Đến tối, cô ngồi trên sofa ôm Bốp xem Iron Man 3 trên HBO. Cậu nhóc Bốp vừa ăn no nên ngoan ngoãn nằm lim dim trên đùi cô, để mặc cô vuốt ve bộ lông mềm mượt. Điện thoại đổ chuông, cô phản xạ có điều kiện nhanh tay với lấy điện thoại ở trên bàn, Bốp cũng bị tác động, nghển cổ lên ngóng cô. Cô rất mau bắt máy:
– Alo
Đầu dây bên kia có lẽ bất người khi đường dây được kết nối nhanh tới vậy, người đó cất giọng có vẻ dè dặt:
– Hà Phương, tôi là Lê Minh.
Trong lòng cô có chút mất mát, không phải là anh. Nhận ra giọng của Lê Minh, cô khẽ cười:
– Chào anh, Lê Minh.
– Tôi. . . chỉ là. . . tôi nghĩ, chuyện lúc chiều đã khiến em kinh hãi, tôi chỉ muốn chắc chắn là em vẫn ổn chứ?
– Tôi không sao, hôm nay nếu như không có anh có lẽ tôi đã thành cô hồn vất vưởng chốn nào rồi, cảm ơn anh rất nhiều, nếu được anh có thể bớt chút thời gian dùng bữa cùng tôi có được không?
Lê Minh nghe vậy sốt sắng mà thốt thành lời:
– Thật sao? – Sau đó luống cuống – Thật ra không phải cầu kì như thế, đó là việc nên làm thôi mà. – Dừng lại một lúc, anh ta nói tiếp – Vậy, trưa mai tôi rảnh, khoảng 11h tôi qua đón em, được chứ?
Hà Phương vui vẻ cho anh ta địa chỉ nhà rồi kết thúc liên lạc. Cô khẽ thở dài, Bốp như hiểu chuyện ngước mắt nhìn cô rồi cọ cọ đầu vào tay cô. Đưa tay vuốt ve cậu nhóc, cô than nhẹ:
– Có khi nào anh ấy quên mất hai chúng ta rồi?
Nhưng rất nhanh sau đó, dường như có gì đó lóe sáng trong suy nghĩ, cô khẽ cười láu cá tinh nghịch, bấm số của anh mà gọi:
– Nếu như anh ấy không liện lạc, thì mình sẽ chủ động liên lạc.
Trong thời gian chờ đợi kết nối, cô nghĩ ra một số lí do để ứng đáp nếu như anh hỏi, nhưng làm cô thất vọng đó là đáp lại cô chỉ có tiếng thông báo chán ngắt từ tổng đài. Chán nản tùy tiện vất điện thoại sang một bên, hành động này của cô chẳng khác gì cô nàng cố chấp giận dỗi người yêu, nhưng xét mối quan hệ hiện tại của hai người họ, thì liên tưởng như vậy có chút hơi kì cục đi.