…Cô không trả lời, chỉ biết ôm lấy Tiểu Nguyệt mà khóc. Tiểu Nguyệt thấy vậy chie biết vuốt vuốt lưng cô. Một lúc sau, cô cầm lấy chai rượu uống hết sạch và bắt đầu choáng. Lợi dụng lúc cô say, Nguyệt bèn hỏi tất cả các khúc mắc trong lòng cô ấy. Cô không hề nghĩ ngợi nên kể hết tất cả cho bạn thân của mình nghe. Tiểu Yến Nguyệt hoảng sợ, không tin vào những gì mình đã nghe từ cô….
Mất một lúc sau, Tiểu Nguyệt mới bình tĩnh lại, thấy cô vẫn khóc đành dỗ dành và hỏi cô rõ hơn về sự việc:
-Bây giờ cậu là tình nhân của anh ấy?
Cô gật đầu,nước mắt vẫn tuôn trào.
-Mãi mãi?
Cô lắc đầu. Nguyệt Nguyệt vẫn thấy rất khó hiểu mà Nhi Nhi thì cứ khóc hoài, đâm ra không thể nhẫn nại nữa:
-Cậu đừng khóc nữa, làm ơn kể rõ hơn sự việc cho mình.
Nghe bạn thân của mình nói vậy nên kể lại lần nữa:
-Nguyệt Nguyệt…hức…anh mình cướp đi lần…đ..đầu tiên….cu…của ..mình và còn quay video nữa……..Hức…hức….anh ấy dọa sẽ công kh…khai ra ngoài nếu….mình…không đồng ý làm..t…tình…nhân của anh ấy. Làm sao mà mình có thể không…hức… làm theo được chứ…hức…hức nê…nên mình đã ký rồi…Mình nghĩ….mình nghĩ…chỉ một năm thôi…một năm thôi…dù sao cũng không còn trong trắng nữa,…mình…..hức..cũng rất…rất..yêu anh ấy….
Tiểu Nguyệt hét toáng lên:
-Cái gì? Cậu yêu anh trai của mình, lại còn XXX với nhau?
Cô sợ hãi gật đầu. Tiểu Nguyệt sốc, chỉ vào mặt Yến Nhi:
-Câ….câ……cậu và anhhhhhh….caauuu loạn luân à?????????
Cô lắc đầu, giải thích:
-Không…mình và anh ấy không cùng huyết thống.
Cô ấy khó hiểu hỏi lại:
-Là sao?
-Là mình được anh ấy nhận nuôi…
Giờ thì cô ấy đã hiểu ra, cầm lấy cốc rượu tu một hơi:
-Giờ cậu tính sao?
-Không biết. Cô cũng học theo Tiểu Nguyệt, lấy thêm rượu để uống. Cả hai người sau một hồi uống rượu và tâm sự với nhau mà không hề hay biết phía bên kia…chiếc bàn ở trong góc…có một ánh mắt lạnh toát chĩa về phía bên này… Anh bực mình nhìn cô, không suy nghĩ gọi vào số điện thoại của cô. Nhưng….nhưng rất tiếc, cô đã ngủ từ lâu rồi, chỉ có Tiểu Nguyệt vẫn tỉnh nhưng ngà ngà say. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại phát ra từ chỗ của cô nên cầm máy cô lên xem. Là số của anh trai, Tiểu Nguyệt nghe máy:
-Anh điện làm gì? Anh có quyền quản cô ấy à? Anh làm gì sao không tự hiểu đi hả? Anh có não không? Có tình người không? Sao anh laij để cô ấy thành ra thế này? Nhi Nhi làm gì sai à? Làm gì đó động đến lòng tự trọng của anh à? SAo anh có thể chạm vào lòng tự tôn của Nhi Nhi? Dù tôi chưa từng gặp anh nhưng theo tôi biết thì anh rất tốt với Nhi Nhi nhà tôi, anh không đáng nhận được tình thương từ cô ấy. Còn nữa, anh thích cô ấy à? Nói tôi biết vì sao anh bắt Nhi phải ký cái bản hợp đồng gì đấy của anh, nếu thích sao không mời cô ấy làm bạn gái anh đi…..bla…bla…
Tiểu Nguyệt ức chế thay bạn thân giáo huấn anh một tràng, tiếc là anh không thèm nghe. Và…cuối cùng khi không nghe thấy tiếng hét nữa,anh nói:
-Cô là ai?
Nguyệt tức nổ điên gằn từng chữ một:
-TIỂU YẾN NGUYỆT…..bạn thân nhất của em gái anh.
Anh lạnh lùng nhếch môi:
-Sao cô lại nghe máy? Nhi đâu?
-Cô ấy say rồi. Mà anh trả lời các câu hỏi của tôi.
-Cô là gì của tôi mà yêu cầu tôi trả lời? Hai người hiện đang ở đâu? Anh biết rồi mà vẫn hỏi.
-Tôi hỏi anh sao anh lại để cô ấy thành thế này?
-Thành thế này là thế nào?
-Đừng có giả ngu với tôi. Trước đây cô ấy rất béo, khỏe, vui tươi; bây giờ thì gầy dơ xương, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
-Sao tôi biết.
Cô hét lên trong điện thoại:
-Anh câm mồm lại, tại sao anh bắt cô ấy phải ký vào bản hợp đồng kia?
Anhkhá ngạc nhiên hỏi lại:
-Cô biết? Ai kể? Nhi à?
– Anh đừng đánh trống lảng, đi vào vấn đề chính, trả lời đi..