượng Nghiêu kéo cô ra rửa tay, an ủi nói: “Vui vẻ lên nào, những
gì cần nói anh đã nói với mẹ rồi, chỉ cần cho bà chút thời gian để bà nghĩ thông
thôi”.
Khánh Đệ bất giác trách cứ anh: “Anh đừng nói nhiều như thế, làm vậy chẳng
phải càng khó cho em sao? Đừng nói chúng ta còn chưa là gì của nhau mà anh đã
đứng về phía em như thế rồi”.
Anh nhìn khuôn mặt đang lo lắng của Khánh Đệ, đột nhiên bật cười, bàn tay vẫn
còn dính nước đưa lên véo mũi cô, khẽ nói: “Lúc này rồi mà còn nghĩ cho anh à?
Yên tâm, anh đâu có ngốc như em, anh nhờ bà khuyên mẹ”.
Lúc này Khánh Đệ mới thở phào.